Hình Nam Phụng Trà

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

Edit+Beta: Tử Sa

“Là anh thế nào?” Hắn tự tiếu phi tiếu, vẻ mặt ái muội tiến sát nàng hỏi.

Tim nàng không tự chủ được đập loạn, đỏ mặt đưa tay ngăn khuôn mặt hắn sáp lại gần hơn, “Anh làm gì mà sáp lại gần dữ vậy, xuống xe đi.” Nói xong, nàng vội vàng tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

“Chờ một chút.” Hắn đột nhiên kêu lên.

Nàng lập tức đình chỉ bất động, ngạc nhiên nhìn hắn, mà hắn vẫn còn ở tại chỗ làm nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhanh chóng xoay người hôn môi nàng một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn nàng nhếch miệng mỉm cười nói: “Vẻ thẹn thùng của em thật đáng yêu.” (Đẳng cấp nói ngọt của Giác ca lại tăng lv >’’
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ đến hoàn toàn không biết phải làm gì, chỉ có thể ở yên đó sau khi lấy lại tinh thần mới trừng yêu hắn một cái, liền đưa tay đánh hắn một chút, lúc này mới nhanh chóng trốn xuống xe.

“Mẹ vợ lúc nào thì về nước?” Sau khi xuống xe, hắn cười cười đi tới bên cạnh nàng dắt tay nàng hỏi.

“Ai là mẹ vợ của anh?” Nàng lại trừng yêu hắn một cái.

“Lúc nào trở về?” Hắn lại hỏi, một bên dẫn nàng tiến về phía thang máy.

“Tối mai.” Nàng đáp. Nói cách khác, sau tối mai, bọn họ chỉ có thể lợi dụng cuối tuần để hẹn hò, nhưng lại phải cẩn thận.

“Tối mai anh và em cùng đi đón họ.”

Nàng đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn. “Anh đang đùa gì vậy?”

“Anh không có đùa.” Hắn kéo nàng vào thang máy, nghiêm túc trả lời.

Cửa thang máy đóng lại, nàng bên trong thang máy sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn.

“Vậy anh không nghe rõ lời em vừa nói trong xe sao?” Nàng hỏi hắn. “Mẹ em có thể sẽ đem chuyện anh và em cùng nhau cho mọi người đều biết, chẳng lẽ anh không sợ sao?”

“Anh tại sao phải sợ? Chuyện chúng ta cùng nhau cũng không phải chuyện gì không thể cho người khác biết, anh tuyệt không để tâm chuyện mọi người đều biết.” Vẻ mặt hắn thản nhiên.

“Nhưng em để tâm nha! Em tuyệt không muốn trở thành kỳ quan động vật, đi tới đâu đều bị người khác nhìn, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.” Nàng phiền não đến độ sắp phát điên, rất muốn có một cái bàn để nàng có thể gõ vào.

“Em cũng không phải là danh nhân gì.” Hắn cảm thấy buồn cười.

“Sống ở đó 28 năm ai ai cũng biết, nếu để tin em cùng con cả nhà họ Hạ kiêm tổng tài gặp gỡ, sắp kết hôn truyền ra, em chính là danh nhân rồi!” Nàng bối rối nói.

“Chỉ cần rời khỏi đó là được, không phải sao?”

“Rời khỏi đó?” Nàng chớp chớp mắt.

“Sau khi chúng ta kết hôn ở lại nơi này hoặc mua nhà chỗ khác, chỉ cần không ở đó, không phải có thể nhắm mắt làm ngơ sao?”

Dịch Tiểu Liên ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên có loại cảm giác như được xối nước vào đầu, đột nhiên hiểu rõ.

Đúng rồi, chỉ cần rời khỏi núi Dương Minh không phải sao? Mặc kệ hàng xóm hay người trên núi nói cái gì, chỉ cần nàng không nghe thấy lời ra tiếng vào, không nhìn thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thì thầm thầm nàng không phải tốt rồi sao?

Thật vui! Phiền não trước đó của nàng có thể liền giải quyết dễ dàng như vậy, quả nhiên là sếp nha. (hơi băm 1 chút ^^!)

“Vấn đề giải quyết rồi?” Mở cửa vào nhà, hắn mặt mày hớn hở xoay người nhìn nàng hỏi.

Nàng vẻ mặt vui vẻ gật mạnh đầu.

