Hào Môn Đoạt Tình

Chương 101: Quyết định ly hôn


Chương trước Chương tiếp

Từ chiều hôm qua đến bây giờ, tâm tình của Tình Tình vẫn thật không tốt, vô cùng không tốt.

Cô vốn tưởng rằng mình đối với chuyện này có thể bàng quang, nhưng từ tối hôm qua sau khi về đến nhà, trong đầu cô vẫn là những tấm hình kia còn có cả những lời bình luận của báo chí kia nữa.

Tối hôm qua sau khi cơm nước xong cô không ở lại phòng khách xem ti vi cùng với em trai mà trở về phòng ngồi trước bàn đọc sách, mắt như có như không nhìn vào trong máy vi tính buổi họp báo Xuân hè Paris mới nhất, thưởng thức những khuynh hướng thời gian đang thịnh hành.

Ở trên đó còn chưa có tắt một trang web mà tiêu điểm là Mộ Dung Trần và thiên kim Đơn Tuệ Ngữ của Đơn gia, đay là tấm hình tuần trước bọn họ cùng nhau tham gia một tiệc rượu.

Khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ, tinh anh trên thương trường, thiên kim tiểu thư danh giá trên tiệc rượu, trong ảnh chụp dáng vẻ rất xinh đẹp, đứng trong bữa tiệc xa hoa, ăn uống linh đình, người nói người cười.

Mộ Dung Trần mặc bộ vest màu xám đậm cắt may tinh xảo phối hợp với áo sơ mi trắng cùng cà vạt màu xám tro trông đẹp trai đến bức người, nhìn qua so với những người đàn ông trên tiệc rượu đều muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn.

Còn Đơn Tuệ Ngữ lại mặc một bộ đồ dạ hội cao cấp khoét chữ V hở ngực, cả người đều rất hấp dẫn gợi cảm, cô ta đang kéo cánh tay của Mộ Dung Trần, cười rạng rỡ như một đóa hoa đang nở rộ.

Ký giả truyền thông nhao nhao đem ống kính hướng vào đôi nam nữ hút sự chú ý mọi người này, bọn họ mặc dù không chấp nhận phỏng vấn, nhưng bất luận người nào chỉ cần thấy được tấm hình này đều có thể suy đoán nhà Mộ Dung cùng nhà họ Đơn muốn tiến vào lãnh địa mới thì biện pháp tốt nhất chính là để cho hai nhà kết thân, nhất định có thể đem những công ty khác chèn ép xuống, độc chiếm thương trường.

Mộ Dung Kỳ cho cô nhìn những bức ảnh kia tuy không muốn tin tưởng, nhưng hiện tại, ngay cả ở trên mạng, cũng có thể thấy những tin tức giống như vậy.

Hai người kia thật sẽ ở cùng một chỗ sao? Thật sự là khó có thể tưởng tượng được!

Đúng vậy, nhìn thấy anh và người phụ nữ khác thân cận như vậy, cô thấy rất đau lòng! Trong lúc ngủ cũng lặng lẽ rơi lệ nhưng lại không muốn gọi điện thoại hỏi anh.

Một lần kia, không nghĩ đến có thể đả thương cô lâu như vậy. Thì ra là trong thế giới tình cảm cô chính là người nhát gan nhất.

Nhát gan đến nỗi vừa đụng đến chỉ biết lui về phía sau co người lại.

Cô lại nghĩ đến việc anh cười với cô gái kia, nghĩ tới việc anh ôm eo của cô ta, nghĩ cả đêm chưa chợp mắt, ngay cả hôm nay khi đi học cô cũng không có tí tinh thần nào, lời giáo viên giảng một chút cũng không nghe lọt.

Cô liền nghĩ, không phải là mình đang ghen đấy chứ?

Khi Tình Tình mặc áo khoác ngắn xanh nhạt, dưới chân đi giày da dê, trên đầu còn đội một chiếc mũ quả cầu đáng yêu màu vàng, trong tay đang ôm một chồng lớn tập tranh màu sắc rực rỡ kinh điển về quảng cáo, từ trong học viện đi ra, vừa đi còn vừa cùng bạn học bên cạnh nói chuyện thì đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Lấy ra, thấy một số lạ, liền ấn nút nghe lễ phép nói: "Hel¬lo?"

