Heo Ngốc Của Ngôi Sao
Chương 11
- Em về rồi, mặt mọi người sao vậy? Ha... Ha...
- Còn cười được? - Thiên lạnh giọng.
- Có biết mọi người lo không hả? - Nhật Duy gằn giọng.
- Băng về chưa? - Bên ngoài, mấy mĩ nam xông vào. Tôi cười méo miệng, lại thêm chục gương mặt đằng đằng sát khí nữa.
- Em hôm nay to gan lắm! - Vương Hoàng đưa tay véo mạnh má tôi.
Tôi đau đớn ôm cái má bị véo mà không dám hé nửa lời.
- Ra đây! - Phương và Nhi lớn giọng.
Tôi cúi đầu bước từng bước chậm chạp.
- Nhanh! - Những người còn lại đồng thanh.
Tôi giật mình bước tới gần.
- Mày đã ở đâu? - Nó trừng mắt.
- Công ti JR. - Tôi không suy nghĩ lập tức trả lời.
- Bà tới đó làm gì? - Nhi cũng chung tay "hỏi cung" tôi.
- Chị quản lí của cẩu tạp chủng bắt cóc tôi.
- Tôi lấm lét nhìn trộm các ông anh tôi.
- Gì? - Nó, Anh Duy và Nhi đồng thanh.
- Nói lại! - Mấy ông anh bà chị tôi đập bàn.
Tôi sợ tới suýt rớt tim. Cẩu tạp chủng! Anh hại tôi thê thảm rồi:
- Chị Đan nhờ em băng bó lại vết thương cho Phong.
- Chuyện đó là sao?! - Ngoài Hiếu im lặng từ đầu tới cuối và nó đã biết chuyện, tất cả mọi người đồng thanh.
- Thôi được rồi mày theo tao lên phòng. - Tôi không ngờ người ra chiếu chỉ giải thoát cho tôi là Phương. Nó lôi Nhi lên phòng, tôi thì dại gì mà ở lại nên cũng lon ton chạy theo.
- Gì đấy mày? - Tôi nhìn dáng vẻ của nó đóng cửa lại mà khó hiểu, đừng nói là nó định giết tôi cho bõ tức à nha!
- Chọn đi! - Nó hất mặt về phía góc phòng làm tôi tò mò nhìn ra.Trước mắt tôi là một hàng toàng váy dạ hội làm tôi choáng váng.
- Chọn làm gì?
- Đi dự sinh nhật. - Nhi giải quyết thắc mắc giúp tôi.
- Sinh nhật ai? - Tôi vẫn ngơ ngơ.
- Con ngu! Mày chứ còn ai nữa?! - Nó vỗ một phát vào đầu tôi.
- Thế à? Đã tới sinh nhật tao rồi sao? - Tôi xoa xoa cục u trên đầu.
- Sinh nhật của mình cũng quên, bà giỏi thật! - Nhi chép miệng.
- Hề hề. - Tôi cười trừ.
Sau 20 phút chọn lựa, tôi đã quyết định được nên lấy bộ váy nào. Xong, tôi theo nó và Nhi xuống nhà, dắt díu nhau tới tiệm làm đầu mặc kệ mấy vị trai xinh gái đẹp ở phòng khách. Làm đầu với tôi là công việc khá mất thời gian, họ phải làm gấp rút trong 3 tiếng, nghĩ vậy tôi cũng thấy tội cho họ. Nhưng biết sao được, giờ đã 6 giờ tối rồi, bữa tiệc bắt đầu vào đúng 10h10phút, tôi không chậm trễ. 3 đứa lóc nhóc chúng tôi làm đầu, Nhi là đơn giản nhất, chỉ gội và ép lại cho đẹp thôi. Tôi lại hứng thú với việc nhuộm và uống xoăn nên làm tốn thời gian nhất. Nó thì cắt mái xéo, nhuộm hơi nâu và uốn chút là được. Hai bên có 2 nhân viên làm móng. Bên ngoài, chiếc xe BMW đen của Anh Duy, BMW mui trần trắng của Hiếu và BMW mui trần đỏ của Vương Hoàng đỗ kịt trước tiệm làm đầu. sau khi hoàn thành kiểu đầu và trang điểm, 3 chiếc xe lao vút trên điểm đường, điểm đến là biệt thự The Rose của mấy ông anh tôi.
=================================================
Tôi sánh vai cùng Hiếu bước vào, bên phải là Phương nắm tay Anh Duy, bên trái là Nhi cùng với Vương Hoàng. Chẹp! Nếu không phải ông Thiên điên kia bày trò mỗi người phải dẫn theo người yêu mới được vào thì tôi với Nhi cũng không phải khổ sở thế này, vì cái người đứng cạnh chúng tôi có phải người yêu đâu chứ. Trên tay 6 người chúng tôi là tờ giấy nhỏ vừa được phát, không biết để làm gì, tôi giở ra, số 10 may mắn.
