Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 150: Đưa Thi Tĩnh đi


Chương trước Chương tiếp

Trầm mặc hồi lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Muốn làm gì?"

"Đảm bảo nhiệt độ cơ thể cô ấy sẽ không giảm xuống, như vậy là thích hợp nhất cho việc trị liệu." Bùi Lăng nói.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch không nói lời nào, Thi Tĩnh trong lòng càng ngày càng lạnh, cánh tay anh không tự chủ mà siết chặt lại. "Bao lâu!"

"Cái gì?"

"Cần bao lâu mới đến?" Khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch căng cứng lạnh lùng nhìn những người khác.

"Dật Bạch, cậu đừng sốt ruột, giờ hãy còn có bác sĩ, trước tiên cậu..." Bùi Lăng còn chưa nói xong, đã bị Vân Dật Bạch lạnh lùng gầm nhẹ, "Cút!"

Bùi Lăng kinh ngạc nhìn bạn, "Dật Bạch?"

"Cút ngay!" Vân Dật Bạch siết chặt cánh tay, ôm Thi Tĩnh trong lòng, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn theo bước chân của Bùi Lăng, "Đừng đến gần tớ!"

Bùi Lăng đứng lại cách Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh ba bước, "Dật Bạch..."

"Rất xin lỗi, Lăng, hiện tại mình không tin bất kỳ kẻ nào!" Thuộc hạ của mình nhiều lần gây ra chuyện như vậy, hiện tại Vân Dật Bạch rất khó để nói với mình nên tin người bên cạnh.

Nghe vậy, Bùi Lăng có chút kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch, đáy lòng anh rung động khó có thể dùng lời nào để diễn tả. Anh không biết, sức ảnh hưởng của Thi Tĩnh lại đủ để khiến Vân Dật Bạch làm ra những hành động như vậy! Cậu ta bắt đầu hoài nghi những người bên cạnh.

Tuy rằng lần này gặp chuyện không may thật sự là do sơ suất của người bên cạnh, Bùi Lăng vẫn khá kinh ngạc. Chưa từng xảy ra, cho dù có làm gì Vân Dật Bạch cũng sẽ không hoài nghi anh. Thế nhưng bây giờ, ngay cả mình cậu ấy cũng không tin!

Từ từ dừng bước lại, Bùi Lăng dời mắt nhìn Thiếu Kỳ cùng những người khác, đồng loạt tạo thành một vòng tròn vây lấy Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh, đem hai người bảo vệ vô cùng tốt.

Bùi Lăng nhìn sâu vào Vân Dật Bạch ở bên trong, anh thở dài.

Khi trở lại đảo thì nhanh hơn so với khi đi, điều khiến Bùi Lăng cảm thấy ngoài ý muốn là, trên đảo của anh lại có thêm một đám người chuyên nghiệp khác đến chiếm giữ.

Ở đây, chỉ mong không nhận ra là Tông Chính. Trên thực tế, khi thấy Tông Chính xuất hiện Vân Dật Bạch cũng đã biết, trước đó anh đã nhờ cậu ấy một chuyện, cậu ấy đã đồng ý!

Tông Chính chậm rãi tiến lên đưa tay tiếp nhận Thi Tĩnh trong lòng Vân Dật Bạch, nhìn cậu ta thật lâu sau đó xoay người đi vào trong biệt thự.

Đám người Bùi Lăng nhìn nhau, đều không rõ những người này rốt cuộc là ai? Khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là Vân Dật Bạch lại buông lỏng cánh tay đang ôm Thi Tĩnh.

Cơ bắp toàn thân căng cứng nhìn không rời mắt theo động tác của Tông Chính. Bước nhanh đuổi theo. Trước cửa của biệt thự, anh thấy Tông Chính đưa người đến, đôi mắt âm trầm dừng lại thật lâu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng Tông Chính.

Trong thoáng chốc khi lên máy bay Tông Chính chợt quay đầu nặng nề nhìn Vân Dật Bạch, "Tớ đi đây!"

Vân Dật Bạch nhìn không dời mắt theo ánh mắt của cậu ấy, như muốn tìm được đáp án từ ánh mắt của cậu ấy.

Thật lâu sau, đợi đến khi mọi người đều thấy Tông Chính gật gật đầu, lúc này Vân Dật Bạch mới hơi gật đầu nói, "Đi đi!"

Đến lúc này, Tông Chính không quay lại nữa, máy bay quân dụng nhanh chóng chuyển động. Mà thân mình Vân Dật Bạch vẫn thẳng tắp đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đám người Bùi Lăng cũng không ai dám quấy rầy anh.

Anh nhìn cũng không hiểu Vân Dật Bạch làm vậy là có ý gì?

Tông Chính anh đã gặp qua người này vài lần, thái độ của Tông Chính đối với Thi Tĩnh quá mức khẩn trương, đối với một người đàn ông mà nói, Bùi Lăng hiểu rất rõ ý nghĩa sâu xa trong đó. Anh nghĩ Vân Dật Bạch biết, nhưng bây giờ cậu ta lại đem Thi Tĩnh giao cho Tông Chính.

Điều này khiến Bùi Lăng khó hiểu!

Không biết Vân Dật Bạch đã đứng bao lâu, anh chợt xoay người nhìn Bùi Lăng nói, "Tìm được những người khác chưa?"

Rất hiển nhiên Bùi Lăng vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, vội nói, "Chưa!"

"Xung quanh nơi tìm được Thi Tĩnh, nhất định còn có thể tìm được người khác!" Vân Dật Bạch khăng khăng nói. Lúc này đây Vân Dật Bạch thật sự đã nổi giận.

Đang nói sơ qua, điện thoại trong người Bùi Lăng vang lên, sau vài giây nhận máy, Bùi Lăng kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Dật Bạch một cái. Ngắt liên lạc, anh hơi hơi gật đầu, "Cậu nói đúng. Tìm được tên điếc kia rồi!"

"Đi!" Vân Dật Bạch xoay người đi trước.

Cách nơi tìm được Thi Tĩnh không xa có một ngôi nhà gỗ, Bùi Lăng cùng Vân Dật Bạch và đám người Thiếu Kỳ nhìn đến một thi thể nằm dưới đất.

Là một người đàn ông rất trẻ tuổi, khi khuôn mặt kia xuất hiện trong tầm mắt Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch nặng nề nhắm mắt lại, lạnh lùng nhìn vào người nằm bên trong vũng máu.

Khuôn mặt này, anh đã từng gặp, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng anh lại đem khuôn mặt này khắc sâu trong lòng.

Người này... lúc trước là tình nhân của mẹ!

Trong phút chốc, cả người Vân Dật Bạch lao ra ngoài như đầu bánh xe lửa.

Là anh ta, vậy mà là anh ta!

Điều này không khỏi khiến anh hoài nghi chuyện này có liên quan đến mẹ anh.

Trong những thông tin mà Văn Thiếu Giác đưa cho anh, người đàn ông này đã ba năm rồi không liên lạc với mẹ anh. Nhưng không bao lâu sau khi Thi Tĩnh khăng khăng muốn đưa mẹ ra khỏi viện điều dưỡng, hai người lại một lần nữa liên lạc trở lại.

Là như thế sao? Thật sự giống như trong suy nghĩ của mình sao?

Gần như ngay lúc đó, Vân Dật Bạch khó có thể chấp nhận được chuyện này.

Trước mặt trở nên trống rỗng, Vân Dật Bạch đưa tay chống lên cửa gỗ, lẳng lặng nhìn ra bãi biển mênh mông ngoài kia, cho đến khi Bùi Lăng đi đến phía sau anh, "Cậu quen anh ta?"

Vân Dật Bạch khẽ gật đầu. Có khả năng người này có liên quan đến vụ nổ trước đó của anh. Điều này cũng chứng minh, mẹ anh cũng tham gia vào chuyện này sao?

Không, không thể nào! Mẹ sẽ không làm hại anh, điều này anh hết sức khẳng định, như vậy chỉ còn một lời giải thích, trong cuộc sống của mẹ, còn tồn tại người khác.

"Lăng, có thể tìm được dấu vết tồn tại của người thứ ba không?" Anh cần một lý do, một sự thật để chứng minh, chuyện này không có chút liên quan nào đến mẹ anh!

"Ngoài dấu vết của Thi Tĩnh và người đó, không phát hiện người thứ ba, nhưng ở bên ngoài ngôi nhà lại phát hiện có dấu vết của người thứ ba, dường như là đi cùng Thi Tĩnh!" Đám thủ hạ của Bùi Lăng cũng được coi là chuyên nghiệp có một số việc không cần anh phân phó cũng sẽ chủ động tìm hiểu, cũng bởi vậy, anh mới biết được, có thể coi như điều đó không sai!

"Không tìm được người?"

"Không hề!" Bùi Lăng cũng rất tiếc!

"Thật không?" Vân Dật Bạch mỉm cười, thản nhiên mở miệng. Nhưng cũng khẽ thở dài một hơi.

Sau đó, Vân Dật Bạch chợt quay đầu, "Nếu cậu muốn thản nhiên rời khỏi đây, mà lại không bị phát hiện, vậy cậu sẽ chọn cách gì để rời khỏi nơi này?" Anh hỏi Bùi Lăng.

"Đầu tiên, tớ sẽ không trốn, cũng sẽ không lén lút rời khỏi nơi này! Ngược lại, nếu như là tớ. Tớ sẽ chọn lặn xuống biển để rời khỏi đây, chỉ cần có một chuyến tàu chở khách định kỳ dừng lại ở một nơi cố định, sau khi lặn xuống biển, rất đơn giản!" Bùi Lăng nói về thân phận của mình đồng thời cũng không quên đưa ra đề xuất.