Thật là kỳ quái đầu kia của điện thoại cũng không có lên tiếng, cô hình như cảm nhận được điều gì, dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn. . . . . .

Cách đó không xa là chiếc xe sang trọng quen thuộc, sau tấm kính xe là gương mặt tuấn tú lạnh nhạt khiến cho hai chân Tình Tình nhất thời giống như rót đầy chì, hoàn toàn không chuyển động được.

Lúc này San Francisco đã là mùa xuân rồi, cũng không tính là quá lạnh, nhưng tại sao trong ngày xuân này trong lòng Tình Tình vẫn thấy vô cùng lạnh lẽo.

Tại sao anh lại tới đây? Hơn nữa lại còn không báo trước tiếng nào.

Cô từng bước từng bước đi tới bên cạnh xe, thuận theo ngồi lên xe, trên đường anh cũng chuyên tâm lái xe, không nói gì, Tình Tình cũng không dám đường đột trêu chọc cũng không dám mở miệng hỏi anh là họ đang đi đâu, im lặng ngồi bên cạnh.

Cho đến khi xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự rất lớn, sau khi anh ấn chốt mở cửa sắt lớn tự động mở ra, xe chậm rãi lái vào bên trong.

Sau khi đậu xe xong, hai người một trước một sau bước vào phòng, bên trong phòng bởi vì đã điều hòa không khí nên rất ấm áp, màu xanh của cây cối đậ vào mắt mang đầy sức sống dồi dào, bởi vì có giúp việc đúng giờ tới quét dọn nên bên trong nhà hết sức gọn gang, sạch sẽ.

Anh nhẹ nhàng để hành lý xuống, cởi áo khoác màu đen ra, trên người chỉ mặc áo vest màu xám thẫm và quần dài màu đen, nhìn qua trông rất anh khí cao lớn, đã lâu không gặp anh, nhìn Mộ Dung Trần như vậy, gương mặt của Tình Tình dần dần nóng lên.

Nới lỏng cà vạt, tháo đồng hồ trên cổ tay ra sau đó anh mới nâng tầm mắt nhìn vào cô gái đang đứng ở cửa ra vào, mặc áo len màu xanh dương đậm và quần jean, trong tay đang ôm áo khoác mới vừa cởi ra, xem ra đang vô cùng khẩn trương liền nói: "Đi rót cho anh cốc nước."

Người đàn ông này, thế nhưng lại sai cô đi rót nước cho mình? Đây là nhà của anh, theo đạo lý anh là chủ cô là khách, anh nên rót nước mời cô mới đúng chứ?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tình Tình vẫn rất nghe lời nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhanh chóng để áo khoác và tài liệu xuống, xoay người chạy vào phòng bếp, lúc này mới nhớ tới trong nhà này hình như không có nước ấm.

Vội vàng lấy nước đun lên rồi rửa sạch cái ly, trong quá trình này cô len lén từ phòng bếp nhìn ra phòng khách, phát hiện anh đang nằm ngửa ở trên ghế sofa, nhắm chặt hai mắt, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, hình như rất mệt mỏi.

Mấy phút sau, nước bắt đầu reo "Ùng ục ùng ục" bốc lên khói trắng, Tình Tình liền rót vào cốc rồi mang ra, anh nghe đến tiếng động lười biếng mở mắt ra.

Cô đứng ở trước mặt đem cốc nước đưa cho anh, thế nhưng anh lại không nhận, trực tiếp nhìn cô chằm chằm, cũng không nói chuyện, nhìn như vậy khiến cô rợn cả tóc gáy, đành phải ngượng ngùng đem cốc nước đặt trên khay trà trước mặt anh.

Đang muốn lùi ra, thế nhưng anh lại ngồi dậy, dụi tàn thuốc vào gạt tàn bằng thủy tinh sau đó mở miệng ra lệnh: "Ngồi xuống."

