Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 26: Tách ra lần 2 (2)


Chương trước Chương tiếp

Đến khuya mọi người chia nhau về phòng ngủ, ngược lại Tuyên Dã đi đến phòng dành cho khách tay nâng lên gõ cửa.

Cốc. Cốc. Cốc.

Người bên trong yên lặng một chút song mới nhàn nhạt nói :"Vào đi."

Vừa nghe cô liền đẩy cửa đi vào, rất rõ ràng cô không có ý đợi người bên trong trả lời cô chỉ gõ cửa cho có lệ thôi. Người đàn ông được cứu ngày hôm qua đang ngồi trên giường lau khẩu súng bạc.

Điều này làm cô nghĩ tới một câu - lau súng cướp còi. Khụ...bỏ qua a bỏ qua. Hình ảnh trước mặt cũng không có gợi hình sâu xa, sao cô lại suy nghĩ bậy bạ như vậy. Sờ sờ chán, chẳng lẽ cô đã đến thời kì động dục? Không đúng nha, động dục là dành cho động vật, vậy cô gọi là gì, thời kì.....mãn kinh?!!? (⊙o⊙)?

Người đàn ông được cứu thấy cô thất thần có chút không kiên nhẫn hỏi:"Cô có chuyện gì sao?"

"À không....là...cái kia.." Tuyên Dã vò đầu bối rối. Cô vào đây làm gì a?

"Chuyện băng vệ sinh sao? Không cần cảm ơn." Người đàn ông phất tay vẻ không sao cả nói.

Tuyên Dã: Fuck! Bình sinh tới nay cô còn không biết cảm ơn đâu, anh đừng tự phụ như thế có được hay không!! o(╯□╰)o

Hơn nữa.......làm ơn đừng thẳng thắng như vậy a. Cô sẽ ngại ngùng được không! ~(*+﹏+*)~

Tuyên Dã mím môi ra ngoài đóng sập cửa phòng. Sao lại như thế nhỉ? Cô chính là muốn hỏi tên hắn ta cơ mà...từ lúc đi chung đến bây giờ mọi người chưa giới thiệu với nhau, chẳng lẽ suốt ngày cô cứ nói trống không và kêu 'ê' thế này 'anh' thế kia.

Chỉ là, trước khi cánh cửa khép lại, âm thanh trầm trầm truyền vào tai cô hai chữ:"Dật Ân."

(⊙o⊙)?

Dật Ân? Tên của hắn là Dật Ân. Này khoan khoan...hắn tự nói tên cho cô, hẳn hắn đã sớm biết cô tìm hắn có mục đích gì......hắn cư nhiên trêu chọc cô!

Trên trán cô chảy dọc xuống ở mi tâm hình thành (川). Nhìn cửa phòng hậm hực nửa ngày, cô bĩu môi buồn bực về phòng.

Phòng tạm trú của cô không tệ, tuy có chút bụi bẩn nhưng vẫn ở được, tuy giường đơn hơi nhỏ lăn sẽ rớt nhưng mạt thế mà, tạm chấp nhận.

Ngã lưng lên nệm cô thở ra một hơi, đã thật lâu chưa duỗi lưng thoải mái thế này, thắt lưng ê ẩm cả ngày hôm nay cuối cùng cũng được xoa dịu chút đỉnh, Tuyên Dã cảm thấy hơi bị mĩ mãn. (*¯︶¯*)

Tuyên Dã ngáp, sau đó sắc mặt đen kịt, ai có thể nói cho cô biết con bé này chui từ đâu đến không?

Hy Chang bĩu môi ủy khuất giật giật tay cô:"Tuyên di~"

Cô vuốt mặt, sắc mặt có chút mệt mỏi bất đắc dĩ hỏi:"Chuyện gì?" Không phải muốn cô kể chuyện cổ tích chứ?

