Trên bờ sông hoang vắng gần hạp cốc Hà Tây.
Hơn bốn ngàn trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang bày thành đội hình phòng ngự hình tròn dày đặc, đem tất cả lương thảo quân nhu, khí giới công thành tập trung vào giữa trận mà bảo vệ, nhìn bọn chúng giống như một con rùa cõng trên lưng cái vỏ nặng nề đang chậm chạp di chuyển về hướng Tây. Về mặt cơ động, trọng trang bộ binh thua xa so với khinh bộ binh, muốn không bị khinh bộ binh tập kích chỉ có hai biện pháp.
Hoặc là vứt bỏ tất cả lương thảo quân nhu, lại cởi bỏ áo giáp nặng nề trên người, sau đó vắt giò lên cổ mà chạy.
Hoặc là triển khai trận thế giống như con rùa từ từ rút lui.
Quân của đế quốc Minh Nguyệt đương nhiên là không muốn vứt bỏ lương thảo quân nhu, dù sao đi nữa, đối mặt với quân địch có lực lượng chưa tới hai ngàn khinh bộ binh, nếu như đánh nhau chính diện, quân địch căn bản là không chịu nổi một kích. Hơn bốn ngàn trọng trang bộ binh lại không đối phó được với gần hai ngàn khinh bộ binh, vậy sẽ làm cho cả thế giới Trung Thổ chê cười, lại làm cho đế quốc thêm mất mặt.
Phía sau đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không xa, hơn ngàn tướng sĩ của liên đội Mãnh Hổ không nhanh không chậm bám sát bọn chúng di chuyển về phía Tây. Khoảng cách giữa hai bên rất gần, gần như sát vào nhau, nếu như người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ là quân đoạn hậu của đế quốc Minh Nguyệt.
Liên đội Mãnh Hổ đương nhiên không phải đoạn hậu cho đại quân đế quốc Minh Nguyệt, bọn họ là sói, tới đây để ăn thịt dê!