Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam

Chương 13: Tuyệt đối ko buông tha ngươi


Chương trước Chương tiếp

Tình nhi vừa nhìn thấy đầu Quân Phi Vũ chảy máu lại hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệt, chạy đi tựu vãng ngoại bào. (Hướng bên ngoài đi thật nhanh như muốn lập tức thoát khỏi nơi đó)

Diệp Phong đi lên phía trước vừa nhìn, khuôn mặt tuấn tú hé ra âm trầm nói- Công chúa điện hạ vết thương cũ bị rách! Hoàng tử điện hạ là khách quý, chuyện hầu hạ công chúa, vẫn là để Diệp Phong làm! (Mọi người có hửi thấy ko? Chỗ nào bốc mùi dấm chua nè!- Milk)

Nói xong, hắn ko nói thêm tiếng nào thân thủ liền nhẹ nhàng, đem tay Hoa Trầm Hương lập tức mở ra, chính mình cấp tốc cúi người xuống đem Quân Phi Vũ ôm vào nội thất, nhẹ nhàng đem nàng đặt nàng lên giường, lại vội vàng tìm băng gạc, ở đầu của nàng làm 1 cái băng bó đơn giản tiến hành cầm máu.

Nhìn Quân Phi Vũ bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt bộ dáng đáng thương vẫn ko nhúc nhích, làm cho tro lòng Diệp Phong tự trách ko ngớt. Nếu ko phải hắn lỗ mãng, nàng như thế nào sẽ lại nhiều lần hôn mê?

Nhớ tới chính mình vừa mới nhìn thấy 1 màn Hoa Trầm Hương hôn nàng kia, ko biết vì sao, tro lòng lại buồn bực muốn phát hỏa rống giận.

Sớm biết rằng như vậy, chính mình lúc đó là nên theo nàng.

Cái ý niệm này vừa ra, Diệp Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng 1 trận mồ hôi lạnh, nguyên bản sắc mặt ôn nhu, tro nháy mắt lại khôi phục lạnh lùng, lui về phía sau 2 bước, tròng mắt quy củ, yên lặng đứng ở bên giường bảo vệ nàng.

Hoa Trầm Hương gấp đến độ đi tới đi lui, lông mày rậm vo thành 1 nắm- Thế nào ngự y còn chưa thỉnh về? Diệp thị vệ, ngươi đi thúc họ nhanh lên!

Diệp Phong lạnh lùng nói- Tình nhi đã đi, nàng làm việc, hoàng tử điện hạ cứ việc yên tâm!

Hoa Trầm Hương ngước mắt nhìn tên thị vệ nhưng bộ dáng lại ko giống thị vệ này, tro mắt hàn quang chợt lóe, lông mày rậm 1 đường, đang muốn mở miệng, liền nghe được thanh âm Tình nhi- Nhanh lên 1 chút! Nhanh lên 1 chút! Ôn ngự y, van cầu ngài đi nhanh lên đi!

_ Tình nhi, ta đây ko phải là đang đuổi theo ngươi sao, cô nãi nãi, ngươi đừng vội a!- Một thanh âm dễ nghe lại rõ ràng ở ngoài cửa vang lên.

_ Tình nhi sao có thể ko vội, nếu như công chúa điện hạ có mệnh hệ gì, sợ là ta và ngươi cũng ko thoát tội!

Thanh âm Tình nhi nghe có chút tức giận.

Diệp Phong hơi mím môi, nha đầu kia, vốn là thẳng như vậy, cũng ko sợ đắc tội người khác.

Theo giọng nói Tình nhi ko ngừng giục, thân ảnh của nàng cũng rất nhanh xuất hiện ở nội thất, mà theo sát ở sau lưng nàng, chính là vị thanh tú tuấn nhã Ôn Dịch Nho ngự y.

Trãi qua 1 phen cẩn thận kiểm tra băng bó, Quân Phi Vũ thật vất vả dỡ xuống lớp băng vải, lại lần nữa cột vào trên đầu nàng, lần này buộc so với hồi nãy còn dày hơn.

Khi Ôn Dịch Nho dùng sức kéo, kết thúc lớp cuối cùng, Quân Phi Vũ cũng bị lực đạo của hắn trừu cấp tỉnh.

Mở mắt vừa nhìn, lại là tên ôn thần đáng chết này!

Quân Phi Vũ 1 đôi con ngươi đen yên lặng nhìn Ôn Dịch Nho, rất nhanh, 2 giọt lệ, theo khóe mắt nàng tuột xuống.

Nhìn thấy ánh mắt ai oán của nàng đáy lòng Ôn Dịch Nho hốt hoảng, nhìn thấy công chúa ác bá nổi danh thế nhưng khóc, làm hắn tay chân có chút luống cuống, nghiêng đầu, đem ánh mắt hướng Tình nhi trợ giúp.

Tình nhi thấy Quân Phi Vũ khóc, lập tức hoảng hốt đi về phía đầu giường- Công chúa, tại sao người khóc? Có phải vết thương đau ko? Đến, nô tỳ thổi cho người! Sẽ ko đau nữa!

Quân Phi Vũ ôm tay Tình nhi, con ngươi đen ngập tràn hoảng loạn, trên mặt lộ ra 2 hàng lệ ngân, nàng thoạt nhìn thật đáng thương, nàng hướng Ôn Dịch Nho biểu hiện vẻ có chút sợ hãi- Tình nhi, ta có phải cùng Ôn ngự y có cừu oán phải ko?

_ A? Có cừu oán?- Tình nhi nhất thời ko kịp phản ứng- Công chúa, ngài sao lại nghĩ vậy? Ôn ngự y làm sao lại cùng người có cừu oán?

_ Thế nhưng, hắn mỗi lần băng bó cho ta, đều dùng lực đạo rất lớn, ta hoài nghi là hắn cố ý- Quân Phi Vũ ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Ôn Dịch Nho, lại nắm lấy tay Tình nhi- Lần tới ko nên lại thỉnh hắn, mời ngự y khác đi! Ta sợ hắn!

Ôn Dịch Nho tính tình luôn ôn hòa, nhưng khi nghe những lời này của Quân Phi Vũ, vốn là cảm thấy nữ nhân này nói chuyện có chút ko lý lẽ, nhìn thấy ánh mắt mọi người mang theo chất vấn, càng trừng mắt chán nản.

Hắn đúng là ra tay hơi nặng, cũng đúng là tro lòng đối với nàng có oán hận, thế nhưng, hắn ko đến mức như nàng nói? Thế nhưng cũng ko nên trị hắn như vậy, đây đối với cuộc đời ngự y của hắn mà nói, sẽ là 1 vết nhơ lớn a!

Một khi nữ hoàng bệ hạ truy cứu tới, hắn đâu gánh được trách nhiệm này.

_ Tình nhi, ngươi xem đi, ánh mắt hắn thật đáng sợ, dường như muốn giết ta!

Quân Phi Vũ lấy ngón tay như tuyết trắng chỉ hướng Ôn Dịch Nho, Tình nhi nhìn theo, quả nhiên gương mặt Ôn Dịch Nho như trứng thối, vẻ mặt phẫn hận mắt trừng Quân Phi Vũ.

Hoa Trầm Hương tuấn mặt trầm xuống- Thật ko ngờ, nguyên lai nô tài Phượng Hoàng quốc gan lớn như vậy, dám khi quân phạm thượng, xem ra nữ hoàng bệ hạ cùng công chúa điện hạ quá mức tha thứ.

Ôn Dịch Nho cảm giác ngày hôm nay của mình thật ko may, chỉ trích này, với hắn mà nói là tay bay vạ gió!

Tuấn mặt lập tức trầm xuống, thẳng tắp quỳ xuống- Công chúa điện hạ muốn gán tội cho người khác, cần gì nói nhiều lời như vậy? Người muốn đối phó Dịch Nho thế nào, cho dù là thủ đoạn gì! Dịch Nho tới bây giờ vẫn chưa hề sợ!

Quân Phi Vũ mở to mắt- Tình nhi, hắn nói cái gì vậy? Ta muốn đối phó hắn với hắn khi nào. Diệp Phong, ngươi mau đem hắn đuổi đi! Mạc danh kỳ diệu, ầm ĩ chết người đi được, đầu ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi.

Nói xong, nàng liền nhắm 2 mắt, ai cũng ko để ý tới.

Diệp Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Ôn Dịch Nho quỳ trên mặt đất kia, dựa theo hắn xem, hôm nay tiểu ma nữ này rõ ràng là cố ý chỉnh Ôn Dịch Nho.

Kỳ thực khúc mắc của Ôn ngự y đối với nàng, bọn họ tro lòng đều rõ.

Nhưng y thuật của Ôn ngự y, có thể nói là đại phu tốt nhất của Phượng Hoàng quốc, chỉ cần hắn xuất thủ chữa bệnh, bệnh nhân đặc biệt lập tức mau hết bệnh, hơn nữa, tính tình hắn ôn hòa, vì thế tro cung từ trên xuống dưới đều thích tìm hắn.

_ Ôn ngự y, công chúa điện hạ muốn nghỉ ngơi, Diệp Phong ngươi tống người hồi cung đi!- Tình nhi nói với Ôn Dịch Nho xong, vội vàng hướng Diệp Phong nháy mắt ra dấu.

Diệp phong thân thủ kéo Ôn Dịch Nho, quay đầu lại căn dặn Tình nhi- Tình nhi, ngươi cần phải hảo hầu hạ Trầm Hương hoàng tử, ta đi 1 chút sẽ trở lại!

_ Ta biết!- Tình nhi vang dội đáp.

Diệp Phong khom người hướng Hoa Trầm Hương, lúc này mới dẫn Ôn Dịch Nho đi ra ngoài- Ôn ngự y, thỉnh!

Lúc gần đi, Ôn Dịch Nho tức giận liếc mắt 1 cái về phía Quân Phi Vũ đang nằm ở trên giường, giữa con ngươi tích tụ 1 luồng nan giải, ngay cả bàn tay lấy hòm thuốc cũng lộ gân xanh, có thể thấy được lòng hắn phẫn nộ lớn như thế nào.

Diệp Phong hộ tống hắn đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy sắc mặt Ôn Dịch Nho chưa có hòa hoãn xuống, nhịn ko được khuyên hắn- Dịch Nho, ngươi biết rõ ràng nàng đang bị thương, tính tình cũng ko tốt, thế nào lại để ý lời của nàng? Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi nàng tỉnh lại, cả người thay đổi rất nhiều, rất nhiều chuyện nàng ko nhớ rõ!

Ôn Dịch Nho bỗng nhiên ngước mắt, tinh con ngươi nhẹ mi, nhìn chung quanh 1 chút, mới nhỏ giọng nói với hắn- Diệp Phong, ngươi là bạn tốt của ta, ta nhắc nhở ngươi 1 câu, công chúa điện hạ não bộ ko có tụ huyết, theo lý sẽ ko bị mất trí nhớ.

Diệp Phong cả người chấn động- Dịch Nho, thế sự ko có tuyệt đối! Những lời này, ngươi nói với ta thì thôi, nhưng ngàn vạn ko nên nói với người khác, bằng ko, sẽ rước lấy họa sát thân. Chẳng lẽ ngươi quên Dịch Phỉ là chết như thế nào sao?

Con ngươi Ôn Dịch Nho tro nháy mắt dâng lên 1 cỗ cừu hận- Ko! Ta làm sao có thể quên, đều do yêu nữ kia, nếu ko phải do nàng, Dịch Phi làm sao lại chết? Dịch Phi làm sao lại chết?

1 câu cuối cùng, Ôn Dịch Nho cơ hồ nghẹn ngào nói ko nên lời.

Lập tức lại ngẩng đầu, đôi mắt lạnh ngập tràn sát khí- Ta tuyệt đối sẽ ko buông tha nàng! Diệp Phong, ngươi có cùng ý nghĩ giống ta?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...