Hồ Giá

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Không tiếp tục nhiều lời nữa, Hồ Thập Bát cùng Long Quân hiện tai trên đường đến Đông sơn lão đàm.

Ngự phong nhi hành, Hồ Thập Bát cách một quãng ở xa đi theo Long Quân nhưng cũng có thể cảm nhận được tức giận tản ra từ bạch y Long Quân ở phía trước.

Tuy rằng mỗi lần gặp mặt vị Long Quân này đều là một bộ xú kiểm như người khác thiếu hắn tám trăm điếu không trả vậy, nhưng tức giận lần này đặc biệt cường đại.

Ngẫm lại cũng đúng, tên tuổi của mình bị một con yêu quái không biết là cái loại yêu gì đi mạo danh mạo phận, làm điều thiện thì không nói đi, lại đi làm việc ác như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ!

Khoảng cách hơn trăm dặm chỉ trong nháy mắt đã đến, Đông Sơn hiện ra trước mắt. Long Quân ngưng khí vừa định thi pháp thì đột nhiên ngay lúc đó, trong Đông Sơn phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến toàn bộ Đông Sơn chấn động mà chao đảo. Liền sau đó một đạo thanh sắc hỏa quang xuyên từ khe nứt trong núi hướng thẳng vân tiêu.

Ánh sáng của đạo thanh sắc hỏa diễm cực sáng, ngọn lửa mãnh liệt thôn thổ, nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ Đông Sơn, khắp nơi không nơi nào không bừng bừng sơn hỏa, vậy mà cành lá khô vàng trên khắp cây cối bị ngọn lửa này bao phủ nhưng hình dạng vẫn hệt như thường, chỉ khẽ lung lay theo ngọn lửa, hóa ra ngọn lửa kia chính là tam muội chân hỏa!

Long Quân nhíu nhíu mày, có kẻ xen vào việc của người khác!

Đông Sơn lão đàm ở ngay trong núi Đông Sơn, toàn bộ Đông Sơn kỳ thật là một cự đàm thiên nhiên, trên giữa đỉnh nũi lõm xuống tạo thành dạng hình bồn, không chỉ hứng lấy vô căn chi vũ, mà hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, đối với sơn linh tinh quái mà nói, quả thực là một nơi tu hành rất thích hợp.

Hiện tại toàn bộ thủy trong lão đàm đều bị tam muội chân hỏa bao phủ lấy, thành ra giống hệt như một cái vạc to bị đun sôi ùng ục, bọt khí không ngừng bốc lên hơi nóng.

Trong thủy, một con thanh lân cự mãng đau đớn ngóc lên, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi phạm vị thủy diện.

Nguyên lai là mãng tinh!

Lại dám tự xưng là Long Quân!!

Long Quân trong mắt sát khí đại thịnh, phất tay áo định ra tay, chợt nghe thấy một thanh âm từ bên dưới hô hoáng lên “Thất Long Quân! Thất Long Quân!”

Hồ Thập Bát cùng Long Quân nhất tề cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới tàng cây cạnh lão đàm cư nhiên có một lão đạo đang ngồi.

Long Quân cùng Hồ Thập Bát chậm rãi hạ xuống trước mặt lão đạo. Lão đạo kia tay trái cầm một tửu hồ lô, trên đại thạch bên trái còn bày ra một bao lỗ hoa sinh dùng lá sen bọc lại, nhìn cũng đủ biết là đang ngồi vừa hoa sinh mễ hát tiểu tửu, vừa thưởng thức mãng tinh trong đàm giãy dụa thống khổ.

Lão đạo cười tủm tìm nhìn Long Quân hạ xuống “A nha nha, Thất Long Quân, đã lâu không gặp ~~ lần trước gặp hình như lần dự Hội bàn đào tám trăm năm trước thì phải ~~”

Nghe thế, Hồ Thập Bát lập tức quay đầu nhìn lại gương mặt Long Quân.

Tám trăm năm trước??

Vậy không phải là so với niên kỷ của nương mình không cách biệt nhiều lắm sao???

Cái cái cái cái mặt kia. . . rõ ràng nhìn còn muốn trẻ hơn so với mình a, này cũng coi như lừa gạt người quá đi!!

Long Quân vẫn trưng ra cái mặt xú kiểm, lạnh lùng nói “Lữ đạo trưởng, thu hồi pháp thuật của ngươi lại, mãng tinh này ta muốn” lưu kim trong mắt chợt lóe hồng quang “Dám cả gan mạo danh Long Quân làm xằng làm bậy, ta nhất định phải đánh cho tam hồn thất phách của nó hóa thành tro!”

