Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh
Chương 29
Lý Tử Nhiễm ngồi ghế trước, thông qua kính chiếu hậu thờ ơ nhìn hai người đang nắm chặt tay nhau ngồi ở ghế sau, khóe miệng như có như không cong lên.
"Bạch Nham, em chờ anh trở lại." Ở ngay cửa kiểm vé Hạ Mộng Kỳ buông tay Bạch Nham ra, cố gắng duy trì nụ cười, thoải mái nói.
Bạch Nham chỉ áy náy nhìn Hạ Mộng Kỳ, không gật đầu cũng không nói được gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Trên đường về cẩn thận một chút."
Hạ Mộng Kỳ vẫn cười như vừa rồi, gật gật đầu, lần đánh cuộc này cô sẽ thắng sao?
Rất nhiều năm sau, khi Hạ Mộng Kỳ ngồi trên ghế dựa trong sân nhỏ nhà mình, lúc ánh mặt trời ấm áp buổi chiều chiếu vào người cô thì cô đều nghĩ, một năm kia, nếu cô không làm ra cái quyết định này, vậy mọi chuyện sau đó sẽ như thế nào đây?
Nhìn bóng lưng của Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm rời đi, Hạ Mộng Kỳ vẫn nhìn chằm chằm Bạch Nham, vậy mà cho đến khi bóng dáng Bạch Nham biến mất, anh cũng không quay đầu lại nhìn cô một cái.
"Tử Nhiễm, cô nói một chút đi, tìm được Tô Ngọ Dương rồi thì cô tính nói gì, làm gì? Lấy thân phận bây giờ của cô, muốn giữ Tô Ngọ Dương lại thì có bao nhiêu khó khăn trong lòng cô chắc đã rõ ràng." Bạch Nham ngồi cạnh Lý Tử Nhiễm, hai người đều tựa lưng vào ghế nhìn về phía trước, đều có tâm sự riêng.
Tay Lý Tử Nhiễm vẫn khoanh trước ngực lúc này đặt trên đùi nói: "Tôi nói gì, làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là Bạch Nham anh sẽ nói gì, làm gì! Chỉ cần anh có thể khuyên Lâm Lam trở về bên cạnh anh, Tô Ngọ Dương không có Lâm Lam, dĩ nhiên sẽ cân nhắc đến tôi lần nữa, lần này trách nhiệm của Bạch Nham anh rất lớn lao! Tôi và anh hạnh phúc thì hai người kia cũng thế thôi!"
Bạch Nham nghe Lý Tử Nhiễm nói, nhắm mắt lại tự mình xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra nói: "Cô có lòng tin với tôi như vậy sao? Không phải lúc nãy cô mới vừa nói tôi là một người yếu đuối sao? Nói thật đi, Tử Nhiễm, tính cách của Lâm Lam thế nào chắc cô vẫn có chút biết, lần này tôi đi cũng không ôm nhiều hi vọng có thể khuyên cô ấy trở lại, chỉ hi vọng xem cô ấy sống có tốt không, muốn hỏi một chút cô ấy có oán trách tôi hay không, cho nên Tử Nhiễm, tôi khuyên cô nên dự tính cho mình đi, giống như cô nói vậy tôi là một người không đáng tin."
"Nếu trước đây tôi đi tìm anh, tôi cũng sẽ không yên tâm mà gởi tất cả hi vọng vào trên người anh, nhưng lúc nghe được Lâm Lam mang thai, tôi liền tin tưởng Bạch Nham anh có thể mang Lâm Lam quay về!" Lý Tử Nhiễm nhắm hai mắt dịch người, thoải mái thở ra một hơi.
Lời nói của Lý Tử Nhiễm làm trong lòng Bạch Nham sôi trào, có một khoảnh khắc tim đập nhanh hơn.
"Không phải Lâm Lam không có triệu chứng có thai sao?" Nói đến đây Lý Tử Nhiễm cố ý dừng lại một chút, giống như đang chờ Bạch Nham phản ứng.
Bạch Nham nhướng mày, môi mím thật chặt.
"Lần này cô ta rất không dễ dàng mang thai, nếu mất đi thì lần sau cơ hội muốn có sẽ không còn nữa, tôi tin bây giờ cô ta sẽ không bỏ đứa con này. Lần trước cô ta mang thai đứa con của Ngọ Dương kết hôn với anh kết quả thành ra như vậy, tôi nghĩ trong lòng cô ta nhất định có bóng ma, lần này Ngọ Dương lại đi tìm cô ta, muốn thuyết phục cô ta, không dễ dàng. Trái lại là anh, tôi cảm thấy cơ hội khá lớn, chung quy Lâm Lam cũng không hy vọng con mình vừa sinh ra đã không có ba." Lý Tử Nhiễm chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy tính chắc chắn.
Bạch Nham đột nhiên cười ha ha, thì ra là người trong cuộc u mê người ngoài sáng suốt, Bạch Nham anh lại không hiểu rõ điều này, rơi vào trong vòng xoáy tình cảm mà quên mất thực tế.
"Tôi nghĩ anh cũng không hi vọng con mình đến lúc đó gọi một người đàn ông khác là ‘ba’ đúng không?" Sau khi Lý Tử Nhiễm nghe tiếng cười của Bạch Nham thì biết trong lòng anh đã hiểu rõ rồi.
Nghe xong lời này, lòng Bạch Nham một trận quặn đau, giống như lòng bị người ta hung bạo cắt bỏ một miếng thịt. Giống như thấy được cảnh hai năm trước mình tưởng tượng ra, Tô Ngọ Dương trở lại gặn hỏi anh, đòi anh trả lại con của mình và Lâm Lam, nhưng lần này, trong đầu xuất hiện người kia, đột nhiên biến thành Bạch Nham anh.
"Bạch Nham, anh đừng không đếm xỉa đến bản thân, chuyện này không chỉ đơn giản liên quan đến hạnh phúc của một mình tôi, cho nên Bạch Nham, cố gắng lên! Vì hạnh phúc của chúng ta, ích kỷ một lần, nhẫn tâm một lần cũng thế!" Thấy Bạch Nham im lặng Lý Tử Nhiễm sâu xa nói: "Trong quá trình đạt được hạnh phúc không phải là hạnh phúc thật sự, chỉ có hạnh phúc sau cùng mới là thật sự. Cho nên vì hạnh phúc sau cùng này, anh nói tôi ích kỷ cũng không sao cả!"
Bạch Nham nhắm mắt không nói lời nào, ích kỷ, từ lâu Bạch Nham anh đã ích kỷ rồi, lại có tư cách gì có thể chỉ trích người khác ích kỷ.
Máy bay vừa hạ cánh di động của Bạch Nham vang lên, tiếng chuông vẫn là bài《từ đầu đến giờ》,"Nếu như đây là kết cục tốt nhất, vì sao anh vẫn không quên được em. . ." Biểu hiện tâm tình lúc này của Bạch Nham. Lý Tử Nhiễm vừa nghe tiếng chuông di động, vốn khóe miệng hơi vểnh lại càng không thể tự kiềm chế cong hơn.
Bạch Nham nhìn màn hình di động, là một số lạ, "Alo, xin chào!" Bấm nút nghe Bạch Nham lễ độ nói.
Nghe giọng nói truyền ra trong điện thoại vẻ mặt Bạch Nham kinh sợ, sau đó là trắng bệch, mày thì lại nhíu chặt hơn. "Trước tiên người đừng có gấp, cháu gặp được Tiểu Lam thì sẽ lập tức nói cho cô ấy biết, chính người cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu Tiểu Lam thấy người như vậy. . . . . . Người nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, trước tiên đừng quá lo lắng, tất cả sẽ khá hơn, chờ chúng cháu, sẽ khá hơn!" Trong giọng nói của Bạch Nham khó che giấu được nóng nảy cùng lo lắng.
"Bạch Nham, điện thoại của ai vậy?" Thấy Bạch Nham nói chuyện điện thoại xong, nhíu mày hỏi.
Bạch Nham tắt điện thoại cũng không để ý tới Lý Tử Nhiễm, một mình sững sờ một hồi, lại lấy di động ra nhanh chóng bấm một dãy số: "Alo, Ngọ Dương. Là tớ, Bạch Nham! Tiểu Lam ở bên cạnh cậu sao?"
Tô Ngọ Dương nặng nề cúp điện thoại, đứng tại chỗ một lát rồi mới tiến vào buồng xe.
Từ lúc Tô Ngọ Dương nhận điện thoại cùng một tiếng "Bạch Nham" kia thì Lâm Lam vẫn nhìn chằm chằm vào anh, không biết làm sao mà Tô Ngọ Dương hình như cố ý tránh cô.
