Hình Đồ

Chương 57: Ngươi không bằng hắn


Chương trước Chương tiếp

- Lưu Khám chỉ cần một người già cả thôi ư?

Thượng đường sau huyện nha, Nhâm Hiêu cau mày, nghi hoặc hỏi:

- Hắn đưa ai đi?

Tiêu Hà nghiêm trang trả lời:

- Trình Mạc! Lưu Khám chỉ cần một mình Trình Mạc...Chính là tù nhân từ Cù Nhẫn tới.

- Trình Mạc?

Nhâm Hiêu gãi đầu:

- Sao ta nghe cái tên này quen thế nhỉ...Để ta nghĩ nào.

Sau một lát, y bỗng ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Trình Mạc, chẳng phải là Trình Mạc môn đồ của Mạc gia cự tử Tần quốc đó sao? Nhâm Hiêu mơ hồ có ấn tượng, đại khái là vài năm trước, cũng chính là khoảng thời gian Vương Tiễn công phạt Sở quốc, môn sinh Mặc gia Tần quốc không biết thế nào mà đắc tội với Doanh Chính, đã làm Doanh Chính nổi giận.

Tự Tần Hiếu tới nay, môn đồ Mặc gia và cục diện chính trị Tần quốc có liên quan rất mật thiết. Hợp tác hai trăm năm có thể nói là mật thiết rồi. Nhưng không hiểu vi sao, Doanh Chính đột nhiên phái ra Thiết ưng duệ sĩ, công kích đại bản doanh của Mặc gia Tần quốc. Nhâm Hiêu cũng tham gia trận chiến đó, đồng thời đã chém giết tám môn đồ Mặc gia. Đối với trận chiến ấy, ký ức của Nhâm Hiêu vẫn còn rất mới mẻ. Sau này Thủy Hoàng đế hạ lệnh thanh trừ môn đồ Mặc gia, Trình Mạc chính là bị truy tra là đệ tử Mặc gia nên mới bị bắt giữ.

Lưu Khám - Trình Mạc?

Vì sao hắn lại chọn Trình Mạc? Lưu Khám có hành động như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Nhâm Hiêu trầm giọng hỏi:

- Tiêu Hà, vậy nhiều ngày nay Lưu Khám thường làm gì? Còn Trình Mạc nữa, y làm gì?

Tiêu Hà nói:

- Sau khi đưa Trình Mạc đi, Lưu Khám đã an bài ông ta trong khách điếm cũ tại nhà Thẩm Thực gia, phụ trách giúp Chu Xương bán rượu. Ngoài việc đăng ký sổ sách, nói chuyện với khách thương nhân ra, ông ta rất ít khi ra khỏi cửa, cả ngày ở trong nhà không đọc sách thì viết chữ.

Thuộc hạ tra được, ông ta biết được chữ Triện Tần được khắc bia tại Dịch Sơn, chính là trước đó Lý Tư đại nhân đã khắc bia văn tại Dịch Sơn trước khi Hoàng đế Phong thiện.

Khắc bia Dịch Sơn?

Đó chính là một thiên văn chương khen ngợi Thủy Hoàng Đế, do Lý Tư đích thân khắc và lập bia kỷ niệm tại Dịch Sơn.

Nếu như Trình Mạc đã biết các thể chữ khác, thì Nhâm Hiêu cũng không lo lắng gì, mà ông ta lại nhìn ra nét khắc trên bia tại Dịch Sơn, tựa như không có vấn đề.

- Vậy Lưu Khám thì sao? Hắn đang làm cái gì?

Tiêu Hà cào cào đầu, cười khổ nói:

- Nói đến cũng kỳ quái, Lưu Khám thu nhận Trình Mạc làm đãi nô, nhưng không đưa về nhà. Hắn còn chế tạo ra một cái chảo sắt, sau đó cả ngày ở cùng hai người Thẩm Thực Kỳ Đường Lệ cũng không hiểu được đang thương lượng chuyện gì. Còn nữa, hắn thu nhận một nô bộc, chính là Vương Cơ trước kia bán rượu trong thành, sau đó bở vì sự xuất hiện của Tứ Thủy Hoa Điêu mà bị ép đóng tửu quán. Ta thấy còn có con trai của Vương Cơ cũng ở lại trong nhà hắn, hình như là để giúp việc cho Khám phu nhân, ngoài ra thì không có hành động gì khác.

Bất giác, Tiêu Hà cũng đã theo Nhâm Hiêu được một năm, khẩu âm cũng đã có chút thay đổi, trong lơ đãng đã có thể nói được bằng giọng Lão Tần, không được coi là chính tông, nhưng nghe cũng rất thân mật.

Mà Tiêu Hà tài năng xuất chúng, khiến Nhâm Hiêu cũng vô cùng coi trọng.

Không khỏi nở nụ cười, Nhâm Hiêu ở bên trong nội đường đi lại bồi hồi chốc lát, đột nhiên nói:

- Tiêu Hà, chuẩn bị xe ngựa, đến nhà Lưu Khám.