Hồ Thập Bát nghe thấy, trong lòng hiểu ngay. Nguyên lai vị đạo gia trẻ tuổi nét mặt mang theo tiếu dung có vài phần tiêu thoát bất kỵ thoạt nhìn không quá tam thập này, cư nhiên lại là Lữ Thuần Dương trong bát tiên, Lữ Đồng Tân.

Lữ Đồng Tân híp mắt cười, không trả lời Long Quân mà xoay đầu chuyển hướng về Hồ Thập Bát nhìn nhìn. Hồ Thập Bát vội tất cung tất kính cúi đầu thật sâu thi đại lễ, nói “Yêu giới Phất Lai Sơn, Hồ yêu Thập Bát tham kiến Lữ thượng tiên.”

Lữ Đồng Tân liếc mắt nhìn Hồ Thập Bát, ngốc ngốc một hồi, híp mắt đảo lên đảo xuống nhìn Hồ Thập Bát, thấy Hồ Thập Bát thi đại lễ, liền lập tức vươn tay ra đỡ, tay chưa kịp đụng đến, đã bị Long Quân đứng bên cạnh giận dữ trừng trừng một đường hồ lô bổng đập dội ra.

“A a a a a a a a! !” Lữ đạo trưởng không kịp đề phòng, mu bàn tay bị đập một cái, tiên huyết liền một đường phun trào.

Long Quân mặc kệ hắn, kéo tay áo Hồ Thập Bát trừng mắt “Ngươi làm gì phải cung kính với hắn như vậy? Còn tôn hắn là thượng tiên? Ta đâu?? Ta so với tên lão đạo hảo tửu hảo sắc này thân phận cao hơn gấp mấy lần! Như thế nào không thấy ngươi đối với ta cung kính xưng hô thượng tiên như vậy hả??”

Hồ Thập Bát nhìn Long Quân như vậy rất muốn phun ra một câu, ngươi trừ bỏ gương mặt ra. . .có chỗ nào giống thần tiên. . .

Mu bàn tay Lữ Đồng Tân bên kia rốt cuộc cũng ngừng phun huyết, trợn mắt nhìn Long Quân và Hồ Thập Bát, nhíu nhíu mày, rờ rờ cằm, toét ra tiếu dung tỏ vẻ đã hiểu đã hiểu.

Nguyên lai ~~~~ là vậy ~~~ fu fu fu fu fu fu fu ~~

Lữ đạo trưởng cười rất là man rợ xảo trá.

Ta hiểu à nha ~~~

Long Quân quay lại trừng mắt nhìn Lữ đạo trưởng đứng một bên cười toe toét giống như một con chồn vừa mới trộm được con gà mẹ “Cười cái gì! Cười giống hệt lão hồ ly!”

Hồ Thập Bát bên cạnh lạnh lùng nói “Cười giống như hồ ly thì làm sao, ta đúng là một con hồ ly rồi sao.”

“Ngươi! Ngươi biết rõ ta không có ý đó!”

“Nga? Kia Long Quân ngài là có ý gì?”

“Nói nghe, hai vị. . .hai vị. . .cứ ~cứ ~ cứ ~ cứ tự nhiên nha. . . “

=====================

Mãng tinh gần đó kêu gào thống khổ, giãy dụa như điên, rốt cuộc bị tam muội chân hỏa thiêu hóa hết. Một thân da cốt đều hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một viên nội đan ô hắc tỏa sáng xoay tròn trên đàm diện.

Lữ Đồng Tân thu lại tam muội hỏa, vừa định thu hồi viên nội đan kia, lại bị Long Quân một phen đoạt lấy, đưa tới miệng Hồ Thập Bát.

“Làm gì?”

“Nuốt nó vào.”

“A?”

Lữ đạo trưởng đứng cạnh nhỏ giọng kêu “Long, Long Quân. . . mãng tinh này là ta hàng phục mà. . . Cái, cái, cái nội đan kia cũng là ta luyện ra a. . .”

Long Quân nhăn mày thành chữ xuyên nhìn sang.

Hồ Thập Bát liếc qua nhìn Lữ đạo trưởng “Nên trả lại cho Lữ thượng tiên. . .”

“Mặc xác hắn! Năm nào hắn cũng đếnchỗ phụ quân ta hết ăn lại uống, lừa gạt thứ này thứ nọ không biết bao nhiêu lần, thứ này có là gì.”

Nội đan chính là tập trung tinh hoa tu luyện của yêu tinh, hết thảy công lực đạo hạnh đều tập trung vào đó, là thứ mà bất cứ ai tu đạo cũng đều coi trọng.

Viên nội đan ô thanh trước mắt nếu dùng vào không những gia tăng mấy trăm năm công lực, còn có thể từ nay về sau bách độc bất xâm, thứ quý trọng như vậy, vì sao lại. . .

