Hồ Giá
Chương 70: Phiên ngoại 20
Mấy long quân đều cúi đầu giả trang không biết Ngao Kiệt, lão long quân nhìn Lữ Động Tân mà thề, ta sẽ thỉnh tiên sinh dạy Kiệt Nhi đọc sách……
Không phải Ngao Nhất, chính là Ngao Nhị, không phải Thập Nhất, chính là Thập Ngũ……
Ngao Ly khóe miệng run rẩy nói:
“Tiểu Thất a, ngươi như thế nào gọi không tiêu chuẩn như vậy?”
Thanh âm không lớn lại bị Hồng Ngọc bên cạnh nghe được, mày liễu dựng thẳng nói:
“Ngũ long quân, ngươi nói như vậy là sao? Kêu Ngao Nhất, Ngao Nhị thì làm sao? Vừa đơn giản lại dễ nhớ! Như thế nào không tiêu chuẩn!”
Lão long quân hoà giải nói có tiêu chuẩn có tiêu chuẩn…… Bà thông gia ngươi đừng vội a, chúng ta không phải không muốn gọi Ngao Nhất Ngao Nhị, dì Cả dì Hai của hai đứa nhỏ không phải rất trọng danh sao ~ đây là chuyện đại sự…… Ta hảo hảo châm chước……
Lữ Đồng Tân quơ cây phất trần nói, đúng vậy a, tên là dùng cả đời, đặt tên không tốt có thể bị người ta chê cười ~
Ngao Kiệt cau mày nắm cằm ở trong phòng đi qua đi lại có điểm ủ rũ, mà mọi người ngồi chung quanh cũng có điểm ủ rũ.
Ngao Kiệt nghĩ mình đặt tên rất hay, mọi người đề nghị lại đều bị hắn phủ quyết, trong khoảng thời gian ngắn tình thế hiện ra giằng co.
Thập Tứ ngáp một cái nói:
“Hôm nay bất thành thì ngày mai nói sau ~~ hôm nay là tiết nguyên tiêu ~! Cùng đi xem hoa đăng a! Chúng ta trước đi ra ngoài ngoạn đi!”
Thập Tứ vừa thốt ra, Ngao Kiệt ngẩng đầu lên, linh quang đột nhiên chợt lóe.
“Có!”
“Cái gì cái gì?”
Ngao Kiệt cực kì nghiêm túc nhìn quét một vòng nói:
“Vậy kêu Ngao Nguyên Tiêu, Ngao Hoa Đăng đi!!”
Mọi người: otz|||
Ngao Nguyên Tiêu, Ngao Hoa Đăng??
Trong phòng thực yên lặng, mọi người nghe xong tên này tất cả đều ngơ nga ngơ ngác phát lăng ra, Tiểu Ngũ vò vò đầu, đối lão long quân cùng đại trưởng lão nói:
“Phụ quân, đại trưởng lão, cha đặt tên cho con xong, theo quy củ của Long tộc chúng ta có thể sửa không?”
Đại trưởng lão vuốt vuốt râu, chậm rãi nói:
“Cổ pháp không thể sửa……”
Mọi người nhất tề tưởng tượng hai thiếu niên long quân giống nhau như đúc đứng trước một đám yêu quái lớn tiếng nói:
“Oanh! Yêu quái ngươi đừng vội kiêu ngạo! Hôm nay ta – Ngao Nguyên Tiêu (Ngao Hoa Đăng) tới thu thập các ngươi!”
Mọi người: orz|||
Chỉ có Thập Tứ cười cười, vỗ tay hét lớn:
“Tốt tốt, tên này không sai ~ nhiều vui mừng a ~! Còn có ý nghĩa kỷ niệm, vừa nghe liền biết hai bảo bảo sinh ra vào tiết nguyên tiêu ~”
Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Tứ với vẻ mặt tìm được tri kỷ, vui sướng nói:
“Không sai! Thập Tứ ngươi cũng có loại cảm giác này?”
Xoay người lớn tiếng nói:
“Coi như định rồi! Bảo bảo kêu tên này!”
Mắt thấy tên này sẽ như vậy mà định ra, hai bảo bảo đều trợn tròn mắt, chớp ánh mắt nhất tề nhìn về phía Hồ Thập Bát, trong ánh mắt rõ ràng là:
Phụ thân…… Cứu danh a!
Bị hai cái tên này bắn thẳng vào đầu, Hồ Thập Bát cũng có chút ngốc, nhìn thấy hai mắt bảo bảo mới tỉnh táo lại, hé miệng vừa muốn nói chuyện, Hồng Ngọc bên cạnh y liền lên tiếng.
