Mẹ Trần khi biết tin Trần Viện và Lý Gia Thành hẹn hò thì cười không thể khép miệng lại được. Đúng là không uổng công bà tạo điều kiện cho hai đứa gần gũi. Còn ba Trần mặc dù không biểu hiện gì, nhưng trong thâm tâm thì vô cùng mâu thuẫn và rối rắm. Thật ra nếu có một đứa con rể như Lý Gia Thành thì không thể chê vào đâu được, nếu đem đi ra bên ngoài khoe khoang chắc chắn rất có mặt mũi, thậm chí sẽ có không ít người ganh tị khi ông tìm được một mối hôn sự tốt như thế này cho con gái. Nhưng bên cạnh đó, ông vẫn có chút tiếc nuối và không cam tâm, con gái bảo bối của ông được ông nuôi mười mấy năm trời, vậy mà chỉ trong một tuần vỏn vẹn đã bị người ta rinh đi mất, nếu nói không cảm thấy mất mác chính là nói dối.
Sau khi đón ba mẹ vợ tương lai, Lý Gia Thành chở ba người đến một nhà hàng đã đặt trước để làm tiệc tẩy trần, hoặc nói là tiệc ra mắt. Lý Gia Thành do dự tới lui, sau cùng vẫn là quyết định không nói chuyện đính hôn vào lúc này. Có lẽ nên đợi ba mẹ anh về nước, để người lớn hai bên giáp mặt sẽ tốt hơn.
Tiệc tàn, khách chủ đều vui, Lý Gia Thành đưa ba người trở lại biệt thự của họ, sau đó còn ân cần mang ba lô của Trần Viện lên tận phòng giúp cô. Hai vị phụ huynh nhìn theo bóng lưng bọn họ đi lên lầu, mẹ Trần cười đến cong khóe mi, ba Trần thì dùng ánh mắt như đề phòng sói để ghim chặt vào người Lý Gia Thành.
Vào phòng, Lý Gia Thành buông ba lô xuống, ôm Trần Viện vào lòng: “Ba mẹ em về rồi, tiếc thật.”
Trần Viện dở khóc dở cười, đánh vào lưng anh: “Có ai lại nói như anh không!”
“Anh nói thật mà, sau này không được ngủ cùng em nữa rồi.” Mấy buổi tối gần đây, được ôm Trần Viện ngủ Lý Gia Thành mới cảm thấy cuộc sống trước kia của mình nhạt nhẽo và vô vị đến nhường nào.
Trần Viện nghe anh nói liền đỏ mặt, cắn nhẹ lên vai anh một cái. Hai người đứng trong phòng, ôm ôm hôn hôn, rồi lại hôn hôn ôm ôm, cuối cùng bị một tiếng ho cắt ngang mới chịu buông nhau ra.
Trần Viện sờ sờ mũi nhìn ba Trần, cảm giác xấu hổ tựa như bị bắt gian tại giường.
“Khụ… Viện, chiều nay con có đi học không?” Trần Bằng hỏi.
“Dạ chiều nay không có tiết.”
“Vậy thì nghỉ trưa một chút rồi đem bài vở ra xem đi, con đã nghỉ học lâu như
vậy rồi.”
Trần Viện gãi đầu cười hì hì, trong lòng hiểu rõ ý tứ của Trần Bằng, ý ba Trần chính là bưng trà đuổi khách, chứ ông đời nào thúc ép Trần Viện trong việc học tập.
Lý Gia Thành cũng không phải kẻ ngu, anh hiểu được vị cha vợ tương lai này chướng mắt khi nhìn thấy anh quá thiết với Trần Viện cho nên cũng không mặt dầy lưu lại. Anh theo Trần Bằng ra ngoài, trước khi đi còn ôn tồn hôn lên má cô một cái: “Em ngủ trưa một chút đi, anh về công ty.”
Trần Viện gật đầu, mặt ửng đỏ. Bạn trai cô thật là, trước mặt phụ huynh cũng không chịu thu liễm một chút nữa.
Trần Bằng dùng ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trần Viện, sau đó ảo não dắt Lý Gia Thành ra phòng khách. Aizz… con gái của ông bị người ta bắt đi thật rồi.
