Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 9: Tôi là Lôi Phong, cô không cần phải lấy thân báo đáp!


Chương trước Chương tiếp

Bên kia Ngôn nói gần nói xa cũng không có nửa điểm liên quan đến Phó Tư Mộ, Tiểu Trang vừa định nhắc nhở, dù sao đó cũng là người phụ nữ của Ngôn thiếu, hơn nữa người đó còn quần áo không chỉnh tề đứng trên đường cái cùng người khác trợn mắt nhìn nhau.

"Ách, Ngôn thiếu, cô Phó... làm sao bây giờ?" Tiểu Trang đưa điện thoại ra xa, cẩn thận hỏi.

"Cô Phó? Cô Phó nào?" Rồi dừng một chút, chợt nhớ đến cái gì đó, tùy tiện nói: "Không cần để ý!"

Ngay sau đó lại nói: "Tôi kêu anh đi xử lý những người ngây sự trước cửa khách sạn, anh trông nom cô gái kia làm gì?" Nói gần nói xa đều là ghét bỏ anh “chó lại đi bắt chuột”, xen vào việc người khác.

Tiểu Trang cực kỳ ủy khuất, thầm nói tốt xấu gì tôi và một nhóm anh em, cũng chỉ vì một câu nói của anh mà phải đi xử lý cái chuyện nhỏ tý thế này, chẳng lẽ không phải là sử dụng nhân tài vào việc nhỏ sao? Hiện tại còn ghét bỏ tôi quản nhiều chuyện?

Nếu không phải cô bé kia là người phụ nữ của anh, tôi cũng không thèm đến?

Nếu không lo lắng người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt, anh sẽ không gọi điện cho tôi, giờ thì anh lại khó chịu!

Rõ ràng là kêu tôi điều tra cô gái kia, rõ ràng là anh kêu tôi mang người đến giải vây cho cô bé kia, chẳng qua tôi chỉ hỏi ý kiến của anh, anh lại có thái độ ác liệt như vậy, hừ! Cẩn thận tôi nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô ấy!

Lại nói cô ấy rất xinh đẹp, dáng người không tồi, hơn nữa còn ăn mặc như vậy để xuất trận, thật sự là làm mù mắt nhiều người đàn ông mà, khiến nhiều người đàn ông phun máu mũi đầy đất!

Tiểu Trang đang định cúp điện thoại, lại nghe thấy Tiểu Cửu nhỏ giọng nói: "Anh Trang, cô gái kia muốn đi, video clip còn trong tay cô ta..."

Tiểu Trang vội vàng xoay người lại nhìn, thấy cô gái kia mặt tươi cười đắc ý đi xa, mà Phó Tư Mộ đứng bên kia cắn môi, hai mắt đầy nước mắt, nhưng lại quật cường kìm nén.

Anh vẫn chưa tắt điện thoại, bước nhanh đi về phía Tư Mộ, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, anh lúng túng không biết làm sao.

Phụ nữ, anh vẫn luôn kính trọng nhưng không gần gũi, trừ giải quyết nhu cầu sinh lý ra, phụ nữ đối với anh mà nói là sinh vật phiền toái đáng sợ nhất! Anh trốn còn không kịp.

Cho nên bây giờ bảo anh đi an ủi phụ nữ, anh tuyệt đối không biết làm như thế nào.

"Kia, cô Phó, cô... có khỏe không?" Anh nói năng lộn xộn, "Để tôi lái xe đưa cô về?"

Tư Mộ cắn môi ngước đôi mắt lóng lánh lên nhìn người đàn ông trước mặt, bởi vì do nước mắt, cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh ta, chỉ thấy hình dáng mơ hồ.

Tư Mộ cố gắng bình ổn cảm xúc, nghẹn ngào hỏi: "Cô chủ của các anh đâu?"

Người đàn ông này, cô chưa từng gặp, có thể là vệ sĩ mới của Sở Kỳ, Tư Mộ nghĩ vậy.

Tiểu Trang ngẩn người, không hiểu cô đang nói gì.

Cô chủ của bọn anh?

Bọn anh làm gì có cô chủ?

Chỉ khi nào bọn anh cần phát tiết mới có cô chủ!

Chẳng lẽ cô ấy đang nói Ngôn thiếu?

Mặc dù Ngôn thiếu có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà cũng không thể lầm tưởng là phụ nữ được.

Tiểu Trang cân nhắc một chút, hỏi: "Cô nói cậu chủ sao?" Sau đó nâng cằm hất mặt về phía khách sạn, "Cậu chủ chúng tôi đang ở trên lầu."

Tư Mộ nghi hoặc hỏi: "Cậu chủ? Anh không phải người của Sở Kỳ sao?"

Rõ ràng là cô gọi điện cầu cứu Sở Kỳ mà? Cô chọn quay số nhanh mà?

Đêm nay, người cuối cùng cô gọi là Sở Kỳ, bảo cô ấy đến quán bar đón mình, người cuối cùng gọi cho cô cũng là Sở Kỳ, cô ấy gọi đến tìm cô, mấy chục cuộc gọi nhỡ cũng là của cô ấy, cho nên thế nào đi nữa người cô gọi cũng chính là cô ấy.

Tiểu Trang cười lắc đầu: "Không phải! Tôi không biết Sở Kỳ."

