Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 5: Tiểu Bạch, có phải cảm thấy rất thiệt thòi đúng không?


Chương trước Chương tiếp

Bên kia Sở Kỳ cũng ừ ừ a a nói cho qua chuyện, cũng không trả lời vấn đề của Tư Mộ. Hiện tại Tư Mộ cũng không có tâm tư để suy nghĩ nhiều, chỉ cần Sở Kỳ đừng cắn cô không tha là được, bằng không với tính cách của cô ấy, mà tức giận thì không có người bình thường nào ngăn được.

"Nếu không có chuyện gì thì thôi vậy, ngày mai mình sẽ gọi điện cho cậu!" Đầu tiên Tư Mộ kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó cô phải nắm chắc thời gian để ra ngoài, nếu không lát nữa người kia quay về, không chừng sẽ giống như lời anh ta nói, không cho cô đi.

Tư Mộ nắm chặt điện thoại di động, mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa.

Cô từ từ thò đầu ra, dùng mắt quan sát bốn phía, sau khi xác định không có người, vội vàng lắc mình ra khỏi cửa, vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc đi đến thang máy, thấy con số thay đổi, thang máy đang đi lên. Tư Mộ cả kinh, nhất định là kia quay lại. Cô vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ để trốn, nhưng lại phát hiện hành lang trống trơn, căn bản không có chỗ nấp.

Thừa dịp thang máy còn chưa lên đến nơi, cô vội vàng tìm được cửa cầu thang, quyết định đi thang bộ xuống.

Tư Mộ chạy trốn thở không ra hơi, lúc xuống cầu thang cô sợ đi không đủ nhanh nên đã liều mạng chạy xuống, Ngôn Mặc Bạch cầm cái túi nhỏ màu trắng trên đó có in tên một tiệm thuốc ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng 1818.

Vào phòng liền phát hiện bên trong trống không. Lông mày xinh đẹp nhướng lên, khóe miệng khẽ nhếch. A, vật nhỏ, em lại dám chạy?

Ném cái túi trong tay qua một bên, đi đến đầu giường cầm điện thoại nhấn phím nội bộ của khách sạn, gọi người lên dọn phòng.

Giường lộn xộn không chịu nổi, chăn vo thành một cục, trên ga trải giường còn vài điểm đỏ sẫm, đóa hoa mai nở rộ, nhìn rất bắt mắt.

Ngôn Mặc Bạch mở laptop ra, gửi một loạt hình ảnh đi, sau đó đi thẳng ra cửa.

Trong phòng vip của quán bar Autumn, bốn người chen trước máy tính xem náo nhiệt, cả đám chậc chậc không ngừng.

Thật ra thì chuyện là như vầy.

Tiểu Trang mang theo vẻ mặt kinh hoảng kéo Cố Khuynh ra ngoài, nói Ngôn Mặc Bạch bị bỏ "thuốc mê", kêu anh đi xem một chút.

Cố Khuynh có khả năng đặc biệt về thuốc, y thuật cao, có thể cải tử hồi sinh.

Chỉ là một lát sau, anh ta dùng tốc độ kinh người quay trở lại phòng, một phát đạp cửa phòng kêu to: "Các người quả thật không thể tin được tôi vừa mới thấy gì đâu! Thật là quỷ dị!"

Anh ta bày ra vẻ mặt "Các người mau tới hỏi tôi thấy cái gì đi, tôi rất muốn nói nha" vẻ mặt nhiều chuyện, nhưng rõ ràng ba người kia lại không có hứng thú với ti tức anh mang về.

Nhậm Phẩm không thèm để ý hỏi một câu "Thấy cái gì?" Thật sự là nhìn không nổi dáng vẻ chờ người khác đến chia sẻ chuyện bát quái với anh ta, nhưng lại bày ra vẻ mặt đáng thương khi không có ai để ý đến mình.

"Tiểu Bạch cùng một cô gái vào thang máy!" Cố Khuynh trả lời rất nhanh, sau đó im lặng nhìn vẻ mặt của mấy người kia. Rõ ràng là kết quả như dự đoán.

Bởi vì vừa nói xong, ngoại trừ đại boss vạn năm mặt lạnh Lâu Diệc Sâm chỉ cau nhẹ mày chứng tỏ khiếp sợ, hai người còn lại kinh ngạc há to mồm.

"Cậu nói cái gì? Anh ba, anh ấy, anh ấy cùng một cô gái đi vào thang máy? Hai người bọn họ?" Nhậm Phẩm xém chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Trời ơi, thật sự rất kinh người! Cái người chưa bao giờ gần phụ nữ, bên ngoài đều nói anh yêu đàn ông, Ngôn Mặc Bạch cùng một cô gái vào thang máy? Nếu là trước kia, thì tình huống này tuyệt đối không xảy ra. Không có một người nào, không có một cô gái nào có thể đến gần anh ta nửa mét, khi anh ta ra tay mặc kệ người đó có phải là phụ nữ hay không, chỉ cần muốn dính lấy anh ta, anh ta sẽ không lưu tình mà một phát đá bay người đó ra ngoài.

"Rốt cuộc Tiểu Bạch cũng thông suốt!" Lâu Diệc Sâm uống một hớp rượu, nhàn nhạt nói: "Vào hệ thống an ninh của khách sạn coi thử video clip xem."

Tuy hận không thể trực giết người đã bày kế Ngôn Mặc Bạch, nhưng cũng không thể phủ nhận trong nội tâm bọn họ thật sự cảm ơn người đó đã bỏ thuốc.

Cảm tạ thuốc kia, rốt cục đem một người hư hư thực thực BL, hướng về người đàn ông thật sự.

Thật là một công lao lớn nha!

Cho nên bọn họ cũng vui vẻ quyết định, sẽ cho người bỏ thuốc kia chết một cách thoải mái!

