Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 27


Chương trước Chương tiếp

Không có, không có, cái gì cũng không tìm được. Có phải cô đã đến chậm. cho nên, bị người khác nhặt được rồi?

Tình Tình, cả người vô lực ngồi trên mặt cỏ rậm rạp, vùi mặt vào bên trong đầu gối mà khóc! Tại sao cô đã tìm hơn 1 giờ, nhưng vẫn không tìm được chiếc nhẫn?

Có phải cô đã thật sự tới chậm rồi không? Cô muốn tự tay trả lại chiếc nhẫn cho Bách Lâm? Nhưng tại sao lại không thấy?

“Tình Tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho ba biết được không?”

Tiết Thiệu Trạch tiếp điện thoại xong đi đến, nhìn thấy một người đứng phía sau xe không nói một lời, còn con gái vẫn ở trên thảm cỏ tìm kiếm thứ gì đó

Tóm lại là cô muốn tìm thứ gì, cô lại không chịu nói, ông chỉ có thể lo lắng suông rồi. Nhưng, cô lại ngồi dưới đất không ngừng nói:

“Tại sao có thể không thấy?”

Nói cho ông ấy biết sẽ có tác dụng sao? Chỉ làm cô thêm đau lòng mà thôi. Nước mắt Tình Tình càng chảy càng nhiều, không hề cảm nhận ở bên cạnh đã có nhiều thêm một người đàn ông.

Mộ Dung Trần ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cô. Sử dụng ánh mắt ý bảo Tiết Thiệu Trạch đi trước đi. Đàn ông nhìn đàn ông, luôn có thể hiểu được ý tứ trong mắt đối phương.

Tiết Thiệu Trạch bất đắc dĩ đứng dậy nhìn con gái khóc đến đau lòng. Mộ Dung Trần, người đàn ông này mặc dù dùng thủ đoạn để ép buộc con gái ông, nhưng ông nhìn thấy trong mắt anh ta sự nghiêm túc, cho nên ông đồng ý đem con gái của ông giao cho anh.

Có thể được thiếu gia nhà Mộ Dung yêu say đắm, đối với Tình Tình là phúc hay là họa? Chỉ là, tính tình cô bướng bỉnh y chang mẹ của cô, sợ là sẽ phải chịu khổ.

“Khóc đủ chưa?”

Cho đến khi xe của Tiết Thiệu Trạch rời đi, Mộ Dung Trần mới lên tiếng.

Cái cô gái này, cô còn dám đến đây tìm? Tiết Thiệu Trạch nói sẽ tự mình đưa cô đến, làm cho Mộ Dung tứ thiếu gia chưa bao giờ chờ đợi ai, cứ thế đứng ngây ngốc trước cửa lớn biệt thự đợi suốt 1 giờ, thậm chí ngay cả bóng ma cũng không thấy.

Dưới tình thế cấp bách, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Tiết Thiệu Trạch, không ngờ cô lại ở đây.

“Anh….”

Nghe được giọng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Tình Tình chợt ngẩng đầu lên. Anh tại sao lại đến đây? Tiết Thiệu Trạch đâu rồi? Tại sao không nói cho cô biết.

“Thật đúng là cô bé không biết nghe lời, tôi có nên dạy dỗ em một chút không?” Mộ Dung Trần nâng khuôn mặt của cô lên, dưới ánh đèn, cặp mắt cô khóc đến sưng đỏ nhìn chướng mắt cực kì.

Hơn nữa còn khóc vì người đàn ông khác!

"Mộ Dung Trần, anh là đồ khốn kiếp” Anh ta dám vứt đồ của cô, còn có thể thản nhiên như vậy? Tình Tình tức giận muốn đứng lên, nhưng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất thật lâu, 2 chân của cô đã tệ dại làm cho cô lảo đảo một cái, cả người ngả xuống phía sau.

Đau, thật là đau! Mặc dù anh ta đỡ cô, nhưng chân của cô bị trật rồi!

“Tiết Tình Tình, em có thể ngoan ngoãn để tôi ôm em được không?”

Người phụ nữ này rõ ràng bị trật chân còn liều mạng muốn thoát khỏi tay anh.

“Mộ Dung Trần, anh đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi, trả lại cho tôi….” Chân đau, lòng đau, lại bị anh ta ôm lấy như vậy, bất đắc dĩ không làm được gì. Tình Tình lại ở luống cuống trước mặt người đàn ông này!

Cô điên cuồng đấm lên lồng ngực cứng rắn của anh, chỉ muốn xả hết những khó chịu trong lòng của mình, nhưng đánh người không làm vơi đi nỗi đau của mình còn làm đau tay của cô hơn!

“Đủ rồi, Tình Tình, tôi đã cảnh cáo em rồi, em quên rồi sao?” Cô muốn cứng đầu cứng cổ phải không?

“Đó là đồ của tôi, sao anh lại vứt đi chứ?. Đó là tấm lòng của người ta anh có hiểu hay không?” Đánh đến mệt mỏi, cũng không muốn bị người ta chế giễu, sau khi Tình Tình rống lớn, thân thể cũng mềm nhũn.