Nghe vậy, Tình Tình liền ngoan ngoãn ngồi vào một cái ghế khác khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm, lông mi dài rung rung tránh né ánh mắt như ngọn đuốc của anh.

Cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau ngồi ngẩn người. Trước kia anh cũng không như vậy, bây giờ làm thế là có ý gì?

Chẳng lẽ là có chuyện muốn nói với cô sao? Có thể là chuyện có liên quan đến chuyện hôm qua Mộ Dung Kỳ nói hay không? Nghĩ đến đây, Tình Tình chợt ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, vừa đúng lúc anh đưa mắt nhìn cô.

Một lúc lâu, hình như nghe thấy anh nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tiết Tình Tình." Anh gọi cả họ tên của cô, vô cùng kì quái nhìn cô rồi lạnh lùng nói: "Em đến đây thật sự rất thoải mái nhỉ."

Tình Tình ngẩng đầu lên, mờ mịt không hiểu nhìn anh, không biết trong lời nói kia là có ý gì. Hình như người thấy sung sướng phải là anh mới đúng chứ? Anh ở bên ngoài không phải có rất nhiều phụ nữ hay sao?

Anh với tay lấy cặp tài liệu bên cạnh, lấy ra hai lá thư, đmở một cái ra đổ xuống bàn, tiếp theo "bốp" một tiếng ném lên trên bàn trà.

Tình Tình vẫn nghi ngờ không hiểu động tác của anh có ý gì, định thần nhìn lại trên bàn trà trong phút chốc thấy rùng cả mình.

Những thứ kia tất cả đều là tấm hình, thật dầy, khoảng chừng 40 đến 50 tấm, trên tấm hình chỉ có nữ chính duy nhất, chính là cô. Tình Tình từ từ vươn tay, cầm lấy tấm hình, nhìn vào trong đó.

Trong những tấm ảnh đó, có chừng mười tấm chụp cô đứng ở trên đường, mặc áo khoác màu đỏ thật dầy, đội mũ, đang phát truyền đơn cho người đi đường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười sáng lạn, ở bên cạnh cô là một nam sinh mặc áo khoác màu xanh dương đậm mặt tươi cười chăm chú nhìn cô.

Đó là lúc cô mới vào học, giáo sư yêu cầu phải cùng một công ty địa ốc liên hiệp với trường học lắp đặt thiết bị thiết kế hoạt động ở bên trong phòng, chủ yếu là để bọn họ hiểu rõ hơn nghiệp vụ trong lĩnh vực quảng cáo, còn nam sinh trong hình là Raul anh trai của Lisa.

Khi đó cô mới vừa vào học không bao lâu, căn bản cũng không nghĩ đến anh trai của Lisa lại thích mình, còn cho là anh ta chỉ vì em gái mình mới tới giúp bọn họ một tay mà thôi, cho nên cũng không để ý anh ta đứng ở bên cạnh cầm hộ cô sấp tài liệu quảng cáo dầy cộp nặng nề kia.

Còn có mấy tấm chụp cô đang ở chỗ nhà chờ xe buýt, sau lưng có một nam sinh đang vỗ nhẹ đầu vai của cô, cô chợt quay đầu lại, trên mặt là lúm đồng tiền như hoa.

Hình sau hiển nhiên lại đổi vai nam chính, tay đua xe cao lớn đẹp trai, thế nhưng lại cất xe của mình vào một góc, ân cần giương ô che mưa cho cô, nhìn bóng lưng hai người bọn họ xem ra hết sức hài hòa lãng mạn.

Đây là lần sau giờ tan học cô quên mang theo ô, bị cầm chân ở trong trường, nam sinh nhiệt tình này nói rằng mình có cái ô kiên trì muốn đưa cô ra cổng trường.

Còn có hình chụp cô đang hoảng hốt chạy trên lối đi bộ ngoài học viện ở sau lưng là một khuôn mặt xa lạ của thanh niên ngoại quốc tóc ngắn màu xám tro đang cầm một bó hoa hồng đỏ đuổi theo, miệng đang mở rộng hình như đang nói cái gì đó.