“Đừng nhiều lời! Ngươi rốt cuộc có nuốt vào hay không!? Nuốt nó vào đối với ngươi là có lợi” mặt ửng ửng đỏ, nho nhỏ giọng thì thào “Xem. . xem như là tạ lễ cho cái đường hồ lô gì đó đi. . .”

Nếu hồn phách mãng tinh còn ở đó mà nghe câu này, chỉ sợ phải khóc ròng : nội đan ta tu luyện mấy trăm năm chỉ là đồ tạ lễ một xiên đường hồ lô saoooo??

“Khụ! Khụ! Khụ!” Lữ Đồng Tân đứng bên cạnh nhìn không lọt mắt hai cái tên đầu gỗ này, hắng giọng một phát, thành công trong việc thu hút cái nhìn chứa chất đầy oán khí của Long Quân.

“Long Quân a, viên nội đan này chính là giải dược trọng yếu để giải cứu hết thảy thủy nguyên, sơn mộc cùng với dân chúng trong phạm vi trăm dặm bị đầu độc bởi chướng khí của mãng tinh a! Ngài trả lại viên nội đan kia cho bần đạo trước, để bần đạo làm phép hóa giải chướng khí của thổ địa mới là việc quan trọng nhất a! Về phần cái gì mà tạ lễ đường hồ lô cho Hồ huynh đệ kia. . . ngài cứ việc tim, cứ từ từ tìm ha ~”

Không chút tình nguyện, trả lại nội đan cho Lữ Đồng Tân.

Lữ Đồng Tân chia nội đan ra làm hai, giao cho Long Quân một nửa rồi nói “Vậy phiền Thất Long Quân bố vũ, hòa nội đan này vào trong vũ thủy, đại địa sơn trạch hấp thu vũ thủy này rồi, chướng khí sẽ tự động hóa giải.”

Long Quân liền bay lên trời, ẩn nhập vào mây. Chỉ trong nháy mắt, âm vân liền cuồn cuộn trong không trung, vân trung oanh oanh tác hưởng, chỉ trong khoảnh khắc, miên tế vũ thủy như châm, nương theo gió mà rơi xuống, mang theo thanh tân khí vị, rơi xuống đại địa thấm vào vạn vật.

Chướng khí yên tiêu vân tán.

Lữ Đồng Tân nhìn một bên gương mặt đang chăm chú vọng thiên không của Hồ Thập Bát, trong lòng không khỏi cảm thán, Long Quân thật là hảo vận a.

Thân là yêu tinh, lại có hồn nguyên thuần tĩnh như vậy, Long Quân ngài đúng là nhặt được một khối bảo vật nha ~~~ sờ sờ cằm ~~ ân ân, ta không thèm nói cho tên Tiểu Thất kia ~~ loại chuyện này, cứ vậy mà toẹt ra thì chơi không vui tí nào ~~ fu fu fu fu fu fu.

Hồ Thập Bát nghi hoặc nhìn Lữ thượng tiên bên cạnh che miệng mà cười đê tiện “Thượng, thượng tiên. . . “

“A? A! Khụ. . .Ân. .” Lữ Đồng Tân chỉnh lại thần thái, nói “Thập Bát tiểu huynh đệ đã nhìn qua chân thân của Long Quân chưa?”

“Chưa từng.” Hồ Thập Bát lắc lắc đầu, hắn chỉ là một tiểu hồ yêu be bé của yêu giới, làm sao có được cơ hội nhìn thấy chân thân của Long Quân.

“Chưa từng thấy a ~~ ha hả, về sau sẽ có cơ hội nhìn thấy thôi. . . Tư thái kia mỹ hảo a, phi thường tự do, linh động mà như siêu thoát khỏi vạn vật. . .”

Hồ Thập Bát nhìn lên thiên không, tưởng tượng thần tư kia, yên lặng không nói gì. Lữ Đồng Tân xuất xa hai phiến đại hà diệp, cuộn thành trùy hình, đưa cho Hồ Thập Bát “Nào nào nào, nhàn rỗi cũng đang nhàn rỗi. . . giúp ta hứng vũ thủy. . .”

. . . Ngài . . ngài không phải thần tiên sao. . . Sao lại, sao lại dùng biện pháp như vậy để hứng vũ thủy. . .

Lữ thượng tiên cười khoe hàm răng trắng bóng nói : loại phương pháp này rất đời thường, rất bình dân, rất nhiều lạc thú a ~~

“. . .”

====================

Trừ chướng khí đại địa sơn trạch xong, tiếp theo chính là giải cứu các nạn nhân bị chướng độc nhập thân.

Những nạn nhân này bị chướng độc thâm nhập vào nảo tủy tạng phủ, giả dụ như không được giải cứu thì về sau sẽ biến thành độc thi, di độc e là sẽ càng nhập sâu hơn.

