Hồ Đồ

Chương 46


Chương trước Chương tiếp

Từ lúc đưa Trình Đoan Ngọ vào viện cho đến lúc cô tỉnh lại là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, Lục Ứng Khâm không dám nhắm mắt, cũng không dám rời đi.

Chưa bao giờ anh ta lại sợ mất đi một điều gì đó như vậy. Anh ta luôn cho rằng mình đã tôi luyện được một trái tim kim cương từ lâu, trái tim ấy sẽ không biết đau đớn là gì nữa. Nhưng khi biết rằng Trình Đoan Ngọ không muốn sống nữa, anh ta bỗng cảm thấy tim mình đau đớn, khoảng thời gian ấy sao lại khó chịu đến vậy.

Đây có lẽ là báo ứng chăng? Chín năm trước anh ta đã nhẫn tâm hủy hoại tất cả những thứ thuộc về cô, còn giờ đây anh ta lại giống như một kẻ điên, muốn tìm lại tất cả những gì thuộc về cô.

Từ lúc bác sĩ nói trong dạ dày của cô có năm mươi viên thuốc ngủ, anh ta tự hỏi sao cô lại coi rẻ mạng sống của mình đến vậy?

Anh ta cảm thấy rất đau lòng.

Cô đã nói rằng: “Trên thế giới này chẳng còn bất cứ thứ gì đáng để cô lưu luyến nữa rồi.”

Lục Ứng Khâm muốn nói điều gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì. Anh ta nên nói gì đây? Yêu cô? Thương cô? Sẽ chăm sóc cô?

Tất cả những câu hỏi ấy giờ đây hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì với Trình Đoan Ngọ nữa.

Sau khi được cấp cứu, Trình Đoan Ngọ vẫn hôn mê. Lục Ứng Khâm ở lại trông nom cô. Nhìn chất lòng trong suốt trong chiếc chai đang trên thành giường từng giọt truyền vào trong cơ thể Trình Đoan Ngọ, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ít nhất, ít nhất cô cũng đã được cứu sống. Nhưng khi nghĩ lại, đầu lông mày của anh ta lại nhíu chặt. Lần này cứu sống được, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

Anh ta hiểu rõ hai mươi tư tiếng đồng hồ ở bên cạnh cô như thế này chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng anh ta không biết làm thế nào, không tưởng tưởng nổi nếu một ngày nào đó thực sự mất cô thì anh ta sẽ ra sao. Trình Đoan Ngọ đã thay đổi, thay đổi lớn nhất của cô không phải ở ngoại hình, không phải ở thái độ mà là sức nặng của cô trong trái tim Lục Ứng Khâm.

Lúc Trình Đoan Ngọ tỉnh lại, hai người họ chẳng ai nói với ai câu nào. Nhìn khuôn mặt tái nhợt và vô cảm của cô, Lục Ứng Khâm lại nhớ tới bộ dạng trước khi tự sát của cô, vẫn là biểu cảm ấy, rõ ràng rất đáng thương nhưng cô lại cố tỏ ra trấn tĩnh. Vì cô mà anh ta bổng thấy mềm lòng, cô lại vội vàng làm hại chính mình như vậy. Lục Ứng Khâm càng nghĩ lại càng nhíu mày, nơi đáy lòng như bùng lên một ngọn lửa không tên. Cô học được cách lừa dối anh ta, học cách ngược đãi trái tim anh ta, cô học tất cả những chiêu mà trước đây anh ta đã dùng để giày vò cô, thậm chí, cô còn cao tay hơn anh ta.

Cô nói với anh ta rằng không phải là cô muốn tự sát, cô nói rằng chỉ là vì cô không thể nào ngủ được. Cô tỏ ra bất lực như vậy, nhưng cứ nghĩ đến năm mươi viên thuốc ngủ đó, Lục Ứng Khâm không thể nào thoải mái, điều ấy khiến anh ta hoài nghi và sợ hãi.

Anh ta muốn dùng những lời lẽ nghiêm trọng hơn để mắng cô, để thức tỉnh cô, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt từ kẽ tay cô chảy xuống, anh ta lại mềm lòng.

