Mẹ Giang nghe xong đỏ mặt tía tai.
Trước mặt nhiều người như vậy, bà ta vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm mạnh vào cánh tay của cha Giang: "Lão già không biết xấu hổ! Tôi, tôi ghê tởm anh, anh..."
Bây giờ thì hay rồi, bây giờ cả thế giới đều biết hết rồi!
Nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài, nghĩ đến việc cả thế giới đều biết cha Giang đã mất hàng họ, dù không xem điện thoại, bà ta cũng biết đám người kia sẽ cười nhạo bà ta như thế nào.
Mẹ Giang cảm thấy tương lai tối tăm, lại lặng lẽ nức nở.
Cha Giang cũng cúi đầu, như thể đang xấu hổ.
Dù đã quen với những cảnh tượng sốc như này nhưng cảnh sát cũng không khỏi cảm thấy bất lực khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Việc ông mua thuốc cấm là thật nên chắc chắn phải chịu một số hình phạt."
Cha Giang gật đầu lia lịa: "Tất nhiên, tất nhiên."
"Còn về phía Hoắc Bạch..." Cảnh sát dừng lại một chút: "Vì đã gây ra rối loạn nghiêm trọng cho xã hội, cho dù các ông có muốn tự giải quyết thì anh ta cũng phải đối mặt với một số hình phạt theo luật hình sự, cụ thể phải đợi kết quả giám định thương tích của ông."
Nụ cười trên mặt cha Giang trở nên gượng gạo.
Lời nói của cảnh sát khiến ông ta không khỏi kiêng dè Hoắc Nghiên.
Nếu Hoắc Bạch một mực khẳng định là ông ta có ý đồ xấu thì dù hiện tại Hoắc Bạch bị giam giữ, lỗi vẫn sẽ hoàn toàn thuộc về ông ta, không chừng sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Hoa Thịnh.
Tình hình của công ty... chẳng phải sẽ rất nguy cấp sao?
Cha Giang run rẩy lau mồ hôi trên trán, đột nhiên lại nghĩ đến Giang Lê Thanh.
Ông ta lập tức quên đi mối hận trước đó, quay sang sốt sắng muốn kéo tay Giang Lê Thanh: "Thanh Thanh, chuyện này Hoắc Nghiên chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm, con và anh ta quan hệ tốt, đợi anh ta về, con có thể đi thăm dò ý kiến không?"
Giang Lê Thanh liếc mắt: "Cha, cha bảo con đi thăm tù thì được, còn thăm dò ý kiến thì thôi đi." Cô cười lạnh một tiếng, liếc nhìn phía dưới của ông ta: "Bây giờ cha đã thành ra như vậy rồi, không nghĩ đến việc đòi bồi thường cho mình cũng đành thôi, còn nghĩ đến chuyện đi lấy lòng người ta, làm người mà đến mức như cha, cũng thật là hèn hạ."
Cha Giang nghe xong thì sửng sốt, chưa kịp mắng lên tiếng thì Giang Lê Thanh đã xách cặp đi thẳng.
Khi sắp ra khỏi bệnh viện, mẹ Giang đột nhiên đuổi theo.
"Thanh Thanh..."
Giang Lê Thanh quay đầu lại.
Từ khi cha Giang xảy ra chuyện, mẹ Giang cũng đổ bệnh theo, thân hình gầy gò trong gió lạnh lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, trông yếu đuối như liễu rủ trước gió, lại có vài phần giống Giang Nặc Nặc.
Giang Lê Thanh lạnh lùng nhìn bà ta chầm chậm chạy lại gần, còn mình thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Có chuyện gì?"
Mẹ Giang thở hổn hển, mặt tỏ vẻ khốn khổ: "Dù sao thì chuyện này cũng là vì tổ chức tiệc cho con..."
Giang Lê Thanh không muốn nghe bà ta nói hết câu, nhìn thẳng vào mắt bà ta: "Vậy nên mẹ à, bà cố tình đuổi theo là muốn đổ trách nhiệm lên người tôi sao?" Cô hung hăng, lại mang theo vài phần chế giễu: "Không thể nào chứ? Bà thực sự ngây thơ tin những lời kia của cha sao?"
Mẹ Giang sững sờ, há miệng: "Mẹ..."
"Vậy thì tôi nói thật cho bà biết nhé." Cô cúi người lại gần tai mẹ Giang: "Thuốc của cha... là mua cho tôi. Nếu không thì sao bình thường ông ta luôn thờ ơ, khắc nghiệt với tôi như thế lại có thể tổ chức tiệc linh đình như vậy, chẳng qua là muốn đưa tôi lên giường của nhà họ Hoắc, kết quả cuối cùng tự nhận lấy hậu quả mà thôi."
Mẹ Giang run rẩy, như không thể tin nổi.
Giang Lê Thanh cong môi, giọng điệu có thể coi là nhẹ nhàng: "Tôi sẽ không đi tìm Hoắc Nghiên nhưng nếu để tôi nói với cảnh sát rằng cha đã hạ thuốc tôi bất hợp pháp thì tôi rất sẵn lòng."
Nước mắt mẹ Giang lập tức rơi xuống, bà ta nắm lấy tay Giang Lê Thanh, đầu ngón tay lạnh ngắt và run rẩy.
Có lẽ lúc này bà ta đang đau lòng.
Nhưng một người con gái chỉ chung sống được hai, ba năm, sao có thể sánh được với người chồng sớm tối bên nhau.
Giang Lê Thanh đã sớm chấp nhận thực tế, cô lạnh lùng đẩy tay mẹ Giang ra, lấy từ trong cặp sách ra một lọ nhỏ, bên trong đựng vài sợi tóc có cả nang lông.
"Đây là tóc của cha và Giang Nặc Nặc, tôi đã lấy trộm trong thời gian nằm viện, bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy." Giang Lê Thanh để lại cơ hội lựa chọn cho bà ta: "Nhưng mà mẹ à, tôi tốt bụng nhắc nhở bà một câu, cha tôi vì danh lợi có thể đưa tôi đến chỗ người khác; ngày mai có thể vì lợi ích mà bỏ rơi bà, bà tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ."
Ném lọ nhỏ cho mẹ Giang xong, cô đút tay vào túi, bỏ đi.Một trận mưa bất ngờ đổ xuống Bắc Kinh.
Mưa lớn xối xả rửa trôi thành phố phồn hoa này, sân bay người đến người đi, nườm nượp không dứt, sau khi Hoắc Nghiên xuống máy bay, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đã lên chiếc xe Cayenne màu đen, liên lạc với luật sư rồi đến thẳng trại giam.
Anh phong trần mệt mỏi, thậm chí vẫn còn mặc bộ vest màu xám chì trong cuộc họp.
Vì sự việc xảy ra đột ngột, phải vội vàng trở về nên công việc cũng chỉ xử lý được một nửa, Hoắc Nghiên ngồi trên xe vừa trả lời tin nhắn từ nước ngoài; vừa chia đôi màn hình xem thông tin và tóm tắt tình hình mà luật sư gửi đến.
Nói đi nói lại, cũng chỉ là xung đột giữa Hoắc Bạch và nhà họ Giang.
… Lỗi tại đứa cháu mình.
Hoắc Nghiên nhìn mà thấy phiền lòng.
Không lâu sau, luật sư gửi đến một bản báo cáo thương tích.
Hai xương sườn bị gãy, chấn động não ở mức độ trung bình, nội tạng xuất huyết nhẹ, còn có... cắt bỏ □□.
Nói chung, không sử dụng bất kỳ dụng cụ nào mà có thể khiến người ta bị thương nặng đến mức này, chắc chắn là đã ra tay rất tàn nhẫn.
Tiếp đó, luật sư lại nói với Hoắc Nghiên về tình hình điều tra của cảnh sát.
Hoắc Nghiên lướt qua một lượt, đến phần trọng điểm, khi nhìn thấy trong cơ thể cha Giang có chứa thành phần thuốc không rõ nguồn gốc, anh đã có thể suy đoán được phần nào.
Anh biết cha Giang là người có tâm tư bẩn thỉu.
Có chút thủ đoạn nhưng lại là kẻ chỉ quan tâm lời trước mắt, sớm muộn gì cũng sẽ bại trong tay anh.
Mà việc lại xảy ra trong tiệc của Giang Lê Thanh, cho nên không khó để suy đoán rằng, cha Giang rất có thể muốn dùng thuốc để khống chế Giang Lê Thanh, kết quả là vô tình nuốt phải.
Anh và Giang Lê Thanh không tiếp xúc nhiều nhưng anh biết cô là một đứa trẻ thông minh và có chính kiến, gặp phải người lớn như vậy, đối với cô mà nói cũng coi như là một kiếp nạn ở nhân gian.
Còn về Hoắc Bạch...
Ánh mắt Hoắc Nghiên tối sầm lại.
Nhà họ Hoắc ăn tươi nuốt sống không nhả xương, sau khi cha mất, anh em không màng tình anh em, liên tục tranh giành vì gia sản.
Anh cả của anh tàn độc, liên thủ với anh ba thiết kế một vụ tai nạn xe hại chết anh hai và chị dâu, tức là cha mẹ của Hoắc Bạch.
Trong gia đình đó, anh hai là người hiền lành và tốt bụng nhất.
Thời thơ ấu ngây thơ của Hoắc Nghiên, cũng nhờ anh hai chăm sóc, bây giờ đối với Hoắc Bạch, anh cũng kiên nhẫn hơn một chút.
Nhưng Hoắc Bạch hung hăng, vô tri, đần độn, không chịu nghe lời, anh ta không thừa hưởng được một chút ưu điểm nào của anh chị dâu, điều này khiến Hoắc Nghiên thất vọng, đồng thời cũng hạ quyết tâm đưa ra quyết định.
