"Tại sao?" Thương Đồng chống lại ánh mắt của anh: "Tại sao tôi không thể đi? Anh dựa vào cái gì khống chế tự do của tôi."
Sở Ngự Tây giận quá hóa cười: "Em nghĩ rằng tôi không có điểm yếu để áp chế em phải không?"
Thương Đồng nhìn anh, dùng sự im lặng đại biểu cho lập trường của cô, bây giờ cô không còn sợ gì nữa, chỉ sợ nhìn thấy anh, chỉ cần cô buông bỏ, sẽ không rơi vào hoàn cảnh rối ren như vậy nữa.
"Được, tôi để cho em đi." Sở Ngự Tây mỉm cười buông cô ra, ngồi trên giường, dù bận vẫn ung dung nhìn cô lo sợ, thấp thỏm.
Thương Đồng không biết cuối cùng anh muốn làm gì, từ trên giường đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa phòng ngủ, thậm chí có chút không dám tin anh lại thả mình như vậy, nhưng không còn bị anh làm phiền nữa, đó là tốt nhất, nghĩ đến đây, cô dừng bước chân lại, khẽ nói: "Thay tôi nói tiếng xin lỗi với Vân Hề, thực ra..."
cô không biết nên nói tiếp như thế nào, nghĩ một chút, mới thấp giọng nói: "Tôi không phải cố ý."
cô không thể ở trước mặt Sở Ngự Tây, nhắc đến đứa bé, nếu ngộ nhỡ khiến anh nổi lên lòng nghi ngờ, cô thật sự có thể không có khả năng để đi.
Đôi mắt của Sở Ngự Tây đóng băng, thấy cô thật sự muốn xoay người rời đi, anh cũng đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra một cái USB nhỏ lắc lắc trước mặt cô: "đi đường dài, có thể lấy cái này giải buồn."
nói xong, Sở Ngự Tây mở cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua Thương Đồng, cười lạnh một tiếng: "Lần sau, đến lượt em đến tìm tôi."
Sau đó, Sở Ngự Tây đẩy cửa rời đi.
Thương Đồng cầm cái USB kia, sắc mặt trắng bệch, anh có ý gì đây?
Bên trong là cái gì?
"Mẹ, chúng ta phải xuất phát sao ạ?" Niệm Niệm khó hiểu nhìn Thương Đồng đứng ở cửa phòng ngủ, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thương Đồng sợ hãi, cũng vội vàng ngồi xổm người xuống, nói với Niệm Niệm: "Niệm Niệm, chờ một chút, để mẹ suy nghĩ."
Chẳng lẽ bên trong USB là ở bãi đỗ xe ngày đó, anh đã sao chép lại đoạn video kinh khủng kia? Nếu vậy, anh có ý gì? Anh mang đoạn video kia phát lên mạng? Anh không cần uy hiếp mảnh đất kia với mình, đổi lại dùng đoạn video này sao?
Tưởng tượng đến trên mạng có thể sẽ xuất hiện đoạn video này, lòng cô liền rối loạn, có nên mở máy vi tính ra xem một cái hay không? USB này giống như là một chiếc hộp Pandora, cô rất sợ vừa mở ra, thì bay ra vô số phiền não và đau khổ.
Tiếng đập cửa vang lên, lúc này có thể là ai?
cô cầm USB, vội vàng bỏ vào túi, hỏi một câu: "Ai đó?"
"Đồng Đồng, là anh." Là giọng của La Hằng Viễn.
Thương Đồng bất an mở cửa, thấy anh vẫn mặc Âu phục, chắc là từ hội trường đấu thầu trở về, liền hỏi: "Anh Hằng Viễn, kết quả đấu thầu đã xác định sao?"
La Hằng Viễn như trút được gánh nặng gật đầu: "Đúng, Đồng Đồng! Đây là em..." Anh nhìn xung quanh một chút, tất cả đều đã được thu dọn gọn gàng ngay ngắn, sắc mặt anh có chút xấu hổ: "Em muốn đi đâu?"
Thương Đồng bất an gật đầu: "Anh Hằng Viễn, trả lại nhà cho anh, mấy năm nay em và Niệm Niệm làm cho anh thêm nhiều phiền phức rồi, bây giờ đã kết thúc dự án đấu thầu, em cũng không có gì bỏ lỡ. Vừa mới viết thư cho anh."
La Hằng Viễn đứng đó, trong lòng không có mùi vị gì, Niệm Niệm đã chạy đến, kéo tay anh: "Ba ba muốn đi cùng mẹ và Niệm Niệm sao? Mẹ đã thu dọn xong đồ đạc rồi ạ!"
La Hằng Viễn cười, lại không nói nên lời.
Thương Đồng cũng cảm thấy đối với anh không công bằng, thấp giọng nói: "Niệm Niệm, ba ba có việc, không thể đi với chúng ta, cho nên lần này chỉ có hai chúng ta."
