Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi
Chương 13
Ra thế, thế mà nó tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Zen mỉm cười nhìn con bé.
- Chị giúp em không mong được nhớ ơn đâu. Bảo trọng nhé!
***
Đã hơn hai tuần nhóm của Zen phải sống trong sự xa lánh của cả trường. Giờ đây đến trường đối với nó không khác nào một sự tra tấn, tra tấn về tinh thần. Những áp lực ở trường khiến Zen cảm thấy mệt mỏi, nó đoán chắc tụi bạn nó cũng vậy nên hôm nay, ngày nghỉ cuối tuần, nó đã rủ cả nhóm đi cắm trại ở ngoại ô thành phố bằng xe đạp để giải tỏa hết mọi căng thẳng tích tụ ở trường bấy lâu nay. 7h cả nhóm đã có mặt đông đủ tại điểm hẹn. Zen đã chuẩn bị đầy đủ thực phẩm và các đồ dùng cần thiết cho cả bọn. "Xuất phát thôi!" - Những chiếc xe bắt đầu lăn bánh, khởi đầu của một cuộc hành trình khám phá và trải nghiệm, hai ngày một đêm. Đây không phải lần đầu chúng đi xa thế này, Zen là con gái nên được ưu tiên ngồi sau xe, Huyên chở nó. Những tia nắng ấm áp của một ngày mới bắt đầu lan tỏa khắp mọi nơi. Làn gió mát lành ngược chiều cuốn lấy mái tóc dài của Zen khiến nó bay bay. Zen khẽ ngân nga câu hát phù hợp với tâm trạng tươi vui của nó lúc này. Đột nhiên, có tiếng gào “long trời lở đất” khiến mấy con bò đang gặm cỏ từ xa cũng phải ngoái lại nhìn: Dắt tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày th...áng...!" Cả bọn cười ầm trước giọng hát “thét ra lửa” của Vũ. Zen nhăn nhó:
- Này! Sao lần nào mày cũng cắt ngang nguồn cảm hứng của tao thế hả?
-Thì tao thấy mày ca một mình cô đơn quá nên tao góp vui thôi mà. - Vũ giả vờ chống chế. Cuộc đấu khẩu giữa hai đứa nó làm náo động cả không gian tĩnh lặng buổi sớm mai. Những tràng cười liên tục nổ ra, thay thế cho vẻ ảm đạm ban đầu.
9h15, ngoại ô thành phố.
- Đến nơi rồi! - Zen la lên khi nhìn thấy những cánh đồng cỏ lau, những đồi cỏ xanh mướt trước mặt. Lâu lắm rồi bọn nó mới trở lại đây, khung cảnh vẫn vậy, vẫn hiền hòa và thơ mộng như trước, chẳng hề thay đổi. - Dựng lều ở đây thôi!
Bọn nó dừng chân ở một đồi cỏ, xung quanh vun vút những hàng dương. Mặt trời đã lên cao, bọn con trai ở lại dựng lều, còn Zen được phân công đi nhặt củi khô để nấu nướng và buổi tối đốt lửa trại. Những tia nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá của khu rừng già một cách yếu ớt, đâu đó quanh đây những chú chim non nhảy nhót trên những cành cây, thỉnh thoảng lại bay sà xuống như chào đón người bạn mới là nó. Zen cúi xuống nhặt những cành củi mục còn vương vãi trên nền đất ẩm do trận mưa to của nhiều ngày trước gây ra. Từ lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, Zen đã cảm thấy có cái gì đó rất thân thuộc, dường như trước đó vùng đất này đã từng rất gắn bó với Zen, nhưng trong kí ức của nó tại sao lại không hề lưu giữ một chút ấn tượng gì về nơi đây? Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó biết bao nhiêu lần nhưng nó mãi không thể tìm ra lời giải đáp cho chính bản thân mình.
Trở về chỗ cắm trại, lều bạt đã được dựng xong, Zen đặt bó củi xuống và bắt đầu công việc “đầu bếp” của mình. Cùng lúc đó, Thiên và Vũ cũng vừa đi câu cá về.
- Ơ, cá đâu? Bọn mày đi bắt cá sao lại ướt như chuột lột thế này? – Zen ngạc nhiên khi thấy trên tay Vũ là hai con gà... rừng và người nó thì nước vương vãi từ đầu đến chân.
Hai thằng ngại ngùng gãi đầu giải thích làm nó xém té ngửa:
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp