Hổ Lang Chi Sư

Chương 10: Lửa cháy Thanh Vân sơn


Chương trước Chương tiếp

Còn cách quân tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt khoảng một tầm tên thì Mạnh Hổ dừng ngựa lại.

Tiếng kèn hiệu và tiếng trống trận không biết đã ngừng từ lúc nào, khắp chiến trường là một sự yên lặng chết chóc. Đột nhiên, Mạnh Hổ giơ cao cây đại thương đen nhánh trong tay, ngửa mặt lên trời thét dài, gió Bắc cuồn cuộn làm cho mái tóc rối bù của Mạnh Hổ tung bay phập phồng phiêu đãng, dã tính hào tình tràn ngập khắp trong trời đất.

Trên tường quan, vài tên nữ binh Thanh Y vệ đột nhiên gò má ửng hồng, trong mắt toát ra vẻ đa tình ôn nhu như nước.

o0o

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Đôi mắt Thác Bạt Đảo nhất thời khẩn trương lên, giống như mắt sói nhìn chằm chằm vào nam nhân cuồng dã đang thét dài trước trận, đây có phải là tên Mãnh Hổ đã chém chết Tư Đồ Bưu giữa trận tiền hay không?

Quả thật có chút đảm lược, dám đơn thương độc mã thách chiến vạn quân!

Thoáng chốc, đôi mắt Thác Bạt Đảo đã ngập tràn chiến ý, nếu như không phải Tư Đồ Duệ liên tục nghiêm lệnh, Thác Bạt Đảo đã sớm giục ngựa tiến lên ứng chiến.

Tư Đồ Bưu mặc dù được xưng là mãnh tướng đứng đầu của đế quốc Minh Nguyệt, nhưng Thác Bạt Đảo lại cho rằng võ nghệ của mình chưa chắc đã thua kém hắn.

o0o

- Hí….

Giữa trận của hai phe, Mạnh Hổ hung hăng giật mạnh cương ngựa, chiến mã nhất thời bị đau liền hí lên một tiếng dựng thẳng thân trước lên cao, vó ngựa đá trên không hai ba cái, sau khi rơi xuống đất liền phi nhanh về bên trái. Một vùng hoang dã bao la trong thoáng chốc bụi mù dấy lên cuồn cuộn, vừa lúc mặt trời đỏ thắm mọc lên ở hướng Đông, nhuộm đỏ tươi Mạnh Hổ cả người lẫn ngựa. Mạnh Hổ bây giờ trông như được phủ một tầng áo giáp đỏ tươi, vô cùng hung hăng làm cho người ta phải run sợ.

- Mãnh Hổ!

- Mãnh Hổ!

- Mãnh Hổ!

Mạnh Hổ vừa giục ngựa phi nhanh vừa không ngừng huơ huơ đại thương trong tay, trông dáng vẻ thật là khiêu khích. Trên tường quan, từ trung đội Mãnh Hổ cho đến bọn lão binh thoáng chốc bắt đầu hoan hô vang dội.

Mạnh Hổ điều khiển ngựa chạy qua chạy lại, trung quân đế quốc Minh Nguyệt trước sau vẫn không dám cho người ra ứng chiến, tiếng hoan hô trên tường quan càng ngày càng to.

Lúc đầu chỉ là trung đội Mãnh Hổ cùng bọn lão binh, sau đó đến đám tân binh của liên đội số Năm, đến cuối cùng ngay cả Triệu Thanh Hạm và bọn nữ binh Thanh Y vệ cũng không nhịn được nữa bắt đầu phụ hoạ theo. Tiếng hoan hô mới đầu còn lộn xộn, dần dần hợp lại thành một tiết tấu chỉnh tề, đợt sau to hơn đợt trước, cuối cùng bùng lên thành tiếng hoan hô long trời lở đất…

- Mãnh Hổ!

- Mãnh Hổ!

- Mãnh Hổ!

