Hãy Kể Giấc Mơ Của Em
Chương 5
Hình ảnh cái xác của Jim Cleary không toàn vẹn nằm bất động trong vũng máu luôn hiện ra trong đầu nàng:
Nàng còn gặp bác sĩ Speakman một, hai lần nữa nhưng không đủ can đảm kể ra chuyện này với ông hoặc với bất kỳ ai. Nàng thấy mình có tội dù chỉ là nghĩ rằng cha nàng có thể đã làm chuyện đó. Ashley tự nhủ cố gắng tập trung vào công việc để xua những ý nghĩ u ám đó ra khỏi tâm trí, nhưng thực hiện được nó thật khó khăn.
Nàng tuyệt vọng nhìn vào cái biểu tượng mà mình vừa làm hỏng.
Shane Miller vẫn nhìn nàng vẻ quan tâm.
"Cô không sao chứ, Ashley ?".
Nàng cố gượng cười. "Không".
"Tôi rất thông cảm về chuyện người bạn của cô" Nàng đã kể cho Shane nghe về Jim.
"Tôi ... tôi sẽ cố vượt qua chuyện này".
"Tối nay cùng đi ăn chứ ?".
"Cảm ơn. Tôi ... tôi nghĩ là tôi chưa đủ ... Để tuần sau đi".
"Cũng được. Nếu có chuyện gì cân tơi giúp ...".
"Tôi hiểu. Nhưng sẽ không ai giúp được gì hết".
Toni nói với Aiette. "Cô Cứt sắt gặp rắc rối rồi. Tội nghiệp cô ta quá. ....Cô ta đen đủi thật".
"Thôi đi. Bộ chúng mình không có chuyện rắc rối sao, hả ?".
Chiều thứ sáu, trước kỳ nghĩ cuối tuần, Dennis Tibble chặn Ashiey lại khi nàng vừa rời khỏi Công ty, định về nhà. "Này em, anh muốn nhờ em giúp một chuyện".
"Tôi xin lỗi, Dannis. Tôi ... "Thôi nào. Bình tĩnh đã tôi cố gắng nắm lấy tay nàng.. "Anh cắn lời khuyên của một phụ nữ ...".
"Dennis, tôi không ...".
"Anh đã yêu một người và anh muốn kết hôn với người đó, nhưng lại có đôi chút rắc rối. Em giúp anh chứ ?".
Ashley lưỡng lự. Nàng không ưa gì. Dennis Tabble, nhưng nàng cảm thấy.
nhận lời giúp gã thì cũng vô hại. Có thể chờ đến mai không ?".
"Anh muốn nói chuyện với em ngay. Chuyện này rất gấp".
Ashley hít một hơi dài:
"Cũng được".
"Về nhà em chứ ?".
Nàng lắc đầu. "Không !" Nàng sẽ không thể đuối được gã đi.
"Vậy em tạt qua chỗ anh chăng ?".
Ashley hơi phân vân. "Cũng tốt". Mình có thể đi lúc nào mình muốn. Giúp được gã vụ này thì có thể từ nay gã sẽ buông tha cho mình.
Toni nói với Aiette; "Cô Cứt sắt định đến nhà tên đê tiện đấy. Cậu có thấy như thế là rất ngu không ? Chàng hiểu trong đâu cô ta chứa những gì nhỉ ?".
"Cô ta chỉ định giúp hắn ta thôi. Không có gì sai ...".
"Nào, Aiette. Cậu vẫn còn là trẻ con à ? Hắn muốn chiếm đoạt cô ta, thì có".
"Không đâu. Hắn không dám đâu ...".
Căn hộ của Dennis Tibble được trang trí theo mo đen ma quái. Trên tường treo rất nhiều quảng cáo của các bộ phim kính đi, hàng đống các ma nữ canh khỏa thân và các loại thú nhồi hoang dã. Một sân phẩm điêu khắc nhuốm đầy vẻ tà dâm được bầy ở chỗ trang trọng nhất của phòng khách.
Đây là nơi ở của một tên biến thái, Ashley nghĩ. Nàng cảm thấy mình không thể chờ cho đến khi xong việc được.
"Rất mừng là em đã chịu đến đây, em cưng.
Anh vô cùng hoan nghênh. Nếu ...".
"Tôi không thể ở lại lâu hơn, Dennis". Ashley cảnh cáo gã. "Hãy kể cho tôi nghe về người yêu của anh đi".
"Cô ta quả thật rất có ý nghĩa với tôi". Gã rút ra bao thuốc. "Làm một điều không"?
"Tôi không hút thuốc". Nàng nhìn gã châm lửa.
"Vậy uống chút gì chứ?".
