Hào Môn Đoạt Tình

Chương 89: Hôn nhân mạnh mẽ, sóng gió nổi lên


Chương trước Chương tiếp

Phần 1:

"Tôi ở trên đường gặp phải Âu giáo sư nên cùng anh ấy đi ăn cơm tối, sau đó anh ấy nói mời tôi uống rượu. . . . . ." Tình Tình cắn răng nói. Chuyện cô và Bách Lâm gặp mặt cũng không cần nói ra bằng không anh mà biết thì không biết lại phản ứng như thế nào.

"Cậu ta nói mời em đi uống rượu, em cũng phải đi sao?" Mộ Dung Trần bừng lên lửa giận nói:"Tôi nghĩ chắc không chỉ là cùng Âu Thánh Nguyên đi uống rượu thôi đâu? Trước khi gặp A Nguyên em đã gặp phải người nào, em không định nói cho tôi biết phải không? Hả?"

"Tôi đi gặp Bách Lâm đấy, vậy thì thế nào?" Tình Tình không nhịn được cũng nói to lên. Hốc mắt vì uất ức mà dâng đầy nước mắt nhưng cô cố gắng không để cho nó rớt xuống.

Bọn họ chỉ là gặp mặt mà thôi cũng không có làm chuyện gì cả? Anh tại sao dùng giọng điệu đó chất vấn cô giống như cô đã làm chuyện gì thật có lỗi với anh vậy?

"Sau lưng tôi, đi gặp người tình cũ, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi?"

Tình Tình lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh mặt âm trầm như thế, môi mím lại thành đường thẳng theo trực giác liền muốn chạy ra ngoài.

Cô cũng biết anh bị cô chọc cho tức giận, chọc giận anh đối với bản thân cô thật không tốt tí nào. Mà cô cũng không muốn gây gổ với anh, cũng không muốn rơi vào tình huống này. Lửa giận của anh bình thường còn bao hàm một tầng ý tứ khác. Mà cô bình thường đã không chịu nổi lửa giận của anh rồi.

Mộ Dung Trần bước lên phía trước kéo người cô đang chuẩn bị chạy ra ngoài lại, anh dùng sức đem kéo cô vào trong ngực.

Tình Tình chỉ có thể dùng đôi tay để kháng cự không ngừng đẩy anh, hai người ngã xuống giường chồng lên nhau.

"Buông. . . . . . Buông tay!" Cô nỗ lực thoát khỏi anh. Ôi trời ơi, cô thật không nên chọc vào con dã thú này. Lần trước dạy dỗ như vậy cô còn không chịu được? Huống chi bây giờ lại đang ở trong phòng, lại là phòng của bọn họ. Nếu mà anh lại giống như lần trước ở công ty làm như vậy với cô, cô không xác định mình là có chịu được sức lực dã man kia hay không.

Mộ Dung Trần tay trái bắt được hai tay đang giãy giụa gay gắt của cô sau đó tay phải lấy ra cái dây trên áo choàng tắm buộc chặt tay cô lại.

"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Cô vừa nói, vừa nhìn vào trong áo ngủ, trừ một cái quần lót ở trên người ra thì bên trong không có thêm thứ gì cả.

"Hôm nay nếu không đem chuyện kia nói ra rõ ràng thì ai cũng không được đi ra khỏi phòng." Lời nói nói của anh rất nhẹ nhàng, con ngươi xanh đen đang nhìn chằm chằm vào thân thể đang phơi bày ra ngoài của cô càng trở nên âm u.

Cô quay người muốn tránh khỏi ánh mắt đầy tính chiếm đoạt của anh, lại không cẩn thân ngã xuống dưới giường, dáng vẻ càng trở nên chật vật.

"Gặp người tình cũ, lại còn đi uống rượu cùng với Âu Thánh Nguyên?" Mộ Dung Trần ôm cô lên giường, hết sức mập mờ ngồi lên người cô: "Em muốn che giấu cái gì?"

"Anh có ý tứ gì?" Giọng nói của cô cũng lạnh lùng không kém .

"Tôi có ý tứ gì mà em lại không hiểu sao?" Anh tà khí cười lạnh:"Có phải cùng với người tình cũ chơi thật vui hay không, sau khi chia tay rồi lại sợ người khác phát hiện cho nên mới tìm A Nguyên để che giấu?"

Tình Tình ngàn vạn lần không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, Mộ Dung Trần làm sao sẽ nói ra những lời đả thương người như vậy? Cô trừng lớn mắt dùng sức muốn tránh thoát trói buộc, kích động dùng lực giống như không tiếc làm bị thương chính mình. Cô thậm chí còn dùng đầu để đánh anh:"Anh vô sỉ, không biết xấu hổ!"

Sức lực của Mộ Dung Trần rất dễ dàng khống chế được cơn điên cuồng của cô.

"Người nào vô sỉ, người nào không biết xấu hổ!" Anh bóp mặt của cô, ép buộc cô đối mặt với mình:."Cũng dám ở sau lưng tôi đi hẹn hò với người tình cũ, còn dám nói tôi không biết xấu hổ!"

Mộ Dung Trần cắn răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ còn chờ nhận nón xanh mà các ngươi đặc chế cho tôi hay sao?"

"Anh nói bậy! Bách Lâm không phải loại người như vậy! Chúng tôi chỉ là gặp mặt mà thôi." Thuận tiện ngồi một lát, uống mấy ly trà mà thôi, anh tại sao lại mang tội danh này đội lên trên đầu của anh ấy?

Mộ Dung Trần, anh thật sự là một người đàn ông chuyên cố tình đi gây sự mà!

"Chỉ có gặp mặt thôi sao?" Anh hung ác cắn răng tàn nhẫn nói: "Tôi thật sự vô cùng hoài nghi. Các người không phải là lấy tên giả để gặp mặt đấy chứ?"

Lửa giận đã đem lý trí của Mộ Dung Trần đốt thành tro, tối hôm qua lúc cô say rượu còn gọi tên của người đàn ông khác làm cho lòng của anh đau đến mức như bị người cầm dao hung hăng đâm vào. Hơn nữa chiếc nhẫn kia còn làm cho anh giận đến cả đêm không hề chợp mắt, lúc này lại tái phát cho nên lời nói dù cho có tàn nhẫn cỡ nào cũng sẽ không do dự không mà nói ra.

Anh đau nên cũng để cho cô đau theo! Đánh cô thì xuống tay không được vậy thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ làm thương tổn mà thôi. Tình Tình dù thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.

Mặt cô liền lạnh lùng cười lạnh: "Chính anh mới vô sỉ, đừng có bụng ta suy ra bụng người." Một người trong lòng đang bi thương tới cực điểm thì hình như cũng không để ý đến lời nói của mình như thế nào, điều này khiến cho cả hai đều bị thương tổn.

"Tôi đang nói oan cho cô sao?" Mộ Dung Trần cầm lấy cái ví của cô đem bức ảnh ở bên trong rút ra: "Chính cô nhìn xem, đây là cái gì?"

Nhìn bức ảnh anh đang nắm chặt ở trong tay, cô đột nhiên ý thức được kế tiếp anh muốn làm cái gì.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã nhìn thấy anh điên cuồng đem bức ảnh xé ra nát vụn.

"Không. . . . . . Không được!" Nhìn bức ảnh bị xé nát, khắp nơi đều là mảnh vụn nước mắt của cô lại tuôn ra như vỡ đê.

Nhìn thấy cô khóc lửa giận của anh càng bùng lên, anh cắn răng nói: "Tôi xé bức ảnh của hắn nên cô thấy đau lòng rồi hả?"

Cô liền trừng mắt nhìn anh: "Tôi hận anh! Anh tại sao lại lục lọi đồ của tôi?" Cô vừa khóc vừa chất vấn anh. Bức ảnh kia là cô và Bách Lâm chụp chung, lúc vẫn còn đang kết giao cô đã đặt ở trong đó rồi. Sau khi kết hôn, cô cũng chưa từng động vào cái ví đó.

Ngày hôm qua lúc đi ra ngoài vội vội vàng vàng cầm theo cũng không có nghĩ tới phải đem bức ảnh bên trong đó lấy ra. Không sai, là cô không nên còn để ảnh của người đàn ông khác trong ví của mình, nhưng mà tại sao anh lại cứ như vậy xé bỏ đồ của cô?

"Dương Bách Lâm ở trong lòng cô thật quan trọng như vậy?" Ở trong lửa giận bùng bùng, anh lại cảm thấy trong lòng từng hồi từng hồi khó chịu, giống như là hô hấp không thông.

Có phải là anh đang ghen tị với Dương Bách Lâm, điên cuồng ghen tỵ với hắn!

Tình Tình nhìn những mảnh vụn của bức ảnh đang tán loạn ở bên cạnh, nước mắt rơi càng nhiều. Cảm thấy đau lòng cùng thống hận Mộ Dung Trần cố tình gây sự, ngậm máu phun người, cô cũng chẳng thèm giải thích cái gì, im lặng quay mặt sang một bên.