"Vậy anh là ai?" Tư Mộ hoảng sợ hỏi. Khó trách, cô còn đang nghi ngờ tại sao người của Sở Kỳ lại xuống tay ngoan độc như vậy, thì ra không phải người của cô ấy.

Điện thoại trên tay Tiểu Trang lại vang lên, anh nhìn thoáng qua, bắt máy.

Bên kia truyền đến giọng nói của Ngôn Mặc Bạch: "Đừng nhắc đến tôi với cô ấy."

Chỉ ngắn ngủi bảy chữ, đơn giản, thanh thoát ra lệnh. Sau đó liền cúp điện thoại.

Tiểu Trang ngẩn người, không phản ứng kịp.

Ngôn thiếu có ý gì? Nếu nói "Hành động Lôi Phong"? Làm chuyện tốt không cần để lại tên họ.

Nhưng mà Ngôn thiếu đã lên tiếng, anh không thể làm trái ý anh ta, lập tức mỉm cười nghiêm trang nói với Tư Mộ: "Tôi là Lôi Phong!" [1]

[1: Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.]

"Phốc..." Tư Mộ cười hì hì ra tiếng, đau lòng cũng theo tiếng cười này vơi đi không ít.

"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?" Tư Mộ nhíu mày nhìn Tiểu Trang, nói đùa.

Đôi mắt to tròn cũng mang theo ý cười, con ngươi mới được tắm nước mắt càng đen bóng. Thấy mặt Tiểu Trang không được tự nhiên, hơi đỏ lên.

Anh ho khan một tiếng, sau đó kêu thủ hạ lái xe đến đây, mắt nhìn đi nơi khác nói: "Đã trễ thế này rồi, cô lại là một cô gái, đi đường không an toàn. Để tôi đưa cô về!"

Cổ áo sơ mi Tư Mộ đang mặc mở rộng ra, da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài, cái khe rãnh đẹp đẽ kia như ẩn như hiện, trong lúc vô tình Tiểu Trang nhìn thấy, ánh mắt liền lập tức nhìn đi nơi khác không dám nhìn lên người cô.

Hình như Tư Mộ cũng nhận ra sự khác thường của anh, cúi đầu nhìn quần áo mình, hơi kinh ngạc, cuống quít kéo chặt cổ áo, mặt liền đỏ bừng.

Cảnh xuân nha cảnh xuân, ngươi bất chợt hiện ra nha!

"Oh không cần không cần... không dám làm phiền anh, tôi tự bắt xe về là được rồi!" Tư Mộ lúng túng từ chối. Nhưng khi nhìn lại bộ dáng của mình, còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô hơi sợ.

Tiểu Trang nhìn vẻ mặt của cô, liền biết trong lòng cô đang nghĩ gì, sau đó anh cười ấm áp như gió tháng ba: "Không phiền!"

Nhìn xe đã đến trước mặt bọn họ, Tư Mộ hơi chần chừ, rồi theo ý anh ngồi ở ghế sau.

Nói địa chỉ chỉ mình cho lái xe, Tư Mộ nói cám ơn: "Làm phiền rồi, cám ơn!"

Hiện tại đã rất trễ, cô về với bộ dạng này, nếu như để ba mẹ thấy được, chắc ba cô sẽ tức đến nỗi nằm viện quá.

Ba Phó phát bệnh phải nằm viện, mãi đến hôm qua mới xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, trong nhà ngoại trừ ba mẹ còn có một người giúp việc là dì Vương. Lúc cô ra ngoài may mắn là có cầm theo chìa khóa, nếu không thì muốn về nhà sẽ làm kinh động đến mọi người trong nhà.

Xe chạy một đường đến cửa nhà họ Phó rồi dừng lại. Tư Mộ cởi dây an toàn ra, rồi nhìn Tiểu Trang đang ngồi cạnh ghế tài xế thông qua kính chiếu hậu, hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tên của anh được không?"

Tiểu Trang rùng mình, anh ấp úng không biêt có nên nói hay không, rõ ràng Ngôn thiếu không muốn anh tiết lộ bất kỳ điều gì.

Anh nhíu mày: "Không phải tôi nói, tôi là Lôi Phong! Lôi Phong làm chuyện tốt không cần hồi báo. Cô không cần phải lấy thân báo đáp gì gì đó." Nói xong, tim của anh run rẩy một cái, may mắn Ngôn thiếu không có ở đây, nếu không chắc anh ta sẽ đánh chết anh quá.

Vốn anh không am hiểu nói chuyện với phụ nữ, nhưng mới tiếp xúc với Tư Mộ trong thời gian ngắn, đột nhiên anh cảm thấy, phụ nữ, kỳ thật cũng có điểm đáng yêu. Cho nên anh nghĩ có thể buông lỏng nói cười với cô.

Tư Mộ không thể làm gì khác hơn là lại nói cám ơn, sau đó nhìn theo xe anh rời đi, mới cẩn thận mở cửa vào nhà.

Tiểu Trang mới vừa đi, Ngôn Mặc Bạch điện thoại đến.

Có đôi khi cảm thấy rất kỳ diệu, giống như dự đoán được, một cảm giác rất chuẩn.

Giống như hiện tại, Tiểu Trang cảm thấy tâm tình của người bên kia điện thoại đang rất khó chịu, anh rất sợ!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...