Từ lúc Ngao Kiệt bắt đầu đặt tên, Hồng Ngọc đứng ở bên cạnh liền cảm thấy không vui, hiện tại rốt cục mở miệng nói chuyện, nói – Ngao Kiệt a, hai đứa nhỏ này nhưng là Thập Bát nhà chúng ta tân tân khổ khổ mang trong bụng vài tháng, lại thật vất vả mới sinh hạ ra, như thế nào hiện tại đều mang họ long quân của các ngươi a? Như thế nào cũng phải có một họ Hồ a!
Lão long quân vội nói bà thông gia ngươi nói đúng, chúng ta có hai cái ngoan tôn, hẳn là có một đứa theo họ của các ngươi! Họ Hồ!
Hồng Ngọc vuốt tóc nói, như vậy còn được, vậy lão đại kêu Ngao Nguyên Tiêu, lão nhị kêu Hồ Hoa Đăng đi!
Ngao Kiệt gật gật đầu:
“Không sai! Tốt lắm, có cảnh lại gieo vần!”
Ngao Nguyên Tiêu…… Hồ Hoa Đăng……
Mọi người mặt rốt cục từ dại ra biến thành phẫn nộ!
Này này này này! Đây là cái tên gì a! Nếu thực kêu như vậy, tương lai bảo bảo lớn lên còn có thể tốt được sao! Bọn họ như thế nào làm rồng a!
Vài vị long quân bắt đầu xắn tay áo tính dùng võ lực thuyết phục Ngao Kiệt, đang lúc hỏa hoa văng khắp nơi cùng chiến ý tràn ngập, oa một tiếng, hai bảo bảo mỗi đứa ôm một đùi Thập Bát khóc lớn, nước mắt chảy dài cầu Hồ Thập Bát:
“Ô ô ô…… Phụ thân, con không cần kêu tên như vậy…… Ô ô ô……”
Ngao Kiệt quay đầu đối với hai bảo bảo nhíu mày:
“Tên này không phải tốt lắm sao!”
Lại mắt tinh lòe lòe nhìn về phía Hồ Thập Bát:
“Thập Bát, liền như vậy định đi?”
Thập Bát mở to miệng, hít sâu một hơi, lần này rốt cục hô lên:
“Không được!”
Ngao Kiệt thực mất mát, chính mình cảm thấy thực vừa lòng tên này, Thập Bát thế nhưng nói không được, vì thế cũng chu mỏ, nhìn Thập Bát.
Thập Bát thở dài, nghĩ nghĩ, thanh thanh cổ họng, dùng lời nói nhỏ nhẹ cùng Ngao Kiệt đánh cái thương lượng, nói, tên đứa nhỏ là đại sự…… Đương nhiên ta không phải nói ngươi đặt tên không tốt, tên ngươi đặt rất tốt…… Nhưng bảo bảo là nam long, kêu tên ba chữ có chút kéo dài……
(mọi người: Thập Bát ngươi thật có thể lật bài……)
“Ngươi không phải cũng kêu tên ba chữ sao? Ta cảm thấy tốt lắm!”
“Ách – nhưng là ta cảm thấy tên của ngươi không sai a! Hai chữ, rõ ràng lưu loát! Cho nên…… Ngươi xem như vậy được không? Ngươi vừa rồi cũng nhắc tới hôm nay là ngày hội nguyên tiêu, không bằng đem hai chữ nguyên tiêu mở ra, bảo bảo một người tên là Nguyên Nhi, một người tên là Tiêu Nhi, được không?”
Thập Bát dùng mọi khả năng không thương tổn lòng tự trọng Ngao Kiệt, uyển chuyển biểu đạt ý tứ chính mình, mọi người cùng nhau chớp mắt chờ mong nhìn Ngao Kiệt, trong lòng đều cầu nguyện, ngươi đáp ứng đi đáp ứng đi! Hai cái tên Thập Bát nói cùng hai cái tên gì Ngao Nguyên Tiêu, Hồ Hoa Đăng tốt hơn nhiều!
Ngao Kiệt cúi đầu, miệng thì thào niệm một chút.
Ngao Nguyên…… Hồ Tiêu…… Ân ân ~ Ngao Kiệt gật gật đầu, nhìn Thập Bát mà vui vẻ ~ này xem như chính mình cùng Thập Bát cùng nhau đặt tên cho bảo bảo a ~ lập tức bổ nhào vào trước mặt Thập Bát, ôm Thập Bát vui vẻ nói:
“Hảo! Liền kêu Ngao Nguyên, Hồ Tiêu!”
Sau đó còn chưa từ bỏ ý định, điểm ót hai bảo bảo nói:
“Nhũ danh kêu Bánh Trôi cùng Hoa Đăng!”
===========================
Tên đã đặt, kế tiếp chính là đi xem hoa đăng!
Hồ Thập Bát gia nhất đại gia tử, hơn nữa còn có vài vị long quân, Lữ thượng tiên, một đám người đi ở trên đường rất là rêu rao, Thập Bát cùng Ngao Kiệt mỗi người trong lòng bế một bảo bảo hỏa long cùng thưởng hoa đăng ~!