"Tôi không muốn uống".
Gã cười phá lên. "Cô không hút cũng không uống. Thật là thú vị, phải không?.
Nàng nghiêm giọng với gã, Dennis, nếu anh không ...".
"Đùa tí cho vui thôi mà". Gã đi tới quầy bar và rót một li rượu vang. Uống thử chút van nài xem. Nó không cắn em đâu mà lo". Gã trao cho nàng cái ly.
Nàng nhấp một ngụm nhỏ? Hãy kể về cô ta đi".
DennisTibble ngồi xuống bên nàng. "Anh chưa bao giờ gặp một cô gái nào như thế. Trông cô ta gợi tình như em vậy, và còn ...
"Tôi sẽ đi nếu anh không dừng cái kiểu đùa cợt này lại".
"Đó chỉ là lời khen thôi mà. Cô ta hóa điên lên vì anh, nhưng bố mẹ cô ta lại.
rất ghét anh".
Ashley không bình luận gì.
"Vấn đề ở chỗ nếu anh muốn thì bọn anh sẽ kết hôn, nhưng cô ta sẽ bị gia đình ruồng bỏ. Mà gia đình họ lại đang sống rất hòa thuận. Cho nên, sau này cô ta có thể sẽ đổ lỗi lên đầu anh.
Em có thấy thế là rắc rối không.
Ashley uống thêm một ngụm rượu nữa. "Ư, tôi cũng ...".
Sau câu nói đó, cảnh vật trước mắt nàng vụt tối sầm lại.
Ashley từ từ tỉnh dậy, lờ mờ hiểu rằng đã có chuyện gì vô cùng nghiêm trọng vừa xảy ra. Cảnh vật vẫn bồng bềnh trước mặt như ẩn hiện sau làn sương khói mờ ảo, chỉ thấy hình thù mà không nỏ góc cạnh. Nàng cố sức mở mắt ra nhìn quanh căn phòng và bắt đầu hoảng sợ. Nàng đang nằm trên giường, trần truồng, trong một căn buồng khách sạn rẻ tiền. Nàng gượng ngồi dậy, đầu nhức như búa bô. Nàng hoàn toàn không biết khi nào và bằng cách nào mình lấy đến được chỗ này. Có một tờ thực đơn đặt trên cái bàn cạnh đầu giường và nàng với tay cầm lấy nó. Khách sạn Chicago Loop. Nàng đọc lại một lần nữa và sửng sốt.
Mình làm cái quái gì ở Chicago nhỉ? Mình đã ở đây bao lâu rồi. Mình đến chỗ Dennis Tibble chiều thứ sáu. Hôm nay là ngày mấy ? Nàng nhấc điện thoại lên.
"Quý cô cần gì ?".
Khó khăn lắm Ashley mời lên tiếng được :
"Hôm nay là ngày nào nhỉ?" Nàng hỏi phỏng chừng.
"Hôm nay là ngày 17 ...".
"Không. Tôi muốn nói là thứ mấy cơ ?".
"Ồ, Hôm nay là thứ hai. Tôi có thể ...".
Ashley hoang mang lặp lại cầu trả lời. Thứ hai - Nàng đã bất tỉnh hai ngày hai đêm. Dựa lưng vào thành giường, nàng cố nhớ lại tất cả. Nàng đã đến nhà Dennis Tibble - Nàng đã uống một ly rượu ... Sau đó, nàng không còn biết gì nữa.
Chắc chắn gã đã bỏ gì đấy vào rượu làm nàng tạm thời mất đi trí nhớ. Nàng đã từng đọc về những loại ma túy có tác dụng như vậy. Nó được gọi là "Thuốc làm mất trí". Có lẽ, gã đã cho nàng uống loại thuốc này pha lẫn rượu. Gã đã bịa ra chuyện muốn nghe lời khuyên của nàng để lừa nàng tới nhà gã. Và mình đã mắc bẫy như một con ngớ ngẩn. Ashley không hề có ấn tượng gì về việc mình đã ra phi trường, bay tới Chicago và đăng ký trọ tại cái khách sạn rẻ tiền này, cùng Tibble. Và tồi tệ hơn, không nhờ nồi những gì đã xảy ra trong căn phòng này.
Mình phải đi ngay khỏi đây. Ashley nghĩ liều lĩnh. Nàng cảm thấy như mỗi phân vuông trên da thịt mình đều đã bị xâm phạm. Anh ta đã làm gì" Cố không nghĩ về chuyện đó, nàng ra khỏi giường, phòng tắm và mở vòi hoa sen. Nàng để cho dòng nước nóng rửa sạch. Thân thể, tẩy đi những gì tồi tệ, bấn thỉu đã bôi trát lên đó. Liệu gã có làm nàng mang bầu không nhỉ? Ý nghĩ về việc có con với gã làm nàng thấy ghê tởm. Ashley tắt vòi hoa sen, lau khô người, ra khỏi buồng tắm đi tới mở cánh cửa của chiếc tủ kề ở góc phố Quần ảo của nàng không có trong đó. Chỉ là một chiếc váy mini bằng da màu đen, một chiếc áo nịt rẻ tiền và đôi giầy cao gót. Ashley nhăn nhó khi phải mặc những thứ đổ vào người, nhưng đã hết đường chọn lựa. Nàng nhắm mắt mà mặc, sau đó ti hí mắt nhìn mình trong gương. Thật không hổ danh gái đứng đường.
Ashley kiểm tra lại ví. Có 40 đô la tiền mặt. Cuốn sổ séc và thẻ tín dụng vẫn còn nguyên. Ơn Chúa! Ashley bước ra hành lang. Hoàn toàn vắng lặng. Nàng - theo thang máy xuống tầng trệt và tiến lại quầy đón tiếp, trao cho người lễ tân tấm thẻ tín dụng.
"Quý cô đi hả ?" Anh ta tặng nàng cái liếc mắt đầy đểu cáng. "Cô đã có, những phút tuyệt diệu ở đây, phải không nào ?".
Ashiey nhìn trừng trửng, không hiểu anh ta nói gì và cũng không định tìm hiểu nó. Nàng rất muốn hỏi xem Dennis Tibble đã đi vào lúc nào, nhưng rồi nàng quyết định tốt nhất là nên quên chuyện này đi.
Người lễ tán đặt thẻ của Ashley vào máy kiểm soát tự động. Anh ta hơi cau mày, thử lại lần nữa. Cuối cùng anh ta nói. "Tôi xin lỗi. Tấm thẻ này đã hết giá trị sử dụng".
Ashley há hốc mồm. "Không thể nào ! Có nhầm lẫn gì không ?".
Anh ta nhún vai. "Cô còn cái thẻ nào khác không ?".
"Không. Tôi không có. Anh có cần giấy tờ tùy thân không ?".
Anh ta vươn người qua mặt quầy, nhìn từ đầu xuống chân nàng, Cái nhìn dè bỉu, giọng nói mỉa mai. "Chắc là cần, nếu cô có giấy chứng minh".
"Tôi muốn gọi điện thoại".
"Ở góc kia kìa".
"Bệnh viện Memoriai. San Francisco đây ...".
"Làm ơn cho tôi gặp bác sĩ Steven Patterson".
"Vui lòng chờ một phút".
"Văn phòng bác sĩ Patterson đây".
"Sarah hả ? Ashley đây. Có bố tôi ở đó không?".
"Xin lỗi, thưa cô Patterson. Bác sĩ đáng trong phòng giải phẫu và ...".
Ashley ghì chặt ống nghe vào tai. "Cô có biết bao lâu thì xong không ?".
"Khó nói lắm. Hình như ông ấy còn một ca tiếp theo ngay ca này".
Ashley thấy mình như phát điên lên. "Tôi cần phải nói chuyện với bố tôi.
Gấp. Cô có thể chuyển lời cho bố tôi được không ? Sớm chừng nào tốt chừng ấy, bảo ông gọi ngay cho tôi".
Nàng nhìn số điện thoại gắn trên máy và đọc cho cô thư ký Sarah nghe. "Tôi sẽ đợi cho tới khi bố tôi gọi đến".
"Nhất định tôi sẽ nói với bác sĩ".
Nàng ngồi ở đó gần một giờ đồng hồ, chờ đợi tiếng chuông điện thoại.
Người ra vào nhìn nàng, liếc mắt cho nàng và nàng cảm thấy mình như đang trần truồng ngồi trong gian hàng triển lãm vậy. Cuối cùng thì chuông cũng reo và nàng gần như vồ lấy điện thoại.
"Ailo ... " Nàng hổn hển.
"Ashley ?" Đó. chính là giọng bố nàng.
"Bố, con:..".
"Có chuyện gì thế ?".
"Con đang ở Chicago và ...".
"Thế con làm gì ở đó vậy ?".
"Kể ra thì dài dòng lắm. Hiện giờ con cần một vé máy bay đi San Jose nhưng lại không còn một xu dính túi. Bố giúp con với".
"Dĩ nhiên. Chờ máy nhé". Ba phút sau, bố nàng tiếp tục :
"Có một chuyến bay số 407 của Hàng không Quốc gia cất cánh từ sân bay ÓHare lúc 10 giờ 40 sáng. Bố đặt vé cho con rồi, cứ đến chỗ đăng ký vé ở săn bay mà láy. Bố sẽ đón con ở sân bay San Jose và ...".
"Không !" Nàng không thể để ông nhìn thấy nàng trong tình trạng này được ... "Để con về nhà đã".
"Cũng được. Bố con mình đã gặp nhau vào bữa tối. Lúc đó nhớ kể hết cho bố nghe".
"Cảm ơn bố. Cảm ơn".
Trên suốt chuyến bay, Ashley không dứt khỏi ý nghĩ về những việc khủng khiếp mà Dennis Tibble đã dám làm với nàng. Mình sẽ báo cảnh sát Nàng tự nhủ. Mình không thể để hắn ung dung tự tại được. Hắn đã làm thế này với bao nhiêu phụ nữ rồi ?.
Về đến nhà. Ashley cảm thấy như mình đã trở về với một pháp đài bất khả xâm phạm. Nàng vội vàng cởi bỏ những thứ dơ bẩn trên người và quyết định tắm thêm một lần nữa trước khi đi gặp bố. Nàng bước vào phòng ngủ và dừng sững lại. Trước mặt nàng, trên bàn trang điểm, là một mẩu đầu lọc thuốc lá.
Hai bố con ngồi ở một góc khuất trong nhà hàng The Oaks. Nàng thấy bố nhìn mình với vẻ quan tâm. Ồi, Ông hỏi. "Con làm gì ở Chicago vậy ?".
"Con ... con không biết ...".
Ông nhíu mày khó hiểu. "Con không biết ư ?".
Ashley lưỡng lự. Rồi nàng quyết định kể hết cho bố, có thể ông sẽ cho nàng vài lời khuyên.
Nàng nói một cách thận trọng. "Dennis Tibble mời con đến nhà để giúp anh ta giải quyết một chuyện ...".
"Dennis Tibble ?" Ông ngắt lời nàng, giận dữ. "Cái tên xảo trá lấy hả ?".
Ashley thỉnh thoảng vẫn kể về các đồng nghiệp của nàng cho bố nghe. "Thế con đã giải quyết cái gì với nó?".
Nàng biết ngay là mình đã phải sai lầm. Bố nàng thường hay có phán ứng dữ dội với các vấn đề của nàng. Đặc biệt là các vấn đề có liên quan đến cánh đàn ông.
"Nếu anh còn luẩn quẩn ở đây thì đừng trách là tôi sẽ bẻ xương anh ra đấy.
"Chuyện không có gì quan trọng đâu, bố Ashley trả lời ...".
"Nhưng bố muốn nghe".
"Ashley im lặng một lúc, tràn đầy cảm giác lo sợ về một điềm gở được báo trước. "Con đã uống rượu ở nhà anh ta và. ....".
Khi nói, nàng quan sát gương mặt bố và thấy nó bỗng đỏ gay đỏ gắt. Cái nhìn của ông làm nàng hoảng sợ. Nàng cố cắt ngắn câu chuyện đi.
"Không", bố nàng khăng khăng. "Bố muốn nghe tất cả".
Đêm đó, nằm trên giường, Ashley làm đủ mọi cách mà không ngủ được.
Đầu óc nàng hỗn loạn cả lên. Nếu những gì Dennis Tibbe làm với mình bị, công khai ra thì thật bẽ mặt quá. Có chui xuống đất cũng không hết nhục nhã xấu hổ.
Nhưng cũng không thể để hắn tái diễn chuyện này với người phụ nữ nào khác, Mình phải báo cảnh sát.
Bạn bè, và cả những người chỉ quen biết, đã không ít lần cảnh báo với Ashley, rằng Dennis rất thèm muốn nàng, nhưng nàng đều bỏ ngoài tai. Bây giờ nằm nghĩ lại, nàng mới nhận ra:
Hắn ta ghét bất kỳ ai trò chuyện với nàng, thường xuyên mời nàng đi chơi với hắn, thường xuyên nghe trộm ...
Cuối cùng thì mình cũng đã biết ai là kẻ theo dõi, Ashley nghĩ.
Tám giờ rưỡi sáng hôm sau, khi Ashley đang chuẩn bị đi làm thì có tiếng chuông điện thoại. Nàng cầm ống nghe lên. "Ailo" ...
"Ashley, Shane đây. Cô đã nghe tin gì chưa ?".
"Tin gì cơ ?".
"Trên ti vi. Người ta phát hiện ra xác Dennis".
"Tibble".
Cả thế giới dường như chao đảo. "Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy ?".
"Theo cánh sát thì ai đó đã đâm chết anh ta và sau đó, khủng khiếp quá, thiến luôn".