Vừa nghe cô hỏi liền nhảy lên giường sụt sịt:"Người đừng sử dụng dị năng thay đổi phân giải nữa."

Cô mờ mịt hỏi:"Tại sao?"

Hy Chang buồn bã chơi đùa nhánh tóc bạch kim trên tay:"Con cảm thấy nó giống như....đang đốt tuổi thọ của người." Mái tóc này, sự mệt mỏi vươn khóe mắt kia là bằng chứng tốt nhất. Thứ quá lợi hại thì cũng sẽ mang lại tác hại tương xứng!

Cô bật cười xoa đầu cô bé:"Ngủ sớm đi a." Mạt thế còn sống là tốt rồi, đòi hỏi gì nữa.

Chụp bàn tay đang xoa đầu mình, bé buồn bực hô:"Tuyên di~"

Rõ ràng cô đã khóa cửa, chẳng lẽ con bé có thêm dị năng xuyên thấu. "Con vào từ đâu?" Tuyên Dã mỉm cười như chưa nghe thấy, đơn giản hỏi lại làm bé câm nín một hồi.

Bé mân môi do dự chỉ tay ra góc phòng:"Con leo cửa sổ vào."

Tuyên Dã:"......"

Tuyên di im lặng vài giây liền nhàn nhạt thu thập bé:"Con nên biết Nhân bà rất tin tưởng cô, cho nên..."

Bé Hy đáng thương: ==||

Ba giây phản ứng, bé lập tức lao vào lòng Tuyên di nũng nịu:"Không có Tuyên di con không ngủ được. Đêm nay cho con ở lại với dì đi."

Nhưng lại bị cô không chút do dự phủ quyết:"Đừng truyền vi khuẩn cho cô."

Bé Hy vừa bị sét đánh từ trong ra ngoài, toàn thân cứng ngắc. Người ta không phải vi khuẩn nha. ╭(╯ε╰)╮

... ......( lượt bỏ ngàn chữ dây dưa ~)

Tuyên di với thái độ chập chờn cùng tài năng chuyển đề tài siêu quần vì vậy cho đến khi bé rời phòng cũng không nhận được đáp án mình mong muốn. Vẻ mặt Hy Chang ảo não không thôi, trong lại thầm than Tuyên di đúng là cáo già mà.

======ta là phân cách tuyến bình minh thay thế mặt trăng ~

Mạt thế trăm ngày rong ruổi chỉ có một ngày an nhàn.

Hành trình đến thủ đô của họ cuối cùng cũng có một ngày như vậy. Dù đã thống nhất nghỉ ngơi nhưng mọi người vẫn theo thói quen thường ngày dậy sớm, chỉ riêng Tuyên Dã ngủ đến quên trời quên đất.

Đến khi nắng ban mai gợi lên xuyên qua cửa sổ mở rộng toan, tia nắng không chút trở ngại đâm vào mắt Tuyên Dã thành công đánh thức cô dậy. Xoa xoa mắt bị chiếu đến đổi màu, vặn vẹo thắt lưng nhức mỏi, lăn lộn trên giường một hồi cô mới không tình nguyện đi đánh răng rửa mặt.

Chính là nhìn lại cửa sổ, lòng ai oán nổi lên, đều tại con bé kia chỉ biết leo cửa sổ vào mà không biết đóng lại làm phá hủy giấc ngủ thiên thu của cô....phì, là giấc ngủ êm đẹp của cô.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ trắng được lấy ra từ không gian, cô vớ tay lấy sandwich gặm gặm ngắm nhìn trời. Bầu trời trong veo, gió mát mẻ, nắng ấm áp và mọi thứ tốt đẹp biết bao nếu cô nướng thêm vài tiếng nữa. (==||)

Và...

Kẻ gián tiếp phá hỏng giấc ngủ êm đẹp của cô lăn xăn chạy tới ríu rít cười:"Tuyên di Tuyên di~ buổi sáng tốt lành~"

Cô phủi phủi tay che ánh nắng mặt trời, lười biếng nhai sandwich trực tiếp không nhìn kẻ tội đồ phá giấc ngủ của cô.

