Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 34: Tìm được lối thoát


Chương trước Chương tiếp

Tâm tính thiện lương của ta rõ ràng càng lúc càng hỗn loạn.

Ta nghĩ ta thật sự đã yêu hắn rồi, những khi không nhìn thấy thì nghĩ đến hắn? Hắn đang làm cái gì? Ở cùng với ai? Là nam hay là nữ? Thật hận thời đại này không có điện thoại di động. Nhưng khi ở bên cạnh hắn lại muốn duy trì khoảng cách, có điều ánh mắt vẫn không kiềm chế được mà liếc nhìn hắn, thậm chí có khi còn cảm thấy ghen tị với A Bích.

Nhưng hắn có yêu ta không? Trong khoảng thời gian này, hắn đối với ta rất dịu dàng, thậm chí là bao dung, nhưng là vì yêu ta hay là yêu A Bích? Hắn không muốn nam nhân khác chạm vào ta, là vì yêu ta hay là vì tự tôn của bản thân? Hắn có thể dễ dàng buông ra Tô Đại mỹ nhân và hoa khôi, là vì yêu ta hay là bởi vì có mới nới cũ mà thôi?

Cho dù hai chúng ta thật tâm yêu nhau thì thế nào. Gả vào nhà giàu ta không có ý kiến, nhưng hắn lại là đại tướng quân, là Tĩnh Nam Hầu tương lai, đường vào cửa Hầu gia sâu như biển, tiểu nữ tử bị chủ nghĩa bình đẳng hiện đại tẩy não như ta có thể ở đó trong bao lâu? Hơn nữa, lấy thân phận trước mắt và quá khứ dĩ vãng, hắn dám cưới ta sao? Tĩnh Nam Hầu và Thừa Lộ Đại Trưởng công chúa sẽ đồng ý cho ta vào cửa sao? Có lẽ vì A Bích, bọn họ để ta làm một tiểu thiếp…… Hừ, đừng nói là tiểu thiếp, cho dù chính thê thống lĩnh một đám tiểu thiếp ta cũng sẽ không cần!

Nếu như chuyện này xảy ra với người khác, ta sẽ nói với nàng: “Tìm thời điểm thích hợp nào đó nói chuyện, đem toàn bộ suy nghĩ nói hết ra để tìm hướng giải quyết.”

Nhưng đặt vào hoàn cảnh của mình, ta chỉ có thể để nó luẩn quẩn trong lòng, sau đó lại âm thầm oán trách hắn vì sao không phát hiện ra tâm tư của ta.

May mắn chi nhánh mới sắp sửa khai trương, cho nên ta có rất nhiều chuyện cần phải làm, có thể tạm thời quên đi phiền não này. Hắn cũng bề bộn nhiều việc, là chuyện của Thập Bát công chúa, Bắc Dục Quốc đưa ra ý muốn hòa thân, mà Thập Bát công chúa chính là người thích hợp nhất. Ta hy vọng nàng và Thố Tử La Kiệt có kết cục tốt đẹp, nhưng ta không dám xen vào chuyện này, chuyện của hoàng gia nhất quyết không đơn giản giống như những vấn đề thảo luận trong tiểu thuyết.

Mùng tám tháng tám, hai chi nhánh của Đa Đa Dược Thiện phường đồng thời được khai trương. Chuyện này đối với ta rất quan trọng, không chỉ bởi vì có thể mở rộng quy mô kinh doanh, còn bởi vì đây là lần đầu tiên ta lấy thân phận lão bản của Dược Thiện Phường công khai xuất hiện.

Ngày này, ta trông coi ở chi nhánh thành Tây. Chi nhánh này nằm ở bên cạnh Kính Thủy hồ, nơi đây là thắng cảnh mà quan to quý nhân, tài tử giai nhân của kinh thành thường xuyên lui tới du ngoạn, càng có hiệu ứng truyền bá.

Có được sự đảm bảo từ cửa hàng chính, hơn nữa còn ưu đãi 20%, tuy chưa được đến mức không còn chỗ ngồi, nhưng cũng náo nhiệt phi thường. Lúc đầu ta cũng lo lắng thân phận Tống Nhị tiểu thư trước kia của ta sẽ có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, vốn muốn dấu mặt, nhưng hồ ly Thương Dung lại cam đoan không có chuyện gì.

