Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 2: Quan hệ ngoài ý muốn


Chương trước Chương tiếp

Cái gò má này, kiểu tóc ngắn cũn này, đôi tay dài xinh đẹp...

Cô thầm miêu tả lại một lần nữa, có một loại cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến đau lòng.

Cái gò má này, lúc cô nghịch ngợm, nũng nụi đã hôn trộm nó vô số lần. Cô thích hôn dưới má một chút chỗ gần khóe miệng, nhưng mỗi lần đều bị anh bắt được, sau anh bưng mặt cô, hung hăng hôn lên môi cô.

Mãi tóc ngắn này, khi cô tức giận liền nắm tóc của anh. Tóc của anh vừa ngắn lại vừa trơn, mỗi lần cô rất gian nan nhưng cũng không kéo được, ngược lại cô còn bị anh ôm vào lòng, sau đó anh dùng đầu mình cọ vào ngực cô , khiến cô ngứa đễn nỗi cười không thở nổi....

Còn có đôi tay xinh đẹp kia, lúc gần tối hai người thường đi dạo trên con đường mòn trong sân trường, ngón tay thon dài của anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, quấn quýt lấy nhau. Cô thích đút ngón cái của mình vào lòng bàn tay anh, khiến tay hai người càng quấn chặt lấy nhau.

Tư Mộ đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt liền cuồn cuộn rơi xuống. Bây giờ đầu cô giống như ti vi đang chiếu lại những hình ảnh này, rõ ràng, lại xa cách, khắc cốt minh tâm, cô lại cảm thấy tim đau nhói.

"Đinh" Một tiếng, cửa hang máy bên cạnh mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra. một tay của người đàn ông đang ôm eo cô gái, tay còn lại thì cầm cái áo khoác màu hồng nhạt cho cô gái, cúi đầu mỉm cười dịu dàng, thì thầm nói chuyện với cô gái, hình ảnh đó có bao nhiêu thân mật, bao nhiêu ngọt ngào.

Tư Mộ chỉ cảm thấy hoa mắt nhức đầu. Hình ảnh này cô cũng đã nhìn thấy vào sáng nay.

Bạn trai cùng một chỗ với cô gái khác, cũng đi ra từ khách sạn này.

Đột nhiên trong lòng có một quyết định liều lĩnh, có một ỹ nghĩ muốn phóng túng không thể giải thích được.

Tư Mộ nhìn qua thấy người đàn ông vốn đang đứng ở kia chống tường đã bước vào thang máy, giống như bị ma xui quỷ khiến cô lấy tốc độ nhanh nhất cũng bước vào theo.

Vì uống quá nhiều rượu đầu óc bị choáng. Nên khi bước vào không tránh khỏi bị lảo đảo, lập tức đụng vào tường bên cạnh người người đàn ông. Trong nháy mắt một mùi hương dễ chịu chỉ có ở trên người chàng trai trẻ tuổi xông vào mũi.

Tư Mộ hoảng hốt, sợ hãi té ngã trên đất, theo quán tính liền bắt lấy người bên cạnh để ổn định cơ thể.

Hiện tại toàn thân Ngôn Mặc Bạch đều nóng ran, giống như bị bỏng. Anh dùng toàn bộ lý trí để khống chế cảm giác của mình, cho nên không có thì giờ chú ý rằng vẫn luôn có người nhìn mình chằm chằm. Thật ra thì cũng có đề phòng nhưng cảm giác được không có nguy hiểm, nên cũng mặc kệ.

Ai ngờ người bên cạnh lại theo vào thang máy, đã vậy thì thôi đi nhưng người đó còn không biết điều nhào về phía anh.

"Cút - ngay!" Hai chữ này giống như bay ra từ khẽ răng.

Ngôn Mặc Bạch rất muốn dùng lực hất văng cô gái nhào về phía anh. Nhưng anh lại không ngò rằng cái người nhìn nhỏ xinh này lại có sức mạnh đến vậy, giống hệt như bạch tuộc, tất cả vòi đều cuốn lấy người anh.

Anh đẩy đẩy, vậy mà đẩy không ra! Phải biết rằng lấy thể trạng của anh, thân thủ của anh mà nói thì có thể bóp chết người khác bất cứ lúc nào. Nhưng mà anh lại không dùng hết sức, phụ nữ đều làm bằng nước, đừng nói đánh ngay cả đụng vào cũng không thể đụng.

Một tay anh chống trên vách tường, đầu ngửa ra sau, biểu cảm trên mặt toàn bộ là cực kỳ ghét bỏ. Càng ngày trán càng ra nhiều mồ hôi, anh cố gắng kiềm chế, nhưng mà cô gái kia lại luống cuống "Roạt roạt roạt" cố nhảy lên người anh, lập tức làm nổ tung giới hạn của anh.

Anh liếc mắt, ánh mắt bắn về phía người đang ở trong ngực, "Cô mau buông ra! Nếu không, sẽ tự mình gánh lấy hậu quả!" Lời này gần như là gào thét, mang theo bão tuyết rét lạnh thấu xương.

Nhưng Tư Mộ lại không phát hiện, thậm chí còn không sợ chết mà uốn éo cơ thể, tìm vị trí tốt hơn để leo lên ngực anh. Nghe thấy anh rống giận, cô chỉ nhíu mày, nỉ non câu gì đó rồi bám chặt ngực anh, không hề có ý muốn buôn ra.

