Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 103: Tôi thật sự là một người yêu hòa bình
- Hách Bản, cô phải xoay một vòng nữa.
Bịch.
Trương Hách Bản bị Đường Trọng bắt xoay mấy vòng liền ngã lăn ra đất. Cô rống lớn:
- Đường Trọng, anh cố ý. Nhất định là anh cố ý.
- Không phải.
Đường Trọng vội vàng lẩn ra xa.
- Động tác này đúng là như vậy mà. Cô thực hiện không chuẩn cho nên mới tự mình ngã sấp xuống chứ.
- Anh còn dám xạo à? Tôi cắn chết anh.
Trương Hách Bản đứng dậy, vọt về phía Đường Trọng.
Lâm Hồi Âm cũng chẳng thèm nhìn cảnh này, đi thẳng tới ghế ngồi, rót một cốc nước uống cho đỡ khát.
Bạch Tố bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch tới, nhìn hai người đang đuổi nhau khắp phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Bọn họ lại bắt đầu rồi à?
Lâm Hồi Âm cũng chẳng trả lời. Cô thấy câu hỏi này quá nhàm chán.
- Hai người này giống như trẻ con vậy.
Bạch Tố nói. Cô đã quá quen với thái độ của Lâm Hồi Âm, đưa đĩa trái cây tới trước mặt cô rồi nói:
- Ăn chút hoa quả đi. Có nho mà cháu thích đó.
Lâm Hồi Âm dùng một cây tăm đưa trái nho lên miệng, tinh tế thưởng thức.
- Hồi Âm, ngày mai bắt đầu hoạt động rồi, cháu thấy điệu nhảy này luyện thế nào rồi?
- Khá tốt.
Lâm Hồi Âm nói.
- Đứng ở góc độ người xem, tôi cũng thấy là không tồi rồi. Tôi chỉ lo làn Đường Trọng chưa có kinh nghiệm biểu diễn trước công chúng, sợ hắn lên sân khấu sẽ lo lắng, lại quên động tác, cũng lo hắn sẽ lại gây loạn gì đó nữa.
Bạch Tố nói.
- Chính quyền thành phố Minh Châu và đài truyền hình đều rất coi trọng lần biểu diễn này, mời rất nhiều ngôi sao tới tham gia hoạt động. Cháu nói nếu Đường Trọng gặp phải người biết hắn thì sao?
Lâm Hồi Âm nhíu mày. Cô cũng chưa từng nghĩ tới nhiều chuyện như vậy. Cô chỉ thầm muốn ca hát đơn giản, hiện giờ mọi chuyện đã phức tạp vượt qua sự tưởng tượng của cô.
- Được rồi được rồi.
Bạch Tố khoát tay nói:
- Tôi cũng không muốn cháu phải đi theo tôi xử lý mấy chuyện này. Tôi chỉ thấy hơi lo lắng nên muốn nói ra cho lòng thoải mái thôi. Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết. Chúng ta không phải là nhóm đầu biểu diễn sao? Chỉ cần căn thời gian cho chuẩn là được. Chỉ cần chúng ta tránh liên hệ với những nghệ sĩ khác, ngay sau khi các cháu biểu diễn xong, tôi lập tức mang Đường Trọng rời đi, cháu và Hách Bản ở lại tham dự tiệc tối của đài truyền hình là được. Nếu có người hỏi thì cháu nói lúc Đường Tâm khiêu vũ bị trật chân, phải trở về xử lý ngay.
- Tốt.
Lâm Hồi Âm gật đầu nói.
- Cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Chỉ mong Đường Tâm có thể nhanh chóng trở về thôi.
Bạch Tố nói.
Lâm Hồi Âm nhìn về phía bình thường, ý nói đại khái lúc nào Đường Tâm có thể trở về đây?
- Cháu cũng được hỏi tôi. Tôi cũng không biết, dù danh nghĩa là công ty đưa nó đi nhưng...
Bạch Tố lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, vội đổi sang chuyện khác, hô Đường Trọng và Hách Bản.
- Hai người cũng tới ăn chút hoa quả đi.
Đường Trọng bước nhanh tới, nói với Bạch Tố.
- Có phải là mai sẽ phải lên sân khấu rồi không?
Sau khi từ núi Ngọc Nữ trở về, Đường Trọng chào đám người Hoa Minh, Lương Đào, nói mình có chuyện cần ra ngoài, sau đó đi tới biệt thự Tử Viên.
