Hồ Giá

Chương 73: Phiên ngoại 23


Chương trước Chương tiếp

Trong bóng đêm truyền thanh âm xèo xèo cạc cạc, nửa ngày mới nghe được Ngao Kiệt buồn thanh nói:

“…… Dù sao ta hiện tại không có tác dụng gì!”

Nghe xong Ngao Kiệt trả lời, Thập Bát hoàn toàn không hiểu hắn nói gì, trên đầu đầy dấu chấm hỏi:

“Cái gì mà ngươi hiện tại không có tác dụng gì?”

“Trước kia ta có thể cho ngươi dương khí a!!”

Ngao Kiệt bi thúc mở miệng, thanh âm vừa ủy khuất vừa đáng thương còn lộ ra một tia buồn bực:

“Hiện tại hai bảo bảo đều là hỏa long, lại mỗi ngày đi theo bên cạnh ngươi…… Có bọn họ ngươi đương nhiên không cần ta độ dương khí cho ngươi! Ta lại thường xuyên chọc ngươi sinh khí…… Bộ dạng cũng không có đáng yêu như bảo bảo……” [tác giả: Tiểu Thất, ngươi rốt cục thừa nhận chính mình không đáng yêu! Bị đá.]

“…… Ngươi mấy ngày nay trốn tránh ta vì cái này?”

Hồ Thập Bát nhìn Ngao Kiệt, không biết mình nên trương ra cái biểu tình gì cho phải.

“Đúng vậy!”

Trong đầu cứ bị ý nghĩ mình không có hữu dụng gì với Thập Bát giày vò, mà Thập Bát mỗi ngày cứ ở trước mặt chính mình lúc ẩn lúc hiện, hắn lại chỉ có thể nhìn, Ngao Kiệt thống khổ đến tột đỉnh, chỉ có thể cưỡng bức chính mình không nhìn tới Thập Bát, nghĩ mắt không thấy tâm sẽ bình tĩnh trở lại đi?

Nhìn Ngao Kiệt trừu trừu hé ra bộ dáng khổ qua, Thập Bát không khỏi cười khẽ, bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, thời điểm hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, là lúc Thập Bát khuyết thiếu dương khí đánh mất thần trí, lúc đó Ngũ long quân nói cho Ngao Kiệt biết, loại hành vi này của ngươi chính là độ dương khí cho Thập Bát, có thể cứu hắn! Bởi vì Thập Bát là hắc hồ cực âm, mỗi ngày cùng y ngốc một chỗ cũng có thể độ dương khí, nhưng không thể trực tiếp đưa dương khí vào người Thập Bát!

Sau Thập Bát mang thai, bởi vì dựng dục hồn nguyên nên mỗi ngày cần dương khí…… Cho nên Ngao Kiệt ngươi xem giá trị tồn tại của mình, coi thành một cái bình dương khí cỡ lớn sao?

Thập Bát gãi đầu, cảm thấy muốn cho Ngao Kiệt biết ‘Chúng ta làm cái loại sự tình này không đơn giản chỉ là độ dương khí đơn giản như vậy, chủ yếu là bởi vì yêu’ nhưng hàm nghĩa này rất khó lí giải……

“Kia…… Ngươi không nhìn ta, tâm của ngươi bình tĩnh trở lại sao?”

“Không có T^T chẳng những không yên tĩnh…… Ngược lại có cảm giác vắng vẻ…… Càng khó chịu……”

Nghe được trả lời, Thập Bát cúi đầu, hai vai run run trước không nói lời nào, Ngao Kiệt khẩn trương lại gần, lại bị Thập Bát một phen ôm chặt lấy.

“Ngao Kiệt…… Ngươi như thế nào lại đáng yêu như vậy……”

Nhắm mắt lại, Thập Bát cảm thấy trái tim chính mình đều tràn ngập nam nhân tên Ngao Kiệt này, tình yêu…… Làm cho người ta ngọt ngào đến nghiện.

Thập Bát thân thủ vuốt ve khóe miệng hồng hồng của Ngao Kiệt do lúc nãy đánh nhau mà bị bầm, nhẹ giọng nói:

“Ngao Kiệt, ta với ngươi cùng một chỗ, cũng không phải chỉ vì dương khí của ngươi, hai bảo bảo đều là bảo bối độc nhất vô nhị của ta và ngươi, mà ngươi…… Cũng là trượng phu độc nhất vô nhị của ta……”

“Nếu về sau ngươi lại giống như vậy không để ý tới ta, không nhìn ta, ta sẽ còn cãi nhau với ngươi!”