Giữa tiếng hoan hô vang dậy của tướng sĩ sư đoàn số Bốn, Mạnh Hổ lại ghìm ngựa dừng chân, sau đó hướng về phía trung quân đế quốc Minh Nguyệt giơ cao đại thương trong tay, mũi thương không ngừng huơ qua huơ lại. Động tác này có ý nghĩa rất đặc biệt, đại biểu cho sự miệt thị, khinh thường, cợt nhả, ở thế giới Trung Thổ, rất ít người có thể nhịn được bị vũ nhục như vậy.

Khiêu khích, đây là khiêu khích đại quân đế quốc Minh Nguyệt một cách trần trụi!

Tiếng hoan hô của tướng sĩ sư đoàn số Bốn thoáng chốc càng trở nên kịch liệt, cả bọn gần như dùng hết sức mình mà rống, không khí khẩn trương lúc nãy không cánh mà bay. Binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt ngược lại cúi gằm mặt xuống, trên mặt lộ ra vẻ khuất nhục. Sự vũ nhục như vậy đối với tướng sĩ đế quốc Minh Nguyệt mà nói, tuyệt đối là một sự đả kích hết sức trầm trọng.

o0o

Pháo đài Hà Tây. Trên tường quan.

Thấy đám tân binh vừa mới khẩn trương đến phát run chỉ trong nháy mắt sĩ khí lên cao ngất trời, lòng tin tăng gấp bội, trong đôi mắt long lanh của Triệu Thanh Hạm không khỏi thoáng qua một tia ý nhị. Hết thảy là nhờ vào nam nhân kia, là nam nhân kia làm cho đám tân binh này không còn khẩn trương nữa, không còn tuyệt vọng nữa….

Đây là một nam nhân có thể bằng vào lực lượng của riêng mình mà thay đổi cả đại cục!

Không thể dằn lòng được, Triệu Thanh Hạm tự định nghĩa như vậy về Mạnh Hổ.

o0o

Trung quân đế quốc Minh Nguyệt. Trước pháo đài.

Môi Thác Bạt Đảo giật giật dữ dội, trong lòng cũng bắt đầu nhộn nhạo cả lên. Hắn thật tình muốn gạt tất cả sang bên mà xông lên phía trước, chém nam nhân đang phô trương giễu cợt kia một đao rớt ngựa. Thế nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn là sư đoàn trưởng sư đoàn số Ba của quân đoàn Thanh Châu, thân hắn phụ trách an nguy của mấy vạn tướng sĩ, hắn không thể nào mạo hiểm.

- Không cần để ý đến tên điên nọ!

Thanh âm lạnh như băng của Thác Bạt Đảo gần như phát ra từ kẽ răng của hắn:

- Toàn quân dùng đội hình công kích, hướng về phía trước tiến lên!

Thác Bạt Đảo ra lệnh một tiếng, đại quân đế quốc Minh Nguyệt vốn đang nghiêm chỉnh đợi lệnh bắt đầu hướng về phía trước chậm rãi tiến lên, tựa như một dòng thác lũ cuồn cuộn mang theo một khí thế không thể nào ngăn cản nổi, chậm rãi ép về phía Mạnh Hổ và pháo đài Hà Tây. Mạnh Hổ không thể làm gì được nữa đành giục ngựa quay đầu lại, mục đích làm phấn khởi lòng quân đã đạt được, không còn cần thiết tiếp tục khiêu chiến nữa.

Mạnh Hổ tuyệt đối không nghĩ rằng bằng vào sức của một người mà có thể đánh bại cả vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt.

Con người cũng là làm bằng xương bằng thịt mà thôi, thể lực một người cũng phải có giới hạn.

Nếu như bị cung tiễn thủ bắn trúng, hoặc bị thương đâm trúng, Mạnh Hổ cũng phải chết như thường. Hắn có thể chém chết đại tướng của quân địch giữa trận tiền, nhưng không thể nào giết sạch thiên quân vạn mã của địch nhân.

o0o

Tây Lăng. Phủ Tổng đốc.

Sáng sớm thức giấc, Triệu Nhạc cảm thấy có chút không yên trong dạ, đang chuẩn bị ra phía sau hoa viên luyện kiếm thì tham mưu trưởng tâm phúc Trịnh Khoa đột nhiên đi đến, thần sắc vội vã gấp giọng nói:

- Đại nhân, có chuyện rồi!