Lăng Quốc lấy thực vi tiên, hơn nữa đương kim hoàng thượng cũng tự mình tới đưa hạ lễ, quan viên, thương gia lớn nhỏ trong thành còn không học tập theo sao, ta có thể tưởng tượng được ra cảnh tiền tài cuồn cuộn kéo đến.

“Hoan nghênh Đông Phương công tử đại giá đến bổn điếm, ngài đến thật sự khiến cho tiểu điếm vẻ vang!”

Với người này có nịnh nọt thế nào cũng không đủ, bởi vì hắn chính là người tôn quý nhất Lăng Quốc — đương kim hoàng thượng Đông Phương Tư Kỳ. Ai, hoàng tộc họ kép, lại một cái khuôn sáo cũ.

Vốn người đến là Khánh Vương gia, bởi vì là hắn đã đặt trước một phòng đặc biệt, nhưng ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra người đi đầu kia chính là Cửu hoàng tử năm đó chói mắt như mặt trời ban trưa thường đi bên cạnh Long đại tướng quân. Hoàng Thượng chịu vì tiểu điếm chúng ta mà tặng lễ mừng khai trương đã khiến ta được ưu ái mà sinh ra lo sợ, nay lại còn tự mình tới thăm, khiến ta không biết nên làm thế nào, cuống quít quá cho nên Khánh Vương gia ở bên cạnh có bộ dạng dài ngắn thế nào ta cũng không lưu ý, nhưng vẫn chú ý không gọi ra thân phận của Hoàng Thượng.

Nói thật, ta vẫn cảm thấy kỳ quái trước sự chiếu cố của Hoàng Thượng đối với Dược Thiện phường, năm đó nhờ một câu khen ngợi của hắn mới khiến cho Đa Đa Dược Thiện phường trở thành tiểu điếm nổi tiếng trong kinh thành. Là vì dược thiện thực sự ngon sao? Nhưng Hoàng Thượng có sơn hào hải vị nào mà chưa được thưởng thức qua. Là vì đại tướng quân? Năm đó hắn và ta vẫn chưa có quan hệ gì đặc biệt. Là vì hồ ly? Nhưng thương gia đều là kẻ chú ý đến độc lập của bản thân.

“Không ngờ Kim cô nương lại quen biết Cửu ca ta.”

Người nói có lẽ là Khánh Vương gia, giọng nói nghe có vẻ quen tai. Ta xoay người nhìn lại, ôi mẹ ơi! Đây không phải trứng gà công tử sao!?

“Có điều không cần gọi là Đông Phương công tử, Hoàng Thượng hôm nay là cải trang ra ngoài, cho nên cứ gọi là Hoàng công tử đi. Người xem được không, Cửu ca?”

Hoàng công tử? Thì ra Hoàng công tử có hàm nghĩa này. Ta vẫn nghĩ trứng gà công tử là người được Long đại tướng quân tìm đến để diễn trò, cho nên chưa từng thăm hỏi, không ngờ được hắn cư nhiên lại là Khánh Vương gia, hơn nữa xem ra hắn cũng không có vẻ quen biết ta, rốt cuộc lúc đó có chuyện gì xảy ra?

Hoàng Thượng đối với đề nghị của Khánh Vương gia từ chối cho ý kiến, hắn có vẻ không tập trung lắm.

“Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống đại nhân đến đây đúng không, bổn vương có thể đề cử cho ngươi vài món ăn rất ngon, đối với cơ thể cũng rất có lợi, hắc hắc!”

Không ngờ trứng gà công tử, không, là trứng gà Vương gia, lại có tính tình như thế này, may mà lúc trước cũng không xảy ra chuyện gì với hắn. Nhưng Tống đại nhân là ai?

Tâm tư của ta đều đặt trên người Hoàng Thượng, ngay cả việc trong phòng có mấy người cũng không rõ ràng, nghe thấy lời nói của trứng gà Vương gia, ta vội vàng quét mắt nhìn xung quanh.

Phía sau Hoàng Thượng có hai người đang đứng, một người mặt trắng, tám phần là thái giám, một người vẻ mặt nghiêm túc, chắc là hộ vệ. Ngồi trên bàn, ngoại trừ Hoàng Thượng và trứng gà Vương gia còn có hai người, một người trẻ tuổi, ta nhận ra được, chính là tân khoa Trạng Nguyên của năm nay, thỉnh thoảng hắn cưỡi ngựa dạo phố ta có nhìn thấy; một nam tử khác tuổi hơi lớn, ta cũng nhận được, chính là Đại công tử của phủ Tả tướng, đương kim Hộ bộ thượng thư – Tống Thư Ngôn.