"Cho nên?" Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.

"Tớ đương nhiên hiểu cậu nói gì. Chẳng qua, vùng biển này cũng không phải của mình tớ, cho dù có người mới đến tớ cũng không thể tra được gì!" Bùi Lăng thản nhiên gật đầu.

"Thế nhưng, tớ có thể điều tra từ những người bên cạnh tớ!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói.

Nghe vậy Bùi Lăng không khỏi nhướng cao lông mày. Đúng vậy, chỉ cần tìm được du thuyền của người bên cạnh Vân Dật Bạch ở đây một ngày rời bến đã lâu mà chưa trở về, đó sẽ là một trong những kẻ bị tình nghi!

"Cậu không định để cảnh sát nhúng tay vào à?" Bùi Lăng biết, sống trong đất nước này, Vân Dật Bạch nếu muốn làm gì sẽ rất khó để thực hiện.

Vân Dật Bạch không nói gì, chỉ thản nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này không khỏi khiến Bùi Lăng có chút hứng thú, nhưng anh cũng không rõ, sau khi rời khỏi đây, Vân Dật Bạch muốn làm gì, anh cũng sẽ không nhúng tay vào!

Xác định được mình muốn gì, Vân Dật Bạch cũng không nghỉ lại, đêm đó liền rời khỏi đảo.

Nhìn thấy sự xuất hiện của anh, Lăng Thiếu Dương không khỏi đưa tay gắt gao ôm chặt bạn thân vào ngực. Vân Dật Bạch dịu dàng cười, "Cám ơn!"

Nếu như không có người bạn thân đáng tin ở đằng sau, anh rời đi như vậy, không chừng đã có chuyện xảy ra!

"Không phải cậu tìm được Thi Tĩnh rồi sao? Người đâu?" Lăng Thiếu Dương ngó xem phía sau anh, cũng không phát hiện người mình muốn tìm.

Không chỉ anh, mà ngay cả Thẩm Lạc Du cũng vì lo cho Thi Tĩnh mà nhiều lần hỏi thăm anh. Anh rất vui vì mình có được sự chú ý của cô, nhưng lại cũng vô cùng lo lắng, cũng khiến anh rất bối rối.

"Đi rồi!" Vân Dật Bạch trầm mặt, nói sang chuyện khác, "Công ty có vấn đề gì à?"

"Về cơ bản thì không có vấn đề, mọi rắc rối trên bàn làm việc của cậu đều đã làm!" Lăng Thiếu Dương nhướng mày cười, "Tớ muốn được thưởng!"

"Xong việc đã!" Vân Dật Bạch cũng không phản đối, "Yên tâm, tớ sẽ cho cậu thời gian theo đuổi Thẩm Lạc Du!" Anh nói đùa. Thuận tay đóng cửa văn phòng lại.

Lăng Thiếu Dương nhìn cánh cửa đóng chặt không khỏi thở dài, đi rồi? Với ai? Đây là đáp án gì vậy?!

Điều duy nhất có thể khẳng định là, tình trạng của Thi Tĩnh không có vấn đề gì. Cái này xem như một tin lớn. Như vậy, không phải anh có một lý do vô cùng tốt liên lạc với Lạc Du sao?

Để cơ thể mình chìm vào chiếc ghế rộng thùng thình, Vân Dật Bạch không thèm nhìn đến đống văn kiện chất cao như núi. Hai tay anh chống bên má.

Là anh để Tông Chính đưa Thi Tĩnh đi. Anh và Tông Chính từng có một cuộc nói chuyện trong thời gian dài. Tông Chính biết mọi chuyện của anh không sót một chữ.

Trái tim cậu ấy, lý do cậu ấy động lòng với Thi Tĩnh, còn có yêu cầu của anh nhờ cậu ấy đưa Thi Tĩnh đi tất cả mọi hành động! Đều đã được anh sắp xếp từ trước!

Lý do nói cho cậu ấy biết, anh cho làm thế là đúng, trong tình huống như vậy, người có thể bảo vệ cô ấy và đứa trẻ chỉ có Tông Chính! Anh biết Tông Chính sẽ đối xử tốt với cô ấy. Sẽ nghiêm túc chờ cô ấy và đứa trẻ! Điều này, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng lo lắng.

Tông Chính cũng không nói cho anh biết, đưa người đi đâu, anh cũng không đuổi theo hỏi.

Có lẽ, tất cả mọi thứ giữa anh, Thi Tĩnh và Dật Thanh, lúc này đều đã kết thúc rồi?!

Từ từ mở mắt, đôi mắt ưng của Vân Dật Bạch nhìn về vùng tối của văn phòng. Sau một lúc thật lâu, anh bắt đầu với công việc nặng nề của mình!

Làm cho tất cả mọi việc nhanh chóng kết thúc. Khi đó, anh có thể...

Anh phải đợi, chờ cho tất cả chấm dứt.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...