Liên tục gọi mấy lần Tuyên di cũng không để ý đến bé, bé bĩu môi tìm góc cây ngồi xuống. Không chơi với bé thì thôi, bé cũng có rất nhiều bạn đó, hừ.

Tuy nhiên với đoạn đối thoại sau đây cũng đủ để người không biết gì như Dật Ân mới đi tới nghĩ cô bé Hy Chang có vấn đề thần kinh.

- - Mộc Mộc bạn nói xem có phải Tuyên di mệt mỏi đến lãng không, bằng không tại sao không nghe tớ gọi chứ.

(Trên trán Tuyên Dã cũng liên tiếp rơi xuống vài đường hắc tuyến dày đặc.)

- - Diệp Diệp, bạn nói xem tớ có đáng thương không? Tại mạt thế thế này, đi chung chẳng có người bạn nào cả, người ta thực sự rất buồn, thế nhưng người lớn không hiểu a~ không hiểu nổi cô đơn không ai bầu bạn a~

(Tuyên Dã cúi đầu nhìn tầng tầng lớp lớp sandwich trước mặt cân nhắc việc có nên nhồi hết chúng vào cái miệng đang lải nhải của kẻ tội đồ hay không?)

- - Tố Tố, Tâm Tâm, Lăng Lăng, Hoa Hoa may mắn tớ còn có mấy bạn~

Tuyên Dã: (='.'=)

Dật Ân: ... .....?

Ôn Phi Dương vừa bước ra không khỏi 囧.

Giọng nói Song Nhân vang lên kịp thời cắt ngang bầu không khí quỷ dị:"Mọi người vào ăn sáng này..." sau đó nhìn thấy bữa sáng đơn điệu của Tuyên Dã liền câm nín, tốt bụng bổ sung:"Tuyên Tuyên hiếm khi có ngày nghỉ, không nên ăn thức ăn nhanh không tốt cho cơ thể. Nhanh, vào ăn sáng, tôi làm phở ngon lắm đấy." Nói xong lập tức kéo tay Tuyên Dã vào trong nhà.

Dật Ân hiếm khi thấy Song Nhân nhiệt tình với người khác như vậy liền O_o.

Hy Chang hứng trí bỏ bạn Diệp Diệp Mộc Mộc Tố Tố qua một bên chạy vào nhà.

Giữa phòng bếp nhỏ, trên chiếc bàn tỏa ra từng hương thơm ấm nóng hòa quyện cuốn vào thanh quản, tô phở đầy đủ gia liệu thơm ngon khiến mọi người có xúc động muốn khóc, đã bao lâu rồi họ mới hưởng thức đến loại thức ăn sáng này? Hằng ngày nếu không phải mì gói thì chính là sandwich...

Mọi người cúi đầu thành kính chậm rãi ăn, không khí hài hòa cộng hưởng cùng ánh nắng tươi sáng cực kì ấm áp nhu hòa.

Rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, nhưng tại sao lại biến thành như vậy, vì sao.....

Thời gian vui vẻ thực ngắn ngủi.

Tuyên Dã cúi người ôm chặt Hy Chang vùi đầu vào tóc cô bé ngăn chặn tuyến lệ suýt bị kích phát. Sau đó quyết đoán tạo bong bóng kết giới bao bọc cô bé bên trong miệng hạ hiệu lệnh:"Thiên không!"

Bong bóng kết giới bay lên mang Hy Chang bay lên trời xanh, không bao lâu bóng dáng nho nhỏ của cô bé đã lọt thỏm giữa bầu trời rộng lớn.