Những ngày sau đó, Trần Viện bắt đầu bước vào một cuộc chiến mới, thời gian cách kỳ thi học kỳ chỉ còn lại vỏn vẹn một tuần. Cô lúc này mới chịu ra dáng sinh viên gương mẫu, sáng đi học, chiều vào thư viện ôn bài. Đến bây giờ Trần Viện mới phát hiện ra một sự thật đau lòng, nhân vật mà cô xuyên vào là nữ phụ cặn bã, không phải là nữ chính có bàn tay vàng, làm sao cô lại đi quên một việc quan trọng đến như vậy chứ? Cho nên dùng một tuần để ôn bài của một học kỳ là chuyện bất khả thi đối với một nụ phụ cặn bã như cô. Đừng nhắc đến việc cô đã một lần học đại học, đó là chuyện từ đời nào rồi, làm sao mà nhớ được. Những môn tự nhiên như toán cao cấp, xác suất thống kê thì cô vẫn có thể đối phó được, nhưng lý luận chính trị thi đề đóng là như thế nào, đây chính là muốn mạng của người khác nha. Trần Viện cũng từng lân la dò hỏi lớp trưởng xem giảng viên có nhắc nhở chú trọng vào phần nào hay không, câu trả lời chính là ‘học cái gì cho cái đó’. Đây là câu trả lời cỡ nào đáng sợ a. ‘Học cái gì cho cái đó’ vậy cô quyết định không học thì thầy sẽ ra đề là giấy trắng phải không? Phải không?
Trần Viện thầm than trời trách đất, mấy đồng nghiệp xuyên không khác ít nhiều gì cũng đều có bàn tay vàng, còn cô thì tay trắng a, phải chi đại thần xuyên không cho cô ít đồ vật hữu dụng, tỷ như tùy thân không gian, nhẫn không gian chẳng hạn, đến lúc đó vào phòng thi lật phao cũng chẳng sợ ai bắt.
Ngày thi cuối cùng, môn thi chính là chủ nghĩa Mác – Lê nin. Trần Viện bước ra khỏi phòng thi, gương mặt không dấu được rầu rỉ cùng ảo não. Trần Viện học bài không kịp, quyết định đóng tủ, cuối cùng lại vỡ tủ, aizzzz, nỗi đau này chắc ai từng đi học cũng hiểu được. Điều duy nhất Trần Viện cảm thấy an ủi chính là Lý Nhã Hân cũng không làm bài được.
“Thật là, sao cậu nói chắc chắn sẽ ra đề ngay phần hai, làm mình chỉ xem mỗi phần đó. Lần này chết chắc rồi.” Lý Nhã Hân bĩu môi nói.
Trần Viện ngượng ngùng sờ mũi, cô cũng không khác Lý Nhã Hân là mấy: “Mình đâu phải người cho đề, làm sao đoán được, xem như lần này xui xẻo.”
“Thôi đừng nhắc chuyện mất hứng này nữa, lát nữa anh Gia Thành đến đón, bọn mình kiếm cái gì ngon mà ăn giải sầu đi.” Trần Viện rầu rĩ nói.
Lý Nhã Hân tròng mắt khẽ đảo: “Cậu đi trước với anh hai, mình có hẹn với bạn rồi.”
“A…ai?” Trần Viện nhanh chóng hỏi, hình như cô nghe thấy mùi gian tình.
“Nhã Hân!” Một giọng nam từ xa vọng lại, Trần Viện hai mắt sáng quắt nhìn qua, là Hồ Anh Tuấn.
“Thì ra là vậy…” Trần Viện ra vẻ bí hiểm nói.
Lý Nhã Hân hai má đỏ rực, cầm túi sách đánh lên người Trần Viện một cái: “Mình đi trước, cấm không được mách lẻo với anh hai đó.” Sau đó chạy nhanh về hướng Hồ Anh Tuấn.
Nhìn theo bóng dáng tung tăng chạy của lnh, lắc đầu than thở: “Đúng là nữ sinh ngoại tộc a, chưa gì hết mà đã chân ngoài dài hơn chân trong rồi.”
Lý Gia Thành đến đón hai cô gái nhỏ, thấy chỉ có một mình Trần Viện liền hỏi: “Nhã Hân đâu?”
Trần Viện mặc dù miệng rất tiện, nhưng tình chị em vẫn nhớ kỹ, cho nên không ngần ngại che giấu dùm Lý Nhã Hân: “Lớp Nhã Hân liên hoan, cậu ấy đi theo rồi.”
“Em làm bài tốt không?”
