Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

- No ư? Cái tên hay đấy. Rất vui được biết cậu! – Zen nháy mắt tinh nghịch. Như chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, nó đưa tay lên nhìn đồng hồ và hốt hoảng thốt lên: Thôi chết, còn 5 phút nữa là vào học rồi. Tạm biệt, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Zen vừa chạy, vừa quay ra sau vẫy tay chào người bạn mới quen. Chỉ còn người con trai vẫn đứng đó nhìn theo bóng hình nhỏ bé của cô gái khuất xa dần. Ngay lúc này đây, một thứ cảm xúc rất thân thuộc đang chiếm lĩnh tâm hồn và kí ức của cậu. Cử chỉ đó, nụ cười đó và đặc biệt là cảm giác khi cùng nắm tay cô ấy chạy trên đường, y hệt như mười năm về trước. Cô gái này thực sự rất giống một người...

2. "Ghost"

Huyên nhập học trường mới đã được hai tuần, cùng trường với Zen, Thiên, Vũ và Vân. Đây là một ngôi trường tư khá lớn nằm ở trung tâm thành phố do một tập đoàn nước ngoài đầu tư xây dựng. Trường được xây dựng theo lối kiến trúc Pháp cổ nhưng cũng có những nét cách tân không kém phần độc đáo, với hai dãy nhà lớn ở mặt tiền dành để làm phòng học và một toà nhà chính phía sau là nơi họp hội đồng và văn phòng của các vị lãnh đạo cấp cao mà bất kì học sinh nào cũng không được lui tới nếu không có phận sự. Bước trên sân trường cùng Zen xuống canteen, Huyên có một cảm giác thật kì lạ. Cái cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình cứ đè nặng trong lòng khiến cậu cảm thấy bất an, đặc biệt là ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình rất khác thường.

- Mày ơi! Lạ thật! Nghe nói trường này không quy định đồng phục nhưng tại sao tao thấy đa số những người ở đây đều mặc đồ đen vậy? Mà ai cũng nhìn tao như người ngoài hành tinh ấy? Hay là do tao tưởng tượng quá? - Huyên kéo tay con bạn, nhíu mày khẽ hỏi. Zen hướng ánh nhìn theo lời nói của Huyên. Quả thật, mọi ánh mắt trên sân trường đang đổ dồn về phía bọn nó: ngạc nhiên có, dò xét có, đề phòng có, nghi kị cũng có... Chợt Zen “À!” lên một tiếng; sau một phút suy nghĩ nó đã hiểu ra căn nguyên của vấn đề:

- Tao quên mất, mày mới chuyển đến nên chưa biết đấy thôi! Trường này... - Zen hạ giọng và đưa mắt nhìn quanh. - ... đang bị thao túng bởi một thế lực rất lớn. Băng nhóm này có tên là Ghost. Hai phần ba số học sinh ở đây đều tự nguyện theo đuôi chúng cả. Những đứa mặc đồ đen mày vừa thấy chính là người của chúng đấy! Mọi nhất cử nhất động trong trường này chúng đều nắm rõ như lòng bàn tay. Tao nghe nói có một thằng nói xấu gì băng nhóm đó mà hôm sau không thấy đến trường nữa, hình như là chuyển trường hay đang nằm viện thì phải? Còn một điều lạ là... - Kể đến đó Zen bỗng ngừng lại càng khiến thằng bạn thêm tò mò.

- Sao? - Huyên thúc giục.

- Chưa có ai từng thấy mặt thủ lĩnh băng nhóm này cả. Hắn giống như mọt bóng ma lẩn khuất trong bóng tối không bao giờ lộ mặt ra mà đứng sau trực tiếp chỉ đạo. Chỉ biết đó là một đứa con trai cũng trạc tuổi tao và mày thôi! Còn phó thủ lĩnh của chúng càng kì hơn lại là một cô gái. Nghe nói cô ta rất đẹp, là hoa khôi của trường nhưng tao cũng chưa từng gặp bao giờ.

Những gì con bạn vừa kể khiến Huyên không thể tin vào tai mình. Sao lại có chuyện vô lí thế được cơ chứ?

- Chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng tác oai tác quái thế à? Thầy cô không làm gì được sao? -Huyên phẫn nộ.

- Suỵt, khẽ chứ! -Zen đưa tay lên miệng ra dấu. - Mày suy nghĩ đơn giản quá! Thầy cô cũng chỉ là người làm công ăn lương ở đây thôi, họ làm gì có quyền lên tiếng chứ, mày nên nhớ trường này là trường tư... - Zen lắc đầu ngán ngẩm.

- Mà sao lúc nãy mọi người cứ nhìn tao ghê thế?

Vận dụng hết khả năng tư duy vốn có, Zen đáp:

- Theo tao nghĩ vì bọn nó thấy mày là người lạ nên dò xét thế thôi! Chắc không sao đâu.

Cuộc trò chuyện kết thúc khi cả hai bước vào canteen. Một phòng ăn khá rộng lớn, sạch sẽ và náo nhiệt. Nền nhà được lát đá hoa cương cẩm thạch, gần chỗ ra vào đặt hai chậu trúc cảnh như khiến căn phòng hòa hợp với thiên nhiên hơn. Những bức tường xung quanh được trang trí bằng những hình vẽ theo phong cách graffiti hết sức độc đáo và sáng tạo. Trung tâm căn phòng là những bộ bàn ghế tròn rất xinh xắn. Hôm nay canteen khá đông người, nó và Huyên phải vất vả lắm mới tìm được một chỗ còn trống.

- Mày ăn gì để tao đi lấy? - Zen liếc mắt sang cậu bạn thân dò hỏi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...