Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em (To Die For)
Chương 24
"Em đã xung phong," Jenni nói, gạt tóc ra sau tai. Nó đứng quay lưng lại khi Wyatt hôn chào tôi. Miệng anh ấm áp, hôn dịu dàng khi anh ôm tôi sát vào anh.
"Ngày hôm nay thế nào?" anh hỏi, khum khum má tôi.
"Yên ổn. Đúng như em cần." Sự yên bình thật tuyệt diệu. Không có chuyện gì xảy ra khiến tôi nghĩ rằng tôi có thể chết, một sự thay đổi thật dễ chịu. Tôi cười với Jenni. "Vào đi và uống gì đó lạnh nhé. Chị không nhận ra trời nóng đến thế nào cho đến khi ra ngoài."
Wyatt bước sang bên nhường lối vào cho Jenni. Nó nhìn chằm chằm xung quanh một cách hiếu kỳ công khai. "Ngôi nhà thật tuyệt." nói nói. "Trông nó vừa cổ kính vừa hiện đại. Ở đây có bao nhiêu phòng ngủ vậy?"
"Bốn," anh trả lời, tuột chiếc áo com lê ra và vắt nó qua lưng ghế. Anh nới lỏng cà vạt và cởi cúc trên cùng chiếc áo sơ mi. "Tổng cộng có chín phòng, ba phòng tắm lớn và một phòng tắm nhỏ. Cô có muốn thăm quan một vòng không?"
"Chỉ ở tầng dưới thôi," nó cười nói. "Như vậy để nếu mẹ có hỏi gì về chuyện ngủ nghê của hai người, em có thể thành thực nói là em không biết."
Mẹ không phải là người cổ lỗ sĩ - không quá cổ lỗ sĩ - nhưng mẹ đã ghi vào đầu các cô con gái của mình là một người phụ nữ thông minh sẽ không ngủ với đàn ông trừ phi họ có mối quan hệ ràng buộc, ràng buộc ở đây, theo ý bà, là ít nhất phải có nhẫn đính hôn trên ngón áp út. Bà cho rằng đàn ông, loài sinh vật đơn giản, sẽ trân quý cái gì mà họ phải khó khăn mới đạt được. Tôi đồng ý với nguyên tắc này, mặc dù có lẽ tôi không áp dụng nó triệt để hoàn toàn. Ý tôi là, hãy nhìn hoàn cảnh hiện thời của tôi mà xem. Wyatt chẳng vất vả tí nào để chiếm được tôi; tất cả những gì anh phải làm là hôn cổ tôi, và tôi vô cùng hối tiếc cái ngày anh đã khám phá ra điểm yếu của tôi. Dẫu như vậy, công bằng mà nói, anh là người đàn ông duy nhất tôi từng gặp có thể dễ dàng làm suy yếu khả năng tự kiểm soát của tôi.
Jenni thả chìa khoá xe thuê xuống bàn bếp và đi theo Wyatt khi anh dẫn nó tham quan qua một vòng tầng trệt ngôi nhà, bao gồm bếp, phòng ăn sáng, phòng ăn chính (rỗng không), phòng khách (cũng vậy), và phòng sinh hoạt chung. Anh có một phòng làm việc ngay gần phòng bếp, tôi đã khám phá ra hôm đó, nhưng anh chẳng thấy phiền gì; nó rất nhỏ, có lẽ chỉ cỡ 6x6 (Deco đoán là 6x6 feet chứ 6x6m thì to quá - uh là feet đấy, mình thấy mấy cái đo kích thước trong này toàn là dùng feet với inch hết á), thích hợp để tủ bát đĩa hoặc để tủ quần áo cỡ bự hơn là văn phòng, nhưng anh có đầy đủ những thứ cần thiết trong đó: bàn, tủ hồ sơ, máy tính, máy in, điện thoại. Chẳng có gì thú vị trong tủ hồ sơ cả. Tôi đã chơi vài trò chơi trên máy tính của anh nhưng không khám phá các thư mục khác. Tôi biết đâu là giới hạn.