"Tiết Tình chuyện bức ảnh cứ coi như xong đi, nhưng mà cô xem cái này là cái gì?" Mộ Dung Trần lấy ra chiếc nhẫn kia đặt trước mắt của cô.

"Nhìn chiếc nhẫn này đi? Chẳng lẽ sau khi gả vào nhà Mộ Dung tôi, cô còn muốn sẽ có một ngày có thể cùng hắn nối lại duyên xưa hay sao?"

Tình Tình nhìn chiếc nhẫn quen thuộc trong tay anh, nước mắt rơi càng nhiều! Bây giờ thật sự có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa rồi ! Nói gì cũng là vô ích thôi!

Đều là lỗi của cô! Không nên cầm nó về đấy! Kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi!

"Cô trả lời vấn đề của tôi đi." Anh lắc lắc người cô nói.

Trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, cô quật cường nhắm mắt lại. Không muốn giải thích cái gì nữa!

Sự trầm mặc của cô làm anh lầm tưởng cô đã bị mình hỏi trúng tim đen, cam chịu thừa nhận tất cả. Anh vô cùng tức giận mở áo choàng tắm của cô ra kéo quần lót xuống.

"Tiết Tình, tôi sẽ làm cho cô biết rõ người đàn ông của cô rốt cuộc là ai!" Anh ném chiếc nhẫn chướng mắt đó đi rồi nói tiếp: "Muốn cùng người tình cũ nối lại duyên xưa? Nằm mơ đi!"

Anh sẽ để cho đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa của cô cũng không cần nghĩ tới việc này!

"Á. . . . . ." Cô kinh hoảng trừng lớn mắt, lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn!" Động tác của anh vô cùng thô lỗ làm cho trong lòng của cô kinh hãi theo cấp lũy thừa.

Lúc anh nổi giận thật quá đáng sợ!

"Khi cô và Dương Bách Lâm ở chung một chỗ thì cô cũng sẽ cự tuyệt như thế hả? Hả?"

"Anh đừng có sỉ nhục người khác!" Cô nức nở nghẹn ngào nói.

Cô cảm thấy linh hồn từng phần từng phần như bị rút ra.

Giọng anh đầy căm hận nói: "Người nào ép tôi phải như vậy?"

Không nói thêm gì nữa, anh nhìn cô kinh hãi nhìn mình chằm chằm lửa giận suốt một buổi tối cũng thấy hạ xuống một chút!

"Ừhm. . . . . ." Tình Tình cắn môi, nén nước mắt chịu đựng giống như gặp phải cường bạo. Đúng vậy, người đàn ông này, mỗi lần vẫn luôn muốn dùng cách này để đối phó với cô, để cho cô đau để cho cô khuất phục!

Mặc dù cô cũng có lỗi, thế nhưng chính phương thức này làm cho cô sợ nhưng cũng làm cho cô hận vô cùng! Cuộc sống như thế lúc nào thì kết thúc đây! Lòng của cô như chết đi theo mỗi lần anh rong ruổi như vậy.

Đôi tay mảnh khảnh bị trói chặt níu chặt lấy cái chăn đơn phía dưới, cô nhắm mắt lại, anh muốn thế nào thì cứ làm như thế đi!

Rất nhanh, anh liền đạt được cái mình muốn * * sau đó lật người xuống.

Tình Tình giương đôi mắt đẹp đã mất đi ánh sáng rực rỡ, chỉ còn lại trống rỗng vô tận.

Mộ Dung Trần nhìn cô: "Cô bây giờ biết được mình nên thuộc về của người nào rồi chứ?" Anh ngang tàng hỏi.

Cô yên lặng chảy nước mắt, không nhìn tới anh.

"Trả lời tôi." Lửa giận của anh lại bùng lên nóng rực.

Cô gái này, vậy mà còn dám khóc? Dòng lệ chảy không ngừng là vì Dương Bách Lâm hay sao? Anh làm sao lại bị coi thường như vậy? Cô lại vì một người đàn ông khác mà ở đây rơi lệ, hung hăng hành hạ trái tim của anh!

Tình Tình giương đôi mắt buồn bã cộng thêm phẫn uất chớp chớp mắt làm nước mắt lại chảy ra: "Tôi không thuộc về người nào. Trong tình huống này thay vì nói là tôi thuộc về anh không bằng nói tôi bị anh cường bạo thì đúng hơn."

Lời của cô làm mặt của Mộ Dung Trần lần nữa rét lạnh. Cô gái này, bị cường bạo đúng không? Từ sau lần ở công ty vô ý đả thương cô thì anh đã vô cùng hối hận rồi.

Mới vừa rồi có lẽ ở lúc mới bắt đầu anh thật sự là rất tức giận, nhưng về sau anh đã giảm bớt sức lực. Cô gái này thế nhưng lần nữa lại đem cái từ cường bạo đặt lên trên người của anh? Nếu quả thật muốn cường bạo cô thì bây giờ cô còn có thể nằm ở đây mà nói chuyện như vậy sao?

Thật quá đả thương người rồi! Ngày trước anh luôn cho rằng yêu một người chỉ cần dốc hết sức mình đối xử với người ấy thật tốt là được rồi, mặc kệ là phải mất bao lâu anh cũng nguyện ý chờ. Hiện tại anh cuối cùng hiểu rõ, yêu thương nếu chỉ xuất phát từ một phía làm cho người ta khó chịu cỡ nào, không có một tí động lực nào ủng hộ để tiếp tục đi tới.

Mà cô trên căn bản cũng không thích anh chút nào, mặc kệ anh đã làm biết bao như việc vì cô như vậy cũng không được chút xíu hồi báo nào từ cô.

Vào giờ phút này anh cũng không thể nào chịu nổi nữa! Không muốn phải nhìn gương mặt kia chút nào. Anh sợ mình sẽ không khống chế được mà một lần nữa tổn thương đến cô.

"Vậy thì sau này cô cứ chờ tiếp tục bị cường bạo đi!" Nói xong, anh lập tức xuống giường đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Lúc đàn ông trở mặt thật đáng sợ hôm nay cuối cùng cô đã lĩnh giáo điều này.

Tại sao anh lại cứ muốn tổn thương cô như vậy? Tại sao anh lại không tin tưởng cô?

Âm thanh cửa phòng nặng nề bị khép lại truyền đến bên tai, bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, yên bình như trong cõi chết vậy, mới vừa rồi còn giống dã thú dây dưa như vậy, gào thét, mồ hôi đầm đìa, cứ như là hai thái cực khác xa nhau một trời một vực.

Cô sững sờ nhìn lên trần nhà, im lìm một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lại khóc ra thành tiếng.

Anh lần này đi thật rồi, cô một lần nữa lại thành công ép anh phải bỏ đi ! Chắc sau này anh sẽ không có những cử chỉ lấy lòng của cô nữa? Cũng sẽ không có những lời yêu thương dịu dàng săn sóc như vậy nữa rồi?

Bọn họ cuối cùng đều muốn vượt qua cuộc sống vợ chồng lạnh như băng này hay không? Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô sao? Hôm nay rốt cuộc thực hiện được cô nên cảm thấy vui vẻ mới phải chứ?

Tại sao trong lòng lại cảm thấy quá đau khổ? Cuộc sống hình như mất đi thứ quan trọng nhất, trong mất mác tuyệt vọng còn có cả mờ mịt. . . . . .

Chín giờ tối tại Tiết gia.

Lữ Bích Viện đứng ở bên ngoài thư phòng, đi tới đi lui rối rắm thật lâu, nhưng thủy chung cũng không dám mở cái cửa thư phòng màu đỏ sậm ra.

Ngày hôm qua sau khi gặp mặt Trương Trọng Khải về đến nhà, bà ta vẫn luôn cố gắng nghĩ rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt.

Muốn Tiết Thiệu Trạch buông tha cho công ty của Trương Trọng Khải không tiếp tục trả thù nữa là chuyện không thể nào. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy không quá một tháng nữa thì cái ghế chủ tịch của công ty Trương Trọng Khải nhất định sẽ đổi chủ, ngay cả công ty cũng sẽ bị Tiết Thiệu Trạch thâu tóm, chỉ sợ ngay cả bản thân của Trương Trọng Khải cùng tất cả người Trương gia cũng sẽ không có kết quả tốt.

Chỉ là, Tiết Thiệu Trạch sẽ đem thứ đồ quan trọng như vậy để ở trong nhà, để ở trong thư phòng sao?

Kể từ sau khi Tiết Tình lấy chồng, số lần ông ta về đây cũng đếm được trên năm đầu ngón tay! Cũng chứng minh trước kia ông ta mỗi ngày đều về nhà mục đích cũng chỉ là vì chuyện của Tiết Tình mà thôi.

Đối với mẹ con bà, ông ta nhìn lâu còn không muốn?

Những năm gần đây, ông ta đối với bà rất lạnh nhạt không giống như là vợ chồng bình thường. Mặc dù bọn họ cũng không phải là vợ chồng chân chính, thậm chí ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng không có nhưng mà trong công việc bà vẫn một mực cố gắng giúp đỡ ông ta, không có công cũng có sức chứ?