“Vậy tối mai anh cùng em đến sân bay đón họ, thuận tiện xin bọn họ đáp ứng hôn sự của chúng ta, chuẩn bị chuyện đề thân cùng kết hôn.

“Cái gì?” Dịch Tiểu Liên có chút sửng sốt, quyết định này của hắn không phải tới quá nhanh sao? “Như vậy quá đột nhiên, hơn nữa em còn có vấn đề khác chưa giải quyết.”

“Còn có vấn đề khác?” Hắn nhíu mày, bỗng cảm thấy bản thân mình cần uống một ly nước lạnh để thanh tỉnh đầu óc một chút, hảo đối mặt với vấn đề tựa hồ nhìu vô số của nàng.

Hắn đi đến tủ lạnh, từ trong lấy ra một chai nước khoáng, xoay người hỏi nàng, “Muốn uống không?”

“Em muốn uống cà phê.” Hắn gật gật đầu, sau khi uống mấy ngụm nước, không nói hai lời liền bắt đầu vì nàng tự tay nấu cà phê.

Bình thường tại công ty đều là thư ký giúp hắn pha cà phê, bây giờ lại là tổng tài đại nhân tự tay pha cà phê cho nàng uống, cảm giác thật sự là dễ chịu đến chết mất. Dịch Tiểu Liên không tự chủ được mà nghĩ ngợi.

“Làm gì mà vẻ mặt cười giống mèo thế?” Hắn hỏi nàng.

“Không có nha.”

“Cười đến nổi mắt díp lại thành một đường thẳng rồi, còn nói không có?” Hắn lắc đầu bật cười, sau đó trở lại chủ đề chính hỏi nàng, “Còn có vấn đề nào khác?”

Nói đến vấn đề, Dịch Tiểu Liên liền cười không nổi.

“Vấn đề này anh giải quyết không được.” Khuôn mặt nàng đầy vẻ u sầu nói.

“Em không nói ra, sao biết anh giải quyết không được?” Hắn nhướng cao mày, vẻ mặt tỏ ra tiếp nhận khiêu chiến.

“Bởi vì anh là một tổng tài công tư phân minh.” Nàng nhìn hắn nói.

“Ý là vấn đề này xuất phát từ trong công ty? Đó là tưởng tượng sao?” Hắn suy một ra ba hỏi nàng.

“Cái gì tưởng tượng chứ, anh hẳn là biết chính mình được hoan nghênh bao nhiêu, cùng với đó có bao nhiêu người sau lưng mắng chửi em mặt dày, loại người không biết xấu hổ, nếu biết, anh sẽ không nói như vậy?” Nàng trợn mắt nhìn hắn, không nói cho hắn lần trước trong WC nữ nàng còn bị sặc, còn bị người ta tạt nước, cảm thấy tất cả như là cố ý vậy.

Mặc dù nói cuộc sống như một vở kịch, vở kịch như cuộc sống, nhưng sự thật khi xảy ra với mình, cảm giác thật sự là có đủ tàn khốc.

“Như vậy chúng ta hẳn là càng phải nhanh chóng kết hôn, chờ em danh phó kỳ thực* trở thành phu nhân tổng tài của công ty, còn ai dám mắng em?”

*Danh phó kỳ thực: không chỉ là cái danh mà còn có trong thực tế

“Không dám đâu, sợ còn lén mà mắng hơn thì có.” Nàng không cho là đúng nói.

“Chỉ cần không nói trước mặt, không nghe thấy không phải là được rồi sao? Dù sao miệng sinh ra là trên mặt những người đó, bọn họ muốn nói gì cũng không phải chúng ta có thể ngăn được không phải sao?” Hắn nhìn nàng nói. “Chỉ cần hai chúng ta sống hạnh phúc, vui vẻ là đủ rồi, em hà tất phải vì mấy người không ăn được bồ đào nói bồ đào còn xanh đó mà vì chuyện nhỏ bỏ chuyện lớn chứ?” (nói hay wa’ clap clap)

Dịch Tiểu Liên chớp chớp mắt, ngây ra như phỗng nhìn hắn, cảm thấy tất cả …

“Tại sao tất cả vấn đề sau khi đến bên anh, dường như tất cả liền trở thành lông gà vỏ tỏi*, là việc nhỏ không đáng nhắc tới?” Nàng hỏi hắn.