Những ngày này hắn càng ngày càng phối hợp ăn ý với Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản trong phòng luyện tập, đồng thời quan hệ giữa bọn họ cũng càng ngày càng ác liệt.
Chủ yếu là do Đường Trọng và Trương Hách Bản gây mâu thuẫn, chứ chẳng có ai lại đi gây mâu thuẫn với Lâm Hồi Âm. Cô cũng chẳng cho ai có cơ hội đó.
Đường Trọng và Trương Hách Bản quả đúng là đôi oan gia trời sinh, hầu như nói một câu là cãi một câu, cô nói tôi cãi ầm ĩ đã trở thành chuyện thường ngày rồi.
May mà Trương Hách Bản cũng rất chuyên nghiệp, dù cô có muôn vàn ý kiến bất mãn với Đường Trọng nhưng tại thời điểm tập luyện vẫn nghe theo chỉ đạo của hắn. Chẳng qua mỗi khi cô nghe theo lời Đường Trọng mà gặp sai sót là lập tức nổi bão tố ngay. Ví dụ như vừa rồi cô quay mấy vòng rồi bị ngã, cho rằng Đường Trọng cố ý trả thù cô. Hiện giờ quan hệ của bọn họ đã lâm vào vòng tròn ác tính rồi.
- Đúng vậy, không lo lắng chứ hả?
Bạch Tố cười hỏi.
- Cũng không lo lắm.
Đường Trọng còn chưa nói xong thì đã kêu oai oái.
Trương Hách Bản hung hăng ôm cánh tay hắn cắn một cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ngồi xuống ăn trái cây, vừa ăn vừa khen Bạch Tố, lại nói.
- Dì Bạch, cô rửa hoa quả ăn ngon ghê.
Bạch Tố bất đắc dĩ nhìn cô nhóc này, nói:
- Hách Bản, đừng bắt nạt Đường Trọng nữa.
Trương Hách Bản mở to hai mắt, vô cùng tủi thân nói:
- Dì Bạch à, sao lại nói cháu bắt nạt hắn chứ? Là hắn bắt nạt cháu cơ mà? Dì không thấy là vừa rồi hắn cố ý để cháu xoay liên tục, kết quả là cháu ngã lăn ra đất à? Hắn cố ý làm thế để cười cháu đó. Cháu cắn hắn một cái còn là nhẹ, nếu còn dám trêu cháu nữa thì cháu lại cắn hắn.
Cô lấy một miếng dưa hấu, ăn đến miệng chảy đầy nước hồng, nói:
- Thằng nhỏ.
...
Bạch Tố nghĩ, về sau lúc thảo luận chuyện gì thì đừng để Trương Hách Bản ở đây cho xong.
Cô nhóc này đúng là quá lưu manh rồi, nói khiến người ta đỏ cả mặt.
- Cô không sợ bẩn à?
Đường Trọng nói.
- Cắt xong tôi có ăn đâu?
Trương Hách Bản cười lạnh nói.
- Cắt xong tôi sẽ rửa sạch, băm nát, luộc lên cho Spider Man của tôi ăn.
Spider Man là con chó Trương Hách Bản nuôi. Cô đối đãi với con chó này hoàn toàn khác Hoa Minh đối xử với con thỏ. Cô cố ý ném đĩa ra thật xa, để cho Spider Man ngậm mang về. Cô đá dép lê vào gầm ghế, để Spider Man chui vào tìm. Cô còn cố ý ném đôi giày Đường Trọng để ngoài cửa cho Spider Man tha, đợi tới khi nó mang về thì mắt đã hoa lên rồi nằm vật ra đất vì quá thối.
Hiện giờ cô lại muốn để Spider Man ăn thằng nhỏ của Đường Trọng.
Đúng là lòng dạ đàn bà là độc nhất.
Rầm rầm.
Bạch Tố vỗ vỗ bàn, nói:
- Được rồi được rồi, dừng lại chúng ta bàn một chút.
Trương Hách Bản hừ lạnh một tiếng, rốt cục không nói gì nữa.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng nói:
- Vừa rồi tôi và Hồi Âm đang nói chuyện, sợ cậu không có kinh nghiệm biểu diễn, sau khi lên sâu khấu lại hồi hộp mà quên động tác. Ngàn vạn lần đừng bối rối nhé. Cậu cứ dựa theo tiết tấu của bản thân mà nhảy bởi đây là vũ đạo mà cậu đã cải biên, người khác cũng không có cách nào nói cậu nhảy sai được. Trong quá trình này thân thể của cậu nhất định không thể dừng lại, không được nhìn đông nhìn tây. Đó là sai lầm mà rất nhiều người phạm phải đấy.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu.