Niệm Niệm rất thất vọng, đong đưa tay của La Hằng Viễn: "Ba ba đi làm mãi thế sao ạ? Khi nào thì ba ba nghỉ?"
La Hằng Viễn ngồi xổm người xuống, ôm lấy Niệm Niệm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé, buồn bã nói: "Niệm Niệm ngoan, sau này ba ba sẽ đến Bắc Kinh gặp mẹ và Niệm Niệm, đừng quên ba ba..."
Ánh mắt Niệm Niệm long lanh: "đi Bắc Kinh sao? thật tốt quá, vậy lần này có thể đi viện bảo tàng rồi."
Thương Đồng biết anh hiểu lầm, dứt khoát để anh tiếp tục hiểu lầm, chỉ cảm thấy hoàn cảnh như vậy có chút xấu hổ, cô xách hành lý, khẽ nói: "Chúng tôi đi, anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
La Hằng Viễn muốn giữ lại, nhưng cũng vô nghĩa, bây giờ bọn họ mới là một nhà ba người, và anh chỉ là công dã tràng mà thôi.
Lúc xuống cầu thang, anh không nhịn được hỏi: "Đồng Đồng, sao Nhiễm tổng không đến đây?"
Thương Đồng ôm Niệm Niệm, chăm chú nhìn cầu thang, khẽ nói: "Đúng lúc anh ấy đang bận, lát nữa em và Niệm Niệm lên xe taxi, anh đi làm việc của anh đi, nếu sau này em quay lại, nhất định sẽ liên lạc với anh."
La Hằng Viễn xách hành lý, nhìn bóng lưng Thương Đồng, trước đây khi theo cha cô đọc sách, thường xuyên đến nhà cô, có khi cũng ở nhà cô ăn cơm, lúc ấy cô đang học trung học, mỗi lần tan học trở về, đều cười với anh, rót nước cho anh, anh đi vào nhà bếp giúp nấu cơm. Thoáng một cái đã bảy năm trôi qua.
Thà rằng con đường này không có kết thúc, cứ đi cùng với cô như vậy, đáng tiếc không đến vài phút, đã ra cổng chính, Thương Đồng dừng bước, anh cũng dừng lại, nhìn thấy một chiếc Land Rover đỗ ở cổng.
"Đông Khải?" Thương Đồng hơi sững sờ, bọn họ làm sao thế này? Chẳng lẽ từ trong hội trường đi ra, đều đã đến thẳng chỗ cô sao?
Nhiễm Đông Khải xuống xe, thấy trong tay La Hằng Viễn xách hành lý, lại nhìn Thương Đồng, có chút hiểu rõ, nhưng vẫn bước lên mỉm cười nhận lấy hành lý: "La thư ký, cảm ơn anh, tôi sẽ chăm sóc bọn họ."
La Hằng Viễn khó khăn gật đầu, anh nhìn Nhiễm Đông Khải mang hành lý để lên xe, mới thấp giọng nói: "Giao Đồng Đồng cho anh."
"Anh yên tâm!" Nhiễm Đông Khải cười cười, mang một túi lớn đưa đến tay La Hằng Viễn: "Cảm ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc mẹ con cô ấy, đây là một chút tâm ý của tôi."
La Hằng Viễn cười khổ, lui trở về: "Nhiễm tổng, tôi xem Đồng Đồng như em gái ruột của tôi, anh làm như vậy, khiến tôi cảm thấy rất xa lạ."
Thương Đồng không hiểu nhìn hai người, cô sờ cái USB trong túi kia, nhớ lại câu nói lúc gần đi của Sở Ngự Tây, trong lòng hoảng loạn.
"Đồng Đồng, lên xe đi." Sau khi Nhiễm Đông Khải mở cửa xe, đón lấy Niệm Niệm.
Niệm Niệm từ cửa sổ xe nhô đầu ra, nhìn La Hằng Viễn: "Ba ba, sao không lên xe?"
La Hằng Viễn đứng đó, cười khổ sở, anh khẽ nói: "Niệm Niệm, ba ba...ba ba có việc, nếu sau này con nhớ đến ba ba thì gọi điện thoại cho ba ba."
Niệm Niệm kéo tay áo Thương Đồng, khẽ nói: "Ba ba mất hứng, có phải bởi vì chúng ta không dẫn ba ba đi chơi hay không?"
Thương Đồng không dám nhìn La Hằng Viễn, chỉ thấp giọng nói: "không có, ba ba chỉ nhớ Niệm Niệm thôi."
Anh đã nhìn Niệm Niệm sinh ra, lớn lên, hoàn toàn xem Niệm Niệm như con ruột của mình, đối với cô cũng tốt như vậy, thậm chí từ trước đến nay cũng chưa từng có hành động nào quá phận, cô chỉ cảm thấy mắc nợ, nhưng không cách nào đền bù.