Tôi không đi theo hai người bọn họ, tôi nghe thấy anh dừng lại ở phòng sinh hoạt chung và bật ti vi - kiểm tra xem tôi có làm loạn cái điều khiển ti vi của anh không hả? Tôi tự cười toét với mình. Tôi đã nghĩ đến việc tháo pin ra, nhưng tôi để dành nó cho đến khi chúng tôi cãi nhau lần sau. Không, có thể anh có một lượng pin khổng lồ, giả sử vậy. Thay vì thế, sẽ thông minh hơn nếu tôi đi mua sắm... và vô tình làm rơi cái điều khiển vào túi tôi trước khi rời đi. Bạn nên nghĩ trước những việc này để không phải chần chừ khi thực hiện nó. Người chần chừ sẽ dễ bị tóm.
Tôi đặt mấy cốc trà đá lên bàn khi họ quay trở lại phòng ăn. Wyatt cầm một cốc lên và uống ừng ực một hơi hết nửa cốc mà chẳng ngừng lại để thở, cái cổ rám nắng của anh đang làm việc. Ngoài sự nhã nhặn của anh với Jenni, tôi cũng thấy được nhưng nét thất vọng trên khuôn mặt anh. Rõ ràng cảnh sát chẳng đi đến đâu trong việc tìm ra kẻ đang truy sát tôi, cũng như lý do.
Cuối cùng khi anh đặt cốc nước xuống, anh nhìn tôi và cười. "Bánh pudding của em đã đạt được một cú hit. Cái nồi rỗng không trong vòng ba mươi phút và nồng độ đường của mọi người đều tăng cao."
"Chị đã làm bánh puding vòng à?" Jenni hỏi và rên rỉ. "Và không còn lại miếng nào hết?"
Wyatt cười tự mãn. "Rất tình cờ là có hai cái và một cái vẫn còn trong tủ lạnh. Cô có muốn một ít không?"
Nó đồng ý với sự nhiệt tình của con sói đói và Wyatt kéo cái khay ra khỏi tủ lạnh. Tôi quay sang tủ bát và lấy ra hai chiếc đĩa nhỏ và hai cái thìa. "Chị không ăn chút ít à?" Jenni hơi nhíu mày hỏi.
"Không, bây giờ chị không tập luyện gì được nên chị phải canh chừng những thứ chị ăn." Canh chừng như vậy cũng chả vui thú gì, thà là tập luyện một hoặc hai tiếng mỗi ngày còn hơn nhiều cái việc ngồi mà đếm calo. Tôi cũng muốn ăn một ít bánh pudding, nhưng có phải là tôi sẽ không bao giờ được ăn nó nữa đâu - chỉ là không phải ngay lúc này thôi.
Chúng tôi đều ngồi vào bàn khi Wyatt và Jenni ăn. Tôi hỏi Wyatt xem họ có thêm chút manh mối nào không và anh thở dài.
"Đội khám nghiệm hiện trường đã tìm thấy vết giày sau nhà em và bọn anh đang phân tích. Đó là giày thể thao nữ..."
"Là của em cũng nên." Tôi nói nhưng anh lắc đầu.
"Không, trừ phi em đi giày cỡ số 8.5 (~ cỡ 255 (Hàn) và 39 (châu Âu)), và anh biết rõ là không phải."
Anh đúng. Tôi đi giày cỡ 6.5; không người phụ nữ nào trong nhà tôi đi giày cỡ đó. Mẹ đi cỡ số 6, Siana và Jenni cỡ số 7. Tôi cố nghĩ xem bạn bè có ai có thể đi giày cỡ 8.5 và đã ra phía sau nhà tôi không nhưng chẳng có ai nảy ra trong óc tôi cả.
"Em tưởng anh đã nói kẻ truy sát em có lẽ không phải là phụ nữ mà." Tôi nói giọng buộc tội.
"Anh vẫn nghĩ như vậy. Súng trường và phá hỏng dây phanh không phải là cách mà phụ nữ sẽ thường làm."
"Vậy dấu giày không có ý nghĩ gì sao?"
"Có lẽ là không. Anh mong như vậy." Anh xoa xoa mắt.