Nhưng mà bây giờ nhìn lại chính mình, bà đang rơi vào cái kết cục gì đây?

Có lẽ sau khi tìm được vật kia cho Trương Trọng Khải cho dù là Tiết Thiệu Trạch cuối cùng muốn vứt bỏ mẹ con bà thì bọn họ cũng không sẽ không rơi vào thảm cảnh phải ở đầu đường?

Ít nhất bà còn có một ngọn núi để dựa vào không phải sao? Tiết Thiệu Trạch, ông đối với tôi như vậy thì tôi cũng sẽ không để cho ông sống yên ổn đâu!

Bất mãn dấu ở trong lòng qua thời gian dài tích tụ ngày càng nhiều. Vốn còn đang do dự không quyết tâm cuối cùng Lữ Bích Viện đem cái chìa khóa trong tay cắm vào, sau đó đẩy cánh cửa kia ra.

Mặc dù đã đã trễ rồi, hơn nữa Tiết Thiệu Trạch cũng đã thật lâu không có trở lại đây, trong nhà trừ bà cùng với con gái, ở ngoài cũng chỉ có một dì Ngô và ông Lâm lái xe. Vỗn dĩ là người làm việc luôn cực kỳ cẩn thận nên Lữ Bích Viện cũng không dám khinh thường, ngay cả đèn cũng không bật lên.

Bà cầm cái đèn pin nhỏ không ngừng tìm kiếm tất cả các góc có khả năng giấu đồ trong thư phòng, cẩn thận tìm kiếm từng li từng tí, mười phút, hai mươi phút, nửa giờ, vẫn không thu hoạch được gì.

Lữ Bích Viện tắt đèn pin đi đứng ở trước bàn đọc sách của Tiết Thiệu Trạch trầm tư.

Ông ta làm việc luôn cực kỳ cẩn thận nếu trong thư phòng không có, vậy có khi nào ông ta giấu ở trong phòng ngủ không? Bà nhớ là ở đầu giường của ông ta bên trong có một cái két sắt .

Đúng, đồ quan trọng như vậy ông ta nhất định là đặt ở chỗ đó.

Lữ Bích Viện rón rén rời trong bóng tối rời khỏi thư phòng, đi đến phòng ngủ chính ở tầng hai, đi qua cái giường lớn, vòng qua tấm bình phong, mở ra cánh cửa kia. . . . . .

Lữ Bích Viện mở đèn, nhìn căn phòng không có một chút hơi người nào, lòng của bà rốt cuộc cũng lạnh xuống.

Đây chính là chỗ ngủ gần hai mươi năm của Tiết Thiệu Trạch lúc ở nhà, đây là nơi mà ông ta chưa bao giờ cho phép người khác đi vào dọn dẹp cũng bao gồm cả bà nữa.

Khi đó mới vừa vào Tiết gia, ông ta có thể lấy lý do bà đang mang thai không cùng bà ở chung một chỗ, nhưng mà sau khi sinh đứa bé ra ông ta lại vẫn như cũ làm theo ý mình.

Bà đã từng muốn kháng nghị qua, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ông ta bà muốn nói nhiều một câu cũng không dám!

Trừ việc không cùng bà ở chung một chỗ, những năm gần đây khi tham gia các loại tiệc rượu, ông ta cũng sẽ mang bà đi ra ngoài, ở trước mặt mọi người thể hiện bọn họ là một đôi tình nhân ân ái chỉ trừ không có cái danh phận đó.

Đúng vậy, bà quan tâm, cũng từng muốn cầu xin qua, nhưng ông ta chỉ nói một câu: "Vợ của tôi vĩnh viễn chỉ có Thẩm Quân Hoa."

Đáng tiếc, người đàn bà kia lại không có cái phúc phận này không phải sao?

Lấy được một danh phận hư vô như vậy? Dù thế nao thì người ở bên cạnh ông ta không phải là Lữ Bích Viện bà sao?

Nhưng thật đáng thương bà cuối cùng cái gì cũng không chiếm được! Ở trước mặt người ngoài, bà là nữ chủ nhân của Tiết gia nhưng những khổ sở đó chỉ có trong lòng bà mới là người sáng tỏ nhất.

Ngay cả con gái của mình, cũng không biết cha mẹ vẫn là chia phòng mà ngủ. Tiết Thiệu Trạch, đừng có trách tôi, là ông có lỗi với tôi trước cũng đừng trách tôi quá đáng!

Nhưng mà cái két sắt kia có mật mã, bà mở thế nào cũng không đúng. Bà có nên mời người đến đây mở ra hay là để cho Trương Trọng Khải nghĩ biện pháp đây?

"Đã trễ thế này vẫn còn chưa ngủ, đang tìm cái gì?" Một giọng nói quen thuộc vang lên làm cho máu trong người bà chảy ngược. Lữ Bích Viện sợ đến mức thiếu chút nữa không đứng nổi, chỉ có thể chống vào cái két sắt từ từ đứng lên, sau đó quay đầu ra cửa.

Đôi tay của Tiết Thiệu Trạch đặt ở trong túi, trên người mặc bộ vest cao cấp màu xám rất vừa vặn, thân hình thon dài trời sinh đã tao nhã. Khuôn mặt lành lạnh đang lẳng lặng đứng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Lữ Bích Viện,

"Thiệu Trạch, sao ông lại quay về?" Lữ Bích Viện giả vờ trấn định nói, thật ra thì trong lòng đã loạn như ma. Khi Tiết Thiệu Trạch càng lạnh lùng yên lặng thì lại càng trở nên đáng sợ:"Tôi chỉ là đi vào xem một chút. . . . . ."

Xem cái gì chứ? Phòng của ông ta có cái gì hay để nhìn sao? Lấy cớ như vậy thật sự là hỏng bét!

"Lữ Bích Viện, lời tôi từng nói bà đều quên hết đúng không?" Tiết Thiệu Trạch từ từ mở miệng. Ông đã nói qua, dù ông không ở nhà cũng không cho phép bà đi vào đây nửa bước .

"Thiệu Trạch, tôi sẽ lập tức đi ra ngoài, không ảnh hưởng ông nghỉ ngơi nữa!" Lữ Bích Viện cúi đầu đi qua người của Tiết Thiệu Trạch, lời nói ra không dám lớn tiếng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông. Hiện tại bà không thể trực tiếp trở mặt với ông được bằng không đến lúc đó bà thật sẽ chỉ có hai bàn tay trắng .

"Lữ Bích Viện, bà muốn tìm đồ quan trọng như vậy, bà suy nghĩ một chút xem tôi làm sao sẽ đặt ở trong phòng ngủ được!" Tiết Thiệu Trạch xoay người lại, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.

"Thiệu Trạch, tôi không hiểu lời ông đang nói là có ý gì, tôi cũng không có tìm thứ gì cả." Lữ Bích Viện có đánh chết cũng không dám thừa nhận, dù sao bà cái gì cũng không tìm được, ông có chứng cớ gì để nói bà đây?

"Có ý gì à, bà chắc là còn hiểu rõ hơn tôi?" Một xấp ảnh từ phía sau bay thẳng tới đây, rơi đầy trên mặt đất.

Ở trong đó, không phải là một loạt hình ảnh bà và Trương Trọng Khải từ lúc bắt đầu gặp mặt đến lúc khi chia tay ở trà trang Lục Vũ sao? Mặc dù không có động tác thân mật rất rõ ràng, nhưng nội tình thì người khác nhìn một cái cũng biết chuyện gì xảy ra, huống chi là Tiết Thiệu Trạch?

Nhưng tại sao ông ta lại có những bức ảnh này?

"Ông theo dõi tôi?" Sau khi trải qua một trận hốt hoảng Lữ Bích Viện rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nếu chuyện đã như vậy, nói nhiều hay giải thích cũng chỉ là viện cớ, cần gì phải làm vậy chứ?

"Tôi không có nhàm chán đi theo dõi bà như vậy. Là tình nhân cũ bà phái người đưa tới, như thế nào, thấy cũng không tệ chứ?" Tiết Thiệu Trạch tựa vào cạnh cửa lặng lẽ nói.

Không nghĩ tới Trương Trọng Khải lại thiếu kiên nhẫn như vậy !

"Không thể nào, không thể nào! Tiết Thiệu Trạch, Trọng Khải sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. . . . . ." Lữ Bích Viện vẫn là không muốn tin vào sự thật này, ngày hôm qua ông ta còn nhờ bà trở về tìm Tiết Thiệu Trạch. Những năm này ông điên cuồng tìm kiếm những tội chứng của Trương Trọng Khải, chắc là có liên quan đến vấn đề sổ sách. Như vậy ông ta chỉ có thể đánh cuộc cho dù có chết cũng muốn kéo theo Tiết Thiệu Trạch cùng nhau xuống địa ngục, để cho những ngày tháng cuối cùng của ông ta phải sống ở trong lao ngục.