Chu Hi khởi động xe, Thương Đồng và Niệm Niệm vẫy tay tạm biệt với La Hằng Viễn, cho đến khi xe đi xa, Thương Đồng có thể thấy La Hằng Viễn vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, lá cây ào ạt rơi xuống, cô cũng cúi đầu.
Nhiễm Đông Khải ngồi cùng một hàng với Thương Đồng, anh khẽ nói: "Kết thúc dự án đấu thầu, em muốn lén lút ra đi sao?"
Thương Đồng bị anh nói trúng tâm tư, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh vừa rồi không vạch trần tôi."
Nhiễm Đông Khải cũng thở dài nói: "Tôi nghĩ đã đến nước này, em trốn chúng tôi còn không kịp, làm sao có thể ở lại, nếu tôi đến chậm, nói không chừng bây giờ các người đã ra đi phải không?"
Thương Đồng cắn môi dưới: "Tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì, tôi cũng không muốn bị kẹt giữa anh và Sở Ngự Tây, như vậy tôi sẽ sụp đổ mất."
"Cũng được." Mắt Nhiễm Đông Khải hơi nheo lại, nhẹ nhàng nói: "Cho dù muốn đi, cũng nên để tôi mời em ăn bữa cơm đưa tiễn được chứ?"
"không cần, tôi và Niệm Niệm vừa ăn xong." Thương Đồng làm sao còn có khẩu vị? cô chỉ nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, không cần lo lắng mảnh đất kia bị khai phá. Nhưng USB của Sở Ngự Tây đưa cho cô rốt cuộc là cái gì, cô rất lo lắng.
"Muốn đi đâu, nghĩ ra chưa?" Xe chạy về hướng của khách sạn Hàn Thành, dòng xe cộ không đông đúc, có thể nhìn thấy hai hàng cây bên đường và những toà nhà cao thấp.
Đúng vậy, đi đâu đây?
cô nghĩ: "Vậy thì đi Nam Kinh đi, thấy nơi đó có cố đô thời kỳ Nam Bắc Triều." (Còn gọi là Cố đô Hoa Lư)
"Tôi kêu người mua vé máy bay giúp em nhé."
"không cần, tôi mang Niệm Niệm ngồi tàu hỏa được rồi." cô vội vàng ngăn cản anh, kỳ thực cô chỉ là thuận miệng nói một chỗ, không muốn anh lại truy hỏi.
Nhiễm Đông Khải chau mày: "Tôi có một căn nhà ở Nam Kinh, em không quen ai, nếu thuê nhà ở thì rất phiền phức, với lại vấn đề an toàn cũng rất quan trọng."
"Vậy sao được!" Thương Đồng vội vàng từ chối, cô vốn muốn tìm một nơi hẻo lánh không ai biết để ẩn núp, nếu ở nhà của anh, chẳng phải vẫn còn cùng các anh dây dưa không rõ sao, để Sở Ngự Tây biết được, còn tưởng rằng mình được nạp làm thiếp rồi.
Hơn nữa, bây giờ cô không biết bên trong USB kia có cái gì, nếu thật là đoạn video của cô, cô nên làm gì bây giờ? Xin Sở Ngự Tây buông tha cho cô sao? Đến cùng là anh muốn thế nào? Anh muốn thân thể của cô, hay bởi vì hận cô, muốn tiếp tục giày vò cô?
Có phải muốn bởi vì đoạn video này, khiến cô kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Nếu mình đi cho xong việc, anh có thể trong cơn tức giận mà thật sự tải lên mạng hay không?
"Đông Khải..." Thương Đồng có chút bất an mở miệng: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề."
"Em nói đi." Giọng của Nhiễm Đông Khải vẫn nhẹ nhàng, dễ nghe như cũ.
Đầu ngón tay Thương Đồng lạnh lẽo, cô không biết nên hỏi ra miệng thế nào, anh thông minh như thế, sợ anh đoán được, cho nên liền đổi đề tài: "Anh và Vân Hề sẽ hoà thuận chứ?"
Mặt Nhiễm Đông Khải trầm xuống, anh nhàn nhạt trả lời: "Trải qua thời gian này, cô ấy chắc sẽ không chấp nhất nữa."
"Ồ..." Thương Đồng cúi đầu, tiếp tục rối ren vấn đề của bản thân, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Nếu có tin tức xấu phát ra, mọi người sẽ chú ý bao lâu?"
Nhiễm Đông Khải chau mày nói: "Phải xem đó thuộc loại tin tức xấu gì, nếu một người bình thương, tin tức long trời lở đất bất quá cũng chỉ chấn động một lúc, tính chất của tin tức được chú ý có tác dụng trong thời gian hạn định, qua một thời gian ngắn người ta sẽ không chú ý nữa. Sao lại hỏi vậy?"
