Hảo Một Ngài Quốc Cữu Gia
Chương 2
Quỷ? Bàng Hà nằm ở trên bình tháp, tựa trên cái chăn của Cung thân vương, mơ mơ màng màng nghe mấy đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
Ánh nắng len lỏi vào sau tấm bình phong, hắn che miệng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy. Trộm ngủ ba canh giờ, hai chân sớm khô ráo, hắn chậm rãi mang giày, sửa sang lại một chút rồi mới từ phía sau bình phong xuất hiện.
Đồng nghiệp cùng trong một phiên thư phòng của hắn đang ăn quả táo.
“Sớm a, Cần Chi, ăn một trái đi, nhờ phúc của ngươi, công công ở ngự hầu phòng đưa tới.” Nhóm đồng nghiệp đang nói chuyện, cúi đầu không nhìn đến Bàng Hà vừa tỉnh ngủ.
Bàng Hà vừa tỉnh ngủ, thực dễ dàng lừa gạt thế nhân. Rõ ràng bình thường vừa thấy đã biết là tên bên ngoài đẹp, bên trong xấu xa, khi hắn vừa tỉnh luôn đặc biệt mê hoặc lòng người, làm cho người ta nghĩ lầm đây là một tiểu yêu tinh đặc sắc tinh xảo. Có người bởi vậy đã bị lừa, đổi lấy một lần tan nát cõi lòng.
Đồng nghiệp trong thư phòng có già có trẻ, đối với Bàng Hà toàn bộ bảo trì mối quan hệ tốt, chỉ cần đối tượng Bàng Hà ức hiếp không phải bọn họ, bọn họ nguyện ý “bao dung” Bàng Hà một chút.
Ai bảo tiểu Hoàng Thượng thưởng cho Bàng Hà một công việc ở phiên thư phòng, ai dám không bao dung?
Phải biết rằng ở phiên thư phòng phần lớn là khoa cử học sĩ, chuyên môn thay hoàng cung phiên dịch, văn tự các quốc gia không giống nhau, phiên thư phòng chuyên dịch các quốc gia dị thư, lưu lại làm ghi chép trong cung, thậm chí có khi đặc phái viên tới chơi, phiên thư phòng cũng cử người đi hỗ trợ giao tiếp, xem như là chức vị nửa vời.
Bàng Hà này…… có hay không có hắn cũng như nhau, đều nói là tiểu Hoàng Thượng “thưởng”, đoàn người cũng không hy vọng xa vời hắn có thể có thành tựu gì, coi như là cấp trên phái một giam đầu đến giám thị bọn họ, lấy lòng hắn, tự nhiên không có tội gì.
“Vừa rồi các ngươi nói tới cái gì Cung thân vương a?” Bàng Hà lấy một quả táo, dùng sức nhắm ngay chữ Phúc Thọ trên đó, một ngụm cắn xuống.
Bộ dạng cà lơ phất phơ kia hoàn toàn phá hư mỹ mạo yêu tinh của hắn, làm đồng nghiệp không khỏi thầm than một tiếng đáng tiếc.
Dịch quan Chu Văn thở dài: “Tối hôm qua xe ngựa của Cung thân vương không phải vào cung sao? Gần đây nghe nói trong cung có chuyện ma quái, làm cho nội cung bất an, tối hôm qua khẳng định lại náo loạn, Cung thân vương vì vậy mới phải vào cung.” Hắn chính là cái người đã tan nát cõi lòng vì bị lừa kia.
“Chuyện ma quái? Là cái quỷ gì mà ngay cả nhiếp chính vương cũng không thể quản, ta chưa từng nghe qua a!” Bàng Hà vẻ mặt kinh ngạc.
“Thái phi cũng không đề cập qua với ngươi sao?”
“Thái phi? Này cùng thái phi có quan hệ gì?”
“Nghe nói quỷ kia có liên quan đến hậu cung a!”
“Hậu cung?” Bàng Hà không hiểu ra sao. Tiểu hoàng đế còn chưa có đại hôn, hậu cung đâu có ai, thái phi Thái Hậu các nàng đều chuyển qua Từ Thọ Cung dưỡng lão đi, quỷ cùng hậu cung có quan hệ gì? Sư phụ cũng không đề cập qua với hắn a!
Hắn đang muốn hỏi tiếp, lão nhân đồng nghiệp lắc đầu nói:
“Chỉ sợ phát hiện quỷ kia là cung nữ đã chết. Loại chuyện thần tiên ma quái này các ngươi cũng đừng nhắc lại, cẩn thận ngày nào đó biến mất ở trong cung cũng không có ai nhặt xác dùm, các ngươi vẫn là chuyên tâm văn dịch, đừng dính vào loại chuyện này đi.”
Mọi người nghe vậy, đều không lên tiếng.