Cô khóc và hỏi anh ta: “Em phải làm thế nào đây? Sống đã quá mệt mỏi rồi….”

Cô khóc và hỏi anh ta: “Phải làm thế nào đây? Em phải làm thế nào đây?”

Từng câu, từng từ giống như mũi kim đâm vào trái tim anh ta. Lục Ứng Khâm ngẩn ngơ không biết trả lời như thế nào. Chưa bao giờ anh ta lại thấy thương cô như vậy, dường như anh ta cũng đồng cảm với nỗi đau đớn của cô.

Chín năm trước, bố cô đã rời bỏ cô. Hai năm trước, anh trai cô cũng rời bỏ cô. Còn bây giờ là đứa con trai mà cô đứt ruột đẻ ra. Trong số phận đau khổ đó của cô, anh ta đóng vai trò là kẻ chủ mưu. Anh ta chẳng có tư cách gì để chỉ trích cô cả.

Anh ta bỗng thấy chấn động, gần như mất hồn. Anh ta đưa tay nắm lấy chiếc khăn đã ướt đẫm nước mắt của cô, giúp cô lau những giọt nước mắt còn sót lại. Ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng tựa dòng suối thu mát lạnh.

Trên hàng mi dài của cô vẫn vương nước mắt, đôi mắt tròn to trên khuôn mặt nhăn nhócàng nổi bật, cô nhìn Lục Ứng Khâm, ánh mắt ngơ ngác.

“Đoan Ngọ…” Lục Ứng Khâm khẽ gọi tên cô. Anh ta muốn nói với cô điều gì đó nhưng lời nói chưa ra khỏi tai miệng thì anh ta cảm thấy sợ rằng nói ra tất cả rồi cũng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng của cô. Giờ đây, Trình Đoan Ngọ chỉ còn lại nổi tuyệt vọng, sự đau đớn và căm ghét thế gian này. Trái tim cô liệu còn có thê chứa được tình yêu của anh ta nữa không?

Nước mắt cô đã ngừng rơi, nhưng đôi mắt lại dần u ám.

Lục Ứng Khâm vẫn nắm chặt tay cô, hít một hơi thật sâu, nói: “Trình Đoan Ngọ, nghe này, em không chỉ có một mình, em vẫn còn có anh. Hãy cho anh một cơ hội, được không?” Ánh mắt anh ta như chứa ngọn lửa nóng bỏng và chân tình nhìn Trình Đoan Ngọ, đầy mong chờ và khẳng định. “Hãy cho anh một cơ hội để anh đền tội, để anh dùng nửa cuộc đời còn lại bù đắp cho nửa cuộc đời trước kia của em… Đoan Ngọ, anh yêu em! Đoan Ngọ, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa.”

“…..”

Trình Đoan Ngọ ngồi thẫn thờ trên máy bay, ngón tay vô thức đặt trên thành cửa sổ. Móng tay đã lâu không cắt cọ xát vào thành cửa phát ra âm thanh chói tai.

Máy bay vẫn chưa khởi hành, Lục Ứng Khâm ngồi bên cạnh cô, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Gần như chỉ có lúc ngủ, hai đầu lông mày anh ta mới dãn ra. Mặc dù ở độ tuổi ba mươi nhưng khuôn mặt anh ta trông vẫn rất bắt mắt và nổi bật. Khuôn mặt ấy vẫn chưa in hằn chút dấu vết của tuổi tác, ngược lại, càng tôn lên phong cách dứt khoát đã được tôi luyện qua thời gian, toát lên..vẽ tuấn tú của người đàn ông ở độ tuổi trưởng thành.

Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này chịu khuất phục, trừ một lần duy nhất ở trong bệnh viện đó. Anh ta nắm lấy tay cô, bày tỏ tình cảm một cách rất chân tình.

Nhưng trái tim cô dường như đã bị tê dại, chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cô lạnh lùng trước những lời bày tỏ chân tình đó của anh ta.