"Em không thể lẩn trốn mãi mãi được." Tôi không có ý buộc tội, chỉ là chỉ ra thực tế. Tôi có cuộc sống của mình, và nếu tôi không thể sống như vậy thì kẻ lén lút đó đã giết chết hết giác quan của tôi, dù cho hắn không thể giết chết cơ thể tôi."
"Có thể chị sẽ không phải làm vậy nữa," Jenni nói ngập ngừng, nhìn chằm chằm vào cái thìa của nó như thể ý nghĩa cuộc sống được viết trên đó vậy. "Ý em là - em xung phong lái cái xe thuê cho chị bởi vì em đã nghĩ và vạch ra kế hoạch. Em có thể đeo tóc giả màu vàng và giả làm chị và làm mồi nhử để Wyatt có thể bắt được kẻ lén lút đó và chị sẽ lại được an toàn," nó kết thúc vội vã và ngôn từ líu lại với nhau.
Tôi há hốc mồm, tưởng như cái hàm của tôi nó rơi xuống đất đến nơi. "Cái gì?" Tôi nói the thé. Chưa bao giờ trong hàng trăm năm nay tôi nghĩ rằng Jenni lại đưa ra cái đề nghị vô lý như thế. Jenni luôn làm những việc nó nghĩ là tốt nhất cho bản thân mình mà không hề quan tâm đến người khác, và không đời nào nó lại làm những gì nó nghĩ là tốt nhất cho tôi. "Chị có thể tự làm mồi nhử và chị còn chẳng cần phải đội tóc giả."
"Hãy để em làm việc này cho chị," nó cầu xin và tôi ngạc nhiên thấy mắt nó ngân ngấn nước. "Hãy để em đền bù cho chị vì những việc em đã làm. Em biết chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em và em không trách chị; em là loại chó má ích kỷ và em đã không nghĩ đến chuyện em đã làm tổn thương chị biết chừng nào, nhưng em đã lớn rồi, em thực sự lớn rồi, và em muốn thân thiết với chị như Siana."
Tôi quá sửng sốt đến mức không thể nghĩ ra câu gì để nói, và đó không phải là một sự kiện thường ngày. Tôi mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại khi trí não tôi vẫn rỗng không.
"Em đã ghen tị với chị," nó vẫn tiếp tục nói gấp gáp như thể nó phải nói hết ra trước khi sự can đảm của nó sụp đổ. "Chị quá nổi tiếng và thậm chí bạn em cũng nghĩ chị là người tuyệt nhất mà chúng nó biết; tất cả chúng nó đều cố làm tóc giống chị, mua mầu son giống chị. Điều đó làm em phát ốm."
Giờ thì đúng là Jenni tôi từng biết. Tôi cảm thấy dễ chịu, biết rằng người ngoài hành tinh đã không chiếm mất cơ thể cô em gái bé nhỏ của tôi. Wyatt vẫn đứng lặng lẽ, nghe từng lời, cái nhìn của anh trở nên sắc bén. Tôi ước rằng anh sẽ đi sang phòng khác, nhưng tôi cũng biết rằng điều đó còn khó xảy ra hơn việc tôi mọc cánh và bay đi.
"Chị là cổ động viên tuyệt nhất, chị rất duyên dáng và chị khoẻ mạnh, chị được đọc diễn văn ngày phát bằng, chị vào đại học nhờ học bổng dành cho cổ động viên, điểm của chị thực sự cao và chị đạt được bằng đại học về quản trị kinh doanh, chị kết hôn với người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng biết," nó rền rĩ. "Anh ta sẽ trở thành thống đốc một ngày nào đó, có thể là thượng nghị sĩ hay thậm chí là tổng thống, và anh ta rơi vào tay chị như một quả mận chín! Em đã quá ghen tị, bởi vì bất kể em có xinh đẹp thế nào thì em cũng chẳng bao giờ có thể làm mọi thứ như chị và em nghĩ bố mẹ yêu chị hơn. Thậm chí Siana cũng yêu chị hơn! Vì vậy khi Jason tán tỉnh em, em đã khuyến khích anh ta; bởi vì nếu anh ta để mắt đến em thì rốt cuộc chị cũng chẳng tuyệt vời gì và em mới là người như vậy."
