Hẹn Gặp Anh Ở Kiếp Sau, Nơi Hai Trái Tim Cùng Lành Lặn!
Chương 18: Số phận
Nó vừa mở cửa vào nhà đã vội pha một cốc sữa nóng và bật tivi lên, căn đúng thời gian hắn nhấn chuông cửa (TG: siêu nhân tái suất hahaha), nó đi thong thả ra cửa, mặt lạnh lùng, nhưng khi cánh cửa vừa bật mở thì hắn ta lại thấy một nụ cười vô cùng rạng rỡ cộng sự mong chờ.
Hắn bỗng nhiên cũng thấy ấm lòng, như mình là một ông chồng vừa đi làm về và nó là bà vợ đang nấu cơm chờ chồng về vậy. (TG: suy nghĩ lung tung vừa thôi, anh đẹp trai *nói nhỏ dần và đỏ mặt* HB: con hám trai *khinh bỉ*)
Nó hớn hở đeo túi và đi theo hắn ta, hôm nay Ami và Humer đã đi ra quán bar hắn (Devil) mở rồi nên chỉ còn có nó đi với hắn thôi. hắn cũng thấy lạ và hỏi: “ủa hai thú cưng của em đâu?” nó cười trừ: “nó được đưa đi tiêm chủng rồi ạ, suốt ngày nghịch ngợm nên đâm ra cũng có cảm cúm ạ”.
Trong lúc đó, Ami và Humer đang ở quán bar chơi bỗng “hắt xì” tự nhủ “bộ ai nói xấu mình hả?”, hắn dẫn nó đến chỗ con Camry của mình và lịch thiệp mở cửa ra cho nó, nó e thẹn ngồi lên xe, hắn thì thỏa mãn lên xe ngồi và khởi động.
Chiếc xe đi băng băng trên đường, những dãy phố, hàng cây cứ vụt qua như thời gian vậy, nó chả đợi chờ ai cả, mà ta muốn cũng đâu thể quay lại cơ chứ, nó đăm chiêu ngắm cảnh vật bên cửa sổ, để cho từng làn gió lướt qua mặt và nhắm mắt lại hưởng thụ, tìm lại sự bình yên của hắn tối hôm qua.
Hắn thấy nó đang nhí nhảnh, vui tươi bỗng dưng im lặng một cách lạ thường thì tò mò quay sang, bắt gặp cảnh nó đang nhắm mắt lại, hàng mi cong vút khẽ rung, gió thổi làm từng lọn tóc bay bay, một sự bình yên lạ lùng đối với hắn.
Hắn quay lại chỗ tay lái những lại tự nghĩ lại, hồi xưa đến với nó cũng chỉ vì nhà nó giàu giàu, giờ hắn cũng chả thiếu gì cả, chỉ thiếu một tình yêu, một sự ấm áp và sung túc của gia đình thôi, có phải hắn quá thiếu thốn tình cảm vì bố mẹ mất sớm không?
Chiếc xe chìm trong sự tĩnh lặng, mỗi người chạy theo một suy nghĩ khác nhau, để mặc thời gian trôi, cuối cùng cũng đến khu vui chơi, nó cảm nhận được tốc độ của gió thay đổi thì mở mắt ra và đập vào mắt là một khu vui chơi rộng lớn và náo nhiệt.
Nó nghĩ “có vẻ hôm nay không làm yểu điệu thục nữ nữa rồi, tinh nghịch thôi” và nó tỏ vẻ vui sướng chạy lại gần chỗ hắn, kéo hắn vào mua vé và chạy đi tìm trò chơi. Hắn cũng hơi ngạc nhiên rồi bất giác mỉm cười vì độ tinh nghịch của nó.
Cả hai đi chơi tàu lượn siêu tốc, nó phi thẳng lên ngồi đầu, hắn lắc đầu ngao ngán đi lên ngồi cùng. Trong suốt quá trình, nó la hét ầm ĩ làm hắn cũng phải thử xem làm vậy có gì vui, cảm nhận được những luồng gió lùa vào miệng thật sang khoái thế là hắn cũng hét ầm ĩ luôn.