Bàng Hà tất nhiên là hiểu được trong cung nhiều quy củ, cũng không nói nhiều. Hắn từ bên người lão nhân lấy ra một quyển sách, tùy tiện mở ra nhìn xem.
Vừa lật, liền ngẩn ra.
Chu Văn cười nhạo nói:
“Đó là văn tự Mạch Phượng quốc, Cần Chi xem hiểu không?”
Bàng Hà lập tức trừng hướng hắn, ánh mắt đầy đủ biểu đạt ý “Dám coi thường ta, bổn quốc cữu muốn giết ngươi” ác độc hào quang.
Chu Văn vội vàng giải thích nói:
“Ta là nói, ta là nói, văn tự xem không hiểu lắm cũng không sao, nhìn hình biết là tốt rồi, nhìn hình biết là tốt rồi! Bộ sách này là tìm đã lâu mới tìm được, nghe nói là tiểu thuyết lưu truyền trong hoàng tộc trước khi Mạch Phượng quốc diệt vong.”
Bàng Hà liên tục lật vài trang, cách vài tờ đều có tranh trắng đen minh hoạ, nói thực ra, xem qua tranh minh hoạ liền rất dễ dàng nhìn ra đây là tiểu thuyết gì.
Dịch thứ này làm cái gì?
Mặt hắn đầy dấu chấm hỏi, Chu Văn lại nói:
“Cần Chi trước kia không chú ý.” Không có can đảm nói Bàng Hà chơi bời lêu lổng. “Những sách này sau khi dịch xong đều phải đứa đến chỗ của Hoàng Thượng, thân vương”
Bàng Hà trừng mắt. “Đưa cho bọn hắn làm cái gì?”
“Để bọn họ đọc a!” Chu Văn đương nhiên nói: “Trước giờ đều là như vậy. Những văn tự này sau khi dịch, đều cho lưu lại trong cung làm ghi chép, truyền lưu ở hoàng tộc một thời gian, chờ sau khi Hoàng Thượng phê chuẩn, liền có thể lưu tới dân gian. Ngươi đừng xem đây là dâm sắc tiểu thuyết, kỳ thật, nhân sinh bên trong cũngc ó thể so với sách ở Thiên triều. Lí đại nhân, chúng ta đã dịch xong quyển thứ nhất, đưa đến chỗ nhiếp chính vương cùng Cung thân vương, đúng không?”
“Đúng vậy.” Lão nhân kia gật đầu. “Ở thời của lão phu, có thể dịch hoàn tất bảy quyển này, lão phu đã cho là đủ.”
Bảy quyển? Khó trách mấy tháng nay đều nhìn thấy lão nhân này vùi đầu văn dịch. Lão dịch một quyển đã mất đến một, hai năm, mà lão nhân này cùng cha hắn* thân mình giống nhau, còn có thể sống bao nhiêu năm?
* Ý nói cha Bàng Hà.
Ở trong thư phòng, rành văn tự dị quốc nhất là mấy lão nhân, những người khác, biết bởi vì trong nhà thường kinh thương chạy các nơi, mới có thể hiểu một ít ngôn ngữ của dị quốc, nhưng muốn nói đến văn tự viết, tốt nhất vẫn là tìm lão nhân có hai, ba mươi năm kinh nghiệm.
Bàng Hà trong tay cầm nguyên văn thư, tiến lên liếc mắt nhìn một chút văn tự đã được lão nhân dịch.
“Ân…… Lí đại nhân dịch thật sự là hàm súc cực kỳ.” Hố hố ba ba, một chút thú vị cũng không có, quả nhiên là lão nhân, thật bảo thủ.
Lí đại nhân đầu cũng không ngẩng lên, hừ thanh nói:
“Ngôn ngữ Mạch Phượng cùng Thiên triều tương thông, văn tự tắc phủ, cuối cùng luôn phải chỉnh sửa, quá trình chỉnh sửa tiểu quốc cữu làm sao có thể biết được?”
Bàng Hà bĩu môi, thẳng nhìn đến nguyên văn hình ảnh sống động trong sách. Cung thân vương là trực tiếp lấy đến? Trước kia có loại chuyện tốt này sao sư phụ cũng chưa cho hắn xem qua chứ?
“Tốt lắm, các vị! Đã sắp đến giờ giao tiếp.” Chu Văn mở ra danh sách vào cung tối hôm qua, đem từng bài tử* bày ra trên bàn, cùng mọi người kiểm nghiệm, tiếp theo, hắn nghiêm mặt nói: “Hiện tại có vấn đề rồi đây, tối hôm qua khi Cung thân vương vào cung, giữ lại bài tử, trên danh sách quả thật có hắn, nhưng chỉ có một người, đến nay còn ở lại trong cung, có thể ghi lại rằng tối hôm qua hắn cũng không có vào cung, hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
*Bài tử: thẻ bài.