Lần này Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn bùng nổ rồi, hai tay anh đặt lên vai cô, chuẩn bị dùng chút lực cuối cùng xô cô ra, hoàn toàn không hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng ngay lúc anh đặt tay lên vai cô, cô lại dùng tốc độ nhanh hơn, đưa tay lên ôm cổ anh, hơi thở như hoa lan, giọng nói mềm mại thì thầm, giống như làm nũng: "Thân ái, tại sao không quan tâm em!"

Hơi thở ấm áp hướng thẳng đến tai anh, quấn quanh không tan. Cơ thể trong ngực cực kỳ mềm mại, giống như không xương, mà mùi hương đặc biệt trên người cô xông thẳng vào mũi anh, đúng là chưa bao giờ ngửi qua mùi này, vậy mà anh lại mê luyến mùi hương dễ ngửi này.

Trong nháy mắt, không gian nhỏ hẹp này, giống như tràn đầy mùi hương đó, anh nghĩ muốn kháng cự, nhưng lại không có cách nào kháng cự được.

Cái âm thanh kia lại trầm thấp bi thương, giống như âm thanh của động vật nhỏ nức nở, tay anh liền dừng lại, mềm lòng, cảm giác này cực kỳ xa lạ, anh có phần bài xích, rồi lại không muốn cự tuyệt.

Cơ thể của anh đang khó chịu nhưng vì cô cọ sát nên đã bớt một chút. Cơ thể anh nóng rực, mà lòng cô cũng đang lạnh lẽo. Giờ đây anh như con cá mắc cạn đã lâu, cuối cũng cũng tìm được nguồn nước, anh hô hấp từng hơi, khẩn cấp hít vào, không muốn buông tay, không thể buông tay.

Hai người cứ duy trì động tác ái muội như vậy, cho đến khi cơ thể anh tham lam kêu gào: không đủ, không đủ, anh muốn nhiều hơn, chỉ ôm thôi không đủ thỏa mãm anh... nhưng lại không biết làm sao để đòi thêm, anh chỉ có thể hung hăng ôm thật chặt, hận không thể đem cô nhét cô vào trong cơ thể mình.

Tư Mộ bị ôm đến nỗi không thở được, cô đẩy anh một cái, nhưng chắc vì say rượu, nên chân tay dần dần vô lực, hơi sức cũng không còn, vùng vẫy cũng không có kết quả.

Cô nghiêng đầu cọ cọ vào cổ anh thì thầm: "Thân ái, nhẹ một chút!"

Ngôn Mặc Bạch lại càng khó chịu, nào còn quan tâm cô nói gì, chỉ gầm nhẹ: "Đây là chính cô đưa đến cửa!"

Ngôn Mặc Bạch luôn luôn không gần phụ nữ, trực giác của anh luôn nói rằng phụ nữ là sinh vật phiền toái lại không thể nói lý.

Nhưng mà cô gái trong ngực anh, cảm giác hơi đặc biệt, thanh thanh đạm đạm, mùi hương lại rất dễ chịu, gương mặt bóng loáng rất thanh lịch, cơ thể lại nhu nhu nhược nhược, ôm vào cực kỳ thoải mái!

Khiến anh không có cách nào kiềm chế được bản thân mình, lại có một khát vọng không biết tên là gì. Không phải khát vọng phụ nữ, mà là khát vọng cô. Chỉ khát vọng người con gái này. Chỉ cần mình cô!

Có lẽ vì tác dụng của "thuốc mê" nên đầu óc anh cũng hơi mơ hồ, khiến anh không thấy rõ mặt của cô, càng không nghĩ ra được, tại sao mình lại có khát vọng này.

Ngôn Mặc Bạch hít sâu một hơi, "Đinh" Cửa thang máy mở ra, Ngôn Mặc Bạch hơi do dự, sau đó ôm cô ra khỏi thang máy, đi dến phòng 1818.

Tiềm chất của con người thật sự thần kỳ. Giống như một người đến lúc cực kỳ sợ hãi, thì thể năng và năng lượng sẽ bộc phát hoàn toàn.

Ngôn Mặc Bạch cũng vậy. Rõ ràng trúng "thuốc mê" cơ thể không còn chút sức lực nào. Nhưng khi dục vọng chiến thắng lý trí thì sức lực cũng tại quay lại.

Vào cửa, anh bước vội vào phòng ngủ, ném Tư Mộ lên giường một cách thô bạo, sau đó liền nhào tới.

Tư Mộ bị ném khiến đầu váng mắt hoa, đầu óc vẫn vô tri vô giác, liền nghe "Tê" một tiếng, đột nhiên cảm thấy cơ thể mái rượi.

Tư Mộ theo bản năng muốn đưa tay che ngực lại, nhưng tay lại bị túm rồi đặt lên trên đỉnh đầu, cơ thể bị vật nặng đè lên, kèm theo một giọng nói khàn khàn mà chịu đựng: "Đây là tự em tìm đến!"

Đầu của cô rất đau, căn bản không nhìn rõ được tình cảnh lúc này. Chỉ biết có một bàn tay nóng như lửa đang vuốt ve cơ thể mình, nhòa nặn, xoa bóp, còn có một đôi môi mềm mại, ấm áp đang điên cuồng gặm nhấm. Cô muốn la lên, nhưng chỉ nghe thấy tiếng của mình biến thành tiếng rên rỉ khiến người khác phải mắc cỡ.

Trong lúc tâm tư của Tư Mộ lâm vào hỗn loạn, cô bật thốt một câu: "Diệp Nham , nếu anh muốn, em đồng ý cho anh toàn bộ!"

Rất lâu sau, một hồi đau đớn thấu xương như tê liệt đánh tới. Nhất thời, đầu óc cô trống rỗng, từng trận thô bạo va đập vào nơi non mềm nhất của cô.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...