Nghe được Thập Bát nói như vậy, Ngao Kiệt lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ, dùng sức ôm chặt lấy Thập Bát.

Hai người vừa mới đánh nhau ầm ĩ, trên mặt còn vài dấu bầm tim tím, nay lại ở trong phòng tối đen như mực ôm nhau đến khắng khít, tuy đã là nửa đêm nhưng trong lòng hai người đều ấm áp, cứ như mặt trời rực rỡ chiếu rọi đôi chim nhỏ đang quấn quýt.

Đứng như vậy một hồi, Thập Bát tình thương của cha đột nhiên ngẩng đầu, nhớ tới chuyện đứng đắn, vỗ vỗ sau lưng Ngao Kiệt nói:

“Đúng rồi, Nguyên Nhi cùng Tiêu Nhi qua vài ngày sẽ bị đưa đến thiên trì, ngươi làm phụ quân chẳng lẽ không hảo hảo yêu thương bọn nó một chút trước khi bọn nó đi sao?”

“A?”

Ngao Kiệt ngẩn người hỏi:

“Bọn họ đi thiên trì? Đi chỗ đó để làm chi?”

“…… Phụ quân nói hỏa long từ khi ra đời, trên người có nghiệp hỏa, phải đến thiên trì tu luyện trăm năm, đánh tan lệ khí trên người, bằng không sẽ dễ dàng nhập ma, ngươi lúc trước cũng là ở thiên trì tu luyện năm trăm năm mới trở lại Long tộc không phải sao?”

“……”

Thập Bát sờ đầu Ngao Kiệt:

“Những lời này là mười lăm tháng giêng ngày đó, ngươi dỗi nên một mình ở nhà chính, phụ quân nói với ta, ta nghĩ ngươi đều biết.”

Ngao Kiệt cười đến khô cằn:

“…… Ngươi không nói, ta đã quên……”

Năm trăm năm a…… Thời gian đó, Ngao Kiệt nhỏ như vậy, một mình như thế nào vượt qua?

Thập Bát ôm đầu Ngao Kiệt, hôn hôn:

“Bảo bảo hai người, còn có bạn…… Ngươi lúc ấy, có phải hay không thực tịch mịch?”

Ngao Kiệt nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng Thập Bát, cảm thụ được thân thể Thập Bát truyền đến độ ấm, trước khi gặp được ngươi, ta đã làm những gì cũng không nhớ? Ta cũng không biết thời gian trôi qua…… Không biết cái gì là vui mừng, cái gì là đau lòng, không biết trên thế giới sẽ có dấm chua, ngọt ngào, đắng cay…… Cho dù là tịch mịch, cũng là mấy ngày nay mới cảm nhận được……

Ngao Kiệt mở mắt:

“Thập Bát, nếu không có ngươi…… Thế giới này…… Là cỡ nào không thú vị a……”

Thập Bát trong bóng đêm nhìn ánh mắt Ngao Kiệt hàm chứa thủy quang, tay sờ soạng xuống dưới, Thập Bát cúi đầu, thanh âm mang theo điểm khàn khàn:

“Ngao Kiệt…… Ta muốn……”

Trong phòng thực tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, còn có hô hấp.

Ngao Kiệt ánh mắt rất sáng, đôi mắt kim sắc, mang theo quang mang gắt gao nhìn chăm chú vào Thập Bát.

Ngao Kiệt hô hấp có chút dồn dập, hô hấp dồn dập kia đồng thời phun trên mặt Thập Bát, xúc cảm ướt át lạnh lùng, xúc cảm dừng ở khóe môi Thập Bát, đầu lưỡi linh động mang theo hơi thở Ngao Kiệt, chui vào trong miệng Thập Bát.

Ngao Kiệt đem Thập Bát đến bên giường, Thập Bát thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Ngoài phòng mọi người đang nghe lén đột nhiên đều có chút không được tự nhiên, Ngao Ly gãi đầu, nói, tan đi tan đi, trời lạnh…… Chúng ta đều đứng ở trong viện để làm chi?

Lão long quân tay ôm hai hỏa long bảo bảo thân thiết nói:

“Tôn nhi ngoan, đêm nay cùng gia gia trụ được không a?”

Hỏa long bảo bảo nháy mắt to nhìn cửa nhà chính một hồi, chu cái miệng nhỏ nhắn, rốt cục gật gật đầu.