Người trong dịch quán nhất thời đầu đầy mây đen, sương mù.
Chu Văn không để ý tới Bàng Hà giờ phút này đang theo thói quen cắn quả táo — tính Bàng Hà thích đem quả táo Phúc Thọ trong cung cắn một cái, còn lại liền quăng đến một bên, làm cho người ta không biết là nên bỏ nó hay là nhặt lên ăn. Trong tiếng nhai táo tạp tạp, hắn nghiêm túc nói:
“Nếu là bình thường mọi người nhắm hai mắt thì còn có thể, nhưng tối hôm qua người vào cung khá đông, chỉ sợ mỗi người đều thấy nhiếp chính vương ở trong cung, chúng ta lấy không được bài tử của nhiếp chính vương, nếu có người cầm đến gây rắc rối……”
Mọi người nhất trí ngắm hướng Bàng Hà, ánh mắt hiểu được kể ra: trong thư phòng luôn luôn chỉ có học giả, sẽ không có ai đi đối phó với đai học sĩ thư phòng, nếu thực sự, cũng chỉ có đối phó Bàng Hà, đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ lôi những đồng nghiệp như bọn hắn xuống nước.
Bàng Hà vô tội nói:
“Nhìn lão tử cái rắm. Ai muốn đối phó ta, ta muốn đánh lại hắn.”
Biểu tình vô tội kia cùng lúc phun ra hạt táo, làm khuôn mặt Chu Văn nhăn lại. Lão thiên gia quả nhiên rất là công bằng, cho bọn họ vẻ ngoài bình thường, đồng thời cũng cho bọn hắn văn thải cùng khí chất hơn hẳn Bàng Hà.
Chu Văn làm như không có nghe thấy lời của Bàng Hà, nhìn những người khác nói:
“Tốt lắm, hiện tại thỉnh nói cho ta biết, ai tình nguyện vào sinh ra tử, đi gặp nhiếp chính vương lấy bài tử về?”
Ánh nắng chói chang –
“Vương gia! Vương gia!” thanh âm thanh thúy trẻ tuổi kêu.
Cung thân vương đang ra cửa cung dừng lại, chờ hắn đuổi theo.
Này hắn, tự nhiên là chỉ Bàng Hà. Bàng Hà chạy đến trước mặt Cung thân vương, cười nói:
“Vương gia, đa tạ chăn của ngươi, Cần Chi một đêm ngủ thật sự ngon.” Hắn một tay ôm chăn, một tay cầm một quyển văn thư.
Trưởng Tôn Lệ nhìn hắn, ôn thanh nói:
“Việc nhỏ thôi. Ngươi vội vàng tìm bổn vương là vì việc này?”
“Cũng không phải. Cần Chi là muốn có giang cỗ kiệu của ngươi về, dù sao Bàng phủ là láng giềng của Cung thân vương phủ, cùng trở về cũng tiện. Bàng Báo luôn đến trễ, ở dưới trời nắng Cần Chi thực dễ dàng choáng váng đầu!”
Dù sao hắn mặt dày cũng không phải chuyện mới đây, liền tự động leo lên cỗ kiệu của Cung thân vương.
Trưởng Tôn Lệ cũng không nổi giận, chính là đứng ở chỗ đó trong chốc lát, thần sắc có chút khó lường, rồi cũng đi theo lên kiệu.
Bên trong kiệu ngồi hai người là dư dả, huống chi Bàng Hà trời sinh vốn gầy, hắn vội vàng lấy chăn đắp lên chân hai người, Trưởng Tôn Lệ lập tức đẩy ra.
“Ngươi đắp là được rồi.” Hắn bình tĩnh nói.
Bàng Hà bĩu môi, nói:
“Không đắp thì không đắp, sư phụ thân thể cường tráng, không giống ta thân thể hư lại nhiều bệnh.”
“Ngươi đã gần bảy tám năm không có tái bệnh, sao lại nói là nhiều bệnh?” Trưởng Tôn Lệ thấy hắn cầm trong tay sách, hỏi: “Ngươi cầm đó là sách gì?”
Bàng Hà đang muốn trả lời, bên ngoài kiệu bỗng nhiên vang lên thanh âm của lão nhân:
“Vương gia!”
Này thanh âm rất quen tai, Bàng Hà đang muốn vén kiệu lên nhìn một cái, Trưởng Tôn Lệ chế trụ cổ tay mảnh khảnh của hắn, ngăn cản hắn ra kiệu. Hắn (chỉ anh Vương gia) thần sắc tự nhiên, hỏi: “Tướng gia có chuyện gì?”
Tướng gia? Bàng Hà nói thầm. Là tay chân của Thái Hậu thôi.