Nhưng mà ông ta làm sao có thể ngu như vậy, nhanh như vậy liền đem những tấm ảnh này đưa đến tay của Tiết Thiệu Trạch? Vẫn là ông ta đã sớm biết rõ, bà không thể tìm được những tội chứng của Tiết Thiệu Trạch được? Cho dù có tìm được cũng không thể khiến Tiết Thiệu Trạch ngồi tù mà bỏ qua cho ông ta một con đường sống?

" Sẽ không làm ra chuyện như vậy? Người trước khi giãy chết thì phản kích là đáng sợ nhất. Bà năm đó là nhân tình được ông ta sủng ái nhất lại còn sinh đứa bé cho ông ta, nếu như ông ta biết Tinh Tinh là con gái của mình thì lúc rơi vào thảm cảnh này ông ta ít nhất sẽ cảm thấy có chút an ủi mới đúng chứ?"

"Ông ở đây nói nhăng nói cuội gì đó? Tinh Tinh tại sao có thể là con của ông ta? Tiết Thiệu Trạch, ông chỉ biết nói suông thôi làm gì có bằng chứng!" Lữ Bích Viện nghe được câu này thấy sốc vô cùng. Cả đời này của bà cũng chưa từng sợ như vậy. . . . . .

"Bà có cần tôi tìm Trương Trọng Khải ra mặt không? Theo tình hình hiện tại sắp bị phá sản chỉ cần tôi muốn thì khẳng định toàn bộ chuyện gì mà ông ta biết sẽ mang ra kể hết." Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng nhìn Lữ Bích Viện đang ngồi trên mặt đất, thẳng lưng đi tới lướt qua bên cạnh, đi ra trước cửa phòng lại nói tiếp: "Lữ Bích Biện, bắt đầu từ ngày mai, tôi không hy vọng ở trong nhà này còn nhìn thấy bóng dáng của bà." Hai mươi năm này, ông đã để thù hận cho che mắt tất cả tâm trí, ép người phụ nữ mình yêu phải bỏ đi, để cho bà phải chết thảm sau khi sinh con. Ông cũng ít khi quan tâm đến đứa con gái duy nhất của bọn họ, lại còn giúp người khác nuôi dưỡng con gái, hiện tại tất cả cũng sẽ phải kết thúc, phải kết thúc rồi!

Cha của Trương Trọng Khải là bạn thân của Tiết Đào cha của Tiết Thiệu Trạch, hai người cùng nhau gây dựng công ty ngày càng phát triển, đáng tiếc sau này cha của Trương Trọng Khải lại phản bội cha của ông.

Ông ta lợi dụng bạn tốt đối với mình luôn luôn tin tưởng bèn tìm kế lấy được dự án hợp tác khai phá sau đó liên thủ với công ty khác đóng băng một lượng tiền mặt lớn của công ty bọn họ. Mấy lần âm mưu phá hoại dự án, cuối cùng đem toàn bộ tiền bạc lấy đi làm công ty không có cách nào nhúc nhích. Sau đó lại đem những thứ kia ra quang minh chính đại tiếp tục khai thác. Lần lượt từng chuyện một giống như quả bom nổ dây chuyền, nổ cho cha ông thương tích đầy mình, thân là người sáng lập công ty Tiết Đào không thể nào tiếp tục chống đỡ.

Ngân hàng không ngừng hối thúc cùng với các đại cổ đông trong Hội đồng quản trị ngày ngày muốn rút vốn về, thậm chí còn phải đối mặt với kiện cáo. Tiết Đào gọi điện cho Tiết Thiệu Trạch lần cuối sau đó mang theo vợ mình từ trên lầu cao nhất của công ty nhảy xuống.

Không còn hy vọng, vô cùng thê thảm. Chỉ để lại người con trai còn chưa hiểu chuyện trên nhân thế. Tương lai phải chống đỡ với bao nhiêu hung ác trên đường đời.

Những năm này, cố gắng của ông rốt cuộc đều là vì báo thù cho cha mẹ , những gì Trương gia lấy đi từ Tiết gia toàn bộ cũng trở về trên tay của ông. Năm đó chỉ cần những gì có liên quan đến Trương Trọng Khải ông đều muốn đoạt lấy, kể cả người tình gái làng chơi xinh đẹp là Lữ Bích Viện, từ đó ép vợ của ông phải bỏ đi. Từ khi người phụ nữ này bước chân vào Tiết gia ông cũng chưa từng chạm vào người bà ta, ông từng bước một đem những gì vốn thuộc về bọn họ đoạt lại, nhưng hình như cái mà ông mất đi còn nhiều hơn. . . . . .

Cuối cùng những khúc mắc kia cũng đã phơi bày rõ ràng, nhưng sao trong lòng ông một chút vui sướng cũng không có?

Tim của ông cảm thấy trống rỗng vô cùng khó chịu.

Người rời đi luôn là người hạnh phúc, bi thảm nhất vẫn là người bị lưu lại kia.

Cha mẹ ông tuyệt tình ra đi bỏ lại một mình ông năm đó chưa được mười tuổi, người đàn bà mà ông yêu mến nhất cũng bỏ lại ông buông tay với nhân gian, con gái của ông hôm nay cũng đã lấy chồng, trên đời này thực sự chỉ có một mình ông đơn độc.

Mà con rối ông dùng hai mươi năm là mẹ con Lữ Bích Viện cũng đã mất đi giá trị lợi dụng. Cuộc đời của ông còn đọng lại những thứ gì đây?

"Tiết Thiệu Trạch, ông đứng lại." Nghe được ông vô tình đuổi đi, Lữ Bích Viện giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, từ phía sau bắt được tay của Tiết Thiệu Trạch hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì?"

"Có ý gì? Lữ Bích Viện, người thông minh như bà làm sao lại không hiểu?" Tiết Thiệu Trạch trực tiếp hất tay Lữ Bích Viện ra: "Bà không phải sẽ thật muốn để tôi sai người tới đuổi đi đấy chứ?"

"Tiết Thiệu Trạch, ông không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã theo ông nhiều năm như vậy ông không thể nhẫn tâm như thế được." Hung ác trong mắt ông khiến chân của Lữ Bích Viện lần nữa nhũn ra, đôi tay cố gắng chống đỡ vào cửa phòng."Lữ Bích Viện, những gì cần nói tôi cũng nói rồi, tự mình giải quyết cho tốt đi!" Tiết Thiệu Trạch không để ý tới bà ta nữa xoay người không có một tia lưu luyến nào đi xuống lầu.

"Tiết Thiệu Trạch, người đàn ông không có lương tâm này. . . . . . Thẩm Quân Hoa chết cũng muốn rời đi ông cũng thật chính xác. . . . . ." Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt đó của ông Lữ Bích Viện liền gào to lên.

"Bà nói cái gì?" Thân thể cao lớn chợt chấn động mạnh một cái, Tiết Thiệu Trạch vốn đang bước xuống lầu chợt dừng lại, đi đến chỗ của Lữ Bích Viện, bàn tay thon dài dùng sức bóp cổ của bà: "Lữ Bích Viện, tôi cảnh cáo bà, bà còn dám nói những lời như vậy lần nữa để cho tôi nghe được, tôi sẽ khiến cho bà sống không bằng chết!"

Cho đến khi mặt bà ta bởi vì khó thở mà xanh tím tái thì Tiết Thiệu Trạch mới buông tay, mặc cho cả người Lữ Bích Viện từ từ trượt trên đất.

"Mẹ. . . . . ." đồng thời lúc ông buông tay, một bóng dáng đi tới. Tiết Tinh Tinh không thể tin được người cha mà cô ta luôn luôn kính trọng lại muốn động thủ giết mẹ của cô, hơn nữa những lời mà bọn họ nói vừa rồi rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Khi chuẩn bị đi ngủ cô nghe thấy tiếng ồn ào liền len lén mở cửa phòng ra, không nghĩ tới bọn họ không có khóa cửa phòng chính, lời nói kia cô nghe được rất rõ ràng, nhưng mà cô lại bị chân tướng này làm cho hoang mang kinh sợ.

"Tinh Tinh, nhanh lên một chút, đi cầu cầu xin ba con, để cho ông ấy thủ hạ lưu tình, không cần phải quá tuyệt tình như thế!"

"Mẹ, mẹ! Mẹ nói cho con biết, mới vừa rồi lời mà các người nói có phải thật vậy hay không?" Bóng lưng của Tiết Thiệu Trạch làm cho cô ngừng bước, cô vẫn luôn luôn không dám đến gần ông.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh, con họ Tiết, vĩnh viễn là con gái của Tiết Thiệu Trạch. Tiết Thiệu Trạch, Tinh Tinh là của con gái của ông!" Lữ Bích Viện bà làm sao có thể thất bại? Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!

Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng liếc nhìn Lữ Bích Viện, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho bà ta cứng lại. Ông biết, từ đầu đến cuối chân tướng sự tình đều biết rất rõ, người đàn ông kinh khủng này tất cả mọi chuyện đều do một tay ông ta bày ra. Bà cho là mình đã giăng bẫy được ông ta không nghĩ tới bản thân mình mới chính là con cờ bị ông ta lợi dụng.

"Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Tiết Tinh Tinh đứng lên, lần đầu tiên dũng cảm thế này nhìn vào người đàn ông hai mươi ba năm cô gọi là cha.

"Cô rốt cuộc là họ Tiết hay là họ Trương, chỉ cần hỏi mẹ cô sẽ biết." Sau khi nói ra những lời này, Tiết Thiệu Trạch không để ý tới hai mẹ con này nữa, không chút lưu tình đi ra ngoài.

"Không thể nào, con là Tiết Tinh Tinh, là Tiết Tinh Tinh. . . . . ." Tiết Tinh Tinh chân nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất.

"Tinh Tinh. . . . . ." Lữ Bích Viện không nhịn được ôm con gái đau khóc lên thành tiếng! Bà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bị ông tính toán.

"Mẹ, con họ Tiết có đúng hay không? Có đúng hay không?"

Lữ Bích Viện nhìn con gái khóc ròng ròng, nó vô tội mà? Tiết Thiệu Trạch, ông thật là quá đáng, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường đấy!

Những ngày này, nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới đều biết rõ Tứ thiếu gia của bọn họ người luôn luôn đem bà xã của mình ngậm trong miệng mà thương yêu đã trở nên thay đổi rồi.

Chiến tranh của bọn họ làm cho người khác phải rùng mình!

Tứ thiếu gia chẳng những đi sớm về trễ, ở trước mặt mọi người cũng không có tâm tình trêu chọc cho thiếu phu nhân nói chuyện. Lúc ăn cơm cũng là một mình ăn xong trước.

Ngược lại Tứ thiếu phu nhân vẫn bình thường không khác biệt lắm. Nhưng chuyện này mọi người nhìn vào cũng biết, thật ra thì sắc mặt của thiếu phu nhân tái nhợt đi rất nhiều, mỗi ngày trừ thời điểm xuống dùng cơm sẽ phải đi xuống lầu dưới thì những thời gian khác đều nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, lời nói cũng càng ngày càng ít đi, thậm chí có thời điểm hỏi cô cái gì có khi một lúc lâu sau cô cũng không nói một câu!

Điều này cũng thật là kỳ quái!

Nhưng mà, bọn họ không người nào dám ở trước mặt mọi người bàn tán chuyện này, hơn nữa chuyện đính hôn của tiểu thư Cầm nhi cũng làm mọi người bận rộn tối tăm mặt mày.

Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, ánh nắng ấm áp chiếu khắp nơi, quét đi cái giá lạnh của mùa đông. Tình Tình sau khi ăn sáng xong lại vào trong vườn hoa, đơn độc ngồi ở trên cầu gỗ, nhìn xuống mặt nước mà ngẩn người.

Người kia giống như thật sự bị cô làm cho tức giận không nhẹ!

Mấy ngày nay, đối với cô chẳng thèm quan tâm khi trở về phòng cũng không có ngủ cùng cô trên giường lớn, một mình ngủ thẳng trên ghế sofa.

Mỗi khi anh trở về phòng, cô nằm ở trên giường không dám mở mắt nhìn anh, chỉ có thể nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ. Sau đó nghe được tiếng anh đi vào trong phòng tắm, sau khi cửa phòng tắm mở ra cô cho là anh sẽ giống như trước đây, trở lại trên giường, mặc kệ cô có lạnh nhạt ra sao cứ thế mà ôm cô ngủ.

Nhưng mà bây giờ lại không như vậy, anh không trở về giường ngủ với cô!

Ban đêm như vậy luôn khó ngủ! Đã không ngủ được lại không dám để cho mình có động tĩnh quá lớn. Mỗi lần thật vất vả mới ngủ được hình như lại cảm thấy bên giường có người đứng ở nơi đó trầm ngâm nhìn mình. Nhưng cô lại nhát gan không dám mở mắt ra nhìn xem có phải thật vậy hay không. Nếu quả như thật vậy, cô cũng không biết lấy phương thức gì để đối mặt với anh.

Anh không mở miệng nói với cô, theo cá tính của cô dĩ nhiên cũng không thể nào chủ động nói chuyện với anh. Thế nhưng chung đụng như vậy thật sự rất kỳ quái, mọi người trong nhà mỗi lần nhìn bọn họ ngồi chung một chỗ khi ăn cơm lại không ai nói lời nào cũng dùng ánh mắt tò mò để nhìn bọn họ.

Thái Chi Lan thậm chí còn nhân lúc Mộ Dung Trần không ở nhà vào phòng bọn họ hỏi cô rằng có phải bọn họ lại cãi nhau hay không? Thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp nói nếu quả thật là cãi nhau, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho tên tiểu tử hỗn đản đó.

Bao nhiêu người sau khi kết hôn có thể lấy được quan tâm như thế của mẹ chồng? Mặc dù cô đối với hắn vẫn còn có chút oán giận, nhưng mà đối với quan tâm trưởng bối tựa như quan tâm của mẹ cô làm cho cô không thể nói ra miệng là mình đang cùng Mộ Dung Trần tranh cãi được.

Những ngày như vậy còn tới khi nào? Mặc kệ cô có muốn hay không muốn tiếp nhận chuyện đính hôn của Bách Lâm và Mộ Dung Cầm thì chuyện này đã được định chắc như đinh đóng cột.

Chỉ là, cuộc sống về sau nên dùng phương thức gì để đối mặt đây?

Cô không phải nên cùng anh mà nói chuyện một chút, nhưng mà nói chuyện gì đây? Nói như thế nào? Người không hay tiếp xúc cùng người khác như cô thì khi đối mặt với vấn đề lại cảm thấy muốn lùi bước.

Buồn bực của cô không có ai để giãi bày thậm chí ngay cả em trai đang online gặp mặt cô cũng không nói ra miệng được. Thẩm Diệu Dương nói mẹ gần đây tinh thần càng ngày càng kém, cho nên ngay cả điện thoại của cô cũng không nguyện ý nhận.

Hỏi em trai đến cùng là có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt đang ở trước máy vi tính ở đầu bên kia nhăn nhó ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi.

Nếu như không phải là hiện tại đang chiến tranh với Mộ Dung Trần cô thật rất muốn ra khỏi nước đi gặp mẹ một chút xem tình hình của bà ra sao. Dĩ nhiên không phải Mộ Dung Trần hạn chế tự do của cô, mà là cô sợ mình ra khỏi nước sẽ làm người khác sinh nghi.

Hiện tại cũng không biết cha cô đã xử lý mẹ con Lữ Bích Viện ra sao rồi! Tình Tình chợt nhớ tới ngày đó ở cửa quán trà cô nghe được đối thoại của Lữ Bích Viện và người đàn ông kia, không biết tình hình Tiết gia hiện tại như thế nào?

Những ngày qua của cô cũng không dễ dàng gì? Thậm chí còn không quan tâm đến cả chuyện của cha? Tình Tình đối với bản thân mình cười khổ.

Có lẽ là có người thấy cuộc sống của cô quá tốt nên luôn muốn tìm chút chuyện để gây ra sóng gió.

" Tiết Tình, cô cũng thật là quá đáng!"

Một giọng nói tức giận từ phía sau truyền tới, Tình Tình mặt đang chôn ở giữa hai đầu gối liền ngẩng lên. Lập tức nhìn thấy gương mặt tức giận của Mộ Dung Cầm.

Tình Tình cũng không rõ chuyện gì nhìn cô ta tức giận xông lại đây, đang muốn hỏi có chuyện gì thì bị Mộ Dung Cầm hung hăng ném lên người một quyển tạp chí mà cô ta đang cầm trên tay.

"Mộ Dung Cầm, cô có ý gì?" Tình Tình không có thời gian để xem tạp chí từ đang trên người mình rơi xuống, cô lui về phía sau hai bước tựa vào thành cầu.

Kể từ khi kết hôn cùng với Mộ Dung Trần cô tự nhận thấy là mình chưa từng có đắc tội với cô ta, hai người cho dù có xuất hiện cùng một lúc, cũng là cô ta chủ động khơi mào trước.

Gần đây, cô ta không phải đang chuẩn bị đính hôn cùng với Bách Lâm sao? Cô ta nên thấy vui mừng mới đúng chứ! Tại sao lại mang tức giận không giải thích được bộc phát trên người của cô.

"Có ý gì? Tiết Tình, cô không cần phải giả vờ như vậy!" Trên mặt Mộ Dung Cầm vừa nổi giận lại còn có chút không cam lòng, hơn nữa còn là oán hận cùng với bất mãn.

"Tôi đến cùng là đã làm cái gì?" Tình Tình cũng không sợ Mộ Dung Cầm, chỉ là không muốn cùng với cô ấy có quá nhiều tranh chấp thôi!

"Làm cái gì? Cô trái lại đã quăng mặt mũi của mình đi không còn một mảnh đấy!" Mộ Dung Cầm cười lạnh nói: "Cô cũng đã kết hôn với anh Tư lâu như vậy, tại sao còn không bỏ qua cho Bách Lâm? Biết rất rõ ràng chúng tôi lập tức sẽ đính hôn, tại sao còn cùng anh ấy dây dưa không rõ? Tiết Tình, cô nghĩ rằng người nhà Mộ Dung chúng tôi dễ bị khi dễ như vậy sao ?"