Người đàn ông, ngoại trừ dùng giọng điệu bá đạo ra lệnh cho cô, anh ta còn có thể làm được gì?

“Vậy đổi lại tôi làm người đàn ông của em, có đủ không?”

Mộ Dung Trần cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp hết rồi, tại sao người phụ nữ này lại chọc anh nhiều lần như vậy.

Đồ của người đàn ông khác, đã vứt đi rồi, cô còn muốn đến đây tìm làm gì? Nếu như đã quyết định ở bên cạnh anh, vậy thì hãy quên đi những gì trong quá khứ đi, mặc kệ là bằng cách nào.

“Anh….”

Mặc cho anh ta ôm mình về xe, Tình Tình nhắm mắt không nhìn anh nữa, cũng không muốn nói chuyện với anh. Người đàn ông của cô, anh ta đúng là người đàn ông đầu tiên của cô! Hơn nữa, bọn họ cũng sắp kết hôn, cô còn gì để phản bác được nữa!

Chân bị trật càng lúc càng đau! Đau đến mức trên cái trán trắng noãn của cô nhiễm đầy từng giọt mồ hôi.

“Sao vậy?”

Sau khi lên xe, Mộ Dung Trần đang muốn lái xe, lại thấy sắc mặt cô tái nhợt, cắn môi không nói lời nào. Thật là bướng bỉnh.

Tình Tình xoay mặt không để ý đến anh, dù có đau đến chết cũng không cần anh ta quan tâm.

Không để ý đến lời kháng nghị của cô, anh nghiêng người nâng chân của cô lên, nhìn xuống mắt cá chân của cô, bàn tay vừa mới đụng vào mắt cá chân phải của cô, sau đó chửi thề một tiếng. Mắt cá chân vốn mảnh khảnh, nay đã sưng vù lên bằng quả trứng gà, không cần nghĩ anh cũng biết là rất đau, thế mà người phụ nữ này lại cắn răng chịu đựng.

“Đừng….”

Tình Tình mở mắt, người đàn ông lại kéo chân của cô, anh ta không biết cô đang mặc váy sao?

“Chết tiệt, tôi đưa em đi bệnh viện”

Vốn tưởng rằng cô chỉ náo loạn một phen, cho nên anh định mang cô đến biệt thự của mình nghỉ ngơi, nhưng không nghĩ đến mắt cá chân cũng bị thương, mà đầu sỏ gây nên vết thương của anh, chỉ sợ là anh…..

"Không cần, tôi không muốn đi…” Cô mới không cần anh ta giả vờ tốt bụng.

“Nếu như không đi bệnh viện, vậy trước tiên về nhà…” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, Mộ Dung Trần không đành lòng để cô đến bệnh viện chen lấn, nhưng dưới tình huống như vậy anh mới để ý đến gò má của cô cũng bị sưng đỏ, trên gò má trắng nõn, 5 dấu tay cơ hồ còn có thể nhìn thấy.

“Là ai đánh?”

Thân thể của cô, mỗi một chỗ mỗi một tấc đều là chỗ anh yêu mến, anh còn không nỡ dùng sức, lại có người dám đánh cô? Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lại để cho con gái ông bị đánh. Xem ra đón con gái ông ra ngoài là đúng rồi.

Anh ta quan tâm cô sao? Không cần! Thật không cần! Cô không muốn nhận sự quan tâm của anhg ta!

Nước mắt, rõ ràng đã tràn đến hốc mắt nhưng tại sao mở to mắt thế này, lại cảm thấy khô khốc! Đúng vậy, ai đánh thì sao? Đối với mẹ con Tiết gia kia, từ nay về sau không cần đối mặt với bọn họ nữa, cũng không cần vì điều này mà khóc thút thít.

“Là mẹ con Tiết Tinh Tinh đánh em đúng không?” Đau lòng vuốt má của cô, Mộ Dung Trần không cần đoán cũng biết:

"Yên tâm, cho dù anh có muốn buông tha cho bọn họ, thì Tiết Thiệu Trạch cũng không bỏ qua đâu” Giống như nghĩ đến điều gì, anh khinh miệt lên tiếng.

Tình Tình mở to mặt, anh nói gì? Tiết Thiệu Trạch sẽ không bỏ qua cho bọn họ? Nếu như quả thật vô tâm đối với bọn họ, năm đó sao có thể khiến cho mẹ cô vì bọn họ mà rời khỏi?

Nhưng, những năm gần đây, cô cũng có thể nhìn ra được. Tiết Thiệu Trạch dường như rất lạnh nhạt với Lữ Bích Viện, nhưng muốn đối phó bọn họ. Có thể sao?

Thôi, Tình Tình, chuyện của mình còn lo chưa xong, còn tâm trí đâu mà lo chuyện của người khác.

“Không khóc nữa hả? Đợi về đến nhà, anh sẽ giúp em bôi thuốc” Cúi đầu hôn lên mí mắt đã sưng đỏ Mộ Dung Trần lái xe rời đi.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...