"Ngọ Dương, điện thoại của ai vậy? Em thấy anh hình như rất căng thẳng!" Từ lúc gặp lại Tô Ngọ Dương vào buổi sáng cho đến khi màn đêm buông xuống thì mới đến tìm cô, đương nhiên cô biết anh lâu như vậy mới đến tìm cô là vì muốn để cô yên tĩnh một mình, suy nghĩ một chút, nhưng còn chưa nói đôi câu thì điện thoại đã tới.
Tô Ngọ Dương cầm di động trong tay hai mắt lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Lam, trong lòng Lâm Lam một hồi lo lắng, đi tới trước mặt Tô Ngọ Dương khẩn trương hỏi: "Bạch Nham xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Ngọ Dương lắc đầu một cái, "Không phải. Là ông nội em, bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."
Sau khi nghe Tô Ngọ Dương nói ra "ông nội" và "phòng chăm sóc đặc biệt", cả người Lâm Lam co rút lại một cái, trong đầu hiện lên bóng lưng hơi gù của Lâm Quốc Vinh, tay cầm điếu thuốc run rẩy, và một tiếng lại một tiếng ho khan.
"Ông nội —— ông nội thế nào? Thế nào?" Nói đến đây Lâm Lam đoạt lấy di động trong tay Tô Ngọ Dương, "Là ai gọi điện thoại tới? Ông nội xảy ra chuyện, vì sao bà nội không gọi điện cho em?" Lâm Lam mở nắp di động ra lục mục ghi chép các cuộc gọi.
"Là Bạch Nham. Bà nội em gọi điện cho em, vẫn đều là trạng thái tắt máy, bà mới gọi cho Bạch Nham." Tô Ngọ Dương lo lắng nhìn Lâm Lam nói.
"Di động tắt máy? Em vẫn luôn mở di động mà! Ha ha, Bạch Nham đang gạt em đấy? Anh ấy muốn em quay lại thôi? Anh ấy lại vẫn gạt em!" Trên mặt Lâm Lam là nụ cười cố gắng trấn định, nhưng bước chân đã không có quy luật vẫn là tiết lộ sự hoảng loạn trong lòng cô.
Tô Ngọ Dương cứ đứng ở cửa bình tĩnh nhìn động tác thô lỗ của Lâm Lam, lục lọi từng cái túi đồ một, lộn ngược lại, đồ rơi đầy trên mặt đất cùng trên giường, lại duy chỉ không thấy di động.
"Tại sao có thể như vậy, di động đâu? Di động đâu rồi?" Lâm Lam hơi không kiềm chế được nói lớn, vẫn không buông tha tiếp tục lục lọi cả trong lẫn ngoài để tìm.
"Tiểu Lam, không cần tìm nữa, tìm được cũng thế thôi." Rốt cuộc Tô Ngọ Dương cũng đi lên trước, dùng tay bắt lấy tay Lâm Lam, yêu thương nói.
Lâm Lam buông lỏng tay, túi đồ rơi xuống đất, thoát khỏi tay Tô Ngọ Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất hai tay ôm đầu nghẹn ngào khóc lên, ông nội cô nằm phòng chăm sóc đặc biệt, ông nội yêu thương cô, là ông nội lặng lẽ chăm sóc cô hai mươi mấy năm, là ông nội duy nhất của cô trên thế giới này, là ông nội sẽ ngồi ở cửa chờ cô về nhà, là ông nội khi thấy cô trở về sẽ tươi cười vui vẻ, là. . . . . . , ông nội bị bệnh rồi!
Cô nên nhận ra sớm một chút, có thể trong lời nói của ông nội nghe ra được ông nội bị bệnh! Nhưng cô chẳng nhìn ra gì cả, cũng chẳng nghe ra được gì cả, cô thật là bất hiếu để cho những thứ được gọi là tình cảm che mờ suy nghĩ của mình.
"Bạch Nham ở sân bay chờ chúng ta, rạng sáng chúng ta có thể đến Côn Minh, sau khi xuống xe thì liền tụ họp với mấy người Bạch Nham rồi quay về. Tiểu Lam, chuyện có thể không tệ như em nghĩ đâu, trước tiên em không được hoảng loạn, bất kể như thế nào, anh đều sẽ cùng với em." Tô Ngọ Dương ngồi xổm xuống phía sau, ôm lấy Lâm Lam đỡ cô dậy.
Lâm Lam cúi đầu mặc cho Tô Ngọ Dương đỡ mình dậy ngồi trên giường, Tô Ngọ Dương ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Lâm Lam, thấy trong mắt cô lúc này là nước mắt không ngừng chảy ra, đau lòng đưa tay thay cô lau nhẹ từng lần từng lần một, vậy mà nước mắt vẫn là một lần lại một lần làm gương mặt anh vừa lau khô ướt nhẹp.
Ngồi vào bên cạnh Lâm Lam, Tô Ngọ Dương dịu dàng ôm Lâm Lam vào trong lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng cô, lẳng lặng chờ cô khóc xong.
"Cám ơn anh, Ngọ Dương." Không biết Tô Ngọ Dương lẳng lặng duy trì tư thế như vậy đã bao lâu, chỉ biết tiếng khóc của Lâm Lam đã dần dần nhỏ đi, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy hơn hồi nãy, lúc này truyền đến giọng nói của Lâm Lam.
"Không có gì, anh sẽ luôn cùng với em, giống như trước đây. Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?" Tô Ngọ Dương nhìn đầu Lâm Lam đã thẳng lên, an ủi nói.
Lâm Lam thấy áo trước ngực Tô Ngọ Dương đã ướt một vùng trong lòng lại càng khổ sở, vòng tay ôm ấp này cô đã từng rất quen thuộc, cô cũng đã từng giống như lúc này không chút kiêng nể gì mà dựa vào nghe nhịp tim có tiết tấu của anh rồi khóc lớn, nhưng bây giờ, vẫn là người đó, vòng tay ôm ấp đó cũng đã không phải là vòng tay ôm ấp của người đó nữa rồi.
"Ngoài những chuyện này Bạch Nham còn nói gì nữa không? Bây giờ bà nội sao rồi?" Lau nước mắt trên mặt, tâm tình của Lâm Lam đã ổn định, bắt đầu lo lắng một vài chuyện. Ông nội bị bệnh, vậy bà nội thì sao? Bà thế nào rồi?
"Bà nội em không có việc gì, hiện tại đang ở bên cạnh ông nội em. Yên tâm, tất cả sẽ khá hơn." Tô Ngọ Dương cố gắng cười nói với Lâm Lam, lúc này bên cạnh Lâm Lam cần một người có thể làm cô yên tâm.
"Bạch Nham đang ở Côn Minh sao?" Sau khi tâm tình Lâm Lam ổn định lại, lúc này mới nhớ tới một vấn đề, thế nhưng Bạch Nham lại ở Côn Minh, vì sao anh ấy ở Côn Minh, vì cô đi Côn Minh lúc này sao?
Tô Ngọ Dương im lặng một lát mới chậm rãi nói: "Anh muốn cậu ấy tới tìm em."
Lâm Lam nghe xong chỉ gật đầu một cái, rời khỏi ngực Tô Ngọ Dương, "Khi nào thì chúng ta có thể về nhà?"
"Tính theo thời gian bây giờ, sáng ngày mai có chuyến bay, sau đó chuyển sang xe lửa thì buổi tối có thể đến nơi." Tô Ngọ Dương tính toán một chút thời gian, nói.
Lâm Lam nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, sắc trời đã tối, ngoài cửa sổ là một vùng tăm tối, mặt của cô và Tô Ngọ Dương chiếu lên cửa kính cứ như thế xuất hiện trước mắt cô, trên cửa kính, sau lưng cô là vẻ mặt lo lắng của Tô Ngọ Dương.
"Di động của em xảy ra chuyện gì vậy?" Im lặng một lúc lâu Tô Ngọ Dương hỏi.
"Em nghĩ lúc vào phòng đợi chắc bị người khác lấy mất rồi." Lâm Lam chợt nhớ tới khi đó mình bị người ta đụng mạnh vào thắt lưng một phát, khi đó cũng không thèm để ý, cho rằng chỉ là nhiều người nên khó tránh khỏi, đợi đến khi lên xe rồi, nghĩ không ai liên lạc nên không xem di động, không nghĩ tới là bị người khác trộm.
"Muộn rồi, em ngủ một lát đi. Đến nơi anh sẽ gọi em." Tô Ngọ Dương không nói gì nữa, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vai Lâm Lam, nói.
Lâm Lam "Ừ" một tiếng nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại nhưng làm sao cũng không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt hiền lành của Lâm Quốc Vinh.