"Điều gì đã xảy ra?" Wyatt nhẹ nhàng xen vào.
"Blair bắt gặp Jason và tôi hôn nhau." Nó thú nhận với giọng hết sức khốn khổ. "Tất cả chỉ có thế, và đó là lần đầu tiên, nhưng mọi chuyện đột nhiên trở nên nghiêm trọng và họ li dị. Tất cả là lỗi của tôi và tôi muốn đền bù cho chị ấy."
"Cô sẽ phải tìm cách khác thôi," anh nói, giọng anh không để lộ chút cảm xúc nào. "Chẳng đời nào tôi lại đi sắp xếp cho cô hay Blair làm mồi nhử cả. Nếu chúng ta có sử dụng kế hoạch đó thì một trong những cảnh sát nữ sẽ hóa trang thành Blair. Chúng tôi không bao giờ để người bình thường gặp nguy hiểm cả."
Trông Jenni khổ sở vì kế hoạch tuyệt vời của nó cuối cùng lại bị khước từ, không phải bởi tôi mà là Wyatt; cuối cùng, sự tán thành của anh mới có ý nghĩa, bởi vì anh có thẩm quyền để gạt bỏ hay sử dụng kế hoạch đó. Và anh đã gạt bỏ nó.
"Phải có điều gì tôi có thể làm được chứ," nó nói và nước mắt rơi lã chã với vẻ mặt như muốn cầu xin tôi.
"Xem nào," Lúc này tôi mới tìm lại được giọng của mình. Tôi lấy ngón tay xoa nhẹ môi dưới khi tôi nghĩ. "Em có thể rửa xe cho chị thứ bẩy hàng tuần vào năm sau - sau khi chị mua xe. Hoặc em có thể trát lại cái nhà tắm cho chị vì chị thực sự ghét làm việc này."
Nó chớp mắt nhìn tôi như thể nó không thể khiến đầu óc mình hiểu được những gì tôi đang nói. Rồi nó cười khúc khích, rồi giữa tiếng cười khúc khích đó là tiếng nấc nức nở, đó thực sự là một sự kết hợp âm thanh lạ lùng. Nó khiến tôi cười khúc khích dù tôi đã cố nén bởi hình ảnh đó tạo ra. Tôi là cô gái tóc vàng hoe; tôi thực sự không nên cười khúc khích.
Dù sao, chúng tôi kết thúc bằng những cái ôm và tiếng cười; nó xin lỗi tôi năm hay sáu lần gì đó, tôi nói với nó rằng nó là gia đình của tôi và tôi chọn nó chứ không chọn Jason Carson bởi vì anh ta là tên con hoang hạ cấp đã tán tỉnh cô em vợ mười bẩy tuổi và tốt hơn là tôi nên chia tay anh ta.
Phù. Những biến cố gia đình làm tôi kiệt sức.
Wyatt phải đưa Jenni về nhà. Họ hỏi tôi có muốn đi cùng không nhưng tôi chọn ở lại, vì tôi cảm thấy cần có khoảng thời gian một mình để khiến cảm xúc của mình lắng lại. Tôi đã cố gắng tha thứ cho Jenni hết mức có thể, bởi vì tội lỗi phần lớn thuộc về Jason; anh ta là người lớn và đã kết hôn, trong khi một đứa trẻ tuổi teen chẳng phải là người giỏi nhất thế giới trong việc đưa ra những quyết định có lí trí. Nhưng dù sao, vẫn có gì đó trong sâu thẳm tâm trí tôi nhắc rằng, em gái mình đã phản bội mình. Tôi đã cố hành động bình thường trước mặt nó, nhưng tôi đoán nó biết rằng có sự khác biết giữa Trước và Sau. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là nó quan tâm đến việc đó. Không, điều thực sự khiến tôi ngạc nhiên nhất là nó từng ghen tị với tôi; Jenni rực rỡ và luôn luôn rực rỡ từ khi nó mới sinh ra. Tôi thông minh nhưng không thông minh như Siana. Tôi xinh đẹp nhưng không được xếp cùng bậc với Jenni. Tôi thuộc vào thành phần giữa giữa trong gia đình tôi. Tại sao nó lại ghen tị với tôi được cơ chứ?