Cuối cùng còn có mấy tấm chụp cô và Lisa còn có cả Thẩm Diệu Dương cùng nhau đi ra goài ăn cơm, Raul cầm khăn ăn trắng muốt rất dịu dàng giúp cô lau đi nước trái cây dính trên khóe miệng, lúc đó cô chỉ xấu hổ cười cười, sau này cũng không đồng ý cùng Lisa đi ra ngoài ăn cơm thêm lần nào nữa, ngay cả lúc ăn trưa ở trường học cô cũng tận lực tránh xa.

Những thứ này có cái chụp vội, có nhiều tấm liền nhau, một loạt rất lưu loát, tiêu chuẩn cực kỳ cao, góc độ rất tốt, hình ảnh sắc nét, giống như đang trình chiếu một bộ phim mới vậy.

Những nam sinh trong hình này, trừ anh trai của Lisa là cô từng nói với anh ta mấy câu ở ngoài, còn những người khác cô chưa từng nói chuyện qua, ngay cả tay đua xe cao lớn đẹp trai, bạn cùng lớp hay là anh trai của Lisa cô cũng đã sớm nói rõ là mình đã kết hôn.

Cô cũng không tiếp nhận bất kỳ sự theo đuổi của bất cứ ai, càng không có đi ước hẹn cùng ai, cô không có làm gì có lỗi cả. Cô căn bản không cần phải sợ anh , không phải sao? Anh cũng nên tin tưởng cô mới đúng chứ.

Thế nhưng với ý đồ chụp ảnh rõ ràng kia, đối với Tình Tình mà nói, sau một hồi kinh ngạc thì tiếp theo đó là sợ hãi, anh hiển nhiên phái người theo dõi cô, điều tra cô. Làm cô có cảm tưởng bao nhiêu tư mật của mình đều bị phơi bày ra trước mắt anh.

Anh tại sao có thể làm như vậy với cô? Cô ở chỗ này đi học, đã được anh đồng ý. Mà cũng đã qua một năm, anh cũng không đến đây thăm cô, chắc là cũng không muốn cô trở về không phải sao?

Vậy bây giờ là có ý gì?

"Hình cũng không tệ."Anh đánh giá, "Góc độ cũng rất tốt, chụp em trông thật xinh đẹp."

Tầm mắt của Tình Tình đang đặt trên những tấm hình sững sờ ngẩng lên nhìn anh, không nói nên lời. Anh không phải đang tức giận sao? Lại vẫn có thể tán dương cô như vậy?

"Chỉ là, em không cảm thấy mình nên tránh sao? Dù sao em bây giờ vẫn là vợ của tôi, không thể làm chuyện hồng hạnh xuất tường như vậy chứ?" Mộ Dung Trần chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn xem xem cô có lời gì để nói. Hình này tối hôm qua anh đã nhìn rồi, lúc đầu thấy tức giận sau lại thấy tiểu tử ngu ngốcA Kỳ kia coi như cũng làm được chuyện tốt.

Cô muốn đến trường anh không có ý kiến, muốn ở lại nước ngoài không trở về anh cũng không có ý kiến. Điều làm anh tức giận là sao cô có thể cười với những tên kia vui vẻ đến như vậy.

Đó là nụ cười mà từ trước tới nay anh đều mơ tưởng cũng rất trân quý! Tại sao, cho tới bây giờ cô vẫn keo kiệt một chút cũng không cho anh?

"Anh có ý gì?"

"Có ý gì? Ý tứ này đã viết lên trên mặt rất rõ ràng. Đối với những tên đàn ông kia em lại cười đến mê người như vậy, em thấy đói khát sao, Tiết Tình Tình? Nếu như em muốn thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi? Tôi nhất định có thể thỏa mãn được em."

Đúng vậy, anh thừa nhận là anh đang rất ghen tỵ! Anh cho rằng mình cho cô tự do cho cô có không gian để có thể sống vui vẻ một chút, nhưng sống vui vẻ không có nghĩa là có thể để cho đàn ông khác rình rập như vậy.

Dám cùng những tên kia cười đến vui vẻ như vậy, sẽ phải có can đảm gánh chịu hậu quả.