Buổi sáng hôm nay hai tiểu hỏa long phá xác gây ra động tĩnh rất lớn, rất nhiều yêu quái ở phụ cận Phất Lai Sơn đều nhìn thấy hậu viện Thập Bát đầy hỏa, ánh lửa đầy trời, có hai hỏa long xoay quanh trên rời bái tứ phương.
Ban ngày cũng đã có không ít yêu quái đến nhà Thập Bát chúc mừng hai vị tiểu long quân hàng thế, hiện tại ở trên đường gặp được thiệt nhiều yêu quái không quen biết, cũng đều tiến lên tiếp đón, vây quanh tiểu long quân thích thú vô cùng, thử hỏi làm yêu cả đời có mấy lần cơ hội có thể ôm được long quân a?
Vì thế, đều thay phiên ôm hai tiểu hỏa long, cái này muốn hôn nhẹ, cái kia muốn sờ sờ, hai tiểu tử kia cũng cực nể tình, bị người không quen ôm vào trong ngực cũng không khóc không nháo, cũng không thối mặt, rất thư thái.
Yêu giới mọi người khen không dứt miệng, đều nói không hổ là long quân! Cùng đứa nhỏ bình thường bất đồng, giống khuôn giống dạng có uy nghiêm ~! Hồng Ngọc nhĩ hảo phúc khí a ~ lập tức có hai tôn tử long quân ~!
Hồng Ngọc phe phẩy khăn tay cười đến run rẩy hết cả người, thật là có mặt mũi quá chừng, ở trong đám người nói nói cười cười hồ điệp xuyên hoa thập phần vui vẻ, Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát ngược lại bị đẩy đi ra.
Hồ Thập Bát đứng ở sau đám người, nhìn chằm chằm hai bảo bảo bên trong bị mọi người đùa, bàn tay đột nhiên ấm áp, là Ngao Kiệt cầm tay chính mình, Ngao Kiệt cúi đầu hỏi:
“Lạnh sao?”
Thập Bát lắc lắc đầu:
“Không lạnh.”
Tuy rằng nghe Thập Bát nói không lạnh, Ngao Kiệt vẫn là đứng ở phía sau Thập Bát ôm y.
Hai người cùng nhau nhìn đám người chơi đùa với hai bảo bảo hỏa long, khẽ cười lên, Hồ Thập Bát nhẹ giọng nói:
“Có đôi khi ta nhìn thấy bảo bảo, tựa như nhìn thấy ngươi lúc nhỏ.”
Ngao Kiệt bĩu môi, ở cổ Thập Bát cọ cọ, buồn bực nói:
“Ta lúc nhỏ đáng yêu hơn!”
Nghe Ngao Kiệt nói như thế Thập Bát phù một tiếng bật cười:
“Nhưng phụ quân có nói bảo bảo cùng ngươi trước đây giống nhau như đúc a ~”
Ngao Kiệt không đáp, chỉ cau mày thì thào:
“Không công bình! Ngươi có thể nhìn tiểu hỏa long, mà ta lại không nhìn thấy tiểu hồ ly giống như ngươi!”
Nói tới đây, Ngao Kiệt giống như nhớ tới cái gì, một phen giữ chặt Thập Bát cùng chính mình mặt đối mặt, còn thật sự nói:
“Thập Bát! Chúng ta tái……”
Nói tới đây, Ngao Kiệt đột nhiên nuốt thanh, trừng mắt nhìn nơi nào đó, Thập Bát cảm thấy thực nghi hoặc, lôi kéo cánh tay Ngao Kiệt:
“Ngao Kiệt, ngươi làm sao vậy? Ngươi nói chúng ta tái cái gì?”
“Chúng ta……”
“A! Tuyết rơi!!”
Bên cạnh, Thập Tứ giơ hai xâu mứt quả chạy tới, nhìn trời vui mừng kêu to lên.
Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát ngửa đầu nhìn trời.
Bầu trời xanh đen, tuyết trắng phiêu phiêu hạ, nhẹ nhàng phi vũ trong thiên địa, được đèn trên tường chiếu lên, thập phần xinh đẹp.
Một mảnh bông tuyết không tiếng động dừng trên mi Thập Bát, Ngao Kiệt nhìn thấy, nhẹ nhàng dùng môi đem phiến tuyết kia hút vào miệng, nhếch môi nở nụ cười:
“Hảo lạnh.”
Nắm chặt tay Thập Bát, Ngao Kiệt môi mang theo độ ấm chà xát vành tai Thập Bát, thấp giọng gọi:
“Thập Bát……”
Mắt Thập Bát nhìn Ngao Kiệt, từ ánh đèn dường như phát ra quang mang, Ngao Kiệt mở miệng, lời trong lòng đến bên miệng rốt cục biến thành:
“Chúng ta đi mua mứt quả đi!”