Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 27: Đáng chết, để tôi làm cho cô phải câm miệng!


Chương trước Chương tiếp

Cảm giác duy nhất của cô vào lúc này, đó chính là đau.

Con mắt từ từ mở ra, trước mặt một màu trắng toát, không nhìn thấy rõ được hình ảnh. Trong cơn mông lung, cô cảm nhận có một người bước ra từ trong làn sương mờ ảo, đợi cô nhìn thấy rõ hình dáng người đi tới, liền kinh ngạc không thốt nên lời.

Vẫn bóng dáng ngày cũ, Dật Thanh anh tuấn và dịu dàng như ba năm trước. Nhìn anh bước đến bên cạnh mình, cô giống như là nhìn thấy ánh Mặt Trời. Làm cho người ta nhịn không được liền buông những lo lắng trong lòng xuống, đi bên anh hưởng thụ cảm giác ấm áp.

“Dật Thanh? Là anh sao? Dật Thanh?” Trước mắt vẫn là người đó, cô mừng rỡ hô. Đôi tay run rẩy muốn đi tới chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia.

Một giây tiếp theo, sắc trời biến đổi, sương trắng mông lung liền biến thành cuồng phong, khuôn mặt nhu hòa được thay thế bằng gương mặt tàn khốc. Thi Tĩnh đang bước lên chợt sững sờ tại chỗ, ngắm nhìn khuôn mặt biến hóa của Dật Thanh.

“ Dật Thanh……………..anh…………….” Cô kinh ngạc nhìn gương mặt chảy máu của Dật Thanh.

Hô hấp nhất thời bị nghẹt, cổ của Thi Tĩnh bị Dật Thanh kéo lên, dùng sức bóp cổ họng của cô. Máu trong miệng Dật Thanh không ngừng ứa ra,nói, “Là cô, chính cô đã hại chết tôi! Trả mạng lại cho tôi, dùng mạng của cô đổi lại mạng của tôi!”

“ Khụ khụ khụ………..thật xin lỗi, Dật Thanh! Thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi!” Con ngươi khẽ khép lại, nước mắt trào ra. Thi Tĩnh không giãy dụa nữa, mặc cho Dật Thanh bóp cổ cô, nếu như Dật Thanh muốn lấy mạng của cô, cô sẽ cho anh được như ý. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh hiện đầy nước mắt.

“ Nghĩ xong? Xác định không cần mở mắt sao?”

Một giọng nói lạnh lẽo kéo cô từ trong bóng tối ra ngoài, lần nữa mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt bởi vì tức giận mà nổi đầy gân xanh của Vân Dật Bạch.

Hít sâu một hơi, cô muốn lùi ra xa, điều đó làm cho vết thương trên tay và chân xé rách đau đớn.

“Đau………………”

Vân Dật Bạch lạnh lùng nhếch môi, nhìn cô giễu cợt, “Sợ cái gì? Tôi cũng không có ăn thịt cô!”

Chắc là không nhưng sẽ làm cô thương tích đầy người. Ở trong lòng Thi Tĩnh khẽ trả lời.

“ Tại sao anh lại ở đây?” Thi Tĩnh hỏi.

“ Không lẽ cô muốn tôi nhặt xác cô?” Vân Dật Bạch cười lạnh, “ Nếu muốn chết hãy chết xa một chút, không cần làm dơ bẩn nhà của tôi!”

Lời nói của hắn làm Thi Tĩnh nhớ lại mọi chuyện. Cô muốn bôi thuốc nhưng vì đau đớn mà ngủ mê man. Vậy, mới vừa rồi là mơ sao.

Khóe miệng Thi Tĩnh nâng lên, cô tự cười nhạo sự điên khùng của mình. Làm sao có thể, làm sao Dật Thanh lại xuất hiện trước mặt cô đây?

Nước mắt làm cho cô không nhìn rõ được vẻ mặt của Vân Dật Bạch, nhưng lại có thể tưởng tượng được cơn giận của hắn. Từ lần gặp mặt đầu tiên hắn đã không thích cô rồi. Cô không biết là mình đã làm sai điều gì, nhưng hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô một cái. Hắn hận cô hại chết Dật Thanh. Hiện tại người hy vọng cô mau chết đi cũng chỉ có hắn.

Bị tiếng cười của cô làm cho không được tự nhiên, Vân Dật Bạch bỗng nhiên đưa tay cản tiếng cười từ trong miệng cô, không cho nó tràn ra, thế nhưng tiếng cười vẫn có thể thông qua khe hở của tay mà thoát ra ngoài.

“ Đáng chết, để tôi làm cho cô phải câm miệng!” Bàn tay đang che miệng Thi Tĩnh hướng xuống cổ cô, bóp chặt bàn tay cô, thành công cắt đứt tiếng cười.

Hô hấp bị chặn, Thi Tĩnh yếu ớt mở hai mắt ra, nhẹ nhàng nhếch môi hiện ra nụ cười tái nhợt.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...