"Đau!"
Rốt cuộc anh làm sao vậy?!
Tiếng kêu của cô phút chốc kéo Vân Dật Bạch khỏi dòng suy nghĩ, chợt đẩy cô ra.
Lực từ anh khiến lưng Thi Tĩnh đập mạnh vào sofa, cũng may sofa mềm khiến lực giảm đi, cô cũng không cảm thấy quá đau!
"Anh làm sao vậy?" Thi Tĩnh thật sự nghĩ không ra... Vân Dật Bạch anh ta!
Bỗng nhiên hoàn hồn, Vân Dật Bạch chợt đứng thẳng người, nhìn lên huyệt nhân trung sưng đỏ của Thi Tĩnh, tức giận nói, "Thi Tĩnh!"
"Sao vậy? Tôi đã làm gì mà vẻ mặt anh như muốn ăn thịt tôi vậy!" Thi Tĩnh nghi hoặc hỏi. Từ sau khi vào nhà cô và anh dường như chưa từng đối mặt trực tiếp, cô có thể đắc tội gì với anh chứ?
Thi Tĩnh càng nghĩ càng thấy mình vô tội!
Đôi mắt Vân Dật Bạch híp lại âm trầm trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của cô, "Sao cô lại giấu tôi?"
Bộ dạng vừa rồi của cô là ngất xỉu. Hơn nữa không biết đã kéo dài bao lâu! Vân Dật Bạch không dám tưởng tượng, nếu như vừa rồi mình xuống trễ chút nữa, liệu bây giờ cô còn có thể đứng trước mặt mình tức giận mắng thế này được không. Vừa nghĩ như vậy đã khiến lòng anh có cảm giác là lạ.
Chết tiệt, anh còn chưa nói muốn kết thúc, cô đừng mong xảy ra chuyện gì! Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Ánh mắt của anh nóng rực mà sắc bén. Khiến Thi Tĩnh có chút nghi hoặc, "Không có!"
"Không có?" Đôi mắt Vân Dật Bạch híp lại xác nhận, "Cô muốn tự mình nói cho tôi biết, hay muốn chờ đến khi tự tôi tìm ra?!"
Nghe vậy, Thi Tĩnh hơi trầm ngâm, như nghĩ đến điều gì, chợt cong khóe miệng, "Không có!" Chẳng qua trong lời nói có chút lo lắng.
"Rốt cuộc có hay không!" Anh hét lớn một tiếng.
"Không có không có không có, quả thật không có! Anh làm sao vậy? Đang nguyền rủa tôi có phải không? Tôi nói không có quả thật không có." Chợt đứng lên, Thi Tĩnh nhảy lên sofa căm tức nhìn thẳng Vân Dật Bạch.
Chưa thấy qua người nào như anh, cô đã nói là không có, vậy mà còn có người nguyền rủa cô có chuyện!
"Không có vậy sao cô lại ngất xỉu? Không có vậy sao cô lại không lên tiếng? Không có vậy sao cô lại nằm hôn mê bất tỉnh trên sofa! Thi Tĩnh, cô muốn tôi bóp chết cô sao? Hả!" Khi nói đến từ cuối cùng, nháy mắt Vân Dật Bạch nổi cơn thịnh nộ.
Nghe thế, nháy mắt Thi Tĩnh ngây ngẩn cả người!
"Tôi ngất xỉu?" Cô hoàn toàn không biết!
"Cô không biết?" Vân Dật Bạch càng thêm nghi hoặc nhíu mày, "Vừa rồi cô đã làm gì?"
"Tôi... tại sao tôi phải nói cho anh biết?!" Hai tay Thi Tĩnh chống hông vẻ mặt bực mình.
Trong lòng nổi lên chút bất an. Vừa rồi cô đã khóc! Bởi vì lời nói của anh và hành động của mình mà khóc, khóc khóc... cô không còn nhớ nữa!
Bỗng nhiên mở tròn đôi mắt, Thi Tĩnh ôm chặt lấy chính mình, "Miệng tôi đều do anh ấn sưng lên!" Lúc đầu là ngất xỉu, mới có thể bị Vân Dật Bạch ấn cho tỉnh! Anh hận cô đến chừng nào, mới khiến nó sưng lên.
Anh mặc kệ cô thế nào. Thân hình cao lớn nguy hiểm tiến gần cô, đôi mắt u ám mở miệng, "Hỏi lại lần nữa, rốt cuộc sao cô lại giấu tôi?!"
"Không có!" Thi Tĩnh vội trả lời.
"Không có?!" Vân Dật Bạch cười lạnh, đưa tay giữ chặt cánh tay cô, kéo đi về phía cửa, "Theo tôi đến bệnh viện!"