“Không!” Trần Viện buồn rầu trả lời
Thấy vẻ mặt không vui của cô, anh lên tiếng an ủi: “Đừng buồn nữa, học kỳ sau anh cho tiền em học lại.”
Trần Viện: “…” Anh trai mặt than, đây chính là cách anh an ủi người ta sao? Phải gọi là sát muối vào vết thương mới đúng chứ.
Trần Viện lườm anh một cái, đột nhiên cảm thấy các vị phụ huynh không cho con cái của mình yêu sớm quả nhiên là có nguyên nhân. Từ khi có bạn trai, thành tích của cô liền rơi đến thê thảm.
Kỳ thi kết thúc, chế tác hậu kỳ của ‘Khát vọng’ cũng hoàn thành, chuyển sang giai đoạn quảng bà và tuyên truyền. Ngày công chiếu phim trễ hơn một tuần so với bộ phim ‘Trận cầu thế kỷ’ của giải trí Ban Mai. Trần Viện cũng khá rối rắm về điều này, lo lắng nếu ‘Trận cầu thế kỷ’ bị ‘Khát vọng đoạt danh tiếng’ thì cô sẽ bị người khác mắng là ăn cây táo rào cây sung, chân ngoài dài hơn chân trong. Nhưng tiền làm phim là người khác bỏ ra, ngày công chiếu làm sao đến lượt cô định đoạt. Cũng may là ba Trần vẫn ủng hộ cô, thậm chí còn hy vọng ‘Khát vọng’ vượt mặt ‘Trận cầu thế kỷ’ để những lão già rãnh rỗi trong công ty biết con gái ông là người lợi hại như thế nào. Trần Viện nghe ông nói điều này, không biết phải nói thế nào, cưng chiều con gái đến mức này thì không phải ai cũng làm được, Trần Viện nội tâm cảm động không thôi.
Sau khi xem xong bản nháp, Trần Viện khá tự tin về ‘Khát vọng’. Diễn xuất của nhóm Nam Nhi tốt ngoài tưởng tượng của mọi người. Còn kỷ năng diễn xuất của Lâm An An đã hoàn toàn thoát kén, chân chính nở rộ trong bộ phim này. Nội dung phim ý nghĩa, mạch phim logic và mạch lạc, kinh phi sung túc nên các cảnh quay đến nơi đến chốn, đặc biệt là những cảnh quay biểu diễn, bày trí sân khấu rất hoành tráng và công phu, tạo hiệu ứng thị giác rất tốt. Nhạc phim là do Nam Nhi nhận thầu sáng tác, nói không ngoa chứ Trần Viện cảm giác được những bài hát mới này nhất định sẽ làm mưa làm gió trong bảng xếp hạng âm nhạc trong năm tới.
Hoạt động tuyên truyền kết thúc khá thành công, ‘Khát vọng’ nhận được rất nhiều sự mong đợi và ủng hộ từ phía khán giả, đặc biệt là fan của Nam Nhi. Đây có thể xem như là bước thành công đầu tiên của bộ phim. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi ngày công chiếu.
Trước đêm công chiếu một ngày, sinh viên năm nhất đại học A đồng loạt nhận được kết quả thi học kỳ. Trần Viện bi tráng bị đánh rớt hai môn lý luận chính trị, điều này khiến nội tâm cô đau đớn không thôi. Một đời làm con ngoan trò giỏi, cô nào biết đến cảm giác xấu hổ này, điều khiến người khác cảm thấy thương tâm hơn đó chính là đám ba người Nam Nhi đều xuất sắc vượt qua kỳ thi, đặc biệt là điểm số hai môn lý luận chính trị còn cao vượt trội hơn những môn còn lại. Trần Viện hay được tin này, chỉ biết cắn chăn nuốt lệ, không phải vì cô ganh tỵ với đám Minh Vũ, chẳng qua cô chỉ thầm trách bản thân quên mất một nhân tố bí ẩn, là Huỳnh Tấn Phát. Nam Nhi thật là khiến người khác hâm mộ, có một người đại diện giỏi giang, lên phòng khách xuống phòng bếp, lại còn có tài đoán đề thi như thần, như vậy còn mong ước gì thêm nữa.
Trần Viện rầu rĩ không được bao lâu liền xốc lại tinh thần, ngay mai chính là ngày công chiếu ‘Khát Vọng’ nhất định cô sẽ dùng trạng thái tốt nhất của mình để chào đón nó. Thất bại trong học tập đã đành, không thể để thất bại trong sự nghiệp được nữa.