- Ngày mai là một buổi diễn lớn, tôi đã xem danh sách tiết mục rồi. Đài truyền hình Minh Châu không chỉ mời chúng ta mà toàn bộ tiệc tối đại khái sẽ có bảy mươi ngôi sao xuất hiện. Trong đó không ít ngôi sao trước kia có biết Đường Tâm.
Hai mày Đường Trọng nhíu lại, nói:
- Nếu bọn họ chủ động tới chào hỏi thì sao?
- Cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp tránh khả năng này xảy ra.
Bạch Tố nói:
- Ý tôi là chúng ta căn giờ chuẩn, 8h bắt đầu thì 7h30 chúng ta tới đài truyền hình, chỉ còn hơn nửa giờ, che lấp một chút là qua ngay. Người khác biết là mọi người sắp lên biểu diễn, chắc cũng không ai tới quấy rầy đâu.
Đường Trọng khâm phục nhìn Bạch Tố, nói:
- Cô sắp xếp tốt rồi, tôi chỉ lo biểu diễn là được.
- Ừ, thả lỏng tâm lý một chút là được, tất cả mọi chuyện để tôi lo.
Bạch Tố an ủi.
- Tôi thật sự không hồi hộp lắm.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Bạch Tố lắc đầu.
- Có một số người luyện tập ở dưới sân khấu rất tốt thế nhưng lên trên sân khấu lại nghẹn ngào lúng túng, hoàn toàn khác hẳn với lúc bình thường. Cậu thử một lần rồi sẽ biết.
- Chính tôi lần đầu lên sân khấu, đến nói cũng không ra lời. Chị Hồi Âm cũng quên lời, chị Đường Tâm bởi quên lời về sau về rồi còn khóc. Anh dựa vào cái gì mà không hồi hộp chứ?
Trương Hách Bản vừa ăn vừa không quên công kích Đường Trọng.
...
Đường Trọng im lặng.
Người ưu tú luôn bị đố kị. Dựa vào đâu tôi phải giống với những người khác chứ?
- Đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt cả.
Bạch Tố nói.
- Nếu như hồi hộp thì cứ dựa theo phương pháp của tôi nói mà xử lý. Thật ra tôi lo lắng là chuyện khác cơ.
- Chuyện gì?
Đường Trọng nghi ngờ hỏi.
- Lúc này cậu sẽ không đánh ai đấy chứ?
...
Lần đầu tiên tham gia hoạt động đã đá bay fans hâm mộ. Lần thứ hai đi dự tiệc thì đánh bị thương con trai tổng giám đốc hợp tác với mình. Lần thứ ba đi chụp ảnh quảng cáo thì đánh con trai phó tổng giám đốc công ty.
Bạch Tố thực sự sợ lần này hắn lại gây rối ở bữa tiệc của đài truyền hình.
- Tôi nói thế này chắc cô không tin.
Đường Trọng nói:
- Tôi là một người yêu hòa bình.
- Tôi đúng là không tin nổi.
Bạch Tố nói.
- Hì hì, tôi cũng không tin.
Trương Hách Bản phụ họa.
- Các cô đang nói gì mà tin với không tin đó?
A Ken mang theo túi lớn túi nhỏ, cười ha hả mà hỏi.
- Đường Trọng nói năm nay là tận thế, hỏi chúng ta có tin không.
Trương Hách Bản trêu chọc.
- Úi chà, có thật thế không? Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi thôi.
Vẻ mặt A Ken kinh hãi nói.
...
- Mọi người thấy tôi nói có đúng không? Dù Đường Trọng nói gì thì A Ken cũng tin hết.
Trương Hách Bản cười lớn, nói.
- Hừ, đáng ghét.
A Ken biết mình bị Trương Hách Bản trêu, tức giận nói:
- Nếu biết trước thì tôi đã không chọn quần áo đẹp thế cho em. Đáng ghét thế.
- Được rồi, được rồi.
Bạch Tố đứng lên, nhận lấy cái túi trong tay A Ken, nói:
- Các cháu thử quần áo xem có hợp không, ngày mai mặc bộ đồ này diễn trên sân khấu, nếu không vừa thì chúng ta phải nhanh chóng cho sửa lại.
Cũng không biết có chuyện gì, Bạch Tố chỉ cảm thấy trong lòng bất an, giống như mình đã bỏ qua một chuyện gì đó rất quan trọng rồi.