==============================================

“Ngao Kiệt, chúng ta lại sinh đứa nhỏ đi……”

Ghé vào trên người Ngao Kiệt, nửa khép mắt, hơi thở hào hển, Thập Bát nhỏ giọng nói.

Ngao Kiệt nghe Thập Bát nói như vậy nhãn tình sáng lên, hắn cũng muốn cho Thập Bát lại sinh tiểu hồ ly cho mình, nhưng nghĩ đến khi Thập Bát sinh đứa nhỏ, lại có chút đau lòng Thập Bát, cho nên liền đem ý niệm này trong đầu áp chế đi, hiện tại nghe Thập Bát chủ động nhắc tới, Ngao Kiệt không khỏi cười ra bên ngoài:

“Thật sự? Hảo!”

Thập Bát dùng cái trán cọ thái dương Ngao Kiệt, đột nhiên lại nói:

“Hay là thôi đi, nếu lại sinh một bảo bảo, ngươi lại mỗi ngày theo ta bực bội, mỗi ngày miên man suy nghĩ ăn dấm chua bảo bảo, ta chịu không nổi.”

“Không có!”

Ngao Kiệt gấp đến độ ôm lấy Thập Bát xoay một đoàn:

“Lần này tuyệt đối sẽ không!”

Ngao Kiệt nhìn Thập Bát ánh mắt sáng long lanh:

“Thập Bát ngươi thật sự muốn sinh đứa nhỏ cho ta? Thật tốt quá! Ta muốn tiểu hồ ly a!”

Thập Bát ghé vào ngực Ngao Kiệt, khẽ cười nói:

“Nếu vẫn là tiểu hỏa long, làm sao bây giờ?”

Ngao Kiệt đang vui đột nhiên tạm dừng, tưởng tượng lại có một tiểu hỏa long vây quanh Thập Bát, suy nghĩ kĩ rốt cục nói:

“…… Không có việc gì! Dù sao nếu là tiểu hỏa long, sinh ra quá một tháng về sau cũng sẽ bị đưa đi thiên trì ngốc trước!”

Thập Bát ghé vào trước ngực Ngao Kiệt cười không ngừng, Ngao Kiệt bất mãn nói:

“Có cái gì buồn cười? Ngươi nói cho ta biết!”

Thập Bát lắc lắc đầu, trông cậy vào đại hỏa long Ngao Kiệt kiếp này có bộ dáng phụ thân, là không được rồi.

Thời gian hạnh phúc luôn qua nhanh như vậy, nửa tháng nháy mắt liền đi qua, đến ngày bảo bảo đi thiên trì.

Thiên Sơn vốn là nơi cực âm, nước thiên trì lại cực kỳ âm hàn, lấy thể chất Thập Bát không thể đi lên đỉnh núi, chỉ có thể tiễn đến dưới chân Thiên Sơn, nhìn hai bảo bảo, Thập Bát trong lòng từng đợt khó chịu, vừa mới sinh ra một tháng, đã đi.

Ở bên mình ngây người một tháng, lại ở năm trăm năm sau mới gặp lại, Hồ Thập Bát cái mũi có chút lên men, muốn nói cái gì đó, thiên ngôn vạn ngữ ở trong cổ họng nhưng không nên lời, sờ đầu hai bảo bảo chỉ nói:

“Ngoan, hảo hảo tu luyện, phụ thân cùng phụ quân đều chờ các ngươi trở về.”

Hai bảo bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo lão long quân hóa thành hình rồng, đằng vân bay lên, quay chung quanh Thập Bát một hồi, rốt cục rời đi.

Thập Bát ngẩng đầu, nhìn theo thân ảnh hai tiểu hỏa long cho đến khi biến mất trong mây mù Thiên Sơn, luyến tiếc rời đi tầm mắt, Ngao Kiệt từ phía sau ôm lấy Thập Bát, nhẹ giọng nói:

“Thập Bát…… Còn có ta……”

Thập Bát ở trong lòng Ngao Kiệt dùng giọng mũi nồng đậm ừ một tiếng, vẫn là không chịu quay đầu, đột nhiên cảm thấy thân mình nhất khinh, thế nhưng bị Ngao Kiệt bế đứng lên, Thập Bát cả kinh nói:

“Ngao Kiệt ngươi làm cái gì?”

Ngao Kiệt ôm Thập Bát, hớn hở, lớn tiếng nói:

“Về Thanh Vân sơn, chúng ta sinh đứa nhỏ đi!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...