“Vương gia, mùng bảy tháng sau đúng là ngày sinh của lão phu, lão phu tốn nhiều tâm tư, mời đến gánh hát nổi danh của nước ngoài, đến lúc đó Vương gia nhất định phải quá phủ……”
“Đây là đương nhiên. Đại thọ Tướng gia, bổn vương tất nhiên phải tự thân quá phủ chúc mừng.”
Một đôi mắt phượng có chút đăm chiêu đánh giá Trưởng Tôn Lệ, đột nhiên, thừa dịp Trưởng Tôn Lệ cùng Tướng gia nói chuyện, dùng sức cắn lên đại chưởng rắn chắc đang chế trụ cổ tay hắn.
Trưởng Tôn Lệ ngay cả mí mắt cũng không động, vỗ sau gáy Bàng Hà. Người sau đau đến thiếu chút nữa bật thốt lên kêu ra tiếng, chỉ phải sau này ngưỡng đi.
Đi con mẹ nó sư phụ, nhẫn tâm như vậy! Bàng Hà một mạch, chân liền muốn đá hắn.
Trưởng Tôn Lệ động tác cũng mau, một bên liền tránh đi vô ảnh chân của Bàng Hà. Bàng Hà hết hy vọng, lấy gót chân cùng hắn đấu vài lần, đột nhiên nghe thấy bên ngoài tướng gia lại nói:
“Vương gia, Hoàng Thượng sang năm đại hôn, tiếp theo cũng nên là thời điểm đàm luận hôn sự của Vương gia. Hoàng Thượng từng hỏi qua lão phu trong phủ còn có vị kiều nữ nào chưa lấy chồng có thể……”
Bàng Hà ngẩn ra, dưới chân dừng lại, vừa vặn bị Trưởng Tôn Lệ đạp trúng giày chân phải.
Trưởng Tôn Lệ nhíu mày, lập tức đề chân buông ra, hắn trả lời:
“Hoàng Thượng cũng còn không có chỉ hôn. Tướng gia, bổn vương còn có việc làm, lần tới nói tiếp, khởi kiệu!”
Cỗ kiệu cùng nhau, rất nhỏ lay động rời đi.
Bàng Hà ngồi ở một bên kiệu, cúi hiện đầu nhìn chằm chằm bản Mạch Phượng dâm thư.
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.” Trưởng Tôn Lệ đạm thanh nói.
“Nha, nhiếp chính vương tối hôm qua ngủ lại trong cung, dịch quán không có bài tử của hắn, ta đến chỗ ngươi lấy một cái.” Bàng Hà vẫn là cúi đầu, lật lật quyển sách.
“Này đơn giản. Ta sai người đến Ung vương phủ lấy là được.”
Trầm mặc trong chốc lát, Bàng Hà lại nói:
“Sư phụ a, ngươi thích xem loại sách này a?” Hắn cười hì hì đem mặt có dâm đồ đưa Trưởng Tôn Lệ xem.
Trưởng Tôn Lệ đảo qua liếc mắt một cái, nói:
“Xem qua.”
“Di, ngươi như thế nào chưa cho ta xem?” Bàng Hà có điểm mất hứng. Sư phụ bình thường là người đứng đắn, nhưng cũng sẽ xem loại sách này, thật muốn nhìn lén biểu tình của sư phụ khi xem sách, là máu mũi chảy ròng ròng hay là biểu tình thẹn thùng cùng giống cừu nhỏ ?
“Sách này là từ phiên thư phòng dịch ra, ngươi sớm nên xem qua.”
Này là đang ám chỉ hắn làm việc không chăm chỉ sao? Bàng Hà lơ đễnh, hừ nhẹ nói:
“Sư phụ muốn xem tập thứ hai, đồ nhi giúp ngươi dịch. Lí đại nhân thật sự là bảo thủ, sư phụ khẳng định là xem đến nghiện. Hắn nhàn hạ, trọng điểm không viết, chữ lạ xem không hiểu hắn đều bỏ qua.”
“Lí đại nhân hành văn còn hơn ngươi nhiều lắm.” Một câu đánh trở về.
Bàng Hà nhếch miệng. Đối, trong mắt sư phụ, hắn cái gì cũng không được, vừa phá hư lại quật, cho dù tính tình Bàng Hà hắn là phá hư, cũng là không làm chuyện khi sư diệt tổ.
Bằng không, sớm thừa dịp thuận lợi, đem sư phụ xử lí!
Hắn ở trong lòng tiết hận nửa ngày, cuối cùng nhịn không được lại nói:
“Cái kia, sư phụ, khuê nữ là Hoàng Thượng sắp sửa chỉ hôn cho ngươi sao?”
Trưởng Tôn Lệ từ chối cho ý kiến.
“Hừ, ta cũng không ngu ngốc, như thế nào không biết tính toán của hắn đâu?” Bàng Hà không nhìn hắn, lật lật sách.
Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ chăm chú đọc, có khi còn phát ra tiếng cười quái dị, hôm nay hắn chỉ cảm thấy những tranh minh hoạ này như thế nào đều làm người ta chán ghét.
Bàng Hà tâm tình không ổn định, có điểm thấp thỏm, lại nói:
“Tướng gia là người của Thái Hậu, sau khi Hoàng Thượng đại hôn, tận lực bồi tiếp nhiếp chính vương cùng Thái Hậu, lại nói, Cung thân vương cùng đại thụ giống nhau, nếu cũng có thể trở thành người bên Thái Hậu, kia toàn bộ Thiên triều không phải trong tay Thái Hậu nắm giữ sao?” Đợi chờ, đợi không được hắn đáp lại, Bàng Hà nâng mắt lên nhìn hắn.
Cặp tuấn mục kia dừng ở trên mặt hắn (chỉ Bàng Hà). Hắn cũng không đỏ mặt, trừng mắt nhìn trở về, miệng nói:
“Sư phụ a! Căn cứ lịch đại thân vương phong lưu, ít nhất còn muốn thêm hai sườn phi, ngươi lão nhân gia nhớ rõ khi dạy các nàng điểm huyệt, đừng làm lụng vất vả quá, cẩn thận bệnh phong a.”
Trưởng Tôn Lệ không để ý tới lời nói của hắn, kéo cổ tay hắn qua, nhìn vết thương bày ra trên đó, nói:
“Làm sao?”
“Bị cắn.” Hắn có chút không tình nguyện đáp, nhưng quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng vụng trộm giơ lên.
“Nói rõ ràng.”
“…… Ta thấy có người bán mình chôn cha thiếu chút nữa bán tới trên giường người ta, liền nhất thời hảo tâm mua về.”
“Chuyện nhà người khác ngươi để ý làm gì?” Hắn thản nhiên nói.
Bàng Hà lại nhìn về phía hắn, che miệng xèo xèo cười:
“Sư phụ, ngươi đau lòng ta a?”
Trưởng Tôn Lệ liếc hắn một cái, vỗ nhẹ lên vết thương, thấy hắn đau đến kêu nhỏ, mới nói:
“Lòng ta đau cái gì?” Một chút, hắn lại nói: “Trong cung đại tổng quản có đề cập qua với ngươi, sau khi Hoàng Thượng đại hôn, hậu cung phi tần liền lần lượt bổ sung vào?”
“Sớm đề cập qua. Hoàng Thượng mới mười hai, cũng khó cho hắn, nếu đến năm hai mươi tuổi không hư hỏng, ta chặt đầu cho hắn làm ghế ngồi.”
Trưởng Tôn Lệ vỗ nhẹ nhẹ đầu hắn một chút, nhướng mi nói:
“Ngươi nếu dám ở bên ngoài nói như vậy, ta cũng không có cách nào cứu ngươi!”
Có lầm hay không? Lão cha hắn đã mất thật lâu, có khi thực cảm thấy sư phụ hoàn toàn hóa thân thành cha hắn. Bàng Hà nghẹn đầy mình khí, nói:
“Ta sẽ không để bất luận kẻ nào của Bàng gia nhập hậu cung, đại tổng quản theo ta đề nghị, ta cũng không để ý!”
“Nữ tử Bàng phủ đã có trong danh sách, ngươi không để ý tới cũng không được!”
Bàng Hà phút chốc ngẩng đầu trừng mắt hắn.
Cỗ kiệu đã muốn dừng lại, Trưởng Tôn Lệ mặt không chút thay đổi, kêu hắn xuống kiệu.
Bàng Hà bị bắt xuống kiệu, trước khi xuống còn không quên mang theo bảo bối chăn của hắn. Hắn nghĩ đá cửa kiệu một cước tiết hận, nhưng nam nhân trong kiệu ánh mắt lạnh lùng nhìn phía hắn, hại hắn không tự chủ được run lên.
Một ngày làm thầy, quả nhiên cả đời làm cha.
Trên đời mỗi người đều có khắc tinh, hắn này ác bá đương nhiên cũng sẽ có, hơn nữa không khéo là người cả đời làm cha kia, không biết tương lai ai sẽ là khắc tinh của sư phụ đây?
Tóm lại, không phải hắn là được!
Hắn oán hận buông chân, quyết định quay đầu đổi lại đá cửa lớn Bàng phủ.
“Cần Chi.” Nam nhân trong kiệu lại gọi hắn, kiên nhẫn chờ Bàng Hà xoay người, mới nói: “Hoàng Thượng năm nay mới mười hai, thời gian của hắn còn rất dài, cũng không phải hôm nay vào cung ngày mai sẽ tuẫn táng. Ngươi không thể lấy ý nghĩ của chính mình áp cho nữ tử trong Bàng phủ.”
“Ai lại muốn tiến cung chứ?” Hắn hoàn toàn không thể lý giải.
“Đúng vậy, còn có cái nha đầu quật cường không chịu tiến cung, còn vì thế bị bệnh một hồi.” Ngữ khí của hắn thật ra có chút hoài niệm.
Bàng Hà ngẩn người, nhất thời đoán không ra sư phụ là ám chỉ hay trêu ghẹo cái gì. Người cứng nhắc như vậy, muốn nói trêu ghẹo, căn bản là người say nói mớ.
“Đừng lại đi nháo sự. Triệu Thái Phó là đệ tử cha ngươi, hắn có thể buông tha ngươi một lần, hai lần, nhưng nếu gặp gỡ người khó dây vào, đến lúc đó ngươi kêu cha gọi mẹ đều không còn kịp rồi.”
Phi! Hắn mà kêu cha gọi mẹ mới gặp quỷ! Bàng Hà đi vài bước đến cửa lớn Bàng phủ , rồi sau đó ngẫm một chút, lại đi trở về trước kiệu, hỏi:
“Trong cung thật sự có quỷ?”
“Không liên quan đến ngươi.”
Bàng Hà nghe vậy, lại thêm nổi giận. Đối, chuyện gì cũng không liên quan đến hắn!
Liều lĩnh, hắn một dung sức đá một cước vào cửa kiệu, sau đó thừa dịp người trong kiệu còn không có phát tác, thực không có can đảm nhanh như chớp chạy về Bàng phủ.
“Đóng cửa đóng cửa, hôm nay bổn thiếu gia không tiếp khách!” Bàng Hà đầu cũng không quay lại kêu lên.
Trưởng Tôn Lệ thấy thế, ánh mắt mặc dù trầm nhưng cũng hàm chứa sủng nịch.
Hắn nhĩ lực tốt, nghe thấy kiệu phu thấp giọng nói thầm:
“Cũng không phải là đá hỉ kiệu……”
Hỉ kiệu? Hắn cùng với Bàng Hà hai người đều còn chưa có hôn phối, đá hỉ kiệu của ai? Muốn đá cũng không phải là Bàng Hà đá. Tư điểm, ánh mắt hắn vi nhu, buông rèm kiệu, nói:
“Hồi vương phủ đi.”
“Chuyện ma quái? Quốc cữu là nghe ai nói?” Tiểu hài tử mặt mày rất giống Cung thân vương nhăn mi hỏi.
Tiểu hài tử này, một thân tiểu long bào, còn có tính trẻ con, nhưng giơ tay nhấc chân lại tràn ngập quý khí trời sinh.
“Ngẫu nhiên nghe thấy, cũng đã quên là ai nói!” Bàng Hà lột vỏ, một ngụm ăn vào quả vải no mọng.
Tuy động tác Bàng Hà không hợp với khí chất hoàng tộc, nhưng thoạt nhìn chính là cảnh đẹp ý vui. Tiểu hoàng đế lấy lại tinh thần, hỏi: “Ngươi ngẫm lại, rốt cuộc là ai nói?”
Bàng Hà nghĩ nghĩ, chống má nói: “Là Cung thân vương nói!” Cái này gọi là hoàn toàn giá họa.
“Hoàng thúc?” Tiểu hoàng đế có chút sợ hãi hoàng thúc không thân thuộc lắm này. “…… Cũng phải, ngươi cùng hoàng thúc giao tình rất tốt……” Tự nhiên không thể trách tội hoàng thúc. Rõ ràng tin tức đã được phong tỏa, nào biết hoàng thúc lại nói với tiểu quốc cữu?
Bàng Hà phun ra hột vải, đứng lên vỗ vỗ ống tay áo, quỳ xuống trong ngự hoa viên.
“Là Bàng Hà không tuân thủ quy tắc, nghĩ rằng thần và Hoàng Thượng đã muốn thân như cậu cháu ruột, cho nên nhất thời mạo muội hỏi chuyện không nên hỏi…… Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”
Tiểu hoàng đế trừng hắn một cái, cho thái giám cùng cung nữ rút lui, mới thở dài nói:
“Cậu nói như vậy, chẳng phải là khiến ta áy náy trong lòng sao? Ta xem ngươi là cậu của ta, ngược lại người chân chính không thân cận chính là cậu, ngươi rõ ràng……”
“Tốt lắm tốt lắm!” Bàng Hà nắm lấy tiểu Hoàng đế đang phùng má, thẳng đến khi hắn trừng mắt nhìn lại, mới buông tay đứng dậy. “Tiểu sanh nhi* mới mấy tuổi, càng lúc càng ra vẻ người lớn, sang năm sau khi đại hôn ngươi chính là người lớn rồi, ta không thể chơi với ngươi như vậy nữa!”