Triệu Nhạc nghe vậy trong lòng chấn động, nhưng vẫn cố trấn định hỏi:

- Từ từ nói, xảy ra chuyện gì?

Trịnh Khoa hít sâu một hơi khí lạnh, nói:

- Lửa trên ngọn Thanh Vân sơn đã cháy!

- Lửa trên Thanh Vân sơn?

Con ngươi Triệu Nhạc thoáng chốc co rút lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói là đại quân đế quốc Minh Nguyệt xâm chiếm sao?

Trịnh Khoa nặng nề gật đầu, đáp:

- Nếu như không phải đại quân đế quốc Minh Nguyệt xâm chiếm, Lôi Minh sao dám đốt lửa?

- Nguy rồi!

Triệu Nhạc đột nhiên nhớ ra chuyện gì, biến sắc nói:

- Nha đầu Thanh Hạm đang đi săn ở Thanh Vân sơn, nó có thể gặp phải đại quân đế quốc Minh Nguyệt hay không?

Triệu Nhạc luôn luôn coi Triệu Thanh Hạm như là bảo bối, nâng niu chìu chuộng đủ điều, chính vì lo sợ Triệu Thanh Hạm thiệt thòi, sau khi vợ cả chết vẫn không tái giá. Hắn đường đường là một vị Tổng đốc tôn quý, một trong bốn đại Công tước của đế quốc, việc ở vậy nuôi con là không thể nào tưởng tượng được. Những người quyền quý khác, ai mà chẳng thê thiếp cả đàn?

Nguyên nhân chính là vì thế, cho nên vừa nghe Triệu Thanh Hạm có khả năng gặp nạn, Triệu Nhạc luống cuống ngay lập tức. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Sự lo lắng của Triệu Nhạc cũng chính là sự lo lắng của Trịnh Khoa, hắn lập tức lau mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, thấp giọng nói:

- Đại nhân, phải phái viện quân tới nhanh một chút, nếu không không còn kịp nữa!

- Vậy còn chờ gì nữa?

Triệu Nhạc vội vã đến nỗi luống cuống tay chân, vẻ trấn tĩnh ung dung ngày thường đều bay biến đi đâu mất. Lúc này Triệu Nhạc cũng chỉ là một người cha bình thường lo lắng cho an nguy của con gái mình mà thôi, lập tức thét lớn:

- Nhanh bảo Chiến Ưng dẫn liên đội kỵ binh tiến hành xuất phát, sau đó bảo Lý Minh Phong và Ngô Kỳ Đạt lập tức thống lĩnh đại quân thẳng tiến pháo đài Hà Tây!

- Dạ, ty chức truyền lệnh ngay bây giờ!

Trịnh Khoa dạ một tiếng rồi vội vã ra đi.

o0o

Hạp cốc Hà Tây.

Khi còn cách pháo đài chừng hai trăm bước thì đại quân đế quốc Minh Nguyệt rốt cục dừng lại, đám quân vận chuyển bắt đầu khẩn trương lắp đặt thang mây và xe công thành. Khoảng cách này ngoài tầm bắn của cung tiễn thủ, máy bắn đá cỡ lớn mặc dù tầm bắn có thể đạt tới chừng bốn, năm trăm bước, nhưng Thác Bạt Đảo đã sớm nhận được tin tình báo, pháo đài Hà Tây cũng không có một cái máy bắn đá nào, cho nên không có gì phải e sợ cả.

Pháo đài Hà Tây đích xác là không có máy bắn đá, thậm chí ngay cả cung tiễn thủ cũng không!

Trong mắt Triệu Nhạc, pháo đài Hà Tây bất quá chỉ là một toà Phong Hoả đài lớn một chút mà thôi. Tác dụng của nó chỉ là chờ lúc đế quốc Minh Nguyệt cử đại quân xâm nhập thì đốt lửa báo tin, chỉ có vậy thôi không hơn không kém, bằng không, Triệu Nhạc cũng không dám đem pháo đài này giao cho một liên đội khinh bộ binh mới vừa gầy dựng như vậy.

Phải biết rằng trước khi liên đội số Năm đến pháo đài Hà Tây, nơi này chỉ có một đại đội của sư đoàn số Hai đóng quân mà thôi.

Điều may mắn duy nhất chính là pháo đài Hà Tây xây dựng tựa lưng vào núi, cho nên đá tảng nhiều vô số kể có thể nói là dùng không bao giờ hết. Kể từ khi đóng quân ở pháo đài Hà Tây đến nay, Mạnh Hổ đã bắt đầu chuẩn bị đá tảng, để đề phòng đại quân đế quốc Minh Nguyệt có thể tới xâm phạm bất cứ lúc nào, cẩn tắc vô áy náy, nhờ vậy mà hôm nay cuối cùng cũng có chỗ dùng đến chúng.

- Đôn Tử, ngơ ngơ ngác ngác làm gì ở đó? Mau cho người mang hai tảng đá lớn qua bên này!

- Niễn Tử, đừng tán gẫu với con gái nhà người ta nữa, mau dẫn người đem tời kéo ra kiểm tra ba lần, nếu không, lúc thủ thành xảy ra vấn đề gì, bản trưởng quan sẽ bóp vỡ trứng của ngươi cho mà xem!

- Cẩu Tử, tiểu tử ngươi lại lười biếng rồi, đang ăn hiếp tân binh có phải không?

- Độc Tử, đao của ngươi đâu? Lát nữa địch quân giết đến đây, ngươi không có đao vậy định dùng răng cắn hay dùng trứng chọi hả?

………

Mạnh Hổ đang đi qua đi lại trên tường quan vừa đôn đốc công việc, vừa hùng hùng hổ hổ chỉ huy. Bọn tân binh không may kia mặc kệ làm đúng hay sai, chỉ cần giáp mặt hắn là bị mắng một tràng như vậy. Thế nhưng đám tân binh bị mắng chẳng những không để ý tới, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ, dường như càng bị mắng lại càng thích thú.

Cách đó không xa, Ngô Quân Di chép chép cái miệng nhỏ nhắn:

- Thanh Hạm tỷ, đây là loại người gì thế? Thật là thô tục!

Triệu Thanh Hạm không để ý tới Ngô Quân Di, nàng đã hơi hiểu được dụng ý trong những lời la mắng của Mạnh Hổ. Những lời mắng của Mạnh Hổ tuy rất thô tục, nhưng vẫn được các tướng sĩ rất hoan nghênh, vốn là không khí có chút ngưng trọng, nhờ mấy câu mắng chửi của Mạnh Hổ pha lẫn sự đùa cợt trong đó, lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí trên mặt nhiều tân binh còn nở nụ cười.

Hiển nhiên Mạnh Hổ đang dùng phương pháp đặc thù của hắn để cổ vũ động viên cho bọn tân binh, hơn nữa phương thức ấy lại có hiệu quả vô cùng.

Nếu như là một tên tướng lĩnh khác ở vào địa vị của hắn, tuyệt đối không thể nào làm được như vậy, không thể nào làm cho bọn tân binh thoát khỏi không khí khẩn trương.

Đây mới chính là một nam nhân vô cùng đặc biệt, hắn không chỉ có thể bằng vào lực lượng của chính mình mà thay đổi cục diện, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng tới những người xung quanh, khiến cho người khác không thể không nhịn được vì ý chí của hắn mà giận, mà cười, mà cảm thấy nhiệt huyết trào sôi. Trong lúc không hay không biết, sự bình phẩm của Triệu Thanh Hạm đối với Mạnh Hổ lại tăng thêm một điều mới mẻ.

- Thùng!

- Thùng!

- Thùng thùng!

- Thùng thùng!

- Thùng thùng thùng!

- Thùng thùng thùng!

Tiếng trống trận rung động cả đất trời đột nhiên vang lên từ ngoài quan mà không có chút dấu hiệu gì báo trước, trong tiếng trống trận ầm ầm, đội hình bày bố chỉnh tề đông như kiến của đại quân đế quốc Minh Nguyệt, dưới kèn hiệu bắt đầu chậm rãi ép về phía trước. Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, trong mắt toát ra sát cơ nóng bỏng, rốt cục đã bắt đầu tấn công rồi sao?




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...