Tiêu Hà lập tức tuân mệnh, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Đó là một chuếc Diêu xa thanh đồng, Hạ Hầu Anh đánh xe, Nhâm Hiêu ngồi ở bên trong xe, Tiêu Hà thì cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Ra huyện Bái, đoàn người đi thẳng vào trong nhà Lưu Khám.

Từ xa đã thấy cỏ tranh màu trắng chập chờn trong gió, đã là giữa xuân, ánh nắng sáng tươi, cả ngày bận rộn trong thành, hôm nay nhìn cảnh ruộng xuân xanh, Nhâm Hiêu cảm thấy thư thái rất nhiều, bao mệt mỏi trước đó bị quét sạch hết.

Diêu xa dừng trước cửa nhà Lưu Khám, Hạ Hầu Anh la lớn:

- Lưu Khám, huyện trưởng tới.

Trong viện rất yên tĩnh, không có ai ra đón tiếp.

Nhâm Hiêu xuống xe, xua tay ý bảo Hạ Hầu Anh không cần gọi nữa, đẩy cổng a, chỉ thấy viện này được chia làm hai toà nhà trước sau.

Trong viện trước, một thằng bé tráng kiện đang ôm một thân cây, thở hồng hộc. Thằng bé để trần cánh tay, mồ hôi đầm đìa, liên tục phát lực và hô thành tiếng, tựa như là muốn nhổ gốc gây lên. Nghe tiếng cổng mở, thằng bé quay lại, mắt mở to cảnh giác nhìn Nhâm Hiêu.

- Tín, mau bái kiên Đại nhân!

Tiêu Hà nhận ra đây là Vương Tín, con trai đần độn của Vương Cơ liền vội vã lên tiếng, sau đó thì thầm bên tai Nhâm Hiêu giới thiệu.

Vậy mà Vương Tín căn bản là bỏ mặc Tiêu Hà, trừng mắt với Nhâm Hiêu, nói;

- Ngươi là ai? Tìm ai? Trong này không có ai

Nhâm Hiêu không khỏi mỉm cười:

- Ngươi tên là Vương Tín? Lưu Khám có nhà hay không?

- Ngươi là ai? Tìm ai? Trong này không có ai

Vương Tín vẫn nói lại câu nói kia, căn bản là không để ý tới Nhâm Hiêu.

- Đại nhân, tiểu tử này là kẻ đần đó.

Tiêu Hà khẽ nói:

- Ngài đừng chấp nó, chắc là được Lưu Khám căn dặn như thế rồi...Ha hả, biết nó lâu như vậy, nhưng tiểu tử ngốc này chưa bao giờ nói được nhiều như hôm nay.

- Ngươi là ai? Tìm ai? Trong này không có ai

Vương Tín ngăn lối đi, chỉ nói mãi một câu.

Hạ Hầu Anh có chút tức giận, tiến lên vung roi, lạnh lùng nói:

- Kẻ đần, mau đi tìm Lưu Khám tới, bằng không ta đánh chết ngươi.

Dự vào sự quen biết của Hạ Hầu Anh với Vương Tín, thì đứa bé ngốc này chắc hẳn sẽ ôm đầu, tè dầm ra quần.

Nhưng lúc này thì gã lầm rồi, Vương Tín đột nhiên gầm lên giận giữ, giống như tiểu hổ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Anh. Không đợi gã phản ứng, Vương Tín đã húc đầu vào Hạ Hầu Anh.

Đừng nhìn Vương Tín nhỏ tuổi, nhưng khí lực cũng không kém, cú húc này vừa trúng Hạ Hầu Anh, làm gã loạng choạng lùi lại mấy bước, ngồi bệt xuống đất, nửa ngày cũng thốt lên được câu gì.

Nhâm Hiêu đứng bên bật cười ha ha.

Hạ Hầu Anh bị mất mặt mũi, thẹn quá hóa giận, xoay người ngồi dậy:

- Tiểu tạp chủng, dám động thủ với ta?

Vương Tín vẫn tư thế đó, hai tay khoanh trước ngực:

- Chủ nhân nói, nếu ai dám đánh ta, thì ta sẽ đánh người đó.

- Ta giết ngươi!

- Hạ Hầu Anh, làm càn!

Nhâm Hiêu gầm lên giận dữ:

- Tức giận làm gì với đứa bé đần độn này chứ? Tốt xấu gì ngươi cũng là người từng chiến đấu trên chiến trường, không biết xấu hổ đi so đo với một đứa trẻ tám tuổi? Ngươi muốn động thủ sao? Nào nào, ta và ngươi đấu xem, xem tên khốn ngươi có đánh lại được không.

Hạ Hầu Anh bị mắng đến mặt đỏ tía tai nhưng không dám cãi lại.