(R:* Chữ “sanh” trong “cữu sanh” (cậu cháu) chứ k phải trong tên của tiểu Hoàng đế có chữ ”Sanh”.)
“Sang năm đại hôn……” Tiểu hoàng đế lắc đầu, đi theo Bàng Hà tản bộ trong ngự hoa viên. Hắn thẳng thắn nói: “Cậu, lời này ta chỉ nói với ngươi, ta tuyệt không muốn đại hôn, nhưng là cố tình không thể không làm. Nói hoàng thúc, hắn không hiểu, nói Thái Hậu, người cũng không biết, ngươi còn chưa có thành thân, nhất định có thể hiểu được ý tứ của ta, đúng không?”
“Thật đáng thương!” Bàng Hà đồng tình vỗ vỗ đầu hắn.
Tiểu hoàng đế lườm hắn một cái, thiếu chút nữa muốn bật thốt lên: Hắn là Hoàng Thượng nha, dám nói hắn đáng thương? Nhưng nghĩ đến giờ phút này là cậu cháu, không phải quân thần, liền đúng lúc sửa miệng:
“Trong phủ cậu có nữ tử giống ngươi sao?”
“Không có! Ta là độc nhất vô nhị, không cho phép có người bắt chước!” Bàng Hà khí thế kiêu ngạo nói.
Tiểu hoàng đế phốc xích cười:
“Cũng đúng. Nếu có một Bàng Hà thứ hai, kinh sư sẽ rối loạn! Ta thường nghe nói cậu bên ngoài gây rắc rối, nhưng lại cảm thấy ngươi trong cung cũng là biết điều đúng mực, đối thái phi lại cung kính có thừa, ngươi người này, thật sự là cổ quái, làm ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là người tốt hay người xấu.”
Bàng Hà nghĩ nghĩ, nói:
“Nếu ta ở trong cung nháo, ngươi chẳng phải là khó xử sao?” Hắn dùng lực bẻ xuống hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên, cười hì hì nói: “Sanh nhi luôn luôn nói lảng sang chuyện khác, mau nói cho ta biết cái chuyện ma quái nghe đồn kia!”
Tiểu hoàng đế trừng hắn, làm như không phát hiện hành động hái hoa ác liệt, nghĩ nghĩ rồi nói:
“Cậu là người một nhà, ta không phải là không cho ngươi biết, mà là loại chuyện ma quái này đối với người nghe luôn không tốt, hoàng thúc và ta, đều là người trong hoàng tộc, tự nhiên không bị loại sự tình này ảnh hưởng, nhưng nghe nói cậu giờ nhiều bệnh, ta sợ lỡ như……”
“Tốt lắm tốt lắm, biết ngươi suy nghĩ cho ta rồi.” Bàng Hà ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, hiếu kỳ nói: “Rốt cuộc là có quỷ hay không?”
Tiểu hoàng đế chần chờ một chút, nói:
“Là quỷ ở hậu cung. Mấy tháng nay, cung nữ ở hậu cung thường hay phát hiện quỷ ảnh, rõ ràng là không có người ở đó, nhưng lại thấy bóng dáng người đến rồi đi mà không để lại dấu vết . Đương nhiên, cũng có thể là cung nữ trong lòng nghi ngờ nên bị quỷ ám ảnh, nhưng mà mấy tháng nay đều có các cung nữ khác nhau nhìn thấy, cái này không thể giải thích.” Nói đến chỗ này, tiểu hoàng đế đột nhiên không nói nữa, sau đó lại tiếp “Những gì ta vừa nói đều là các cung nữ phỏng đoán, không thể coi là thật sự đúng”.
Còn nữa, chuyện tiếp theo, có chút đau đầu, có thể từ nay về sau cự tuyệt nữ tử Bàng phủ tiến cung theo như cậu muốn hay không.
Trên đời hắn muốn ai thì người đó phải vào cung, Bàng Hà cự tuyệt cũng không được, nhưng, hắn luôn nghĩ muốn tôn trọng người cậu hay cùng hắn chơi vui vẻ này một chút.
Khi còn nhỏ xung quanh hắn đều là mấy cố mệnh đại thần, nếu không chính là Thái Phó già nua, đến thái giám bên người để hắn sai khiến cũng là lớn tuổi, để thuận tiện chiếu cố tiểu hoàng đế hắn.
Mặc kệ là Cung thân vương hay là Ung thân vương, đều lấy điều kiện tiên quyết là dạy hắn trở thành một thế hệ minh quân mà thân cận hắn, càng đừng nói đến mẫu hậu kia, luôn chú ý nắm bắt cơ hội thảo thánh ân.
Bàng Hà này thì khác, lần đầu tiên ở bên người thái phi nhìn thấy hắn, hắn nghĩ tiểu hài tử bốn tuổi không có bao nhiêu trí nhớ, dám trước mặt thái phi đến chọc hắn.