Tống Đại công tử nhất định cũng nhận ra ta, cho nên sắc mặt có chút đen.

“Hạ quan đúng là chưa từng đến loại địa phương này, phiên Vương gia làm chủ.”

Loại địa phương này? Khẩu khí của Tống Đại công tử giống như là đang nói đến Tầm Phương uyển.

“Nếu Tống đại nhân là lần đầu tiên đến cũng không sao, bổn điếm có đại phu ngồi sau sương phòng, có thể để cho hắn xem qua cho ngài, thăm dò ‘hư’ thực, thuốc tốt chính là thuốc bốc đúng bệnh.” Ta còn lâu mới sợ sắc mặt của ngươi.

“Chuyện đúng bệnh bốc thuốc này thật thú vị, nghe nói là Kim cô nương tự mình nghĩ ra.”

Trứng gà Vương gia giống như không biết ân oán của ta và Tống phủ.

“Điểm này đúng là do tiểu nữ nghĩ ra [tuy rằng không phải người đầu tiên khởi xướng], nếu Vương gia không ngại, có thể gọi tiểu nữ một tiếng Kim lão bản, cũng để cho tiểu nữ có chút cảm giác thành tựu.”

Trứng gà Vương gia nghe vậy cười ha ha, vẻ mặt của Tống Đại công tử lại càng tỏ rõ khinh thường: “Nữ nhi chưa lấy chồng, nên ở nhà học nữ công gia chánh, đến khi được gả, nên ở nhà giúp chồng dạy con, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài giống Kim cô nương, không sợ phụ mẫu trong nhà hổ thẹn sao?”

Những người khác trong phòng nghe vậy đều có ý đồng tình.

Tiểu tử này cố tình nói lời khiêu khích đây mà!

“Đạo lý này tất nhiên tiểu nữ hiểu được, có điều tiểu nữ mệnh khổ, trong nhà không được phụ mẫu yêu thương, chỉ có một đứa nhỏ ba tuổi sống nương tựa lẫn nhau, đáng thương cô nhi quả phụ chúng ta……” Ta làm bộ đau buồn rơi lệ.

“Vị hôn phu của ngươi đâu?” Trạng Nguyên công tử mang vẻ thương tiếc nhìn ta.

Ý tốt của hắn lại khiến ta nghẹn họng, bởi vì ta không có thể nói Long đại tướng quân đã chết, cũng không thể nói Long đại tướng quân vứt bỏ ta, cũng không thể nói trên đời không có người này, cho nên ta chỉ có thể nói thật: “Tiểu nữ không có vị hôn phu.”

Trạng Nguyên công tử cùng trứng gà Vương gia càng thêm thương tiếc nhìn ta, bọn họ nhất định cho rằng ta là một quả phụ, Hoàng Thượng cũng có chút hứng thú, sắc mặt Tống Đại công tử lại càng thêm đen.

“Chẳng lẽ là Kim cô nương làm việc thất đức gì đó, mới bị phụ mẫu, vị hôn phu của ngươi gạt bỏ.”

“Tống đại nhân!” Trạng Nguyên công tử và trứng gà Vương gia đều hoảng sợ, đồng thời lên tiếng, Hoàng Thượng vẫn không nói lời nào, giống như đang xem diễn trò.

“Ha ha, Tống đại nhân vừa phải vì Hoàng Thượng phân ưu, vừa phải vì dân chúng làm chủ, công tác vất vả như thế lại còn quan tâm đến chuyện của tiểu nữ, đúng là khiến tiểu nữ được để ý mà lo sợ……”

Ta mang ý xấu hổ liếc mắt nhìn Tống Đại công tử một cái.

Vẻ mặt Trứng gà Vương gia như bừng tỉnh đại ngộ, Trạng Nguyên công tử tỏ vẻ không thể tin, sắc mặt Hoàng Thượng có chút hồng, ta đoán là do nghẹn cười, sắc mặt của Tống Đại công tử cũng đỏ, ta khẳng định đó là do tức giận.

“Ngươi……” Tống Đại công tử còn muốn nói cái gì, lại bị tiềng ồn ào bên ngoài làm cho ngừng lại.

“Hừ, ngay cả một gian phòng lịch sự cũng không có, sợ bản đại nhân còn không trả đủ tiền hay sao?”

“Biết đại nhân nhà ta là ai không? Tống Đại học sĩ của Hàn Lâm viện, là tâm phúc bên người hoàng thượng!”

“Thật sự là xin lỗi, Tống đại nhân, phòng riêng của tiểu điếm đều đã đầy, nếu không ngài không chê có thể ngồi ở đại sảnh, hoặc là ngày mai lại đến, tiểu nhân sẽ đặt sẵn một phòng cho ngài.”

“Đều đầy rồi? Không ít người đến cổ vũ a, xem ra bản lĩnh vẫy gió gọi trăng của lão bản nhà ngươi càng ngày càng cao.”

Ta cười thầm, đâu chỉ là vẫy gió gọi trăng, ngay cả Chân Long Thiên Tử ta cũng kéo đến rồi.

“Hoàng Thượng, vi thần…… vi thần đi ra ngoài một lát……” Tống Đại công tử có chút sợ hãi.

“Nếu đều đầy rồi, cho hắn vào đây đi, dù sao cũng không thể để Tống Đại học sĩ chịu thiệt ngồi ở đại sảnh được.” Hoàng Thượng rõ ràng có chút không vui.

Tống Đại công tử vội vàng chạy ra ngoài.

“Đại ca! Sao huynh cũng……”

Tiếng ồn ào ngoài cửa rất nhanh nhỏ lại. Trong chốc lát, Tống Đại công tử lại đẩy cửa tiến vào, theo sau là một con khổng tước mặt mày xám xịt.

Ta rất muốn xem trò tiếp theo, nhưng Hoàng Thượng cũng không muốn cho ta xem.

“Ăn thức ăn gì, tự Kim lão bản chọn đi, chỉ cần không để cho chúng ta đợi lâu là được.”

Lá gan của ta có lớn đến mấy cũng không dám để Hoàng Thượng chịu đói, vội vàng đáp lời rồi lui ra.

Trước khiêu khích của hai vị công tử Tống gia ta đương nhiên cũng phải đáp lễ. Ta giao cho chưởng quầy chọn cho bọn họ những loại đồ ăn đắt nhất, khi tính tiền cũng không bớt một đồng.

“Nhưng đây là Khánh Vương gia.” Chưởng quầy không biết Hoàng Thượng cũng ở bên trong.

“Là Vương gia mới không giống thương nhân chúng ta, hắn sẽ không để ý đến những món lợi nhỏ này, ăn đồ ăn càng quý hắn càng vui vẻ.”

“Có thể bớt tám phần.”

“Ngươi cứ nói đây là giá sau khi đã ưu đãi, Vương gia còn tính toán với ngươi sao.”

“Ha ha, vẫn là lão bản khôn khéo.”

Cửa hàng khai trương vốn đã là làm cho người ta bận rộn, hơn nữa còn cùng nhị vị công tử Tống gia đấu tranh, cho nên ta cảm thấy rất mệt. Ta quyết định không đi đến chi nhánh ở thành Đông nữa, mà trực tiếp về nhà, có phó tổng giám đốc [tức chưởng quầy của tiểu điếm] ở đó chịu trận, ta rất yên tâm.

Ta ngồi ở bên trong kiệu nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này thật sự rất nhớ lồng ngực của Long đại tướng quân.

Về đến phủ, cỗ kiệu đang chuẩn bị từ cửa hông tiến vào.

“Kim cô nương, tiểu thư nhà ta có việc muốn cùng cô nương bàn bạc, đặc biệt đến quý phủ bái kiến.”

Ta xốc lên mành kiệu. Đây không phải cung nữ ngày ấy ở trước mặt công chúa thay ta giải vây sao, chỉ là hôm nay nàng mặc trang phục của nha hoàn bình thường, tiểu thư trong lời nói của nàng nhất định là Thập Bát công chúa.

Công chúa tới tìm ta làm gì? Sau hôm đó ta cũng không đến phủ đại tướng quân nữa, ngay cả Thố Tử La Kiệt cũng không dám gặp, chỉ sợ nàng đến gây phiền toái. Nhưng tại sao phiền toái vẫn tìm tới cửa. Nghĩ đến lời đồn về chuyện hòa thân với Bắc Dục Quốc, chẳng lẽ là đến tìm ta để trút giận?

“Vị tỷ tỷ này, thật sự là ngại quá, hôm nay ta có hai cửa hàng khai trương, vừa mới từ thành Tây trở về, bây giờ ta còn phải đến thành Đông, chỉ sợ……” Có thể tránh thì cứ tránh đi.