"Chát" một tiếng, tiếng tay vỗ vào má vang lên, Mộ Dung Trần không thể tin nhìn Tình Tình ở trước mắt, cô còn dám động thủ đánh mình?

"Là anh có người khác trước, tại sao lại vô lý đi chỉ trích tôi. . . . . ." Khi dễ cô không biết gì có phải hay không? Tình Tình cảm thấy bàn tay mình rất đau.

Đúng vậy, cô không hối hận khi đã tát anh, chính anh cũng có thể tìm phụ nữ khác, tại sao lại còn tới vu oan cho cô? Huống chi cô cũng chưa từng làm chuyện gì thật có lỗi với anh. Anh trái lại còn ngang ngược đi nghi ngờ cô, nên có khi còn ác liệt hơn một chút! Trực tiếp ném cho cô giấy thỏa thuận li hôn!

Đúng vậy, ly hôn. Nếu quả như thật thấy thích Đơn tiểu thư đó như vậy, cô cũng không ngại trả lại tự do cho anh.

"Tôi có người khác?" Mộ Dung Trần nhíu mày, bén nhạy bắt được lời nói của cô: "Người khác nào?" Tình Tình quay mặt qua không thèm nói, anh và phụ nữ khác như thế nào, cô cũng không muốn hỏi tới.

Cô có lẽ cũng là một trong những người tình của anh, nhưng mà cũng may anh đại phát thiện tâm ban cho cô một thân phận là "Mộ Dung phu nhân", với cô mà nói có đi 50 bước cười 100 bước cũng không có tư cách, cần gì phải vậy?

Mộ Dung Trần đột nhiên hỏi: "Em như vậy là đang ghen?"

Ghen? Mặt Tình Tình vốn đang tái nhợt chợt chuyển sang đỏ ửng: "Không có. Anh muốn nghĩ thế nào đó là chuyện của anh."

"Không có?" Anh híp mắt lại, mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ bí ẩn: "Rất tốt, tôi sẽ nhớ kỹ. Nhưng mà bây giờ em nghe cho rõ đây." Anh bất chợt kéo cô vào ghế sofa mềm mại, bàn tay bấm chặt vào cái cổ mảnh khảnh của cô, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên, từng chữ từng câu nói ra đều lộ rõ uy hiếp: "Nếu không ghen, vậy tôi muốn em sẽ phải thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình!"

Không cho cô cơ hội để cự tuyệt, anh cúi đầu thật sâu hôn lên môi của cô, giận giữ thô bạo mà cuồng loạn cọ sát lên môi cô, cạy môi của cô ra, đem lưỡi mình xộc thẳng vào trong miệng cô.

Nụ hôn này không hề có một tia dịu dàng nào, vô cùng bá đạo khiến cho cô không thở nổi; lưỡi anh cường thế cùng với cô dây dưa khiến cô bất lực chỉ có thể phát ra than nhẹ.

Cho đến khi môi của anh dời đi, cô mới có thể hít thở được, nhưng anh vẫn như cũ liếm hôn môi của cô; tay của anh giống như gieo rắc rất nhiều ngọn lửa nhỏ, mà da thịt mảnh khảnh kia làm anh khó có thể khắc chế được rất muốn thưởng thức no say.

Khi tay của anh đi tới sau lưng cô đem áo lót cởi ra, môi của anh trực tiếp mút lên trên chỗ đó. . . . . .

Động tác của anh toàn bộ mang theo cuồng nộ, Mộ Dung Trần như vậy là đáng sợ nhất, giữa bọn họ đã có một năm không ở cùng nhau, nếu như anh gắng hết sức cô nhất định sẽ không chịu được. . . . . .

"Không cần! Không cần!"

Cô cự tuyệt càng khiến Mộ Dung Trần tức giận, tăng thêm sức lực gặm cắn, bị đánh úp bất ngờ đau đớn khiến cả người cô cứng đờ, còn chưa kịp mở miệng, môi của cô đã bị hôn lên lần nữa.

Tình Tình ở phía dưới càng không ngừng giãy dụa, phản kháng lại khát khao của anh.

Một tiếng cự tuyệt kia khiến cho Mộ Dung Trần tạm ngừng hắn chiếm đoạt, cặp mắt như đốt ** ngẩng lên nhìn cô.

"Không cần? Có phải chỉ cần không phải là tôi thì bất kì người nào khác cũng có thể?" Mặc kệ anh có làm như thế nào, thì ngay cả nửa nụ cười cô cũng cho anh không phải sao?

"Mộ Dung Trần, buông em ra. . . . . ."

"Phải hay không?"

Không lấy được đáp án, anh quyết không bỏ qua.

"Mộ Dung Trần, anh bị bệnh thần kinh à!" Tại sao lại vũ nhục cô như vậy? Người đàn ông này thật sự rất quá đáng rồi!

Giọng nói của cô trong giây lát trở nên bén nhọn quát to lên.

Anh lại đột nhiên xâm nhập vào khiến cho Tình Tình khóc không ra tiếng, không cách nào tự kìm chế được đem vùi đầu vào cần cổ anh, lấy hàm răng nhọn cắn anh, đôi tay khổ sở đấm lên bờ vai của anh.

"Nói cho tôi biết, em muốn tôi."

"Tôi không muốn!"

Cô mới không cần khuất phục dưới dâm uy của anh.

Lời này của cô khiến cho anh không thèm để ý cô có thể chịu đựng được hay không, lập tức ra sức đi vào, cảm thấy thân thể của cô rung động theo, hưởng thụ sự bất an anh mang lại cho cô.

Anh tàn nhẫn giữ chặt cô, muốn cho cô không thể thối lui mà thừa nhận tất cả mà anh mang đến, nhiều khoái cảm đánh thẳng vào người cô, che mờ lý trí của cô.

Anh cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho cô như vậy, khiến cho cô không kịp có thời gian để thở dốc mãi cho đến khi cô không thể chịu đựng được cầu xin tha thứ.

Cuộc kích tình này kéo dài từ phòng khách chạy đến phòng ngủ ở trên lầu, khi kết thúc Tình Tình quật cường dùng cái chăn quấn thân thể co rút lại, không muốn để anh đụng chạm vào mình.

"Anh không nên động vào tôi!"

"Tình Tình!"

"Tôi muốn ly hôn!" Đúng vậy, cô muốn ly hôn, cô muốn rời khỏi tên khốn kiếp Mộ Dung Trần này. Đã kiểm soát cô mà bây giờ lại còn tới vũ nhục cô, cô không chịu nổi nữa, không thể nào chịu được nữa!

"Em nói lại lần nữa!" Mộ Dung Trần không nghĩ tới cô gái này lại dám nói ly hôn? Một tay bóp chặt cằm của cô để cô nhìn thẳng vào mình, lửa giận trong mắt của anh lóe sáng đủ để giết chết người.

Tình Tình chết tâm nhìn anh nói: "Tôi muốn ly hôn."

"Không cho phép! Vĩnh viễn đều không cho phép!"

Mộ Dung Trần nảy sinh ác độc hôn lên môi của cô, để cô ứng phó không kịp áp tới trên giường, không để cho cô có cơ hội phản kháng liền thô bạo vất chiếc chăn trên người cô xuống.

"Không được, anh không được đụng vào tôi nữa !"

"Cô là vợ của tôi không phải sao?" Lời của cô đã đánh tan lý trí của người đàn ông này, môi của anh rơi vào trên cổ cô cuồng loạn đem cái chăn kia ném xuống đất.

"Mộ Dung Trần, tôi hận anh! Anh cũng chỉ biết đối xử với tôi như vậy mà thôi." Tự biết sức mình đánh không lại anh, Tình Tình quyết định không giãy dụa nữa, chỉ mở to mắt trừng trừng nhìn anh, trong mắt đều là sự lên án, giọng nói lùng mà kiên quyết.

Hiện tại cô rốt cuộc đã hoàn toàn hiểu được năm đó tại sao mẹ cô có chết cũng muốn rời đi ba của cô, tình yêu không thể dính một chút vết bẩn nào ở trong đó. Lúc cô nhận ra mình yêu người đàn ông này, thì không thế nàochấp nhận được việc anh nói yêu mình đồng thời lại ở cùng một người phụ nữ khác.