“Lục Ứng Khâm, trước kia anh là tất cả thế giới đối với em, còn giờ đây, anh chỉ là một người rất đổi bình thường trên thế giới này. Những lời nói vừa rồi, anh có thể nói cho một Trình Đoan Ngọ mười bảy tuổi nghe được không? Trình Đoan Ngọ ấy rất muốn nghe anh nói như vậy… Còn Trình Đoan Ngọ của hiện tại đã không còn cần điều đó nữa rồi, không còn cần bất cứ sự đồng cảm nào hay một tình yêu chuộc tội nào… Lục Ứng Khâm, em chẳng còn cơ hội nào để có thể cho anh nữa. Quá khứ là quà khứ rồi.”

“….”

Trình Đoan Ngọ từ chối một cách quyết đoán và dứt khoát, không hề dài dòng. Cô không muốn có vướng mắc tình cảm với bất cứ người nào trên thế giới này nữa. Tình thân, tình yêu…những tình cảm ấy cô đều không cần nữa. Cô đồng ý với Lục Ứng Khâm là sẽ tiếp tục sống, cô đồng ý với anh ta là sẽ về nước, cô chỉ có thể làm được đến giới hạn đó mà thôi. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

Giờ cô chỉ là một cánh bèo trôi dạt, chẳng còn đường về. Cô chẳng biết tự cứu mình như thế nào nên cứ để mình rơi xuống vực thẳm tăm tối vô tận. Giống như một người lạc đường giữa sa mạc, khô khốc, xa thẳm, cô đơn, chỉ có thể lặng lẽ chờ chết mà thôi.

Lục Ứng Khâm tỏ rõ sự thất vọng đối với câu trả lời cảu cô. Sự cay đắng và u ám hiện lên trên khuôn mặt anh ta, cô đều nhìn rõ. Nhưng anh ta cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Anh ta cũng đã thay đổi, nếu vẫn giống như trước kia nhất định anh ta sẽ dùng một cách cực đoan nào đó để chiếm đoạt cô, nhưng giờ đây, anh ta đã học được cách tôn trọng, anh ta không làm khó Trình Đoan Ngọ, chỉ cười nhạt một tiếng rồi cất giọng khàn khàn nói: “Không sao. Chỉ cần em chăm sóc tốt cho bản thân, những thứ khác không quan trọng. Đoan Ngọ, trước khi em suy nghĩ kĩ xem mình muốn đi đâu thì có thể tạm thời ở bên cạnh anh.”

Ý kiến đó khiến Trình Đoan Ngọ nhìn anh ta với ánh mắt hoài nghi, còn anh ta thì vội vã giải thích: “Nếu có một ngày em muốn rời đi, anh sẽ không ngăn cản em đâu!”

….

Những ngày trở về nước, cô sống một cuộc sống bình lặng. Lục Ứng Khâm cũng không kè kè bên cô nữa, thay vào đó là lái xe, người giúp việc trong nhà. Chỉ cần cô vào phòng tắm hơn nửa tiếng chưa ra thì nhất định sẽ có người đến gõ cửa.

Cô biết là anh ta chỉ sợ cô chết. Anh ta không hiểu rằng, giờ đây cô mới đúng là sống không bằng chết,cô như một cái xác không hồn.

Lục Ứng Khâm cũng không quản việc cô gặp ai, nhưng cô lại đau khổ phát hiện ra rằng, trên thế giới này, cô chẳng có lấy một người bạn.

Chẳng biết có phải là Lục Ứng Khâm cũng phát hiện ra cuộc sống đơn điệu đến đáng thương của cô hay không mà anh ta tìm lại cho cô người bạn đã làm cùng với cô ở siêu thị trước kia – Trương Kiều. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

Mới có hai năm trôi qua nhưng Trương Kiều cũng đã trở thành phụ nữ nhiều tuổi rồi. Trương Kiều gọi điện cho Trình Đoan Ngọ là bởi cô ấy sắp kết hôn, bố mẹ muốn cô ấy cưới một người đàn ông qua mai mối.

Lúc gặp nhau, hai người đều cảm thấy không tự nhiên. Trương Kiều có dáng vẻ rất giản dị. Cô ấy nhìn Trình Đoan Ngọ vẻ dè dặt, ban đầu cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó thấy cô ấy cứ nhìn lên người mình cô mới nhận ra rằng chính cách ăn mặc của cô đã tạo ra khoảng cách giữa họ.

Hai năm qua, Trình Đoan Ngọ được Âu Hán Văn chăm sóc, ông mạng lại cho cô một cuộc sống vương gia, đồng thời còn dạy cô cách đầu tư, làm ăn. Cô dần tìm lại được vẻ dư dả, tự tại như công chúa trước kia của mình. Vẻ dư dả về vật chất của cô khiến Trương Kiều không thể tỏ ra tự nhiên khi gặp lại.

Trương Kiều uống một ngụm trà, do dự rất lâu mới nói: “Là ông chủ Lục đến tìm chị…” Cô ấy đã cố gắng chọn lọc từ ngữ rồi dè dặt nói: “Anh ta có nói vài chuyện của em….bảo chị đến tâm sự với em….”

Trình Đoan Ngọ cảm nhận suy tư rồi chậm rãi nói: “Vậy à? Vậy anh ấy thực sự đã có trái tim rồi.”

Trương Kiều cảm nhận được sự lạnh lùng của Trình Đoan Ngọ, bèn nói sang chuyện khác: “Anh Trình….vẫn khỏe chứ?”

Trình Đoan Ngọ ngập ngừng một chút, cười chua xót. “Anh trai em….đã qua đời cách đây hai năm rồi.”

“Sao có thể như vậy chứ?!” Trương Kiều lấy tay che miệng vẻ không thể tin được, trong phút chốc nước mắt cô ấy rưng rưng.

Trình Đoan Ngọ nhìn Trương Kiều rưng tưng nước mắt mà không biết nên nói gì nữa, bổng chốc nỗi đau khổ trong cô lại trào dâng, cô cố gắng kìm nén.

“Anh em bị bệnh động kinh nhiều năm như vậy là do khối u trong não chèn vào dây thần kinh, nhưng em không có điều kiện đưa anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra, cứ lần khất mãi nên mới xảy ra chuyện lơn như vậy…”

Trương Kiều cứ khóc như thế, rất lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Ông trời không nên đối xử với anh Trình như vậy, anh ấy tốt như thế cơ mà.”

“Đúng vậy, tất cả đều là do em đã sai, người chịu trừng phạt phải là em, nhưng ông trời không công bằng, lại toàn báo ứng lên những người xung quanh em…”

“Đoan Ngọ…. Xin lỗi… xin lỗi,chị biết là em sẽ đau lòng hơn chị….”

“….” Đối diện với những ký ức đau khổ này, Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ rằng mình đã chai sạn rồi. Nhưng khi Trương Kiều nhắc đến, cô mới phát hiện ra tất cả những ký ức ấy, cô vẫn chưa hề quên. Cho dù là bố cô, anh cô hay Đông Thiên, vết thương lòng vẫn còn đó và giờ đây,cô vẫn còn sống cùng những vết thương ấy.

Sau đó, cô cũng đến tham dự lễ cưới của Trương Kiều. Người đàn ông mà Trương Kiều lấy từ ngoại hình cho đến gia thế đều rất bình thường, nghe nói trước đây còn dính dáng đến xã hội đen.

Lễ cưới được tổ chức rất rườm rà, nhiều thủ tục, nụ cười của Trương Kiều cũng rất giả, nhìn là biết cô ấy không tình nguyện cưới, vì là mong muốn của cha mẹ nên cô ấy đành chiều theo ý họ.

Trong lễ cưới, Trình Đoan Ngọ gặp lại Du Đông. Cả hai đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Chú rể trước đây từng là thuộc hạ của Du Đông, thường gọi Du Đông là “anh” cho nên Du Đông mới bớt chút thời gian đến tham dự.

Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc. Cả hai đều thấy không tự nhiên vì quan hệ trước đây của họ, cũng chỉ là hỏi han qua loa. Sau khi buổi tiệc kết thúc, họ cùng rời đi. Du Đông nói cho Trình Đoan Ngọ biết anh đã xin thôi việc.

“Tại sao lại xin thôi việc?”

Du Đông cười. “Mấy năm qua cũng nhận được sự giúp đỡ không nhỏ của Lục Ứng Khâm, nợ cũng đã trả xong, anh cũng gom góp được chút ít nên chuẩn bị đưa Lạc Lạc ra nước ngoài sinh sống.”

Nhắc đến Lạc Lạc, trong lòng cô dâng lên nỗi xót xa, một lúc sau mới đáp: “Ra nước ngoài rất tốt, Lạc Lạc cũng được mở mang tầm mắt.”

“Ừ.” Du Đông gật đầu, khẽ mỉm cười. “Chắc sẽ không quay lại nữa. Đoan Ngọ, có vài lời anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói, giờ cũng chuẩn bị ra đi, cũng chẳng có gì phải câu nệ nữa.”

Hàng mi của cô khẽ rủ xuống, cô lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của Du Đông.

Anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen dài như thác nước uốn lượn rồi thu tay lại. “Đoan Ngọ, thực ra anh đã thích em từ rất lâu rồi. Khi đó em là con gái của Đại ca, rất cao ngạo, chẳng bao giờ để mắt đến những người như anh. Hơn nữa, em lại có tình cảm với Lục Ứng Khâm… anh chẳng dám bày tỏ tình cảm của mình. Sau đó anh lấy vợ, vợ anh tên là Minh Nguyệt, cô ấy rất giống em. Có lẽ đây cũng là số phận, tất cả dũng khí và tình cảm vốn không dám nói với em, anh đều dành cho cô ấy. Anh lấy cô ấy, vì cô ấy mà cải tà quy chính, phản bội Lục Ứng Khâm. Nhưng cố ấy lại vô tình quen biết Lục Ứng Khâm và đem lòng yêu anh ta.” Du Đông kể lại chuyện cũ, mỉm cười đau xót. “Em và cô ấy giống nhau, ánh mắt cũng giống nhau, ánh mắt cũng giống nhau. Sau đó Minh Nguyệt tự sát, cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy. Đoan Ngọ, anh biết là anh không có tư cách gì để nói chuyện yêu đương với em, nhưng bao năm qua anh đã cố gắng tìm kiếm những thứ có thể thay thế được em. Bây giờ anh mới phát hiện ra rằng, chẳng ai có thể thay thế được em cả. Anh biết anh không xứng đáng với em, nhưng nếu một ngày nào đó, em không có nơi nào để đi thì có thể tim đến anh.”

“…..”

Hôm đó, những lời nói của Du Đông khiến lòng cô ngổn ngang cảm xúc. Tình cảm cô dành cho Du Đông là sự biết ơn hơn là tình yêu, lúc cô đang tìm kiếm sự ấm áp thì Du Đông đã mang đên cho cô điều ấy. Nhưng giờ đây, cô không muốn dấn sâu thêm nữa, không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai nữa.

Cô cứ nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, nhưng không phải vậy. Sau đó, họ vẫn còn gặp lại và mọi thứ đều đảo lộn….

Dạo này Trình Đoan Ngọ cảm thấy trong người khó chịu,không biết có phải bởi vì đã quá lâu rồi không ra khỏi nhà hay không mà người cứ buồn bực, ăn uống không thấy ngon.

Thời gian ở bên cạnh cô, Lục Ứng Khâm cũng đã bỏ bê nhiều việc nên gần đây phải làm thêm cả ngày, cả đêm, anh ta sợ ảnh hưởng đến cô nên nghỉ ngơi ở chỗ khác.

Nghe nói gần đây cô ăn uống không ngon nên ngày nào anh ta cũng về ăn cơm cùng cô.

Trong bữa ăn, Trình Đoan Ngọ có biểu hiện khó chịu, buồn nôn đến ba lần, Lục Ứng Khâm sốt ruột bỏ bát đũa xuống, nhìn cô rất lâu, lưỡng lự một lúc rồi nói: “Đoan Ngọ, “ngày ấy” của em đến chưa?”

Lúc anh ta nhắc như vậy, Trình Đoan Ngọ mới nhớ ra là được một tháng rồi mà cô chưa bị. Cô nghĩ rằng do mình quá đau buồn nên bị rối loạn nội tiết chứ không nghĩ đến khả năng đó. Giờ Lục Ứng Khâm hỏi, cô mới nghi ngờ. Cô khững lại, ngồi cắn đũa, im lặng rất lâu.

Nhìn biểu hiện đó của cô, Lục Ứng Khâm cũng đoán được phần nào. “Đoan Ngọ, có phải em có thai rồi không?” Anh ta hỏi xong liền chau mày, Đoan Ngọ đã uống năm mươi viên thuốc ngủ, nếu có thai thật thì có thể giữ lại được không? Nếu không thể, Đoan Ngọ có đồng ý bỏ cái thai không?

Đoan Ngọ cắn đủa rồi lại tiếp tục nhai, nuốt xuống rồi nói : “Không biết.”

Lục Ứng Khâm im lặng một lúc. “Ngày mai đi bênh viện kiểm tra, anh đưa em đi.”

“Ừ” .Trong lòng cô bỗng cảm thấy một chút hưng phấn.

Cả đêm hôm đó, Trình Đoan Ngọ không ngủ. Cô cứ sờ bụng mình, bụng cô vẫn phẳng lắm, cô chưa có cảm nhận được bất cứ tín hiệu nào của sự sống trong đó. Nếu như…nếu như thực sự có thai thì thật trùng hợp. Đông Thiên vừa rời đi thì lại có một mầm sống tới.

Cô không cần sự thay thế. Trong lòng cô chỉ có duy nhất Đông Thiên mà thôi, nhưng cô vẫn có cảm giác mong chờ. Cuộc sống của cô thực sự cần có một sinh khí mới. Nếu như lại có thêm một đứa bé nữa thì có lẽ cuộc sống bế tắc hiện tại của cô sẽ vơi bớt phần nào chăng? Hơn nữa, đứa trẻ này đến thật đúng lúc, tựa như sự sống của Đông Thiên lại được tiếp nối….

Sáng sớm hôm sau, Lục Ứng Khâm đưa cô đến bệnh viện. Không biết có phải vì là cuối tuần hay không mà phòng khám sản khoa chật kín người. Lục Ứng Khâm thấy cảnh tượng đó mà không thấy khó chịu, cũng không yêu cầu khám riêng. Hai người họ vẫn xếp hành, chờ đợi. Ngồi bên cạnh họ là một cặp vợ chồng trẻ, ngượi vợ đang mang thai, bụng rất to, khuôn mặt lộ rõ niềm hạnh phúc. Trình Đoan Ngọ nhìn mà thấy rất ngưỡng mộ.

Lúc mang thai Đông Thiên, cô không được ăn uống đầy đủ. Mỗi lần đi khám lại bóp mồm bóp miệng mới có tiền đi khám và toàn là Trình Lạc Minh đưa đi. Đông Thiên là một đứa trẻ xấu số, ngày từ lúc còn trong bụng mẹ đã phải chịu khổ. Người phụ nữ đó có nói vài câu với Trình Đoan Ngọ. Biết cô cũng đến khám thai, cô ấy liền vui vẻ nói: “Hai vợ chồng chị đều rất đẹp, em bé sinh ra chắc chắn cũng sẽ rất đẹp!”

Trình Đoan Ngọ liếc nhìn Lục Ứng Khâm, không nói gì, chỉ mỉm cười. Vừa hay ý tá gọi đến tên cô, cô liền chào người phụ nữ đó, đi vào phòng khám. Để an toàn, cô làm cả xét nghiệm máu và siêu âm.

Cô và Lục Ứng Khâm không nói gì với nhau. Anh ta ngồi trên ghế, đăm chiêu suy nghĩ, Trình Đoan Ngọ có cảm giác anh ta còn căng thẳng hơn cả cô. Nhìn từng cặp vợ chồng từ phòng khám đi ra, người thì nét mặt rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc, người thì nét mặt ủ rủ, chán nản. Trình Đoan Ngọ cũng thấy băn khoăn.