Không phải anh không muốn thừa nhận, ngay khi thấy Thi Tĩnh ngất xỉu, trong đầu anh trống rỗng. Anh nghĩ đến cô tức giận mình, cho nên mới cố tình không để ý đến anh. Anh nghĩ rằng, cô vì tranh chấp trước đó giữa hai người mà cố ý. Thế nhưng...
Một người khỏe mạnh làm sao có thể bỗng nhiên ngất xỉu trên mặt đất chứ?
Nghe thấy phải đi bệnh viện, Thi Tĩnh liền trừng lớn mắt, "Không cần, tôi không muốn đi! Sao phải đi bệnh viện? Tôi không sao! Hiện giờ tôi rất khỏe, vì sao tôi phải đi bệnh viện chứ! Không đi!" Ôm chặt lấy cây đèn bên cạnh sofa, Thi Tĩnh ra sức lắc đầu.
Việc cô kháng cự không muốn đến bệnh viện càng khiến Vân Dật Bạch nghi ngờ, "Cô không làm sao, vì sao không theo tôi đến bệnh viện?" Anh đến gần cô.
"Tôi... không thích bệnh viện!" Thi Tĩnh kiếm một cái cớ cho mình. Cũng là câu nói thật, chẳng ai thích đến bệnh viện cả. Cô tin rằng bây giờ Vân Dật Bạch cũng rất ghét bệnh viện.
Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn cô, nhìn thật lâu, "Cô khẳng định là không có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì!" Thi Tĩnh buông cây đèn ra cố gắng bày ra bộ dáng không có việc gì.
Giây tiếp theo, Vân Dật Bạch đã nhanh một bước tiến đến ôm ngang người cô. Thi Tĩnh cả kinh hét lớn.
"A... Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi không muốn đi bệnh viện!" Thi Tĩnh hét lớn giãy dụa.
"Đừng nhúc nhích!" Một bàn tay nhẹ đánh vào mông cô, Vân Dật Bạch khẽ quát một tiếng xoay bước đi lên tầng hai.
Bàn tay dày rộng của anh vững vàng đặt ở mông cô, thân mình Thi Tĩnh căng thẳng không dám nhúc nhích bị anh ôm lên tầng.
Nghiêng mình đem người thả trên giường lớn Vân Dật Bạch cũng không đứng dậy ngay lập tức, chống một cánh tay ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thi Tĩnh.
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.. không hề di chuyển, Thi Tĩnh có chút gian nan nuốt nuốt nước miếng, "Anh... sao vẫn chưa đi?"
Một tay chống lấy cơ thể đôi mắt đen của Vân Dật Bạch híp lại, nhướng môi nói, "Thi Tĩnh!" Anh cố ý hạ thấp cơ thể, khuôn mặt tuấn dật sâu không lường được liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không ngừng đỏ lên. Hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt cô.
Cả người Thi Tĩnh căng thẳng giống như một chiếc đũa, không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, "Anh... muốn nói gì?" Cô có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể anh.
Tay kia từ từ sờ lên khuôn mặt cô, Vân Dật Bạch mỉm cười, nhả ra từng từ lạnh đến xương tủy, "Nếu để tôi biết được, cô có chuyện giấu tôi, cô nhất định sẽ phải chết!"
Đôi má hồng hồng trong nháy mắt trở nên băng lạnh, người này cứ nhất thiết mỗi lần phải khiến mình chết đi sống lại như vậy sao?
Chết sao?! Anh có thể làm gì cô?!
"Tôi không nhớ mình đã làm gì đắc tội với anh!" Hai tay chống trước ngực anh, Thi Tĩnh nửa ngồi lên, bắt lấy cái gối ôm đặt trước ngực, dùng cách đó để tạo khoảng cách giữa hai người. Cũng là để tạo không gian an toàn cho mình.
Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, nói, "Kết quả kiểm tra thân thể của cô đâu?" Anh cũng không quên trước đó từng cố ý đưa cô đi kiểm tra.
Hơi hơi nâng mắt, Thi Tĩnh mím môi, "Ở trong thư phòng, tôi không có bệnh!" Cô cố ý nhấn mạnh.
Đột nhiên đứng lên Vân Dật Bạch xoay người rời đi. Thi Tĩnh biết anh đi tìm bản kiểm tra! Cô không hề ngăn cản chỉ ôm cánh tay cuộn mình trên giường.
Vừa rồi, cô thật sự ngất xỉu?!
Thi Tĩnh có hơi nghi ngờ! Nhưng Vân Dật Bạch tức giận khiến cô không thể không tin chuyện này là thật.
Lời nói của ông bác sĩ bỗng nhiên hiện lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng trầm xuống.
Không được, cô phải nắm chặt thời gian.
Khi Vân Dật Bạch tìm được bản kiểm tra thân thể mà Thi Tĩnh nói trong thư phòng, xác định bên trên viết bình thường anh mới khẽ thở phào.