Thương Đồng lắc đầu: "không có gì, tôi chỉ lo lắng chuyện Sở Vân Hề tự sát sẽ bị truyền thông biết."
Nhiễm Đông Khải đang cầm laptop tìm kiếm thông tin vé máy bay, nghe cô nói vậy, sắc mặt có chút không vui: "Tin tức đã bị chặn, không có người biết."
"Tin tức có thể chặn sao?" Đáy lòng của Thương Đồng dâng lên một chút hy vọng.
Nhiễm Đông Khải hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần có tiền, chuyện gì không làm được."
Lòng bàn tay Thương Đồng nắm chặt đầy mồ hôi, cô không biết Sở Ngự Tây có thể làm ra chuyện này hay không, nếu là năm năm trước, cô dám chắc chắn, anh sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương đến mình, nhưng bây giờ...
Nghĩ đến ánh mắt xa lạ của anh, cô sẽ không tự chủ được mà lo lắng.
Xe dừng lại trước khách sạn Hàn Thành, Thương Đồng hoàn toàn chưa phát giác, vẫn là Niệm Niệm ở bên cạnh nhắc nhở cô, cô mới nhìn ra ngoài, sau khi thấy bảng hiệu khách sạn có chút sững sờ: "Sao lại đến đây?"
Nhiễm Đông Khải mang laptop trên tay đưa cho cô: "Em xem, máy bay từ Hàn Thành đến Nam Kinh, đều là nửa đêm, tôi giúp em đặt vào chín giờ sáng mai."
"Anh..." Thương Đồng không nói nên lời, muốn quở trách anh, nhưng người ta có lòng tốt, trái lại Nhiễm Đông Khải khẽ nói: "Đồng Đồng, thật xin lỗi, biết rõ quan hệ giữa em và Sở Ngự Tây, tôi còn khiến em liên luỵ vào, vì vậy hãy cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi, em yên tâm, tôi không có ý gì khác, em đã quyết định đi, tôi cũng không ngăn cản em, sau khi em đến Nam Kinh, bất luận xảy ra chuyện gì đều có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi hy vọng có thể cố gắng hết sức giúp em làm chút chuyện để đền bù."
"Anh quá khách sáo rồi." Thương Đồng nghe anh hạ mình để giải thích với cô, cũng sinh ra một chút áy náy: "nói tới vẫn là tôi sai trước, lúc ấy nếu không phải cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, thì sẽ không làm cho anh đóng giả..."
cô nói đến đây, nhìn Niệm Niệm, lại không nói tiếp, mà Nhiễm Đông Khải cũng kịp thời cắt ngang lời cô: "đã như vậy, hai chúng ta đừng khách sáo nữa, tối nay em và Niệm Niệm ở lại khách sạn một đêm, tôi kêu Chu Hi đặt cho hai người một phòng, nghỉ ngơi tốt, sáng mai tôi tiễn hai người."
Thương Đồng vân vê cái USB trong túi, im lặng gật đầu.
Nhiễm Đông Khải cười, ôm Niệm Niệm xuống xe, cùng nhau đi về phía khách sạn Hàn Thành, vừa đến trong đại sảnh, rất nhiều phóng viên đột nhiên vây quanh, nhìn thấy cảnh tượng này, càng dấy lên tin đồn vô hạn.
Thương Đồng hoảng sợ, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng phóng viên đã chặn đường đi, Nhiễm Đông Khải thấy vậy, kéo cô đi vào thang máy.
"Nhiễm tổng, xin hỏi bên cạnh ngài là vợ của ngài sao?"
"Nhiễm tổng, thông tin cá nhân của ngài hiển thị chưa kết hôn, xin hỏi đứa bé này có phải con gái của ngài hay không?"
.........
Nhiễm Đông Khải nhìn thoáng qua Thương Đồng, mặt cô đã trắng bệch, cúi đầu nên tóc dài rủ xuống, anh kéo tay cô, có thể cảm giác được lòng bàn tay của cô giàn giụa mồ hôi lạnh, may mà thang máy đến, bọn họ đi vào thang máy, mang đám phóng viên kia ngăn cách ở bên ngoài, lúc thang máy đóng lại, Thương Đồng bất ngờ nhìn thấy Sở Ngự Tây từ cửa khách sạn đi vào, vô cùng sợ hãi.
Các phóng viên cũng trở hướng bao vây về phía Sở Ngự Tây, thang máy đóng lại, cô thở dài, vội vàng đỡ lấy Niệm Niệm: "Niệm Niệm, tới mẹ ôm!"
Niệm Niệm có chút sợ hãi, nhưng vẫn có chút tò mò, tay nhỏ nhắn của cô bé ôm chặt cánh tay Thương Đồng: "Mẹ, bọn họ muốn cướp đồ sao?"