Cô đang chăm chú nhìn vào phòng khám, Lục Ứng Khâm bỗng phá tan sự im lặng, mở miệng nói: “Đoan Ngọ!”

Trình Đoan Ngọ quay lại, nhìn Lục Ứng Khâm với vẻ hơi lo lắng. “Ừ?”

“Nếu có thai thật, em định thế nào?”

Trình Đoan Ngọ chớp mắt. “Đẻ thôi.”

Câu trả lời này nằm trong dự liệu của anh ta, nhưng cũng chính là điều mà anh ta lo lắng. Nếu như đứa bé này có vấn đề gì đó thì chắc chắn lại là cú sốc tinh thần lớn nữa đối với Trình Đoan Ngọ.

“Em có nghĩ là….em uống nhiều thuốc như vậy, liệu có an toàn không?”

Trình Đoan Ngọ trầm mặc. “Chưa nghĩ xa như vậy, nhưng nhất định sẽ không bỏ thai đâu. Con là của em, con đến để thay vị trí của Đông Thiên.”

Lục Ứng Khâm bổng không biết trả lời thế nào, chỉ thở dài một tiếng. Sự bướng bỉnh của Trình Đoan Ngọ đươg nhiên anh ta hiểu rõ, dù có nói thế nào đi nữa thì cũng chẳng có kết quả gì. Hai người họ lại tiếp tục ngồi đợi kết quả. Khoảng mười phút sau, Trình Đoan Ngọ thấy đau bụng dưới nên đi vào nhà vệ sinh.

Khi nhìn thấy trên quần mình có chút máu, cô bổng cảm thấy thất vọng. Vậy là kết quả đã có rồi, cô không có thai.

Không biết có phải vì bị rối loạn không mà “nguyệt san” lần này ra rất dữ dội. Trình Đoan Ngọ thấy bụng mình cứ cuộc lên từng cơn. Khi cô trở lại hàng ghế ngồi thì cứ ướt đẫm mồ hôi.

Trình Đoan Ngọ cố ngẩng khuôn mặt tái mét của mình lên rồi gật đầu. “Vâng…”

Người phụ nữ đó mỉm cười, chỉ vào phòng khám. “Lúc chị đi vệ sinh thì bác sĩ gọi đến tên chị. Chồng chị vào đó trước rồi. Chị vào đi!”

Trình Đoan Ngọ cố nở nụ cười rồi nói cảm ơn người phụ nữ ấy. Cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, cô ôm bụng bước vào phòng, cứ mỗi bước chân lại cảm thấy như máu đang chảy ra.

Cửa phòng khám hé mở, Trình Đoan Ngọ một tay vịn vào tưởng, một tay mở cửa phòng. Cọ chưa kịp mở cửa phòng khám thì đã nghe thấy bác sĩ nói chuyện với Lục Ứng Khâm.

“Vợ anh chắc chắn đã có thai. Theo tính toàn thì thai nhi đã được 7 tuần đến 8 tuần.’’

“Thời gian trước đây cô ấy có uống hơi nhiều thuốc ngủ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?’’

“Bất kể là uống thuốc gì đi nữa thì cái thai này cũng không thể giữ lại được. Lục tiên sinh, rất tiếc phải thông báo báo cho anh biết là, vợ anh mang thai ngoài tử cung. Tranh thủ lúc này vẫn chưa có nguy hiểm gì, tôi khuyên gia đình nên lập tức tiến hành mổ.’’

“Mang thai

ùng sợ hãi.

Tất cả mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại. Từng giọt mồ hôi chảy xuống.

“Chị ơi!...Chị ơi!”

Ý thức cô ngày càng mơ hồ. Cô chỉ nhìn thấy hình như có bóng dáng một y tá chạy về phía cô. Người cô nềm nhũn. Cô ngã xuống nền nhà, tất cả moi thứ trở nên nhạt nhòa.

Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lục Ứng Khâm: “ Đoan Ngọ! Đoan Ngọ! Em sao vậy?! Bác sĩ! Mau cứu cô ấy! Mau lên!”

Cô nắm chặt tay Lục Ứng Khâm, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa nhưng vẫn cố gắng tóm chặt lấy anh, cằn chặt môi, cơn đau đớn tột cùng khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Mùi tanh nồng của máu trào lên trong miệng. Trán cô và mồ hôi, cô ngẩng lên nói với Lục Ứng Khâm: “Lục Ứng Khâm, xin anh hãy cứu lấy con!”

Lục Ứng Khâm đưa tay đỡ người Trình Đoan Ngọ, an ủi: “Đoan Ngọ,nghe anh nói, đừng sợ! Hãy ngủ một giấc, mọi thứ sẽ tốt lên thôi!”

Sau khi kiểm tra, bác sĩ liền nhận định: “Lập tức đưa bào phòng phẫu thuật, bệnh nhân bắt đầu xuất huyết nhiều. Lập tức chuẩn bị huyết tương!”

Trình Đoan Ngọ nghe thấy bác sĩ nói vậy càng kích động, cô sợ hãi phản kháng: “Lục Ứng Khâm! Em không làm phẫu thuật đâu! Em không làm phẫu thuật đâu!”

Cô vùng vẫy một cách yếu ớt. Sự vùng vẫy ấy chẳng thấm gì so với sự đau đớn mà cơ thể cô đang phải chịu đựng, chỉ cần một y tá thôi cũng giữ được cô. Cô biết rõ mình không đủ sức để đấu với họ nên quay ra nhìn Lục Ứng Khâm, nước mắt đầm đìa, đôi mắt to tròn đỏ hoe trông thất đáng thương, cô hét lên: “Lục Ứng Khâm, xin anh, hãy để đứa bé lại cho em, cầu xin anh đấy!”

Lục Ứng Khâm thấy người lạnh toát, anh ta chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng trong giây phút này anh ta lại sợ đến run người, nước mắt của Trình Đoan Ngọ giống như mũi dao cứa vào trái tim anh ta. Anh ta thấy tim mình đau đớn vô cùng. Những đứa bé này không đước sinh ra một cách an toàn mà còn nguy hiểm đến cả tính mạng của cô nữa. Câu trả lời cho việc lựa chọn ấy đã quá rõ ràng, Lục Ứng Khâm nắm chặt tay Trình Đoan Ngọ. “Đoan Ngọ, ngoan nào, sau này chúng ta sẽ còn sinh rất nhiều con. Đứa bé này không giữ lại, có được không?”

“Em không muốn! Em cần đứa bé này! Em cần đứa bé này,xin anh đấy! Cầu xin ông chủ Lục! Cho dù nó tàn tật hay đó chết thì em cũng cần nó! Em cầu xin anh!”

Lục Ứng Khâm bị y tá chặn lại ở ngoài phòng phẫu thuật. Lòng anh ta quặn thắt. Một lúc sau anh ta gọi điện cho Quan Nghĩa: “Quan Nghĩa, lập tức gọi điện cho ngân hàng máy của bệnh viện XX để chuẩn bị nhóm máu 0 Rh âm tính. Trình Đoan Ngọ phải phẫu thuật, tôi sợ không đủ máu.”

“Dạ!”

“…” Tắt điện thoại, Lục Ứng Khâm ngẩng lên nhìn, cửa phòng mổ đã đóng chặt, ba chữ “Đang phẫu thuật” giống như 3 mũi dao treo lơ lửng trên đầu Lục Ứng Khâm. Anh ta như bị trói chắt trên một nồi nước sôi, lo lắng đến mức trán rịn mồ hôi.

Anh ta nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nhất định là như vậy. Cho dù cô ấy sẽ rất hận anh, cho dù cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng chỉ cần cô ấy bình an vô sự thì bảo anh phải chết, anh cũng sẵn lòng. Chỉ cần cô được bình an thôi, những thứ khác đều không quan trọng…
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...