*Lông gà vỏ tỏi- kê mao toán bì: ý nói mọi việc đều rành rọt, dễ hiểu, dễ giải quyết

Hắn một tay bưng cà phê của nàng, thò một tay đến dắt tay nàng, sau khi đem nàng kéo đến ngồi xuống sô pha tại phòng khách, mới nói: “Bởi vì em quá buồn lo vô cớ.”

“Em không có!” Nàng kêu lên kháng nghị.

“Em đương nhiên là có.” Hắn đem cà phê đưa cho nàng.

“Lúc trước khi anh muốn em làm bạn gái anh, em cũng miên man suy nghĩ một đống, nếu không phải anh vẫn bức bách em nhanh lên một chút cho anh câu trả lời, có thể đến hiện tại em còn đang suy nghĩ.” Chứng cứ rõ ràng. (há há đúng vậy ?trúng ngay tim đen)

Nàng nhất thời á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn nói hoàn toàn đúng, nếu không phải hắn từng bước một tiến sát như lời trong lời nói, nàng hiện tại có thể còn đang trốn trốn tránh tránh hắn, có thể tránh xa liền tránh xa.

Bị hắn nói như vậy, nàng lúc này mới phát hiện nguyên lai chính mình rất buồn lo vô cớ, nàng vẫn nghĩ rằng cá tính chính mình là dạng vô ưu vô lự, như câu thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đây không phải gọi là nhìn không được mặt thật núi Lư sao (ý nói nhìn ko dc bản chất chính mình), chỉ vì đang ở trong núi này chăng? Nàng vừa uống cà phê vừa nghĩ.

“Còn có vấn đề gì? Nói ra đại sư ta thay ngươi khai giải.” (O__o!!)

Hắn thình lình buông lời dí dỏm khiến cho cà phê trong miệng nàng thiếu chút nữa phun ra.

“Đại sư?” Nàng nuốt cà phê vào, bật cười nhìn hắn ngờ vực.

“Ngươi có thể gọi ta là Hạ đại sư, cũng có thể gọi ta là Tử Giác đại sư.” Hắn một bản nghiêm trang nói, làm nàng trong nháy mắt càng cười lớn hơn, vội đưa tay buông ly cà phê đang cầm xuống, miễn cho quá run mà vẩy ra khắp nơi.

“Hạ Tử Giác…” Cười một hồi lâu, nàng mở miệng gọi hắn, sau đó một lần nữa được hắn sửa lại cho đúng.

“Ông xã.” Hắn vẻ mặt kiên trì.

“Ông xã.” Nàng từ nãy đến giờ, trên mặt đều mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, ôn nhu hỏi: “Em có hay không từng nói qua với anh rằng em thích anh?”

“Chưa từng có.” Hắn nghiêm túc trả lời.

“Em…”

“Chờ một chút.” Hắn đột nhiên cắt lời nàng.

Nàng nhìn hắn, phát hiện hai mắt hắn nóng cháy, tràn ngập chờ mong.

“So với bốn chữ kia (câu “em thích anh” bản gốc có 4 chữ), điều anh kỳ thật muốn nghe chính là ba chữ khác.” Hắn nhìn nàng không chuyển mắt.

Dịch Tiểu Liên kìm không được mỉm cười, bởi vì nàng vốn đã định sau khi nói với hắn nàng thích hắn, liền nói nàng yêu hắn (rắc rối dữ rứa =’’=), không nghĩ tới hắn lại thiếu kiên nhẫn như thế, trực tiếp ám chỉ nàng… không, rõ ràng hắn muốn nghe nàng nói yêu hắn.

Nàng mỉm cười, ôn nhu nói ra ba chữ hắn kỳ vọng, “Em yêu anh.”

Hạ Tử Giác cảm thấy hô hấp chính mình tựa hồ ngừng lại trong thời điểm đó, lỗ tai râm râm rung động.

Hắn không nghĩ qua chính mình lại kích động như vậy, chờ mong nghe được những lời này của nàng như vậy.

Hắn kìm lòng không được đem nàng ôm vào lòng, gắt gao ôm nàng, sau đó cuối đầu hôn nàng, nhiệt tình như thể là đã chờ đợi nàng ngàn năm vậy.

Hôn như vậy đương nhiên không thể nào kìm hồ vu tình, ngưng hồ vu lễ (ta hỉu nhưng ko giải thích rõ dc… các nàng ai giải thích rõ dc pm ta nhá >__O), chỉ thấy hắn một phen ôm lấy nàng, hướng về phòng ngủ…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...