Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 13: Người đàn ông trong ánh bình minh


Chương trước Chương tiếp

Trang Noãn Thần có thể ngửi được hương vị của trời thu, có chút vị ngọt nhàn nhạt, nắng sớm kéo bóng dáng của Giang Mạc Viễn dài thật dài, anh đưa lưng về phía cô, đang thong dong cho cá ăn, áo sơ mi trắng trên người được nắng sớm hắt lên trông sạch sẽ trắng tinh, đối lập hoàn toàn với hình tượng lôi thôi của cô.

Trên cao cách mặt đất 85 mét, chẳng những có đình viện đẹp đẽ, còn có chim chóc hoa cỏ, hoa cúc đủ màu thi nhau đua nở, dưới tàn cúc là bóng cá vàng đang bơi lội, Trang Noãn Thần không ngừng cảm thán sức hút của tiền tài.

Cô sửa sang qua loa lại quần áo, bước nhẹ lên trước, nhất thời cũng không biết nói gì cho đúng. Vẫn là Giang Mạc Viễn lên tiếng trước, thấy cô bước đến, chỉ vào chiếc ghế màu trắng bên cạnh, “Thức rồi à? Ngồi đi.”

Trang Noãn Thần ngồi xuống, ánh nắng chói chang rọi xuống khiến cô không mở mắt ra được, mất tự nhiên cột lại mái tóc, “Anh Giang, tối qua tôi… thật xin lỗi.” Ở trường hợp khác mà ngất xỉu thì không sao, nhưng tối qua cô đang làm việc, xảy ra chuyện xấu hổ như vậy có lẽ anh không nén được giận.

Giang Mạc Viễn cầm mấy viên thức ăn cho cá ném vào trong ao, mấy con cá vàng vui vẻ bơi đến, bộ dạng tranh cướp thức ăn rất là náo nhiệt. Sau khi đặt thức ăn cho cá sang một bên, anh cầm lấy khăn nhân viên đưa cho lau tay, quay đầu nhìn cô, “Hiện giờ cảm thấy thế nào?” Giọng nói của anh rất điềm đạm, ổn trọng trầm thấp rất êm tai, dường như hành vi tối qua của cô cũng không khiến anh tức giận.

Trang Noãn Thần quan sát sắc mặt anh thật kỹ, sau khi thấy anh không có dấu hiện tức giận liền nhẹ giọng nói, “Đã không sao nữa rồi, cám ơn anh.”

“Bác sĩ đã kiểm tra qua, em bị loét dạ dày, bình thường nên chú ý ăn uống.” Anh thản nhiên đáp, vẻ mặt vẫn bình ổn như cũ, không nhìn ra bất cứ dao động nào.

“Hả? À, tôi biết rồi, cám ơn anh.” Cô chưa từng nghiêm túc kiểm tra sức khỏe của mình, tối qua đau như vậy nhất định là do loét dạ dày.

Mặt ao hơi gợn khuếch tán từng vòng, hai người ngồi im thư giãn dưới ánh nắng một hồi lâu sau, Giang Mạc Viễn đứng dậy, bóng dáng cao to đổ xuống đỉnh đầu cô, “Ăn sáng trước đi, sau khi ăn xong tôi đưa em về.”

Trang Noãn Thần hơi sững sờ, sau đó vội vàng đứng dậy, “Không cần làm phiền anh như vậy đâu, để tôi tự về cũng được mà.”

“Không sao, tiện đường thôi.” Anh nhẹ nhàng nói xong câu đó rồi mở cửa đi vào trong.

Trang Noãn Thần đứng trong nắng sớm, giật mình sửng sốt cả buổi.

***

Ngày đó sau khi đạt được “Thỏa thuận công việc” với Giang Mạc Viễn xong, từ trước đến nay đều là tài xế đưa đón, hôm nay là lần đầu tiên anh theo xe tiễn cô về nhà. Xe rời Điểu Sào chạy về hướng đông, chắc là do nguyên nhân kiểm soát giao thông, đường cao tốt vào chủ nhật lại bị ùn tắt kẹt xe, tài xế đành phải quay đầu xe chạy vào đường nhỏ rẽ qua bảy tám khúc cua.

Chiếc xe khó khăn chạy về trước, trong xe Trang Noãn Thần cũng cảm thấy không được tự nhiên, may mà Giang Mạc Viễn ngồi ở bên cạnh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, mới khiến cô thoải mái được chút ít, tối thiểu không cần suy nghĩ xem phải nói gì để giết thời gian.

Cô và anh quen biết nhau cũng hơn một năm, nhưng không quen thân đến mức có thể thẳng thắn thành thật giao lưu trò chuyện.

Vẫn là tiếng chuông điện thoại dồn dập không thức thời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Trang Noãn Thần bị tiếng chuông bất thình lình này làm cho giật mình, Giang Mạc Viễn cũng mở mắt ra, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra nhấn nút nghe máy.

“Noãn Thần à, con sao rồi? Rốt cuộc là hôm trước có vừa mắt người ta hay không vậy?” Là giọng của bác, trực tiếp và chói tai, trong xe yên lặng nên đặc biệt ồn ào.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...