=================================================
3 cô gái vừa bước vào đã gây không ít sự chú ý. Nó (tôi) vẻ cá tính bụi bặm hằng ngày đã không còn nữa mà thay vào đó là một vẻ đẹp tinh tuý.Nó mặc trên mình một cái đầm đen cúp ngực làm bằng nhung dài chấm đất có gấu váy xoè ra. Chiếc đầm chẳng hề được tô điểm bởi một thứ gì, vô cùng đơn giản nhưng khi người mặc là nó thì cái đơn giản đó lại có sức hút lạ. Tóc nó hôm nay được uốn xoăn, nhuộm màu hung đỏ, vén qua một bên rồi buột hờ bằng một sợi dây cùng màu và chất liệu với váy làm nhìn nó trông rất khác. Gương mặt được che hờ một nửa bởi chiếc mặt nạ đen đính đá kim sa nổi bật làm người ta càng cuốn hút.Nó – đẹp một cách lạnh lùng nhưng quyến rũ hôm nay. Phương thì lại mặc màu áo ưa thích: màu đỏ. Nhỏ mặc chiếc váy có một bên vai, để hở lưng, chít eo và váy dài chấm đất, hơi xoè. Ven cổ áo được đính một dãy mặt đá ruby trắng và phần lưng lộ ra có một hình xăm quen thuộc, hình hoa hồng màu đen cách điệu với những cái gai nhỏ màu đỏ. Đó là dấu hiệu của người dưới trướng…Hôm nay, nhỏ nhuộm tóc nâu hạt dẻ, dài và uốn lọn nhìn rất bồng bềnh. Và đương nhiên, gương mặt Phương cũng bị che bởi cái mặt nạ màu đỏ đính đá quý màu trắng đặc biệt, chỉ che phần mắt trái, để lộ gần ¾ gương mặt của mình. Phương – đẹp một cách nóng bỏng nhưng kiêu sa hôm nay. Nhi thì lại mặc một cái đầm trắng dài chấm đất. Cái váy có vẻ rất bình thường với cổ hơi sâu, toàn bộ váy được xếp li nhỏ tạo vẻ cách điệu.Eo cô nàng được buột lại bởi một sợi dây ruy băng bản nhỏ màu kem. Đơn giản nhưng có gì đó rất cuốn hút tất cà mọi người. Cô nàng đeo thêm một cái mặt nạ màu trắng tinh khôi che mắt phải, chỉ chừa lại ¾ gương mặt như Phương có đính đá pha lê màu hồng phớt dịu dàng. Nhi – đẹp một cách thuần khiết, trong sáng như giọi pha lê hôm nay. Mọi người nhìn ba cô nàng ngây ngất.
=======================================
- Ồ! Nhân vật chính của chúng ta tới rồi đây! – MC trên bục là Thái Vũ, cao giọng hô lớn.
Tôi bước vào trong, hôm nay tôi không còn là Thiên Băng khùng khùng thường ngày, hôm nay tôi là một người khác, một con người lạnh lùng không biết cười. Mọi người thấy hình tượng này của tôi hợp với cái gọi là cháu gái của chủ tịch hơn – một cô gái trầm tính. Đóng vai trò là con người như thế này đối với tôi không khó, vì hàng đêm tôi đều là con người này. Bữa tiệc đã bắt đầu, tôi lười nhác trốn tránh trong góc của đại sảnh. Tôi chán ghét cái kiểu này. Những con người giàu có chỉ ham tiền bạc, danh vọng, cái thế giời giàu có giả tạo này làm tôi thấy khinh miệt họ vô cùng. Tôi lia ánh mắt tới chỗ mấy ông anh trai, cũng may thật, họ không giống vậy.
- Sao không vào nhập tiệc? – Hiếu tiến tới đứng lạnh tôi.
- Em không thích. – Tôi nhếch môi cười nhạt nhẽo. – Bữa tiệc này dở tệ.
- Vậy sao? – Hiếu cười, vuốt mái tóc tôi.
- Ừm. – Tôi đưa ly rượu vang nhâm nhi.
- Nơi này chán quá. – Nhi từ đằng xa tiến lại phía tôi đang đứng.
- Đành chịu thôi. – Phương cũng đến đứng cạnh tôi.
- Sắp có trò hay đây. Em mang số bao nhiêu vậy? – Hoàng cười cười hỏi tôi.
Tôi nhớ ra tờ giấy khi nãy, trả lời:
- Ừm… 10. Làm sao?