"Cô không được ăn nói lung tung!" Tình Tình mở miệng phủ nhận, cô căn bản không biết Mộ Dung Cầm nói vậy là có ý gì, cô lúc nào thì cùng với Bách Lâm dây dưa không rõ rồi hả? Trừ lần trước gặp mặt một lần ở ngoài, bọn họ ngay cả điện thoại cũng không có gọi bao giờ. Mộ Dung Trần hiểu lầm cô như vậy cũng coi như xong, tại sao Mộ Dung Cầm cũng nói cô như vậy?

"Tôi nói lung tung? Cô có mắt lại không thấy chuyện của mình làm hay sao? Chẳng lẽ người bên trong này không phải là cô hay sao?" Mộ Dung Cầm ngồi xuống nhặt quyển tạp chí màu sắc rực rỡ lên đưa tới trước mắt Tình Tình.

Nhìn vào đó Tình Tình liền trợn to hai mắt, giật mình nhìn hình ảnh mình và Bách Lâm đang ôm nhau sao lại xuất hiện trên bìa của quyển tạp chí náy đã thế bên trên còn đề rõ: "Tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung lén lút đi gặp người tình cũ"

Đó không phải là lần trước cô và Bách Lâm gặp nhau ở trà trang kia hay sao? Tại sao lại có thể bị chụp ảnh được? Hơn nữa còn lên cả loại tạp chí lá cải này ?

Hình chụp trông rất thân mật, nhưng mà lúc ấy cô và Bách Lâm chỉ nhẹ nhàng ôm tạm biệt một cái mà thôi. Rốt cuộc là ai đang hãm hại cô?

Cô thật nhanh mở ra trang nội dung, bên trong tường tận ghi chép chuyện tình của cô và Bách Lâm trước kia như thế nào, cùng với nguyên nhân gả vào nhà Mộ Dung ra sao. Lại còn dám nói cô vì muốn gả vào nhà Mộ Dung vừa có tiền tài vừa có gia thế mà đi tính kế tứ thiếu của nhà Mộ Dung chính là Mộ Dung Trần, từ đó hủy bỏ hôn ước với vị hôn phu Dương Bách lâm. Sau khi gả vào Hào Môn lại phát hiện không thể dứt bỏ được người tình cũ nên lén chạy ra ngoài ước hẹn, rất nhiều lời hay ý đẹp miêu tả cô giống như người đàn bà đang yêu đương vụng trộm vậy.

Thậm chí còn phỏng vấn thêm mấy người mặc đồng phục làm việc tại trà trang, cô căn bản đối với những người đó một chút ấn tượng cũng không có, nhưng mỗi người bọn họ đếu nói với ký giả là mình biết tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung lại còn nói cô thường xuyên cùng Dương tiên sinh kia đến trà trang của bọn họ uống trà.

Có trời mới biết, đó là lần đầu tiên cô đến chỗ đó, một lần duy nhất lại bị người ta bắt được điểm yếu rêu rao liên tục không ngừng.

Thậm chí lại còn có người ra ngoài đường nói trước kia cũng đã gặp bọn họ ước hẹn tại chỗ nào đó . . . . . .

Cuối cùng, ký giả trong tạp chí kết luận là tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung chẳng những là thiên kim tiểu thư Tiết gia mà còn là một người phụ nữ rất có đầu óc cũng rất có tâm cơ cho nên đường đường là Phó Tổng giám đốc cao quý ưu nhã của tập đoàn Mộ Dung mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mặc cho cô định đoạt, thậm chí nguyện ý cưới cô vào cửa.

Đây được coi là cái gì?

Cô không muốn phủ nhận chuyện mình gặp mặt Bách Lâm. Tuy nhiên cũng không muốn giải thích vấn đề này, nếu có nói ra sẽ có mấy ai nguyện tin tưởng cô chứ? Huống chi còn là Mộ Dung Cầm đang nổi giận đùng đùng đây.

Cô cùng với Bách Lâm gặp mặt là sự thật, bọn họ ôm nhau cũng là sự thật, nhưng mà sự thật cũng không phải như trên tạp chí viết bọn họ vụng trộm hẹn gặp nhau như thế.

"Tôi và Bách Lâm thật sự không có cái gì, chúng tôi chỉ là ở chung một chỗ uống trà mà thôi. Không tin cô có thể hỏi Bách Lâm." Tình Tình khép lại quyển tạp chí kia, cúi đầu mở miệng nói, giọng nói thốt ra vô cùng nhỏ.

Giải thích như vậy thật không có bất kỳ ý nghĩa gì? Nhưng mà, dù cho thật không có ý nghĩa, Tình Tình cũng không muốn Bách Lâm phải chịu những tai bay vạ gió này.

Anh cùng với cô cũng được coi như là những người bị hại?

"Không có gì mà lại ôm như vậy? Thế phải làm gì mới gọi là có cái gì? Để cho tôi tự mình bắt gian tại giường sao? Tiết Tình, tôi chưa bao giờ nghĩ cô là một người phụ nữ không biết xấu hổ như thế. Làm ra chuyện khiến nhà Mộ Dung mất mặt như vậy? Tôi thật sự đã xem thường cô rồi ! Cô đừng quên, Bách Lâm sẽ phải lập tức đính hôn với tôi, về tình về lý, về sau anh ấy đều phải theo tôi gọi cô một tiếng" chị dâu", nhưng mà, các ngươi bây giờ đang làm cái gì?"

"Mộ Dung Cầm, cô đừng có ngậm máu phun người! Tôi nói rồi tôi và Bách Lâm là trong sạch, đó chính là trong sạch đấy! Có tin hay không thì tùy cô!" Tình Tình cắn môi, không muốn vì chuyện này mà gây gổ với Mộ Dung Cầm vì dù cô có nói gì thì cô ta cũng sẽ không tin tưởng!

"Tiết Tình thái độ cô như vậy là có ý gì? Nếu quả thật là trong sạch, tại sao cô phải tránh đi? Có bản lĩnh thì nói cho rõ ràng đi?" Mộ Dung Cầm kéo cánh tay của cô không để cho cô đi!

"Nếu quả thật là trong sạch, tại sao còn có thể có bức ảnh như vậy? Nếu như Lão Thái Gia thấy được sẽ không biết sẽ nổi cơn thịnh nộ gì! Tứ thiếu phu nhân, cô thật là được đấy, mới vừa vào cửa nhà Mộ Dung chúng tôi đã gây ra tin tức lớn như vậy, Tứ thiếu gia thật sự là phí công đi thương yêu cô rồi!"

Lâm Thục Mẫn vẫn nhìn Tình Tình không vừa mắt nhưng không có cơ hội chế nhạo cũng đi theo đến đây.

Con gái của bà ta chuẩn bị đính hôn trong nay mai, tin tức cũng công bố ra ngoài rồi, lại xảy ra chuyện như vậy, người mất thể diện lớn nhất không phải chính là Nhị phu nhân bà đây sao!

"Mộ Dung Cầm, cô buông tôi ra! Tôi nói rồi, chuyện tôi chưa từng làm thì tôi sẽ không thừa nhận!" Tình Tình không nghĩ tới sức lực của Mộ Dung Cầm lại lớn như vậy, cô đẩy thế nào cũng không ra.

"Chuyện mất mặt như vậy, nếu như không phải là bị vạch trần rõ ràng thì người bình thường ai cũng sẽ không thừa nhận. Tứ thiếu phu nhân, tôi cũng muốn xem xem Tứ thiếu gia sau khi biết được sẽ xử lý chuyện này như thế nào?" Lâm Thục Mẫn nhất quyết không buông tha nói vào.

"Tôi không muốn giải thích với các người, buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ." Tình Tình hét lớn như vậy làm người giúp việc trong nhà đứng ở cách đó không xa nhìn mấy vị chủ tử này cũng không biết nên phải giúp người nào.

"Cái người phụ nữ đê tiện này, Cầm nhi, không được buông cô ta ra, hôm nay nếu cô ta không giải thích cho rõ ràng thì cũng đừng nghĩ trở về phòng." Lâm Thục Mẫn lần này đã quyết tâm muốn gây khó dễ Tình Tình. Sau khi thấy Mộ Dung Cầm buông tay thì bà ta liền kéo cánh tay kia của Tình Tình lớn tiếng trách mắng.

"Buông tôi ra, tôi không muốn nói với các ngươi, buông tôi ra. . . . . ." Tình Tình cả người lúc này đã đại loạn, lại bị Lâm Thục Mẫn nắm tay đau như vậy, không kìm được chảy nước mắt.

Còn có cái gì để giải thích đây? Cô đã hiểu được cái gì gọi là "Lời người đáng sợ", cũng hiểu cái gì gọi là""tam sao thất bản" một đồn mười, mười đồn trăm" .