“Kim cô nương, công…… tiểu thư chúng ta thật sự có việc gấp muốn nói với cô nương, xin cô nương không cần từ chối.”

Lời nói của nàng rất thành khẩn, trên mặt còn có vài phần lo lắng.

Ta còn có thể nói cái gì, trứng chọi đá, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn kiệu của Thập Bát công chúa khiêng qua cửa phủ ta.

Ta mời công chúa đến đại sảnh ngồi trước, nói là đi rửa mặt chải đầu một chút. Sau đó một bên để Thúy Vi dẫn theo A Bích vào trong viện, một bên sai Thúy Nùng đi báo tin cho Long đại tướng quân. Ta không muốn chết không rõ ràng.

Trở lại đại sảnh, công chúa ngồi ở trên ghế, vị cung nữ kia đứng ở một bên, quản gia Tiểu Phùng đã dâng trà lên, nhưng rõ ràng chưa uống một ngụm.

“Dân nữ tham kiến công chúa.”

“Ngươi ngồi đi, không cần đa lễ.” Công chúa không có vẻ sinh khí dồi dào như lần trước gặp mặt.

“Đa tạ công chúa.” Ta ngồi xuống bên dưới công chúa.

“Yên Hồng, ngươi đi ra ngoài, đừng để cho người khác tiến vào.”

Yên Hồng lui ra ngoài.

“Không biết công chúa tìm dân nữ có chuyện gì?”

Lòng ta tính toán xem phải nói như thế nào thì nàng mới tin ta chỉ coi Thố Tử La Kiệt như đại ca.

Nàng trầm mặc trong chốc lát, “Hắn là của ngươi.”

“A? Ý của công chúa là……”

“Hôm nay ta nghe được,” Nàng đột nhiên có chút nghẹn ngào: “Ta nghe lén Hoàng Thượng và Thái Hậu nói chuyện, bọn họ nói muốn để ta đi Bắc Dục Quốc hòa thân.”

Ta sửng sốt một chút, xem ra đây sự thật, nhưng nghe nói quân chủ của Bắc Dục Quốc đã sống được nửa thế kỉ, còn Thập Bát công chúa mới hai mươi.

“Nếu công chúa không muốn đi, nên nói cho Hoàng Thượng và Thái Hậu, bọn họ thương ngài như vậy, chắc cũng không muốn ngài đau khổ đâu.”

“Thương ta thì thế nào? Bắc Dục Quốc đưa ra hòa thân, nếu cự tuyệt rất có thể sẽ nổ ra chiến sự, hiện tại trong hoàng cung chỉ có ta là người thích hợp nhất, nữ nhi lớn nhất của Hoàng Thượng cũng chỉ mới mười tuổi, không thể để nó thay ta được. Đây là số mệnh của công chúa chúng ta.”

Câu nói cuối cùng thực u oán, khiến cho ta hoài niệm bộ dạng kiêu hoành bá đạo của nàng.

“Cho nên ngươi thắng! La đại ca là của ngươi!”

Bỏ qua u oán vừa rồi, nàng lại khôi phục ngạo khí hoàng gia.

“Công chúa, ngài thật sự hiểu lầm, ta và La phó tướng không phải như ngài nghĩ đâu.”

“Ngươi không cần lo lắng. Lúc trước ta thật sự muốn đuổi ngươi đi, nhưng hiện tại, nếu ta phải đi hòa thân, hắn lại yêu thích ngươi, ta sẽ không chia rẽ các ngươi nữa.”

“Công chúa, ta thật sự không thích La phó tướng, ta chỉ coi hắn như ca ca của mình.”

“Ngươi không tin ta!” Kiêu hoành của nàng lại đã trở lại, “Ta đúng là thích la đại ca, rất thích rất thích, nhưng ta sẽ không bởi vì mình không chiếm được hắn mà không cho người khác đến với hắn, ta chỉ hy vọng hắn có thể vĩnh viễn sống tốt.”

Trên mặt nàng hiện lên vài phần thẹn thùng, sau đó lại đột nhiên thay đổi, “Ta nói cho ngươi, sau này tuy rằng ta không ở Lăng Quốc, nhưng nếu ngươi đối xử không tốt hoặc làm chuyện có lỗi với hắn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ta tin ngươi, công chúa, nhưng ngươi nào có tin ta!

“Công chúa, ta thật sự không thích La phó tướng, không phải bởi vì sợ ngài, mà là bởi vì…… Bởi vì trong lòng ta đã có người khác rồi.”