Lúc này Cố Khuynh đã thần tốc kết nối internet, xâm nhập vào hệ thống an ninh của Autumn, rất nhanh tìm được hình ảnh trong thang máy. Sau đó bốn người đều vây quanh chiếc laptop chậc chậc không ngừng. (Truyện chỉ được đăng ở Diễn đàn Lê Quý Đôn)

Khi Ngôn Mặc Bạch mở cửa đi vào, bốn người đang nói chuyện giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mọi người ngồi trên trên sofa uống rượu nói chuyện với nhau.

"Hắc, anh ba thể chất càng ngày càng tốt, thuốc mạnh như thế, lại có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy, thật trâu bò mà!" Nhậm Phẩm khoa trương trêu chọc, hướng Ngôn Mặc Bạch giơ ngón tay cái lên. Lôi Ngạo và Cố Khuynh cũng cười như không cười giơ ly rượu lên nhìn Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, không để ý tới họ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâu Diệc Sâm.

Lâu Diệc Sâm nhíu mày nhìn, hỏi: "Có ý kiến gì?"

Không hỏi có hoàn thành nhiệm vụ hay không, năng lực của Ngôn Mặc Bạch rất đáng tin. Anh quan tâm là chuyện khác.

Hỏi không đầu không đuôi như vậy, Ngôn Mặc Bạch hơi sững sờ, rồi mới hiểu ra, mấy cái tên tư tưởng biến thái này, chuyện gì cũng không lừa được họ. Anh lấy ly tự rót cho mình một ly rượu, uống một hớp mới nói: "Không có ý kiến!"

Lâu Diệc Sâm nhẹ cười, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có một tia ấm áp, "A...?"

Ngôn Mặc Bạch để ly rượu trong tay xuống, ảo não gãi gãi mãi tóc ngắn cõn của mình, mặt mày tuấn lãng rối rắm, anh buồn bực nói: "Mọi người xem camera thấy rõ rồi chứ? Lúc đó tôi muốn đẩy cô ấy ra, nếu là trước kia, căn bản tôi sẽ không cho một cô gái nào lại gần. Nhưng mà, tôi không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, tôi phát hiện tôi không đẩy cô ấy ra được, cũng giống như không muốn đẩy cô ấy ra..."

Lâu Diệc Sâm có vẻ đăm chiêu, anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: "Cảm thấy loại cảm giác này không tốt?"

Ngôn Mặc Bạch cực kì nghiêm chỉnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, do dự không biết nên gật đầu hay lắc đầu, "Không phải là không tốt, nhưng mà rõ ràng là tôi chán ghét phụ nữ, tại sao tôi lại cùng cô ấy... anh hai, tôi bị làm sao vậy?"

Nhìn dáng vẻ cầu câu trả lời của Ngôn Mặc Bạch, ba người nghe lén bên cạnh cười đến nội thương.

Tiểu Bạch, quả nhiên tên giống như người! Ở phương diện tình cảm là một kẻ ngốc. Thật đúng là coi mình như thánh nhân không gần phụ nữ.

Lâu Diệc Sâm nhấp một ngụm rượu, bất đắc dĩ bật cười: "Không phải chán ghét phụ nữ, mà là không gặp đúng người!"

Cố Khuynh ở bên cạnh nghe thấy buồn cười, liền chen miệng vào nói: "Tiểu Bạch, chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng trở về người đàn ông chính hiệu rồi."

Lôi Ngạo cũng cười lại gần: "Anh ba, phát biểu cảm nghĩ khi mới nếm thử trái cấm đi!"

Nhậm Phẩm ở bên cũng chọc vào: "Anh ba, vừa rồi làm mấy lần mới giải trừ hết dược tính của "thuốc" kia?" Mạnh như vậy, ít nhất cũng ba bốn lần!

Ngôn Mặc Bạch đen mặt đạp mỗi người một phát: "Cút!", mấy người đùa giỡn thành một đoàn.

Lâu Diệc Sâm nhìn bọn họ náo đủ mới nói: "Cậu tìm người điều tra chưa?"

Nếu quả thật là gặp nhau ngoài ý muốn thì không sao, chỉ sợ rằng đó là cố ý tiếp cận. Người như họ, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận, không thể kinh thường, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

"Ừ, tôi vừa mới kêu Tiểu Trang đi điều tra. Đây là tư liệu của cô ấy." Ngôn Mặc Bạch đưa di động ra. Không thể không thừa nhận, hiệu suất làm việc của Tiểu Trang rất cao, mới gửi hình qua, chưa đến năm phút, một bộ tư liệu rõ ràng cặn kẽ đã gửi đến di động anh.

Tài liệu này, trước đây Ngôn Mặc Bạch đã kêu Tiểu Trang điều tra một lần rồi. Hiện tại muốn một lần nữa, tương nhiên là sẽ nhanh!

Lâu Diệc Sâm nhìn tư liệu, bối cảnh sạch sẽ, người cũng không tệ, xem ra chỉ gặp nhau ngoài ý muốn, tóm lại đây là duyên phận.

Con mắt của Cố Khuynh nhìn xuống dưới cùng của tư liệu, sau đó cười đến đáng đánh đòn: "Tiểu Bạch, cậu xem, người ta có bạn trai nha...~~"

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hỏi lại: "Vậy thì thế nào?"

"Oa! Anh ba, giao thân xử nam cho người mang danh là hoa đã chủ, có cảm thấy rất thiệt thòi không?" Nhậm Phẩm cười cực kỳ khoa trương.

Trong đầu Ngôn Mặc Bạch thoáng hiện lên một ý nghĩ, sau đó liền nghe thấy điện thoại của mình trong tay Lâu Diệc Sâm đổ chuông.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...