Tại sao, tại sao lại muốn cô thừa nhận những chuyện như vậy? Cô cái gì cũng không có làm, tại sao muốn đối xử với cô như thế? Chỉ bằng một tấm hình như vậy nhất định phải định tội của cô sao?

"Cô đừng mơ tưởng. . . . . ."

"Mẹ, thôi đi, cũng không nên làm quá." Mộ Dung Cầm thấy Tình Tình khóc, ý thức được mình và mẹ của mình làm vậy thật sự là quá tùy hứng, vội vàng muốn khuyên bà ta.

"Cầm nhi, con thật là một đứa nhỏ ngốc! Người ta đã khi dễ trèo lên đầu con như vậy mà con vẫn còn nghĩ cho cô ta?"

"Mẹ, chúng ta làm vậy cũng không hay lắm?"

"Lâm Thục Mẫn, cái người này muốn làm gì?" Sau khi nghe được người giúp việc hồi báo Thái Chi Lan lập tức mang theo Cổ Quản gia đi đến, thấy Tình Tình bị khi dễ trên mặt đều là nước mắt thì cảm thấy rất tức giận.

"Lập tức buông Tình Tình ra!" Uy nghiêm của bà chủ trong nhà không phải là giả, Lâm Thục Mẫn không tình nguyện cũng chỉ có thể buông ra.

"Tình Tình, con có sao hay không?" Thái Chi Lan đau lòng nhìn cô gái nhỏ khóc đến mức độ này muốn ôm cô lại bị cô tránh ra.

"Mẹ, thật xin lỗi, con xin phép về phòng trước !" Lấy được tự do Tình Tình thật không có biện pháp đối mặt với nhiều cặp mắt như vậy, cô bây giờ chỉ muốn trốn trong mai rùa người nào cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nói.

Nói xong câu đó, Tình Tình dùng hết hơi sức chạy về, nước mắt tung bay trong không khí rét lạnh. . . . . .

Đầu của cô thật là đau, tâm cũng thấy lạnh. . . . . .

Có phải nguyên nhân bây giờ đang là mùa đông hay không?

"Lâm Thục Mẫn, đây chính là chuyện mà một vãn bối như bà nên làm sao?" Nhìn Tình Tình chạy như bay về phòng, Thái Chi Lan quay người lại lạnh lùng nhìn bà ta.

"Chị dâu, chị cũng không thể bởi vì cô ta là vợ của con trai mình mà cứ che chở cho cô ta như vậy chứ? Chính cô ta làm chuyện sai trái, em cũng chỉ là trách mắng đôi câu thì có lỗi gì sao? Cái tạp chí này, chắc chị cũng thấy rồi chứ? Hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người đang muốn xem chuyện cười của nhà Mộ Dung chúng ta đấy?"

Lâm Thục Mẫn bình thường dù thế nào cũng không dám lên tiếng như vậy. Nói gì thì bà ta cũng là thiên kim tiểu thư gả vào nhà Mộ Dung, mặc dù trong nhà Mộ Dung này địa vị của bà ta luôn thấp hơn Thái Chi Lan một chút. Nhưng mà đối với việc suốt ngày phải ở thế hạ phong luôn làm cho bà ta luôn thấy bất mãn thì hôm nay rốt cuộc cũng bắt được chuyện của con bé Tình Tình này. Sau chuyện này bà ta có cảm giác mình hình như mình có thể đứng thẳng lưng được rồi.

Bởi vì chuyện này của Tiết Tình lại có liên quan đến đối tượng kết hôn của con gái bà cũng là người mà nó vô cùng yêu. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để cho bà càng thêm bất mãn muốn đại náo một trận rồi.

"Cầm nhi, cái này tạp chí là từ đâu mà có?" Thái Chi Lan không để ý tới lời nói của Lâm Thục Mẫn, ngược lại lại quay sang hỏi Mộ Dung Cầm. Nhà Mộ Dung chưa bao giờ đặt loại tạp chí lá cải này, người giúp việc trong nhà cũng sẽ không xem loại báo này, cho dù thật muốn xem cũng không thể nào trong lúc đang làm việc mang ra mà xem được.

Trừ phi là có người cố ý mang ra đây!

"Bác à, cái này là. . . . . ." Mộ Dung Cầm bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, cái này là lúc sáng sớm cô nhận được điện thoại của Tiết Tinh Tinh nói là có thứ rất quan trọng muốn cho cô xem, bảo cô phải đi ra ngoài một chuyến.

Lúc bắt đầu cô cũng không muốn quan tâm Tiết Tinh Tinh sẽ cho mình xem cái gì, nhưng cuối cùng cô ta lại nói chuyện này có liên quan đến Bách Lâm và Tình Tình nên cô cuối cùng cũng không kìm chế được muốn biết chuyện gì đã xảy ra nên mới đi ra ngoài.

Cô không nghĩ tới Tiết Tinh Tinh lại đưa cho mình quyển tạp chí kia, vô cùng tức giận kèm theo bất mãn nên cô cũng không có tâm tình đi chất vấn cô ta từ nơi nào lại có được quyển tạp chí này. Trong lòng tràn đầy ghen tỵ cùng bất mãn cô chỉ nghĩ tới việc phải về nhà thật nhanh để tìm Tiết Tình hỏi cho rõ ràng.

Mặc dù biết những tạp chí nhiều chuyện này luôn soi mói đời tư của người khác nhiều khi cũng không đúng sự thật nhưng vì để hấp dẫn con mắt của người đọc nhiều hơn thì chuyện gì mà bọn họ chẳng dám viết.

Nhưng mà trong hình chính là hai người bọn họ không có sai, đặc biệt là cái áo khoác ngoài của Tiết Tình, đó là kiểu mới nhất của Givenchy ở trong nước chỉ có duy nhất một cái.

"Nói đi, là từ nơi nào có được?" Thái Chi Lan thấy thái độ của Mộ Dung Cầm cứ ấp a ấp úng từ đó đã biết là có gì khác thường. Xem ra thật sự có người cố ý muốn cho nhà Mộ Dung bọn họ mất thể diện!

Mà tòa soạn này thật sự là muốn nổi danh đến phát điên rồi, tin tức nhà Mộ Dung như vậy cũng dám viết ra, chuyện này bà sẽ không bỏ qua như vậy đâu!

"Là Tiết Tinh Tinh đưa cho con!" Cuối cùng không chống cự nổi, Mộ Dung Cầm đành phải nói ra.

"Tiết Tinh Tinh?" Thái Chi Lan nhíu mày: "Là em gái cùng cha khác mẹ của Tình Tình?"

Bà nghe nói Tiết Thiệu Trạch đã đem mẹ con bọn họ đuổi khỏi Tiết gia, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này cho nên muốn trả thù Tình Tình?

"Vâng" Mộ Dung Cầm thừa nhận mình thật sự hơi mù quáng. Nhưng là ở trong thế giới tình cảm này ai lại có có thể duy trì đầu óc tỉnh táo khi nhìn người mình yêu đi ôm ôm ấp ấp người khác được cơ chứ? Đoán chừng anh Tư khi thấy cái này lại nổi lên một trận phong ba bão táp rồi, so với hiện tại chỉ có hơn không kém?

"Chuyện này đến đây là chấm dứt, nhà Mộ Dung nhất định sẽ điều tra rõ ràng! Lâm Thục Mẫn, tôi không muốn nhìn thấy trong nhà này có người lấy chuyện Tình Tình ra nói! Cầm nhi, con cũng nên chú ý một chút, khi không rõ chân tướng thì cũng đừng để cho mình trở thành con cờ của người khác."

Thái Chi Lan nói xong, bảo Quản gia đem tạp chí kia hủy đi sau đó cũng không quay đầu lại quay trở về nhà chính. Đứa nhỏ Tình Tình này không biết có thể chịu được hay không đây?

Mà lúc này, Tình Tình khi trở về phòng liền đem cửa phòng khóa trái lại, rèm cửa sổ được kéo xuống hết, cô cũng không có mở đèn tự chôn mình trong bóng tối.

Cô lẳng lặng ngồi dưới đất, tựa lưng vào mép giường, đầu gục xuống hai đầu gối, đôi tay ôm thật chặt lấy chân, cả người run rẩy không ngừng.

Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống hai chân trần, cô bấy giờ mới nhận ra được rằng mình đang rơi lệ, một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có thật nhanh bao phủ khắp người cô.

Mộ Dung Trần chắc cũng thấy được rồi? Bọn họ vẫn còn đang chiến tranh lạnh, hôm nay lại có tin tức như vậy, anh sẽ nhìn cô bằng cặp mắt như thế nào đây? Anh sẽ tin tưởng cô sao?

Anh đã từng tốt như vậy, vừa mới trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh làm cho cô cảm thấy giống như đang sống trong mộng ảo thật thật giả giả, mơ mơ màng màng. . . . . .

Nhưng nếu là mộng cuối cùng cũng sẽ phải tỉnh thôi.

