Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!
Chương 6: Là trách nhiệm hay tình thân?
"Mọi người vào phòng..."
*Rầm* Cánh cửa bị va chạm mạnh, sau đó bị đẩy úp vào. Một loạt bóng đen phóng tới, mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến người ta phát tởm.
Tuyên Dã ngã xuống sàn, bất an nhìn sang Thiên Ly, mím môi. Gian phòng phút chốc tối om, mùi hôi thối quanh quẩn trong không gian.
Song, căn phòng nhỏ lại phát ra tầng ánh sáng mạnh trong suốt, mọi thứ hòa tan, tinh tế, đẹp đẽ...rồi trở lại như ban đầu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra...
Hết thảy chỉ diễn ra trong tích tắc, cứ như họ đang mơ giữa ban ngày vậy!
Thiên Ly ngạc nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm màn chắn trong suốt nhuộm bảy sắc lưu ly lạ kì ở trước mặt, bao gọn cô và Mẫn nhi trong lòng.
"Tuyên..cô..!"
Tuyên Dã lúng túng, không biết nên giải thích thế nào, bởi căn bản là chính cô cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, tất cả đều rất bất thường. Tại sao tang thi lại tập trung tại căn hộ của bọn cô...? Phải chăng đây là nơi bộc phát dị năng đầu tiên hay là...
Liếc mắt sang chỗ có vết đen, mày hơi nhíu lại, mắt ánh lên tia khó hiểu. Thi thể của Thiên Thiên đã tiêu không rồi!
Không hiểu sao cô vẫn có chút bất an cùng một loại dự cảm xấu.
"Tuyên..Thần...! Thằng bé là bị gì thế này?!"
Bị tiếng của Thiên Ly gây chú ý, cô chuyển tầm mắt sang chỗ Diệp Thần, mặt không khỏi biến sắc. Này là làm sao!
Thế nào mà mọi người đều đang rất ổn mà Diệp Thần lại hôn mê bất tỉnh, trên người xuất hiện vết đen xạm nhạt. Sẽ không phải là bị cắn đi!?
"Nơi này hiện tại đã không còn an toàn, chúng ta phải rời đi, nhanh dỡ đồ rồi mang lên để xe ở dưới nhà." Nếu nơi này thu hút tang thi...thì xác thực ở lại chính là chờ chết! Cô vất vả lắm mới có thể sống lại, mới không ngu ngốc ở một chỗ ngóng ngày từ biệt thế giới đâu!
"Tuyên, cậu xuống ngồi với tiểu Thần đi, để tôi lái được rồi." Thiên Ly mở lời. Tâm trạng của Tuyên Tuyên quả thật không thích hợp để lái xe, cô không hy vọng một xe bốn mạng.
Nếu Tuyên Dã biết suy nghĩ của Thiên Ly khẳng định sẽ cười vào mặt cô, thằng nhãi Diệp Thần này có liên quan gì đến Tuyên Dã cô mà tâm trạng không phù hợp!?
Tuyên Dã gật đầu. Cô cũng cần chút thời gian để làm rõ dị năng hiện tại của bản thân, đột nhiên phun ra một câu hỏi kì quái.
"Ở đâu có xe tân tiến nhất, tốt nhất?"
"Tổng bộ thành phố." Mẫn Vi nheo mắt nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm chỉnh trả lời.
"Đến đó đi! Các người có thời gian 20'. Nhanh một chút!"
"Vâng! Nhưng là, để làm gì a?" Mẫn Vi nghiêng đầu tròn mắt hỏi.
"Cướp xe chứ làm gì." Cô thản nhiên đáp.
Đặt Diệp Thần lên ghế phụ, vào ngồi cùng. Cô đưa mắt ra ngoài, bắt đầu trầm mặc.
Mọi chuyện là làm sao? Thời khắc tang thi xông vào, trong đầu cô chỉ có ý niệm muốn bảo vệ Thiên Ly, mà Thiên Ly lại ôm chặt Mẫn nhi trong lòng, hết sức bất đắc dĩ nhưng vòng trong suốt đó vẫn có thể bảo vệ Mẫn nhi đôi chút, dù nơi đó hơi yếu.
Vậy, có phải hay không dị năng của cô là bảo vệ? Nhưng, cô lại có cảm giác nó không chỉ đơn giản như thế! Tuy có trải qua mấy năm mạt thế nhưng lúc đó cô chỉ sử dụng thể lực để tồn tại sống sót. Thế nên, đối với dị năng bản thân cô còn rất mù mịt.
Còn Diệp Thần thì sao? Hình như, cô đã quên mất cậu nhóc! Nên mới có hiện tại, gương mặt trẻ con bình yên ngủ, hết sức mỏng manh, dù cho trí lực cậu ta có cường đại đến đâu...chung quy chỉ là con nít, cần được quan tâm bảo bọc từ cha mẹ.
Nhưng...ai nha, cô hiện tại là mẹ người ta! Vậy có phải hay không ôm phần trách nhiệm này đây? Không biết cậu ta có từ trong nghịch cảnh sinh ra dị năng hay không? Cô hiện rất mong chờ, không phải là cô có ý lợi dụng, là do sinh tồn trong mạt thế, tốt nhất là dị năng giả mới có thể vô tư sống thoải mái đôi chút, cũng có đôi chút quyền lợi tại thời điểm này.
Tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Thần sợ cậu thức dậy, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng chỉ sợ ngay cả cô cũng không biết hành động cử chỉ của bản thân có bao nhiêu ôn nhu dịu dàng.
Mà đó, đều thuộc về bản năng làm mẹ!
Nhạc Thiên Ly ngồi phía trước không khỏi lắc đầu. Dù Tuyên Tuyên có thể hiện ra bản thân lạnh nhạt với Diệp Thần bao nhiêu, nhưng là vẫn không che đi được sự quan tâm lo lắng nhàn nhạt.
Cô mỉm cười, giơ tay xoa đầu Mẫn Vi đang tròn mắt nhìn mình.
"Kia..xe đó tốt lắm. Mã lực, khống chế, tần số hoạt động tốt lắm." Mẫn Vi vui mừng thốt lên, chỉ về phía gần đó.
"Hử?" Tuyên Dã nâng mi theo chỉ tay của Mẫn Vi, nghi hoặc. Đâu đây có mùi bất thường, đường vắng vẻ không người, phương tiện tạm thời ùn tắc. Thế nhưng lại không có lấy một người hay âm thanh hỗn loạn nào.
Tuyệt đối bất thường!
"Các người ở trên xe đợi tôi. Khi thích hợp, chuyển xe. Rõ?" Cô dặn kĩ lưỡng, sau đó chạy vụt khỏi xe.
Cô đang nghĩ đến một khả năng...chỉ là, không..không thể nào. Không thể nào nhanh như vậy! Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, cô sợ bản thân không kham nổi.
Khoảng thời gian đó, chính phủ cũng phải vật vã với hiện tượng quái dị này và bị tổn hại đến thảm thương
Cánh tay chưa kịp mở cửa xe, âm thanh nện vào mặt đất dồn dập truyền thẳng tới, cỗ hôi thối bay trong không trung.
Tuyên Tuyên giật mình, mở to mắt bất khả tư nghị nhìn tình hình đang diễn ra.
Quả nhiên...
Tang thi triều dâng! Đang ồ ạt kéo đến hướng cô đang đứng, cô hiện tại như là bánh ngọt trung tâm khiến cho người lâu ngày đói liền nhào tới, không kìm được cắn một cái béo ngọt.
Chính là, tốc độ khá nhanh, một chút cũng không giống với mạt thế mới bắt đầu một ngày, hiển nhiên tình huống bất ngờ này đã đẩy Tuyên Dã vào nguy hiểm.
"Mẹ...người cẩn thận!" Diệp Thần vừa tỉnh lại liền bắt gặp cảnh tượng này, nỗi sợ hãi bất giác dâng lên trong lòng, cất giọng kêu to.
Tuy là mẹ và hắn gay gắt, tình cảm hạn hẹp, nhưng dù sao đó vẫn là mẹ - người có vị trí trong tim hắn không thể thay thế. Hắn chợt nhận ra, không phải theo mệnh lệnh baba bảo vệ mẹ, mà là chính bản thân hắn.
Việc hắn không muốn làm, không ai có thể ép buộc. Tại sao đến giờ hắn mới nhận ra chứ!? Cánh mũi chua xót, Diệp Thần cúi đầu, không đành lòng nhìn Tuyên Dã bị xé xác.
Bỗng nhiên, trên mặt hiện lên chút ấm áp nhẹ dịu dàng lau nước mắt trên mặt hắn, giọng nói như trước lạnh nhạt, nhưng hàm chứa ôn nhu trách móc.
"Được rồi. Khóc cái gì!?"
"Mẹ, người không phải.." Diệp Thần mở to mắt, miệng há hốc, hoàn toàn choáng ngợp, đây là chuyện gì đang xảy ra đây hả!?
Xung quanh Diệp Tuyên Dã phủ một lá chắn trong suốt thất sắc lung linh, tang thi như con thiêu than, lao vào không ngừng. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, chúng lập tức bốc cháy, ngay cả than bụi cũng không còn sót lại!
Này...đúng là giết người trong nháy mắt!
Bất chấp hoàn cảnh, Mẫn Vi giang rộng hai tay nhào vào người Tuyên Dã, ánh mắt sùng bái, miệng líu ríu: "Tuyên a di, người thật lợi hại nga!"
Cô sửng sốt một chút, rồi mỉm cười. Đáy mắt xẹt qua tia đăm chiêu, khóe mắt tràn ra hương vị quái đản khiếp người.
Dị năng này...haha~
Sau khi mọi việc ổn thỏa cùng với giải thích dị năng hiện thời, và chiếc xe mới trộm ở dọc đường đang bon bon chạy không ngừng.
Tuyên Dã nghiêng đầu, nhướng mày lại hỏi:"Thân ái, baba ngươi là ai?"
"Mẹ, baba con là ai?" Cậu nhóc đáng yêu nào đó mở to mắt mong đợi.
"A, làm sao mà ta biết!" Cô mới xuyên đến, không có trí nhớ của nguyên chủ. Gặp thằng nhóc láo toét này, ngay cả ba mình cũng không biết, đúng là bất hiếu.
Vậy ta ở đâu chui ra vậy a? >__ °