Bàn tay gắt gao đặt trên bản kiểm tra, Vân Dật Bạch chậm rãi nhắm mắt lại. Bộ dạng ngất xỉu tối nay của Thi Tĩnh thật khiến anh chấn động.
Bây giờ nhìn kết quả, chỉ có thể nói đó là do cô khóc dẫn đến khó thở. Cho nên mới ngất xỉu.
Trong bụng kêu lên một tiếng, Vân Dật Bạch mở mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ tối, trách không được lại thấy đói bụng.
Đứng dậy ra khỏi thư phòng, trước nhìn qua Thi Tĩnh, lúc này Vân Dật Bạch mới xoay người đi xuống tầng.
Trong không khí truyền đến một mùi thơm thoang thoảng, Thi Tĩnh xoa cái bụng của mình chậm rãi đi xuống lầu, không ngờ lại thấy thân hình cao lớn của Vân Dật Bạch đưa lưng về phía mình đang bận rộn trong phòng bếp. Đôi tay thành thạo cũng không vì những dụng cụ nhà bếp mà bối rối.
Anh ta biết nấu ăn?!
Đây là điều khiến Thi Tĩnh cảm thấy kỳ lạ! Vân Dật Bạch có thể nói là một đại thiếu gia sinh ra đã ngậm khóa vàng, về mặt ăn uống căn bản không cần anh phải quan tâm, sao anh có thể xuống bếp?! Hơn nữa thoạt nhìn rất thuần thục?! Thoạt nhìn anh không hề giống một người đã từng chịu khổ. Cũng không cần phải tự mình xuống bếp.
Động tác từ đập trứng, đến đặt nồi, cũng không vì bị mỡ bắn tung tóe mà né tránh. Người đàn ông khác khi nhìn đến dầu mỡ đều hận không thể tránh xa ba thước, mà với anh dường như đó đã trở thành thói quen.
Vô thức đứng trước cửa phòng bếp nhìn anh đánh trứng. Nguyên liệu rất đơn giản, chính là một quả cà chua, hai quả trứng gà một chút mỳ sợi, một cây hành! Trong phòng bếp có gì Thi Tĩnh đều biết. Vẫn luôn mua cái này cái kia, chẳng qua do chuyện tình với Vân Dật Bạch không yên ổn nên ngừng lại. Cho nên vẫn chưa mua sắm, thứ có thể dùng cũng không nhiều.
Cho đến khi một bát mỳ thơm lừng đặt trước mặt mình, Thi Tĩnh mới chậm rãi hoàn hồn.
"Nhìn cái gì? Ăn đi!" Nói xong không đợi cô phản ứng Vân Dật Bạch cúi đầu ăn mỳ.
Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn bát mỳ trước mặt. Ba năm qua, lần đầu tiên có người xuống bếp nấu cơm vì cô, tuy rằng có thể Vân Dật Bạch vô ý nấu cho mình ăn. Những cô cũng rất hài lòng. Nước mắt lách tách rơi xuống.
Vân Dật Bạch ngẩng đầu nhìn một màn trước mặt không khỏi thất vọng, "Cô sợ tôi hạ độc sao? Khóc cái gì?" Buông đũa trong tay xuống, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.
Ra sức lắc đầu Thi Tĩnh không lên tiếng cúi xuống ăn mỳ, một câu cũng không nói. Nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt không ngừng lạch tạch lạch tạch rơi xuống.
Liếc mắt nhìn cô thật lâu, lúc này Vân Dật Bạch mới tiếp tục ăn. Toàn bộ căn phòng không một tiếng nói, chỉ còn tiếng bát đũa va chạm, cùng với tiếng nhai đồ ăn. Lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Cô rửa bát!" Ngay khi Vân Dật Bạch đứng dậy để lại một câu rồi mới xoay người rời đi.
Thi Tĩnh vẫn không mở miệng. Rầu rĩ đứng dậy thu dọn bát đũa của hai người, trước bồn rửa truyền đến tiếng rửa bát xoạt xoạt, Vân Dật Bạch ngồi trên sofa không khỏi quay lại nhìn cô một cái.
Nếu lúc này cô nhìn anh, nhất định có thể thấy vành tai của Vân Dật Bạch hơi phiếm hồng.
Đây là lần đầu tiên, Vân Dật Bạch xuống bếp vì một người phụ nữ!
Rất lâu sau đó, giọng nói của Thi Tĩnh truyền đến từ sau lưng anh.
"Trong nhà không có nhiều thứ, ngày mai tôi sẽ mua thêm!"
"Ừ!"
Ừ là có ý gì?
Thi Tĩnh nói tiếp, "Công ty cách nơi này khá xa, tôi..."
"Sáng mai tôi đưa cô đi!" Vân Dật Bạch cũng không quay lại nói.
Khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười Thi Tĩnh gật mạnh đầu, "Được, cám ơn anh!"