Rồi sau đó vài lần hắn cố ý hoặc vô tình đến chỗ thái phi, luôn muốn tìm tiểu quốc cữu đến để nháo cái thế giới vắng vẻ của hắn. Rõ ràng đều là người đã hai mươi tuổi, thế nhưng lại có tính tình trẻ con, nháo đến sau này ngay cả mẫu hậu cũng phê bình kín đáo.
“Cậu, ngươi tuổi không nhỏ, không bằng ta thay ngươi chỉ hôn…… Ngươi làm cái gì vậy? Đau đau đau!” Hắn nói không được rõ ràng lắm, bởi vì hai má bị nắm đau, hắn giận dữ đá Bàng Hà một cước.
Bàng Hà thế nhưng không tránh, ngã ngồi trên đất.
“Ngươi nếu dám chỉ hôn, ta liền đào hôn!”
Tiểu Hoàng Thượng đau đến che hai má, trừng mắt hắn. “Ngươi cả đời không thành thân, không khai chi tán diệp cho Bàng gia sao?”
“Đã khai chi tán diệp từ lâu rồi, ngươi không phải là thái phi sinh, nhưng thái phi đối với ngươi như là do chính mình sinh ra, ngươi thuận tiện theo làm người Bàng gia luôn đi.”
“Ngươi như thế nào cùng hoàng thúc nói chuyện không khác nhau lắm?”
“Di?” Bàng Hà nhìn về phía hắn. “Hoàng thúc nào?”
“Ta còn có thể thay hoàng thúc nào chỉ hôn? Đương nhiên chính là Cung thân vương ở cách vách Bàng phủ. Ta trước kia có ý thay hắn chỉ hôn, hắn nói một lòng một dạ của hắn đều ở trên người ta, ta giống như là hài tử của hắn, hài tử còn chưa lập gia nghiệp, hắn cũng không có tâm……”
Vốn đang nghĩ lại oán giận hoàng thúc một chút, hắn giống như con thân sinh của hoàng thúc, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một người rõ ràng ngày thượng bộ dáng thực kiều diễm giờ phút này lại che miệng phát ra tiếng cười quái dị như chuột, tiểu Hoàng Thượng ngẩn ngơ, dùng sức đánh lên đầu Bàng Hà.
“Cậu, ngươi trúng tà!” Khó trách lúc trước hắn cố ý hỏi vài vị đại thần có nguyện ý cùng Bàng phủ kết thân, từng đại thần đều thực rõ ràng thoái thác.
Tất nhiên, mục tiêu hàng đầu của bọn họ là cùng Cung thân vương kết thân, chờ đến khi xác nhận là không thể đăt hy vọng ở chỗ Cung thân vương, mới chuyển sang Bàng Hà — đương nhiên, cũng phải xác định nữ tử Bàng phủ sau khi vào cung có được hắn sủng ái mới được.
Tiểu hoàng đế hắn cũng thực phiền toái a! Nữ tử Bàng gia người nào muốn vào cung hắn cũng chưa xem qua, đến lúc đó còn phải phí sức lao động làm bộ sủng ái người này, để giữ vững địa vị của Bàng Hà ở triều đình.
Cậu rốt cuộc có hiểu hắn vất vả thế nào hay không? Hắn là thật tình thích người cậu này mới bằng lòng làm như vậy, hắn hiểu hay không a!
“Cậu, ngươi còn tiếp tục như vậy, có ai còn muốn gả cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi đối với tương lai không có kế hoạch sao?”
“Xèo xèo, có a, kế hoạch trong tương lai của ta chính là ra khơi làm hải tặc.”
“Hải tặc?”
“Đúng vậy, bởi vì hải tặc có thể muốn làm gì thì làm, đương nhiên cũng có thể đánh cắp người trong lòng a!” Hắn cười đến miệng cũng méo.
Tiểu Hoàng Thượng trợn mắt há hốc mồm, rốt cục nhịn không được nắm chặt quyền, hung hăn đánh vào đầu hắn một chút.
Có thái giám từ phía sau vội vàng tới. Tiểu hoàng đế lập tức thẳng người. Bàng Hà cũng thực mau lẹ đứng dậy, một trước một sau cực kỳ ăn ý, khoanh tay thưởng thức trăm hoa nở rộ trong ngự hoa viên .
Quân thần phi thường có tâm tình ngắm hoa.
“Lúc này hoa nở thật đẹp a, quốc cữu……” Tiểu hoàng đế trầm ổn nói.
“A, đúng a. Hoàng Thượng còn đẹp hơn hoa này, đẹp đến các đại thần đều bị mê hoặc …” Bàng Hà phấn khởi trả lời, cười đến lộ cả răng trắng.
“…” Tiểu Hoàng đế khóc thầm trong lòng, mai mốt có nên gọi Bàng Hà đến hay không a.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp