Đến ngày thứ mười bảy, Trình Lạc Minh cũng đã tỉnh táo lên nhiều, anh có thể mở được mắt, cổ họng bị cắm đủ các loại ống truyền nên không thể nói được nhưng ít nhất cũng nghe thấy Trình Đoan Ngọ nói.
Cô không dám chạm vào anh sợ làm anh bị đau, chỉ ngồi bên cạnh giường bệnh nói thật nhỏ nhẹ: “Anh, nếu anh nghe thấy tiếng em nói thì chớp chớp mắt nhé!”
Khóe môi TRình Lạc Minh khẽ run run những vẫn dè dặt chớp mắt. Đã rất lâu rồi anh không ăn uống gì, chỉ dựa vào những bình dịch truyền để duy trì sự sống. Trình Đoan Ngọ nhìn mà đau lòng, chỉ hận một điề là không thể chịu khổ thay anh.
Trình Đoan Ngọ mím chặt môi, cố kiềm chế không để tiếng khóc nức nở nơi cổ họng bật ra. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh, em xin lỗi, đều là tại em mà anh phải chịu khổ, nếu em đưa anh đến bệnh viện sớm hơn, thì anh sẽ không phải khó chịu như thế này..”
Trình Lạc Minh rơm rớm nước mắt, cô mở tơ mắt, muốn nói điều gì đó nhưng không thể, môi cứ mấp máy.
Trình Đoan Ngọ thấy TRình Lạc Minh có vẻ xúc động liền nắm chặt tay anh, vỗ về: “Đừng cử động, đừng cử động!”
Trình Lạc Minh hít một hơi thật sâu, mệt mỏi chớp chớp mắt, rồi lại mở mắt thật to, nhìn lên trần nhà ánh mắt trống rỗng.
“Anh, em không nên làm anh tức giận, là em không tốt. Nhưng anh đừng vì tức giận mà bỏ em cũng đừng nói những điều ngốc nghêch. Anh không phải là gánh nặng của em, em rất cần rất cần anh, thật đâý!”
Nét mặt Trình Lạc Minh lộ rõ vẻ xúc động, mặc dù anh không nói được nhưng vẫn run rẩy chớp chớp mắt.
“Chết còn không sợ, sao lại sợ sống chứ?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay Trình Lạc Minh như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh. “Trước kia anh đã nói với em như vậy, anh còn nhớ không? Anh nhắt định phải cố gắng lên, chữa khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ chẳng cần bất cứ thứ gì nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, sống thật tốt được không?”
Khóe mắt Trình Lạc Minh rưng rưng anh chớp chớp mắt, nước măt liền trào ra. Trình Đoan Ngọ biết anh đang đau đớn thế nào, nhưng ngoài việc động viên để anh có thể kiên trì cô chẳng còn biết nói gì để an ủi anh. Cô thấy lòng chua xót vô cùng nhưng không dám khóc, bởi lúc này Trình Lạc Minh đang cần cô mạnh mẽ để làm chỗ dựa.
“Anh, anh nhất định không được bỏ em, nhất định không được bỏ em đâu đấy.” Trình Đoan Ngọ như đang khẩn khoản van nài anh. Tình trạng hiện giờ của Trình Lạc Minh, cô biết rất rõ, đã mấy ngày liền cô mất ngủ, mà cho dù có chớp mắt được một chút thì cũng lại tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng.
Sáu năm trước Trình Thiên Đạt cũng đột nhiên rời xa cô. Ông nói là ông “Đi giải quyết công việc.” rồi đi mãi không về. Đêm hôm ấy, cô đang ngủ say thì bị TRình Lạc Minh gọi dậy, anh dẫn cô chạy trốn đến một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành. Ngày hôm sau, ngồi trước chiếc tivi đen trắng trong nhà một gia đình, cô thấy thông tin liên quan đến bố mình. Cảnh sát phát hiện Trình Thiên Đạt ở giữa một vũng máu bê bết, mặc dù hình ảnh thê thảm nhất đã bị che đi nhưng cô vẫn biết rằng đó chính là bố mình.
Cô không muốn khóc nhưng không thể kìm nén. Một người sống vẻ vang như vậy mà lại chết một cách vô cùng thảm hại, ngay đến cả bộ quần áo mặc trên người cũng không lành lặn.
Sau đó, các chú các bác của Trình gia đứng ra giải quyết mọi việc, Trình Đoan Ngọ và Trình Lạc Minh không bị liên lụy được gọi đến để nhận thi thể.
Trình Lạc Minh không nói bất cứ câu gì, chỉ nắm chặt tay Trình Đoan Ngọ, còn cô đau đớn gào khóc. Lúc đó đau đớn đến tột cùng, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ như in. Cảm giác mất đi một người thân chẳng khác nào có ai đó lấy dao cứ vào da thị mình, Trình Đoan Ngọ không muốn phải trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa, không hề muốn…
“Bố ròi bỏ em rồi, anh không thể rời bỏ em nữa! bỏ lại một mình em ở trên đời này, anh có thể yên tâm được không?” Trình Đoan Ngọ nói mà cứ thấy cổ họng nghèn nghẹn. Cô thực sự rất sợ mình không thể khống chế được. Ôi trời ơi, cô không thể mất đi thêm nữa, thực sự không thể!
Trình Lạc Minh dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của cô, không ngừng chớp mắt nước mắt cứ thế chảy ra.
Trình Đoan Ngọ đau đớn, ngẩng lên lau nước mắt cho anh trai. “ Sẽ tốt thôi, tất cả rồi sẽ tốt đẹp.” chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang an ủi anh trai hay đang an ủi chính mình…
Cuối cùng thì Trình Lạc Minh cũng không qua được ngày thứ mười tám, sáng sớm hôm đó, não của anh lại bị xuất huyết, bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu chữa nhưng cũng đành bó tay, chỉ biết nhìn Trình Đoan Ngọ, lắc đầu. “Tế bào não của bệnh nhân đã chết. trên tinh thần nhân đạo chúng tôi sẽ không chủ động tháo ống thở của bệnh nhân, để người nhà tự quyết định, nhưng đối với người mà bộ não đã chết rồi, thì cho dù có đưa bệnh nhân ra một bệnh viện nước ngoài, với một kỹ thuật tiên tiến và bác sĩ giỏi đi chăng nữa thì cũng không cứu chữa được…Đương nhiên chũng tôi tôn trọng ý nguyện của người nhà bệnh nhân…” Bác sĩ cô gắng nói một cách uyển chuyển nhưng Trình Đoan Ngọ cũng không ngốc đến mức không hiểu rõ tình trạng hiện tại của anh trai. Cô đúng bất động ở cửa phòng ICU, bàn tay nắm chặt Trình Lạc Minh thật sự đã buông tay rời bỏ cô rồi.
Rõ ràng một tiếng trước, anh vừa tỉnh lại còn hứa nhất định anh sẽ không bỏ cô cơ mà? Anh thật xấu xa, anh bỏ cô mà đi trươc rồi! Anh bỏ lại cô một mình ở thế giới này, rõ ràng đã nói là rời khỏi đây để sống tốt hơn rồi mà. Tại sao anh không giữ lời chứ.
Trình Đoan Ngọ nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng, yếu ớt nói với bác sĩ: “Tại sao không cứu anh ấy? Tôi có tiền mà, tại sao lại không cứu anh ấy?”
Các bác sĩ đã quen với những trường hợp như thế này nhưng khí chứng kiến cảnh Trình Đoan Ngọ không ngủ, không ngủ mười mấy ngày liền để chăm sóc anh trai, họ rất cảm động: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”
Sao giống cảnh tượng trên phim vậy, rõ ràng một mạng người, vậy mà chỉ một câu “đã cố gắng hết sức rồi” là xong, Trình Đoan Ngọ không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Suốt ba tiếng đồng hồ cô cứ ngồi bất động, không nói câu nào. Các bác sĩ lo cô sẽ nghĩ quẩn nên cử một y tá trẻ bên cạnh.
Cuối cùng, cô cũng tỉnh táo trở lại tự tay tháo ống thở của Trình Lạc Minh. Cô không muốn nhìn thấy anh phải tiếp tục chịu khổ sở nữa.
Trên người anh chỗ nào cũng đầy băng gạc và ông cắm. Nhìn cảnh tượng tày cho dù là người bình tĩnh đến mấy thì cũng cảm thấy rợn người. Mười bảy ngày chữa trị là sự tra tấn khủng khiếp đối với Trình Lạc Minh. Thực ra Trình Đoan Ngọ cũng biết điều ấy, nhưng cô không thể không tiếp tục đấu tranh.
Trong mười bảy ngày qua, não anh liên tục bị xuất huyết. Mấy bệnh nhân cùng phòng anh cũng đã ra đi, chứng kiến cảnh người nhà họ khóc đau đớn. Trình Đoan Ngọ thực sự hy vọng chờ kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng cuối cùng chẳng có kỳ tích nào xuất hiện.
Khóe miệng Trình Lạc Minh khẽ nhếch lên, hai mắt khép hờ, chẳng còn nhìn thấy chút sức sống, Trình Đoan Ngọ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mi mắt để anh bình yên nhắm mắt lại.
Những đường hiển thị cao thấp trên máy điện tâm đồ trước mắt cứ thấp dần, thấp dần, cuối cũng thành một đường thẳng băng. Trình Đoan Ngọ biết rằng, anh cô sắp được giải thoát. Được giải thoát, anh cô sẽ không phải đối diện với nhân gian đầy thương tân này nữa.
Trình Đoan Ngọ mỉm cười nhưng không kìm được dòng nước mắt cứ trào ra khiến cảnh tượng trước mắt trở nên nhạt nhòa. Cô không biết tâm trạnh lúc này của mình là gì nữa. Sáu năm qua, nếu như không có Trình Lạc Minh bên cạnh, có lẽ cô đã chết rồi. Anh đã sống bên cạnh cô, cùng cô chịu đựng khó khăn, gian khổ, vậy mà giờ đây anh vẫn bỏ cô mà đi.
Có lẽ thiên đường thực sự là một nơi tốt đẹp? nếu không thì sai anh lại nỡ bỏ rơi cô chứ? Anh sao lại nỡ buông tay bỏ cô lại một mình?
Nước mắt cứ rơi nhưng cô không hề khóc. Cô quỳ bên cạnh giường bẹnh, nắm chặt bàn tay đang lạnh dần của Trình Lạc Minh. Cô biết rằng, đây chính là dấu hiệu Trình Lạc Minh đang rời đi nhưng cô không dám đánh thức anh nữa. Cô sẽ buông tay để anh rời đi, để anh đi tìm một chân trời hạnh phúc mới.
Kiếp sau, kiếp sau nữa, cô vẫn muốn làm em gái của anh.
Anh sẽ mãi là anh trai cô, còn cô mãi là đứa em gái bướng bỉnh của anh
Lễ tang của Trình Lạc Minh do chính đàn em của Lục Ứng Khâm đứng ra lo liệu. Bao năm qua, hai anh em họ nương tựa vào nhau mà sống, cũng chẳng còn ai thân thích. Dù vậy, Lục Ứng Khâm vẫn dặn dò đàn em phải tổ chức tang lễ thật long trọng. Anh ta nghĩ rằng, với tư cách là người đứng ra tổ chức tang lễ, anh ta cũng phần nào khiến Trình Đoan Ngọ thất mát mặt.
Thực ra, khi biết Trình Đoan Ngọ đến tìm mình vì Trình Lạc Minh, anh ta cảm thấy rất thoải má. Không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng ít nhất anh ta cũng không còn buồn bực vì nghĩ rằng cô đến tìm anh ta vì Du Đông.
Chỉ có điều sau khi Trình Lạc Minh qua đời, Trình Đoan Ngọ đã thay đổi rất nhiều. Cô cứ lặng lẽ như một hồn ma. Mấy ngày tổ chức lễ tang, cô không nói một lời, cũng chẳng để tâm đến những người viếng, chỉ ngồi đó im lặng ôm bức ảnh của Trình Lạc Minh.
Từ trước tới giờ, Lục Ứng Khâm vẫn luôn căm ghét Trình Lạc Minh. Hồi đó, Trình Lạc Minh cậy thế coi thường ức hiếp anh ta, anh ta vẫn chưa quên được. Nhưng có lẽ thời gian thực sự là một phương thuốc hữu hiệu để xoa dịu tất cả.
Lúc anh ta biết Trình Lạc Minh sắp qua đời thì những ân oán bỗng không còn sâu sắc như trước kia nữa. Mặc dì anh ta không hề tới dự tang lễ của Trình Lạc Minh nhưng đàn em của anh ta vẫn báo cáo rất chi tiết tình hình của tang lễ. Những tin tức nghe được khiến anh ta chau mày suy nghĩ….
Lễ tang diễn ra trong ba ngày. Trình Lạc Minh cũng coi như sinh ra trong vịnh dự chết cũng vẻ vang. Nhưng Trình Đoan Ngọ biết rằng, nhất định anh sẽ không vui vì tất cả những thứ này đều do Lục Ứng Khâm ban tặng.
Trình Lạc Minh không hi vọng cô lại bước chân vào hố lửa, nhưng cô chẳng còn cách nào khác, để cứu Trình Lạc Minh, cô không còn lựa chọn nào nữa.
Ngày chôn cất anh là một ngày mưa tầm tã. Trình Đoan Ngọ tự tay đem tro cốt của anh vào trong mộ rồi lấp đất, lập bia, tất cả đều theo như trình tự bình thường. Mộ anh được đặt canh bên cạnh mộ bố cô. Lục Ứng Khâm tuy là người tuyệt tình nhưng vẫn đối với Trinh Thiên Đạt cũng không tệ. Năm đó, tất cả những người có liên quan đều có kết cục rất thảm, duy nhất chỉ có với Trình Thiên Đạt là anh ta vẫn chọn cho ông một phần mộ rất đặt tiền. tiếc rằng, dù có đắt tiền hơn nữa rốt cuộc cũng chỉ là một nấm mộ mà thôi. Chp dù là Trình Thiên Đạt hay Trình Lạc Minh thì họ cũng cảm nhận được gì nữa chứ?
Những năm qua, vì sợ phải chạm mặt Lục Ứng Khâm nên cả cô và Trình Lạc Minh đều không dám đến thăm mộ của Trình Thiên Đạt lần nào. Giờ đây, khi chẳng còn bất cứ thứ gì, cô lại có thể đường đường chính chính đến thăm bố cô. Trình Đoan Ngọ cười cay đắng, như tuyệt vọng. Cô trầm mặc đưa tay vuốt ve bia mộ lạnh lẽo kia. Cứ thế, cô không nói câu nào cho đến khi rời đi.
Cô cứ im lặng như vậy, Lục Ứng Khâm thu xếp cho cô một ngôi nhà trong thành phố, cô cũng chẳng phản đối, cô thực sự đã biến thành một người mà cô đã nói với Lục Ứng Khâm, anh ta muốn làm gì cô thì làm.
Nhưng Lục Ứng Khâm lại không thích cảm giác như thế này chút nào. Trình Đoan Ngọ giờ đây chẳng khác nào một cái xác không hồn, chẳng có chút sinh khí. Sự quật cường khiến anh ta phải rung động trước kia của cô, cả tính độc nhất vô nhị trước kia của cô dường như đã biến mất cùng với sự ra đi của Trình Lạc Minh.
Ngày nào Lục Ứng Khâm cũng tranh thủ lúc rỗi rãi đến thăm cô, nhưng cho dù anh nói gì, cô cũng không phản đối, cũng chẳng tức giận. Cô không ngước lên nhìn cứ cúi gằm mặt, chất chứa nỗi đau buồn. Ban đầu, anh ta cứ nghĩ rằng vì cô mất đi người thân nên như vậy, vì thế anh ta cũng cố chịu đựng, nhưng một thời gia dài trôi qua, cô vẫn cứ tình trạng đó, không hề thay đổi, Lục Ứng Khâm ngày càng cảm thấy sốt ruột, tức giận.
Ăn cơm xong, người giúp việc thu dọn bát đĩa, Trình Đoan Ngọ cũng làm giúp. Nhưng lúc Lục Ứng Khâm ở đây, cô luôn cố gắng tìm việc gì đó để làm, dường như cô không muốn đối diện với anh ta giây phút nào. Lục Ứng Khâm biết rõ điều ấy.
“Trình Đoan Ngọ!” cô định quay người đi về phòng thì Lục Ứng Khâm lạnh lùng gọi cô lại.
Trình Đoan Ngọ liền dừng lại, lưng cứng ngắc nhưng vẫn quay đầu lại. cô không nói gì, chỉ cúi thấp đầu chờ Lục Ứng Khâm nói tiếp.
“Lại đây!” Lục Ứng Khâm ra lệnh, Thực sự chính anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại mất tiền và tốn công tốn sức dây dưa với người phụ nữ này. Tuy anh ta nói đó là bỏ tiền mà mua cô về để đùa giỡn nhưng đã rất lâu rồi anh ta không chạm vào người cô. Giờ đây, cô gầy đến nổi chẳng ra hình người, xương vai lộ rõ, trông chẳng có sức sống, chẳng khác nào một cành củi khô, đôi mắt vốn đã to của cô giờ lại càng to trên khuôn mặt hốc hác. Nói cũng không khoa trương, nếu giờ vứt cô ra đường thì cũng đủ để dọa cho người khác khiếp sợ.
ấy vậy mà Lục Ứng Khâm vẫn không nỡ buông tay. Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, thanh tú, thuần khiết nhưng anh ta chỉ muốn Trình Đoan Ngọ. Anh cũng không thể lý giải được sự cố chấp đó của mình. thậm chí, có những lúc anh ta còn cảm thấy thất bại vì đã không lay chuyển được cô.
“Ngồi xuống!”
Trình Đoan Ngọ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đối diện anh ta. Lục Ứng Khâm cảm thấy thái độ phục tùng đó của cô giống như đang giày vò anh vậy.
“Trình Đoan Ngọ, buổi sáng ngủ dậy, cô có soi gương không vậy?” Lục Ứng Khâm chau mày, không muốn nói những lời khiến cô bị kích động nhưng anh ta không nhịn được. “Mẹ kiếp. cô không thử nhìn cái bộ dạng như ma như quỷ của cô à? Cô định dọa ai vậy? Tôi bỏ tiền ra để mua cái thứ hàng như cô à? Mẹ kiếp, cô không soi gương sao? Cô thấy mình đáng giá không?!”
Mắt Trình Đoan Ngọ chẳng hề cử động, cúi đầu thật thấp. Lục Ứng Khâm lại càng tức giận, quát lớn: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Ngẩng lên!”
Tiếng quát lỡn đó khiến Trình Đoan Ngọ thấy sợ, rồi cô thản nhiên ngẩng lên, nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm. Đôi mắt trông rỗng đó vẫn đẹp lại thường, Lục Ứng Khâm chỉ liếc nhìn một cái mà cảm thấy như bị hút vào đó.
Anh ta cố kìm nén cơn tức giận, chau mày, trịnh trọng hỏi: “Trình Đoan Ngọ! Nói xem, có phải cô nghĩ rằng chết là hết không?”
Trình Đoan Ngọ nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy câu hỏi này của Lục Ứng Khâm mới có phản ứng. Hàng mi thoáng run rẩy, hồi lâu sau cô mới khẽ nói: “Đúng.”
Lục Ứng Khâm chấn động trước câu trả lời đó của cô. Anh ta cũng chỉ là giận quá nên mới hỏi như vậy, không ngờ, câu đầu tiên mà cô nói ra lại là cô muốn chết, chết là hết.
“Cô đừng có mơ!” Lục Ứng Khâm dường như phản ứng theo bản năng. “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một cái xác không hồn sao? Trình Đoan Ngọ, mẹ kiếp, cô đừng có mơ!”
Trình Đoan Ngọ chớp chớp mắt bình tĩnh nhìn anh ta. “Lục Ứng Khâm, tôi muốn biết làm thế nào tôi mới trả hết nợ cho anh. Một đêm anh có thể trả bao nhiêu? Bao nhiêu đêm mới có thể trả hết?”
Lục Ứng Khâm kích động đến trợn tròn mắt, nhìn Trình Đoan Ngọ với anh mắt không thể tin được, “Trả hết? mẹ kiếp, cô nghĩ cô là ai chứ? Muốn tính toán à? Cô có tư cách gì chứ?”
Anh mắt của cô dần trở nên u ám. Cô tỏ ra bình thản trước câu nói đả kích đó của Lục Ứng Khâm, cất tiếng: “vậy có phải chỉ cần tôi còn sống thì chẳng bao giờ có thể trả hết nọ đúng không?” Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay nới, nói rất rõ ràng: “Lục Ứng Khâm, nếu tôi chết rồi thì coi như món nợ này sẽ xóa hết, phải không?”