Tôi định gọi cho Siana để nói chuyện với nó, nhưng cuối cùng tôi quyết định giữ riêng chuyện này giữa tôi và Jenni. Nếu nó nghiêm túc trong việc hàn gắn mối quan hệ giữa chúng tôi - hàn gắn hoàn toàn - thì tôi sẽ không phá hoại cơ hội này bằng việc ba hoa những chuyện nó thấy không thoải mái nếu những người khác biết.
Chưa đầy một tiếng sau Wyatt quay về. Đôi lông mày xám của anh nhíu lại khi anh bước vào cửa. "Tại sao em không nói cho anh biết em đã tống tiền chồng cũ, bắt anh ta cho em mọi thứ em yêu cầu để li dị? Em không nghĩ rằng điều đó cũng có thể xem như động cơ à?"
"Trừ việc Jason đã không bắn em," tôi chỉ ra. "Và anh ta nghĩ anh ta đã có phim âm bản."
Đôi mắt xanh của anh bắn ra một cái nhìn như laser. "Anh ta nghĩ?"
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, cố ra vẻ vô tội nhất. "Ý em là, anh ta biết rằng anh ta đã lấy được phim âm bản."
"Ừ. Vậy anh ta có biết là anh ta đã lấy được tất cả các bản copy không?"
"Ừm... anh ta nghĩ vậy, và đó là điều quan trọng, đúng không?"
"Nên em tống tiền anh ta rồi chơi trò hai mặt."
"Em chỉ muốn đảm bảo thôi. Dù sao đi chăng nữa em cũng chẳng bao giờ cần dùng đến những bức ảnh này, và anh ta cũng chẳng biết chúng tồn tại. Em đã chẳng liên lạc với anh ta từ khi li dị xong và đã năm năm rồi. Đó là lý do tại sao em biết Jason không cố sát hại em, bởi vì anh ta chẳng có lý do gì làm điều đó."
"Trừ việc là anh ta có lý do."
"Ừm, anh ta sẽ làm vậy nếu anh ta biết, nhưng anh ta không biết."
Anh bóp trán như thể tôi khiến anh đau đầu. "Những bản copy đâu?"
"Ở trong két sắt ký gửi ở ngân hàng. Vì thế chẳng cách nào ai đó vô tình nhìn thấy chúng cả, và không ai biết em có chúng, thậm chí là gia đình em."
"Được rồi, anh thực sự đề nghị em khi nào chuyện này kết thúc và em có thể ra khỏi nơi ẩn náu thì em hãy lấy những bản copy đó và huỷ chúng đi."
"Em có thể làm được." Tôi chấp nhận.
"Anh biết em có thể. Câu hỏi là: Em sẽ làm chứ? Hứa với anh đi."
Tôi cau mày. "Em đã nói là em sẽ làm mà."
"Không, em đã nói là em có thể. Có sự khác biệt đấy. Hứa với anh đi."
"Ôi, được rồi. Em hứa em sẽ hủy những bức ảnh đó."
"Không tạo ra bất cứ bản copy nào nữa."
Xì, anh chẳng phải là người cả tin nhất trên thế giới. Tôi bực mình vì anh nghĩ cả đến chuyện đó. Có lẽ bố đã cho anh thêm lời khuyên, hoặc là anh có đầu óc hoài nghi không bình thường.
"Không tạo ra bất cứ bản copy nào nữa," anh nhắc lại.
"Được rồi!" Tôi gắt lên, và lập kế hoạch để có thể khiến cái điều khiển ti vi của anh vô tình rơi vào toilet.
"Tốt." Anh làm dấu thánh. "Giờ, còn có bất cứ bí mật nhỏ nào em giấu anh không, có ai khác em tống tiền không, có mối thù hằn nào mà em sao lãng không đề cập đến vì nghĩ nó không liên quan không?"
"Không, Jason là người duy nhất em tống tiền. Và anh ta đáng bị vậy."
"Anh ta còn đáng chịu điều tồi tệ hơn thế. Anh ta đáng phải bị đá đít khiến mông lộn lên vai."