Trước khi mất, cô anh đã nói: "Hoắc Bạch từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng thực ra bản tính không xấu, nếu một ngày nào đó nó thực sự bước vào con đường sai lầm, hãy thu hồi lại mọi thứ đã cho nó."
Bây giờ đã đến lúc thực hiện di chúc này rồi.
"Thưa ngài, đến nơi rồi ạ."
Xe chầm chậm dừng lại.
Vệ sĩ xuống xe trước, đi vòng sang một bên che ô cho anh.
Chiếc ô lớn màu đen bao trùm lấy dáng người cao lớn của anh.
Anh đi trong mưa phùn, bước chân không nhanh không chậm, cho dù mưa gió bão bùng, dáng người vẫn thẳng tắp ung dung.
Hoắc Nghiên dùng một chút thủ đoạn đã giành được quyền được thăm riêng, đi cùng còn có La quản gia và luật sư.
Sau khi vào căn phòng hoàn toàn kín mít, cảnh sát trại giam nhanh chóng đưa Hoắc Bạch đến.
Thiếu niên mặc đồng phục tù, tóc cạo thành kiểu đầu đinh, vì “được giáo dục” ở đây mấy ngày, cả người trông tiều tụy đi nhiều, ngay cả sự hung hăng cũng giảm đi.
Nhìn thấy Hoắc Nghiên xuất hiện, đôi mắt xám xịt của anh ta sáng lên.
"Chú nhỏ!" Hoắc Bạch gần như chạy đến.
Cảnh sát bên cạnh vội vàng giữ anh ta lại, Hoắc Bạch không dám tiếp tục làm càn, ngồi đối diện, đỏ hoe mắt nhìn anh.
"Chú nhỏ, chú đến để đưa cháu ra ngoài sao?" Hoắc Bạch đôi mắt đẫm lệ nhưng khi nói chuyện lại nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ cháu thành ra thế này, đều do nhà họ Giang ban tặng, đặc biệt là Giang Lê Thanh kia! Đợi cháu ra ngoài, cháu sẽ gi/ết chết cô ta, còn cả cha cô ta nữa, cháu sẽ tìm mấy gã da đen thay phiên nhau chơi ông ta! Cái lão già không biết xấu hổ kia!"
Có lẽ sự xuất hiện của Hoắc Nghiên đã tiếp thêm can đảm cho Hoắc Bạch.
Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến cảnh sát đang cau mày phía sau, lời lẽ ngông cuồng, vừa chửi rủa vừa đập mạnh vào mặt bàn.
Hoắc Nghiên không nói gì, đôi mắt dưới tròng kính bình tĩnh nhìn anh ta trút giận.
Qua lớp kính mỏng, ngũ quan méo mó vì hung bạo của Hoắc Bạch hoàn toàn phản chiếu vào mắt anh.
Hoắc Nghiên giơ tay ra hiệu, La quản gia bất đắc dĩ lại tiếc nuối nhìn Hoắc Bạch đối diện, thở dài một tiếng, đưa tập tài liệu trên tay cho anh.
Hoắc Nghiên lật đến trang chữ ký, sau đó đưa cho Hoắc Bạch: "Ký đi."
Giọng anh rất thờ ơ, lạnh lùng đến mức gần như vô tình.
Hoắc Bạch cúi mắt nhìn: "Từ bỏ quyền thừa kế... Thừa kế?!"
Đọc đến cuối, giọng anh ta đột nhiên cao lên.
Hoắc Bạch không thể tin được nhìn Hoắc Nghiên, kích động muốn đứng dậy: "Chú nhỏ, chú có ý gì?! Cháu là cháu ruột của chú! Là người thân máu mủ của chú! Trước giường bệnh của cô, chú đã hứa sẽ chăm sóc cháu thật tốt, bây giờ cháu gặp chuyện, chú lại muốn đuổi cháu ra khỏi nhà?!"
Hoắc Nghiên không nói gì.
So với sự kích động của anh ta, anh vẫn bình tĩnh như thường.
Môi Hoắc Bạch run rẩy, bừng tỉnh: "Cháu biết rồi... chú để ý Giang Lê Thanh đúng không?! Cháu đã sớm biết chú sẽ không giúp cô ta vô cớ! Bây giờ cháu đến nơi quỷ quái này, đúng ý chú rồi!"
Anh ta đập bàn rầm rầm, nước mắt rơi lã chã.
Hoắc Nghiên vẫn không tức giận.
Nhận thức của Hoắc Bạch nông cạn, anh không cần phải tự chứng minh mình trong sạch, càng giải thích, anh ta càng cho rằng mọi chuyện như anh ta suy đoán.
Anh hơi nghiêng người về phía trước: "Hoắc Bạch, chú đã cho cháu cơ hội."
Hoắc Bạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Có tròng kính che mất, anh ta không nhìn được mắt anh.
Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 126