“Ngươi thích người khác? Là ai?”

“Công chúa biết ta có một đứa nhỏ đúng không?”

“Ngươi nói ngươi thích là…… phụ thân của đứa nhỏ? Nhưng không phải hắn vứt bỏ mẫu tử các ngươi sao? Sao ngươi còn có thể thích hắn?”

“Hắn không có vứt bỏ ta, chỉ là hắn không biết ta thích hắn.” Có lẽ biết cũng không thay đổi được gì.

“Ngươi không nói cho hắn sao? Vì sao? Nếu hắn biết, có lẽ hắn sẽ không rời xa ngươi.”

“Bởi vì…… Ta sợ, ta sợ hắn nói hắn không thích ta.”

Nếu nói cũng không thay đổi gì, chi bằng không nói.

“Có cái gì phải sợ! Không thích thì không thích thôi! Nhưng ngươi không nói, ngươi cũng không biết hắn có thích ngươi hay không!”

Công chúa trừng mắt nhìn ta, giống như đang nói “Ngươi thật ngu ngốc!”

“Ta thích La đại ca, ta sẽ nói với hắn, về phần hắn có thích ta hay không, đó là chuyện của hắn, không phải của ta.”

Bộ dạng này của nàng có chút giống Long đại tướng quân.

Ta nở nụ cười, nàng nói đúng, ta chỉ cần khẳng định lòng mình là được, về phần tâm ý của hắn thế nào, hẳn là nên tự hắn nói cho ta biết, chứ không phải ta đoán đến đoán đi. Không thích sẽ không thích, ta vẫn có thể làm con sâu gạo sống thoải mái vui vẻ.

Không ngờ ta luôn tự xưng là ý thức vượt mức hiện đại, còn không nghĩ thông suốt bằng một cô công chúa cổ đại.

Ta lại nhớ tới câu nói kia của Long đại tướng quân, “Nghĩ chuyện quan trọng nhất là được”. Đời này của ta không phải đã rất hài lòng rồi sao, một mình một lối, phá vỡ truyền thống cũng không phải sứ mệnh của ta, rơi vào khuôn sáo cũ thì thế nào chứ!

Thì ra sau khi cùng đường bí lối chính là tìm được lối thoát.

“Nhưng là, ngươi thích người khác, thế La đại ca phải làm sao bây giờ?” Công chúa lại bắt đầu u oán.

“Chuyện hòa thân vẫn chưa được quyết định, công chúa cần gì phải vội vã giao La đại ca cho người khác, hơn nữa, La đại ca cũng thích ngươi, hắn sẽ nguyện ý để ngươi làm vậy sao?”

“Hắn không thích ta, ít nhất hắn chưa từng nói thích ta, còn trốn tránh ta. Nhưng hắn đối với ngươi tốt như vậy, cho nên ta nghĩ hắn thích ngươi.”

“Tin tưởng ta, hắn thích ngươi, chỉ là hắn không biết nên nói như thế nào.”

Lúc này ta cảm thấy công chúa giống như tiểu muội muội ở nhà bên, khiến cho ta không tự giác mà muốn an ủi nàng.

“Ngươi khẳng định sao?”

“Khẳng định! Không phải hắn đưa ngươi hai con thỏ nhỏ sao? Hắn cũng không đưa cho nữ nhân khác. Ở trong lòng hắn nhất định ngươi có vị trí đặc biệt.”

“Ngươi cũng mà.”

“Không phải cho ta, là cho A Bích nhà ta. A Bích còn được người khác yêu quý hơn ta.”

“Hai con thỏ của ngươi có đặt tên không?”

“Có a, một con tên là Ngộ Không, một con tên là Bát Giới.”

“Vì sao lại đặt tên này?”

Ta lại phải kể qua chuyện “Tây Du ký” cho nàng nghe, nàng nghe rất say sưa chăm chú.

“Vậy hai con thỏ của ngươi thì sao? Đặt tên gì?”

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, đầu cũng cúi thấp xuống, “Không, không…… Chỉ được một mình ta gọi……”

Ha ha, ta khẳng định tên này có quan hệ với La Kiệt.

“Nhưng ta đã nói cho ngươi rồi.”

“Vậy không được sự đồng ý của ta, ngươi cũng không được nói cho người khác.” Mặt nàng vẫn rất đỏ.

“Được, ta thề!”

Giọng nói của nàng giống như tiếng muỗi kêu, “Một con tên là…… La la, một con tên là…… Kiệt kiệt.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...