Cô ngước đầu nhìn Thiên Thiên đứng trên đỉnh tòa nhà lại nhìn tang thi ồ ạt đuổi tới, cô không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ:"Tôi thật hối hận đó, hối hận không sớm giết cô một chút." Dù toàn thân cô chật vật không chịu nổi nhưng khí chất vẫn trong trẻo lạnh nhạt như trước.

Song Nhân từ trong hoảng hốt ép buộc bản thân tỉnh táo lại, nỗi bất an trong lòng dâng cao lên, muốn từ trong nụ cười kia nhìn ra sự bất ổn nhưng Tuyên Dã không để ý đến ánh mắt kinh ngạc vẫn bình tĩnh như cũ chậm rãi hỏi:"Diệp Tuyên Dã, cô có một cơ hội - có một thể xác mới..." không cần trú ngụ trong thân thể của tôi nữa.

Câu sau cô không nói ra nhưng nguyên linh thể* Diệp Tuyên Dã hiểu được. Nguyên linh thể Diệp Tuyên Dã trong không gian tiềm thức của cô bĩu môi hết sức khinh thường nói:"Tôi không cần thân thể mục rỗng đó."

Trong lòng cô xẹt qua tia xao động nhẹ cười, không muốn xa cô thì nói đi, không cần ngạo kiều vậy đâu.

Lúc này San Kyo không cam lòng bản thân bị bỏ qua lập tức nháo nháo lên:"Sao cô không hỏi tôi a~ không công bằng nha~"

Đối với linh hồn thuần khiết của mình trước kia Tuyên Dã lựa chọn trực tiếp bỏ qua. Cô ngẩng cao đầu giang hai tay ra, mắt nhắm nghiền lại như đang thực hiện một nghi lễ linh thiên nào đó.

Thế giới chợt im lặng...

Kỳ thực....

Thần thức Tuyên Dã vào không gian đang bàn cãi với hai linh hồn.

"Cô có chắc có thể oanh tạc trong phạm vi trên 2 ki-lô không?"

San Kyo hất càm kiêu ngạo:"Tôi là ai cơ chứ!? Chút việc nhỏ thôi."

Nguyên linh thể Diệp Tuyên Dã trầm mặc. Cô muốn đạp cô nàng này xuống thác nước có được không?

Khóe môi Tuyên Dã giật nhẹ:"Cô làm như thế nào?" Tinh thần lực của cô sắp cạn kiệt rồi, đều do cô song dị năng, mức độ tiêu hao càng lợi hại hơn người khác. Cho nên muốn tạo thêm một kết giới bảo toàn bọn họ khỏi việc bị nổ tan xác sau oanh tạc....thật khó.

Bên Tuyên Dã dây dưa, không khí ở ngoài cọ xác đã dâng lên tràng áp bức căng thẳng khó thở, tang thi đứng yên trực chờ lệnh chỉ cần nữ hoàng ra lệnh liền nhào đến cắn xé bàn mỹ vị trước mặt.

Tất cả đều yên lặng, chờ đợi cô gái nhắm mắt điềm tĩnh đứng giữa bầy tang thi.

Đáy mắt Dật Ân xẹt qua tia lo lắng, hắn khoanh tay ôm ngực kỳ thật cơ bắp thân thể kín đáo căng lên, hiển nhiên đã bày sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tuyên Dã mở mắt ra nhìn sự mệt mỏi trên mặt mỗi người, cô nghiêng đầu cố gắng đánh giá hoàn cảnh xung quanh thuận tiện tính toán phạm vi nổ.

Nhưng....vào lúc này Tiểu Băng Thùy luôn an tĩnh trong túi áo của Tuyên Dã nhảy ra mạnh mẽ phun ra một đạo băng tuyết, thân thể nhỏ bé xoay vòng. Tường băng dày đặc đột ngột xuất hiện ngăn cách mọi người với quân đoàn tang thi bên ngoài.

Thanh âm líu ríu của nó vẫn tưng hừng như mọi ngày nhưng cô vẫn nhận ra nó đã cạn không ít sức lực. Lòng cô run lên, chiều hôm qua nó hợp lực với cô tạo mưa axit đã tốn rất nhiều lực lượng, đến hiện tại lại...

Cô sờ đầu nó gằn giọng trách:"Tiểu Anh sẽ đến kịp. Ai kêu mi ra trận!?"

Tiểu Băng Thùy nức nở co ro nằm trong lòng bàn tay cô.

Bên kia Ôn Phi Dương không ngừng truyền lực lượng lên tường băng, cố duy trì nó đổ vỡ bởi từng đợt đập phá của tang thi.

Dật Ân đứng trên tường băng lạnh lùng phóng ánh mắt về phía Thiên Thiên, Thiên Thiên cả kinh lui về sau, cô không khỏi cắn môi quyết tâm muốn diệt người đàn ông khiến mình kiêng kị.

Tinh thần vừa động, quân đoàn tang thi cấp 5 lập tức trở nên điên cuồng hơn. Mà tường băng cũng vì vậy bắt đầu xuất hiên vết nứt.

Rẹt....rẹt....

Việc này không tránh khỏi làm Ôn Phi Dương cảm thấy bất lực. Hắn...quá yếu.

Tuyên Dã xúc động nhìn mọi người, bọn họ....kỳ thật đều do cô quá yếu ớt. Lần đầu tiên cô cảm thấy dị năng của mình vô dụng như vậy.

Lạc mất Diệp Thần.

Mất dấu Hy Chang.

Tín hiệu sự sống của Diệp Thần rất mãnh liệt, cô biết nó đang ở gần đây. Nhưng cô lại không thể từ bong bóng kết giới tìm ra tia hơi thở của Hy Chang.

Cô biết, con bé đã gặp chuyện rồi.

Đều tại cô quá mức tự tin cho rằng bản thân thông tuệ liền có thể lợi dụng bất cứ thứ gì để sử dụng dị năng. Biết rõ là cái bẫy nhưng lại cố vào thành phố tìm kiếm thứ mà San Kyo nói - thứ khiến dị năng của cô đạt đến cấp bậc mới.

Cô đã biết, thứ đó chính là tinh hạch của nữ vương tang thi.

Cô quá ích kỷ.

Cô thú thật đi, từ đầu đến cuối cô đều lấy lý do che lấp sự ích kỷ của mình. Phải không? Tôi nói không sai chứ...cô là đồ ích kỷ...không có lương tâm..

Cô đồ đê tiện, Thiên Ly là ân nhân của cô, cô thế nhưng đuổi bọn họ đi..

Cô vì lợi ích thu nhận đôi bà cháu không quan hệ làm gánh nặng..

Diệp Thần là con của cô, cô lại đối đãi nó thua một người xa lạ..

Thú nhận đi cô là loại người tàn nhẫn độc ác, đừng dùng hành độc giả nhân giả nghĩa lừa gạt ai..

Tình hình hiện tại đều không phải tại cô sao..

Tuyên Dã ngồi sụp xuống ôm đầu, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa, cô nhất thời hoang mang:"Không có...không phải.."

San Kyo trong không gian sợ hãi hét lớn:"Tuyên Dã...tỉnh lại...đừng để nó hủy tinh thần của cô...tỉnh lại đi.."

Nguyên linh thể Diệp Tuyên Dã tức giận quát:"Diệp Thần là con tôi..đâu ai quy định cô phải đối tốt với nó. Hơn nữa con người phải sống vì lợi ích, cô không có sai, cũng không có lỗi..."

Dật Ân ôm Tuyên Dã hoàn toàn mất ý thức trong lòng mình, ánh mắt sắc bén khốc liệt lướt qua trăm nghìn tang thi muốn xuyên thấu tang thi ở hình dạng bé gái trên tòa nhà.

Tinh hạch trong bộ não ngoan* kia, đợi ngày hắn đến lấy đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...