"Tình Tình!" Một câu nói này của cô khiến cho Mộ Dung Trần thất bại nắm quyền đấm vào bên gối đầu mà cô đang gối."Em thật sự muốn ly hôn sao?"

Tình Tình nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt đau lòng thi nhau rơi xuống: "Đúng vậy, tôi muốn ly hôn."

Hai chữ ly hôn liền nhảy lên trong lòng, cả trái tim liền giống bị như tê liệt cực kỳ đau đớn, nhưng cô không muốn phải chịu đựng thêm nữa. . . . . .

"Lý do!"

"Tôi không yêu anh." Nếu như anh nhất định phải có lý do thì cô sẽ cho anh.

Câu nói "Tôi không yêu anh" này đem anh hung hăng đánh thẳng vào trong địa ngục, đúng vậy, anh bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng chỉ đổi lấy một câu là"Tôi không yêu anh." mà thôi.

Đúng vậy, anh đã từng cho rằng cô mới hai mươi tuổi vẫn còn quá nhỏ, không biết yêu, cho nên anh nhịn, anh cũng sẵn sàng đợi. Một năm này, vì muốn cho cô có thể trôi qua vui vẻ một chút, anh cũng không hề ép cô.

Nào biết được một phen khổ tâm của mình đổi lấy vẫn là cái câu"Tôi không yêu anh." kia.

"Còn có cái gì phải nói sao?" Cô cố ý đem giọng nói chuyển sang lạnh lùng hơn.

"Tôi thật sự không đáng giá để em yêu sao?"

"Yêu một người chỉ là một loại cảm giác, không phải là vấn đề có đáng giá hay không. Tôi muốn được tự do, tôi muốn rời khỏi anh, tôi muốn bắt đầu cuộc sống một lần nữa, như vậy có đủ hay không? Mộ Dung Trần, tôi rất muốn sống cho riêng mình, không muốn chịu sự áp chế của bất cứ người nào nữa, anh đã hiểu chưa? Tôi chỉ nghĩ tới việc bắt đầu cuộc đời hoàn toàn mới mà thôi."

Không phải là anh không đáng giá để yêu mà người như anh quá đáng giá nên có rất nhiều người muốn yêu, cô sợ mình cầm không chắc, cuối cùng cũng là công dã tràng. Nếu vậy thì không bằng để cho cô ra đi thôi.

"Nếu như, đây mới thật sự là cái em muốn thì tôi sẽ cho em." Không muốn ép buộc cô thêm nữa, Mộ Dung Trần liền xuống giường, đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa ra ngoài, mở ra tủ treo quần áo từng cái từng cái mặc vào rất chỉnh tề.

Đây là lần đầu tiên, cô nghiêm túc như vậy đem suy nghĩ trong lòng của mình từng chữ từng câu nói cho anh biết, nhưng đây cũng là lúc cô nói muốn ly hôn với anh.

Thì ra anh làm nhiều việc như vậy nhưng đối với cô mà nói vẫn là một loại giam cầm. Tình Tình, em muốn có bao nhiêu bầu trời? Tôi sẽ cho em!

"Tiết Tình Tình, hãy yên tâm đi, thỏa thuận li hôn tôi sẽ bảo người đưa tới đây cho em, tất cả mọi chuyện tôi sẽ đều xử lý tốt. Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt của em nữa."

Sau khi nói xong câu đó, đầu anh cũng không quay lại mà cứ thể bước đi.

Tình Tình chỉ có thể sững sờ ngồi ở trên giường, một câu cũng nói không nên lời. Anh sao có thể đồng ý một cách nhanh chóng như thế?

Cô ngồi ngây ngô thật lâu trong cái biệt thự vô cùng an tĩnh này, nước mắt đột nhiên thi nhau rớt xuống, chưa bao giờ thấy đau lòng cùng với uất ức như vậy, nằm lỳ ở trên giường, cô nức nở, khóc y hệt một đứa trẻ:"Mộ Dung Trần, anh là một tên khốn kiếp! Tên khốn kiếp!"
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...