U mê đã qua đi cô lẳng lặng ngồi yên ở đó như người làm từ thạch cao không có tâm tình, không có suy nghĩ cũng không có biểu hiện gì cứ như vậy ngây ngốc ngồi dưới đất, mặc cho thời gian đem những khổ sở trong lòng vô hạn kéo dài. . . . . .

Cuối cùng chỉ còn sót lại một mình cô mà thôi! Khi còn bé mẹ không thương cô, không cần cô, đến khi trưởng thành lại bị buộc phải tách ra khỏi người đàn ông vẫn luôn che chở cho mình, mà người đàn ông cường thế kia vì cô mà chống đỡ cả một bầu trời hiện tại rốt cuộc cũng đã buông tay không xuất hiện ở bên cạnh, cũng không hề ôm cô dịu dàng như trước nữa. . . . . .

Đúng vậy, một mình. . . . . . Cứ một mình như vậy đi!

Cùng lúc đó.

Tại tầng bốn mươi hai của tập đoàn Mộ Dung, trong phòng của tổng giám đốc đã giăng đầy mây đen.

"Bộp" một tiếng. Mộ Dung Trần tức giận không kềm chế được mà đem cuốn tạp chí trong tay vứt lên trên bàn, trên trang bìa màu sắc rực rỡ nội dung trong đó đang viết về chuyện hẹn hò bí mật của vợ anh cùng với người tình cũ, thổi phồng chuyện xưa với những tình tiết thật giả lẫn lộn.

"Những người khốn kiếp này thật đáng chết!" Anh hung hăng mắng, cả người bao trùm trong ngọn lửa tức giận, nhìn Mộ Dung Nghiên đang ngồi trên ghế nhàn nhã hút thuốc liền cắn răng nghiến lợi nói: "Lập tức đóng cửa ngay tòa soạn này!"

"Bớt giận đi." Mộ Dung Nghiên vô cùng bình tĩnh nói: "Mục đích của những người này đơn giản vô cùng, không phải là muốn gây chú ý đến con mắt của người đọc thôi sao? Sâu hơn một chút chính là khích bác ly gián tình cảm vợ chồng của cậu mà thôi, về phần. . . . . ." Anh dừng lại hạ thấp giọng: "Người đóng vai nam chính kia, thật đúng là không có gì đáng nói, cậu ta và Tình Tình trước kia đúng là có quan hệ yêu đương với nhau đấy thôi" Nói chính xác là đã đính hôn nhưng chưa cưới nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm không nói một lời của em trai mình thì Mộ Dung Nghiên tránh không nhắc đến những từ này. Tránh cho chính mình gặp phải tai ương!

Người đàn ông một khi đã có tham muốn giữ lấy thì không thể coi thường được! Đặc biệt là em trai thứ tư của nhà bọn họ, tính tình nóng như lửa có thể gây ra hoả hoạn bất cứ lúc nào! Anh không muốn đi quạt gió thổi lửa để tránh cho Tình Tình phải chịu tội theo.

"Chuyện như vậy tốt nhất là không đáng đáp lại. Truyền thông mà nếu có phát hiện mới, tự nhiên sẽ quay đầu đuổi theo tin tức khác, mà người dân cũng rất mau quên . . . . . ." Mộ Dung Nghiên nhướng mắt, đề nghị.

Cũng không biết lúc nào anh lại có tâm địa Bồ Tát như vậy! Thế nào mà lại không lập tức sai người đi điều tra mục đích của tòa soạn kia.

"Em sẽ không từ bỏ ý định đâu. Đối với chuyện này, sau một canh giờ em muốn biết tất cả nguyên nhân của nó." Mộ Dung Trần nói như đinh chém sắt phủ quyết sạch sẽ đề nghị vừa rồi của anh mình.

Những thứ ngôn luận kia thật thật giả giả anh có thể không quan tâm, nhưng tấm ảnh mà bọn họ ôm nhau lại một lần nữa làm cho anh tổn thương! Anh biết ngày đó bọn họ có gặp mặt, hơn nữa đây còn là nguyên nhân khiến cho bọn họ lần đầu tiên chiến tranh lạnh thật sự với nhau, cho tới bây giờ vẫn còn chưa hòa giải, bây giờ lại còn có chuyện động trời này xảy ra muốn thử nghiệm thêm tính nhẫn nại của anh nữa chắc?

Rất xin lỗi, Mộ Dung Trần anh chịu đủ rồi!

Dù sao, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình thân mật quá mức với người đàn ông khác? Hơn nữa bọn họ đã từng là người yêu của nhau!

"Anh xem chuyện này đoán chừng không thoát được quan hệ với Tiết gia. Cậu không phải nên gọi điện cho cha vợ để thông báo một tiếng hay sao?" Mộ Dung Nghiên đứng thẳng lưng nhắc nhở anh.

Tuần lễ trước, công ty vận tải đường thuỷ lớn nhất của Trương Trọng Khải cuối cùng đã hoàn toàn đổi chủ, về sau mới biết Đổng sự trưởng của bọn họ chính là Tiết Thiệu Trạch. Mà cùng lúc đó, người phụ nữ Lữ Bích Viện đi theo bên cạnh Tiết Thiệu Trạch hai mươi năm lại không cùng hưởng chung thành quả của ông ta, trong tiệc rượu theo thông lệ chỉ thây Tiết Thiệu Trạch một mình xuất hiện.

Theo đám chó săn phân tích và xác định mẹ con bọn họ đã rời khỏi Tiết gia, không rõ tung tích.

Cộng thêm mới vừa rồi Thái Chi Lan gọi điện tới, Mộ Dung Nghiên càng thêm xác định việc này không thoát được quan hệ với mẹ con của Lữ Bích Viện.

Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Dung Trần càng âm trầm hơn, nhớ lại những chuyện mà mẹ con nhà kia đã từng làm với Tình Tình.

"Được rồi, cậu định làm gì?" Mộ Dung Nghiên thở dài, anh hiểu rất rõ em trai của mình, theo cá tính của nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Cho dù nó thật sự có bỏ qua thì những người khác của nhà Mộ Dung cũng sẽ không vì vậy mà thôi! Sau khi chuyện này xảy ra không lâu thì Mộ Dung Hàng Nhậm và anh cả Mộ Dung Kiệt đều goi điện thoại tới, ngay cả Mộ Dung Đường đặc biệt phụ trách mảng quan hệ xã hội cũng gọi tới, chuyện này nếu để cho cậu ta xử lý còn có thể khá một chút?

"Em sẽ làm cho mỗi người bọn họ hối tiếc không kịp vì đã chọc đến mình." Mộ Dung Trần lạnh lùng nói: "Trước hết hãy cho người tìm ra mẹ con nhà kia đã."

"Được rồi, anh sẽ đi làm ngay." Mộ Dung Nghiên gật đầu: "Anh về trước đây, đợi lát nữa tra được kết quả anh sẽ cho người đưa tới đây."

"Đúng rồi, giúp em nói với anh ba một tiếng, đem những thứ tạp chí đã bán toàn bộ thu hồi về, em không muốn để cho nhiều người đọc được chuyện này." Mộ Dung Trần nói xong, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống những chấm nhỏ đang di chuyển trên đường, ngựa xe đi như nước, thật sâu trong tâm thở hắt ra một hơi.

Mặc dù anh quả thật rất giận cô có thái độ như vậy đối với mình nhưng đồng thời anh cũng biết thật ra thì cô không thể nào làm chuyện có lỗi với mình như vậy được.

Anh thực sự chỉ muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này chỉ để đổi lấy nụ cười của giai nhân mà thôi.

Nhưng mà gần đây liên tiếp có chuyện phát sinh, anh cũng không biết con đường tương lai của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào? Phải đi như thế nào cho đúng đây?

"Chuyện này A Đường sẽ xử lý tốt." Mộ Dung Nghiên đứng ở cửa văn phòng, giống như là nghĩ ra cái gì nên quay đầu lại nói: "Cậu không phải nên đi về xem vợ cậu một chút hay sao?"

Đáp lại anh chỉ là bóng lưng trầm mặc của cậu em trai.

Cho đến sau khi Mộ Dung Nghiên đi ra ngoài, Mộ Dung Trần mới quay người lại châm một điếu thuốc.

Bây giờ cô sẽ cần anh sao?

Anh không dám xác định! Mặc dù mới vừa rồi mẹ nói sắc mặt cô thật không tốt, đã trở về phòng.

Có lẽ cô không cần anh an ủi, mà chỉ muốn được yên tĩnh một mình mà thôi?

Anh lắc đầu cười khổ không thôi.

Mấy ngày qua cô thương tâm đau lòng anh chưa lần nào đến để an ủi cô bởi vì anh biết mình không phải là người cô yêu?

Người đàn ông một khi đã yêu thì luôn nâng người mình yêu trên lòng bàn tay mà yêu thương chiều chuộng, chỉ cần họ cảm thấy đáng giá là đủ rồi.

Nhưng khi yêu một người mà người đó lại không yêu mình, mặc dù vẫn yêu cưng chiều đấy nhưng hình như vẫn cảm thấy có chút không đủ bởi vì bây giờ lòng của anh đang rất đau.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...