Nhâm Hiêu bản lĩnh thế nào, gã chưa từng thấy, nhưng người ta là xuất thân Thiết ưng duệ sĩ, mà bản lĩnh của Triệu Đà, gã thì chứng kiến rồi. Gã tự nhận nếu ở trên chiến trường, gã không phải là đối thủ của Triệu Đà, huống chi Nhâm Hiêu còn được Triệu Đà tôn một tiếng đại ca.

Tiêu Hà thở dài, lắc đầu.

Nhâm Hiêu tiến lên, ngồi xổm xuống, nhưng Vương Tín lại lui ra sau, bước đi rất tự nhiên, linh hoạt như mây bay nước chảy, hai tay khoanh trước ngực, cảnh giác nhìn Nhâm Hiêu.

- Mẹ ta không cho ta đánh nhau, chủ nhân nói ai dám ức hiếp ta, thì ta sẽ đánh kẻ đó. Mẹ ta bảo ta phải nghe lời chủ nhân. Ngươi không được ức hiếp ta, ta sẽ đánh ngươi đó.

Tiểu tử này tuyệt đối là một đứa bé thú vị.

Nhâm Hiêu nhịn không được cười nói:

- Yên tâm, ta nhất định đánh không lại ngươi đâu, nhưng ngươi cũng không phải đánh ta. Nói cho ta biết, chủ nhân của ngươi ở đâu?

- Chủ nhân, chủ nhân ở trong nhà Kỳ ca, Lão thái thái và mẹ đã vào thành rồi...Ngươi tìm chủ nhân sao?

Nhâm Hiêu tựa như đã hiểu gì đó.

Trong đầu óc đơn giản của Vương Tín chỉ có hai chữ chủ nhân, thậm chí có lẽ không hiểu được Lưu Khám là ai. Chẳng trách vừa hỏi Lưu Khám ở đâu, vẻ mặt cậu ta mờ mịt. Nhưng khi hỏi chủ nhân với cậu, thì dường như đầu óc cậu tỉnh táo thông suốt.

- Vậy ngươi có thể dẫn ta đi tìm chủ nhân ngươi được không?

Vương Tín lắc đầu, tay chỉ vào sân nhà sát vách gần đó:

- Chủ nhân nói ta phải trông nhà. Tự ngươi đi đi...Ồ, ngươi phải cẩn thận một chút, trong nhà Kỳ ca có Đại Hắc, rất hung dữ, cẩn thận bị cắn...Ồ, ta còn phải tiếp tục luyện.

- Luyện? Luyện cái gì?

- Chủ nhân nói, lúc nào ta có thể nhổ được cây này lên, thì hắn sẽ dạy ta công phu lợi hại hơn.

- Ha ha ha ha. . . Lưu Khám này cũng là một người kỳ lạ. Hạ Hầu Anh, ngươi có nhổ được cây này lên không?

Hạ Hầu Anh đỏ mặt, lắc đầu nói:

- Lưu Khám rõ ràn là trêu trọc tiểu tử ngốc này. Không có lực nghìn cân, sao có thể nhổ được gốc cây này?

- Cho nên, ngươi không phải đối thủ của tiểu tử ngốc này!

Nhâm Hiêu thở dài, dùng ánh mắt yêu thích nhìn Vương Tín:

- Ta và ngươi đánh cuộc, nó nhất định sẽ thành công.

Nói xong, Nhâm Hiêu chào Vương Tín, dẫn theo Hạ Hầu Anh và Tiêu Hà, đi ra tiểu viện Lưu gia.

Cổng tre đóng lại, lát sau bên trong lại vọng ra âm thanh phát lực của Vương Tín. Một tiểu tử không có bắp thịt lại phân cao thấp với một gốc cây.

- Hạ Hầu Anh, đừng xem thường người khác. Đứa bé kia tuy rằng đần độn, nhưng lại có sự dẻo dai. Ta dám cam đoan, nếu trên chiến trường mà ngươi gặp nó, nhất định nó sẽ giết chết được ngươi...Bởi vì tâm tư của nó đơn giản, hơn nữa lại chấp nhất.

Hạ Hầu Anh không nói gì. Tuy rằng không phục, thế nhưng cũng mơ hồ sinh ra một hàn ý. Nhâm Hiêu không phải nói chơi, nếu đã nói ra như vậy, chắc chắn có lý của y. Lẽ nào, ta ngay cả so với một đứa trẻ ngốc cũng không bằng?

Hạ Hầu Anh lắc đầu: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tiểu tạp chủng kia chỉ là một kẻ đần độn, sao ta có thể kém nó được?

Đang nghĩ ngợi, đoàn người đã đi tới cổng viện nhà Thẩm Thực Kỳ.

Cũng chính vào lúc này, Lưu Khám và Đường Lệ cười nói đi tới kéo cổng, trên người mang theo mùi vị rất kỳ lạ. Hai người nhìn thấy Nhâm Hiêu đều giật mình. Lưu Khám phản ứng nhanh hơn, bước lên trước nói:

- Tiểu dân bái kiến Đại nhân.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...