Dịu đi vì câu nói của anh, tôi nhún vai. "Bố sẽ làm thế, nên mọi người mới không nói với bố lý do em và Jason li dị. Để bảo vệ bố chứ không phải Jason." Jason không đáng để bố tôi bị bắt giữ dù chỉ một phút vì tội hành hung, chuyện sẽ xảy ra vì Jason là cái loại thù vặt và anh ta nhất định sẽ đệ đơn đi kiện.
"Đồng ý." Wyatt nhìn tôi một chốc, rồi ủ rũ lắc nhẹ đầu và kéo tôi vào lòng anh. Dễ chịu, tôi vòng tay quanh eo anh và dựa đầu vào ngực anh, anh tựa cằm lên đỉnh đầu tôi. "Giờ thì anh hiểu tại sao em cần phải đảm bảo như vậy." anh lầm bầm. "Em đã chịu cú sốc lớn, bắt gặp chồng và em gái mình hôn nhau."
Nếu có điều gì làm tôi ghét thì đó là việc người khác tỏ ra thương hại tôi. Trong trường hợp này, điều đó là không cần thiết. Tôi đã tiến lên và để lại Jason như đám bụi sau lưng. Nhưng tôi không thể nói, "Ồ, nó thực sự chẳng làm em phiền lòng," bởi vì đó sẽ là câu nói dối đần độn nhất; anh biết điều đó và nghĩ rằng tôi vẫn bị tổn thương rất nhiều, đến mức tôi không thể tự thú nhận điều đó. Vì thế tôi lầm bẩm, "Em đã vượt qua rồi. Em đã có được chiếc Mercedes." Trừ việc giờ đây tôi chẳng còn chiếc Mercedes nữa, nó đã thành một mớ kim loại bẹp dúm và vẹo vọ.
"Có thể em đã vượt qua được sự đau đớn, nhưng em sẽ không thể quên được việc này. Điều đó làm em cảnh giác."
Giờ thì anh nói như thể tôi là con chim bị thương tội nghiệp. Tôi lùi ra và cau mày với anh. "Em không cảnh giác; em thông minh. Đó là sự khác biệt. Em muốn xác nhận có gì đó vững chắc giữa hai ta trước khi em ngủ với anh..."
"Quá muộn rồi," Anh nói và cười toe.
Tôi thở dài. "Em biết," Tôi nói và lại dựa dầu mình vào ngực anh. "Những quý ông sẽ không hả hê như thế."
"Việc đó nói với em điều gì?"
Nó nói cho tôi biết anh quá tự mãn và tôi cần gia cố tuyến phòng thủ của mình. Dẫu vậy, đây là vấn đề lớn: tôi chẳng muốn gia cố chúng; tôi muốn xé nát chúng. Giác quan của tôi nói rằng tôi có thể từ bỏ lập trường không ngủ với anh cũng được, vì tôi vẫn chẳng làm được gì ngoài việc phí lời mà thôi. Mặt khác, nó cũng phản đối lại việc để anh có được mọi thứ theo cách của mình.
"Nó nói với em rằng có lẽ em nên đến một nhà nghỉ nào đó ở thành phố khác." Tôi nói, vừa đủ để xoá sạch nụ cười ra khỏi gương mặt anh.
Nó có tác dụng.
"Cái gì?" anh nạt. "Cái gì khiến em có ý nghĩ vớ vẩn như vậy?"
"Em sẽ an toàn hơn nhiều ở một thành phố khác, đúng không? Em có thể đăng ký dưới một tên giả và..."
"Quên điều đó đi," anh nói. "Không đời nào anh để em chạy trốn." Rồi anh nhận ra rằng giờ tôi đã có xe, và anh sẽ chẳng thể kiểm soát được việc tôi làm gì suốt ngày khi anh đang ở nơi làm việc. Dù gì thì anh cũng chẳng làm được, bởi nếu tôi muốn đi, tôi sẽ chỉ phải nhấc điện thoại lên và gọi bất cứ ai trong gia đình mình đến đón. Về chuyện này thì mẹ đẻ anh cũng sẽ giúp tôi. "A, cứt thật." anh kết thúc.
Anh có khả năng hùng biện làm sao.