Bước chân xuống nó loạng choạng vì chóng mặt nhưng rồi hai đứa quay ra nhìn nhau cười. Nó kéo hắn đi chơi hết trò này đến trò khác: phi tiêu, đâm xe, trượt xe núi,… vèo cái đã tối trời, nó và hắn cũng đã ăn trưa qua loa xong từ lâu.
Nó đề nghị hắn đi nốt trò vòng xoay khổng lồ để ngắm cảnh toàn thành phố vào buổi tối, nó và hắn lên một chiếc và ngồi đối diện nhau, nó háo hức ngắm nhìn cảnh toàn thành phố với ánh đèn lung linh, thật đẹp a~
Hắn lại nhìn nó, một cô bé tinh nghịch, cá tính và xinh đẹp, khi cả hai lên đến đỉnh vòng xoay thì hắn gọi nó: “Hàn Băng nè” nó quay lai ngơ ngác, thật giống một thiên thần khiến hắn tiến gần lại mặt nó, khoảng cách ngày càng được rút ngắn, từng chút, từng chút và nó đã…nhắm mắt tiếp lấy.
(TG: ô ô, kia chẳng phải hôn sao? Ô ô, loạn rồi, loạn rồi, chết chết, diễn viên chính bệnh nặng, ô ô giầy dép gạch đá đâu đem ra ném đê)
Chính xác là nụ hôn đầu của nó những chỉ phớt qua đầu môi, chưa hề tiến sâu hơn, thật lãng mạng a~
Sau khi chấm dứt nụ hôn, nó ngượng ngùng mở mắt, mặt đỏ lựng, quay ra nhìn cảnh thành phố càng ngày càng rõ. Hắn thì nở nụ cười đắc ý bước xuống khỏi trò chơi đó và ôm eo nó đi ăn tối.
Ngồi trong một phòng ăn riêng với ánh nến lung linh cùng chai rượi vang đỏ, hai người mặt đối mặt cười nhẹ nhàng rồi hưởng thụ bữa tối lãng mạng ấy.
Hắn đưa nó về căn hộ, hôn lên trán nó chúc ngủ ngon rồi mới ra về, trên xe còn đưa tay lên sờ môi, tìm lại cảm xúc khi nãy. Nó thì trở lại với con người thật, gọi xe đưa trở lại căn biệt thự.
Vừa về đến nhà nó đã vội đưa tay lên môi….xé đi cái lớp da gải hoàn hảo ra rồi nhìn với vẻ kinh tởm, yêu cầu Jenny dọn dẹp va lên phòng tắm.
Dòng nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống làm nó cảm thấy thoải mái hơn, rồi nó lấy ta, xà phòng,… kì cọ trên trán chỗ hắn ta hôn lúc nãy, đến nỗi nó đỏ lừ, bỏng rát. Tắm xong, nó ra ngoài ban công phòng mình, ngồi bó gối lên chiếc ghế treo, lại làm bạn với gió.
Rơi “lách, tách”, đúng rồi, là nước mắt đấy, thủy tinh đấy, pha lê đấy, dễ vỡ lám mà. Ai bảo nó không được khóc nào, “giang sơn khó đổi, bản tính khó dời mà”, nó lạnh lùng thì lạnh lùng đấy, nhưng có ai bảo là không yếu đuối đâu?
Nó cũng là con gái mà, là con người mà, chỉ là cô gái 17, 18 tuổi thôi, có pahir rô bốt vô chi vô giác đâu cơ chứ.
Nó sợ chứ, nhưng chỉ sợ cái sự cô đơn, lạnh lẽo này thôi, nhớ á? Ừ, nó nhớ mà, nhớ ai á? Nhớ hắn chứ ai, nhớ cả anh chị em nữa, nó sợ mà, nó ghét mà, cái cảm giác này ấy, đau mà, trống rỗng mà, nên nước mắt phải rơi thôi.
Nó cũng muốn làm mọt cô gái đáng yêu, bình thường mà, có muốn hận thù đâu, chỉ do số phận thôi, nhưng cũng không phải tất cả là lỗi của nó nhé! Là lỗi do nó chọn con đường nào trong số phận ấy mà, có cả con đường để nó quên đi tất cả hận thù mà, do nó chọn đấy!