Lữ Đồng Tân từ Càn Khôn Đại xuất ra một cái tử kim đỉnh, đem nửa viên nội đan còn lại bỏ vào, trút cả vũ thủy vừa rồi cùng Hồ Thập Bát hứng được vào chung, nghĩ ngĩ, a~! một tiếng, lại lôi từ trong tay áo ra một nắm dữu tử diệp cùng một bao hùng hoàng phấn ném vào, vận khởi tam muội chân hỏa thiêu tử kim đỉnh.

Chỉ trong chốc lát thủy đã sôi lên, nội đan cũng dần tan đi, chỉ còn lại dữu tử diệp xanh biếc bích lục xoay xoay lên xuống theo bọt nước.

Long Quân cùng Hồ Thập Bát theo chân Lữ Đồng Tân đến từng thôn, đưa thần tiên thủy. . .

Dân chúng ngay lúc hạ vũ đã bắt đầu quỳ trên mặt đất mà nhìn lên không trung lễ bái, vái rằng vũ thủy này hoàn toàn khác lần trước, là thần tiên vũ a. Ngay sau đó liền nhìn thấy một vị đạo gia, mang theo hai người hầu, thập phần ngạo nghễ nâng theo một cái tử kim đỉnh đứng ở thôn khẩu. Một vị phẩy phẩy phất trần rất ư là tiên phong đạo cốt, bảo mọi người đem những người bệnh trong nhà khiêng ra đây, uống xong một chén ngao thủy trong đỉnh này, thủy đáo bệnh trừ!

Thế là lần lượt người bệnh trong các nhà được khiêng ra vác đến, uống xong một chén rồi, những người này co rúm một trận, đều phun ra một hơi hắc đàm mang theo mùi tanh hôi, sau đó thần trí dần thanh minh, nhận ra người, biết mình là ai.

Dân chúng lúc bấy giờ chen chúc nhau quỳ xuống đất vái, cảm ơn thần tiên gia gia hiển thánh cứu khổ cứu nan a ~ bái bái đến nửa ngày không ai trả lời, mọi người liền đồng loạt ngước mắt nhìn lên, mới thấy nơi ba vị tiên nhân đứng lúc nãy đã trống không, đã rời đi nãy giờ rồi a.

Dân chúng cảm động hết sức, đều nói mấy vị này là thần tiên a, làm việc tốt cũng không thèm lưu danh. Đột nhiên một người đứng phắt dậy, nói a nha, hôm nay không phải sinh nhật của Lữ đạo trưởng trong bát tiên sao!

Một đám nhất tề vỗ đùi cái đét! Đúng rồi! Nhất định là Lữ tiên nhân!!

Thế là nhà nhà hộ hộ từ đó bắt đầu cúng bái Lữ Đồng Tân. Có kẻ hỏi, thế kia hai vị nhất bạch nhất hắc tiên nhân kia là ai a?

Kẻ đã kiến quá bạch y tiên nhân sát nhân ở cái thôn gì gì đó của Lê Hoa giải thích rằng, đó là hai người hầu của Lữ tiên nhân nha. . .

Một vị là hung diện thần. . . Một vị là thiện diện thần. . .

______________________

Ngự phong nhi hành : cưỡi gió mà đi

Xú kiểm : mặt thối, thỉnh ngó sang ava bên cạnh

Thanh sắc hỏa quang : lửa ánh màu xanh (lam)

Thôn thổ : phun ra rồi nuốt vào

Tam muội chân hỏa : tam muội (cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục) / chân hỏa (lửa thực sự). Nôm na cái này ý là ngọn lửa để thanh lọc, tẩy trần hay sao ý, chắc tác dụng là trừ yêu ma quỷ quái

Vô căn chi vũ : nguồn mưa bất tận, ai da. . cứ hiểu đại khái là hứng mưa đi

Nhật nguyệt tinh hoa : tinh hoa của trời của trăng = =|||| tự dưng nhớ tới Nhật Nguyệt thần giáo của Đông Phương mỹ nhân a

Thanh lân cự mãng : rắn bự màu xanh đậm [ hình nè ~~ mà nó bé quá ;~; ]

Lỗ hoa sinh/ Hoa sinh mễ hát tiểu tửu : Đậu phộng luộc / nhai đậu phộng + nhắm rượu

Tiêu thoát bất kỵ : xởi lởi không bị bó buộc

Bố vũ / vũ thủy : làm mưa / nước mưa = =||| mình để cho lời văn nó xưa tí ấy mà.

Yên tiêu vân tán : tan thành mây khói

Dữu tử diệp / Hùng hoàng phấn : dữu tử diệp là lá bưởi, còn hùng hoàng phấn là bột hùng hoàng, ai muốn biết hùng hoàng là cái chi thì [ mời chọt ]

Hung diện / Thiện diện : mặt ác / mặt hiền


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...