Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 21


Chương trước Chương tiếp

Lý Tử Nhiễm đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía Tô Ngọ Dương, ánh mặt trời cuối mùa thu chiếu vào người có cảm giác ấm áp, nhưng lúc này lòng cô ta rất lạnh lẽo.

Tần Thục Cầm ngồi trước giường, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Ngọ Dương nằm trên giường, lúc này hai hàng lông mày đang nhíu chặt, nhỏ giọng lầm bầm.

"Buổi tối chờ anh về rồi cùng nhau nấu ăn." Một giọng nói truyền đến từ phía xa, Tô Ngọ Dương chỉ cảm thấy đau lòng và những vướng mắc của mình đang ở cùng một chỗ, ở trong một vùng tối tăm anh chỉ có thể dùng tay túm chặt chặt, chỗ trái tim không ngừng truyền tới đau đớn, thông qua máu lan ra toàn thân, đau đến mức anh chỉ có thể dùng thêm sức túm chặt, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn.

Chậu hoa "Bịch" một tiếng vỡ vụn, đầu đau tê tâm liệt phế, Tô Ngọ Dương buông tay đang túm chặt ngực ra, khom lưng run rẩy sờ đầu của mình. Trên đỉnh đầu là một mảnh ẩm ướt đặc dính, Tô Ngọ Dương chỉ cảm thấy có chất lỏng đang không ngừng chảy ra từ trong đầu mình, nong nóng, dinh dính. Hoảng sợ mở to hai mắt, Tô Ngọ Dương từ từ xoay đầu lại nhìn mình đang lơ lửng trên bầu trời, nhìn tay mình dính đầy máu tươi, trong bóng đêm có vẻ quỷ dị và mê hoặc. Tô Ngọ Dương lại mất khống chế, dùng hai tay ôm đầu, trong đầu những hình ảnh lướt qua rất nhanh, từng tấm từng tấm là chuyện của anh và Lâm Lam.

"Ngọ Dương, sau này anh muốn đi chỗ nào? Chỗ em muốn đi nhất là có hoa Bách Hợp, ừm, đi chỗ nào tốt nhỉ? Ngọ Dương, anh thấy Vân Nam thì sao? Nghe nói nơi đó có thể ngắm nhìn được một dàn hoa Bách Hợp trải dài! Với lại em cũng rất muốn thể nghiệm cuộc sống của dân tộc Thái!" Lâm Lam hướng về phía mặt trời nói, ánh mặt trời vàng rực chiếu vào trên người cô.

Nhìn tất cả trước mắt Tô Ngọ Dương không thể kiềm chế mà gào to, chợt mở mắt ra.

"Ngọ Dương, con đã tỉnh rồi. Mẹ đã gọi điện thoại cho bác sĩ Trịnh, ông ấy lập tức tới đây ngay." Tần Thục Cầm thấy Tô Ngọ Dương đã tỉnh, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, lần ngoài ý muốn hai năm trước đó khiến bà vẫn lo lắng sẽ để lại di chứng gì đó.

Tô Ngọ Dương mở to mắt nhìn về phía trước nhưng không nghe thấy lời nói của Tần Thục Cầm, trong đầu những hình ảnh vẫn đang không ngừng lướt qua.

"Mắt em cũng rất xanh." Đúng vậy, anh nhớ lại, anh nhớ lại hết rồi. Đó là Lâm Lam, bóng dáng mơ hồ trong giấc mơ đó là Lâm Lam, còn có câu nói anh vẫn muốn nói trong giấc mơ đó.

"Ngọ Dương, có phải con cảm thấy chỗ nào không khỏe đúng không ?" Tần Thục Cầm thấy Tô Ngọ Dương mở to mắt nhưng không nhúc nhích nhìn trần nhà, hơi lo lắng hỏi.

"Con không sao." Tô Ngọ Dương khổ sở nhắm mắt lại nói.

"Không sao là tốt rồi, con không biết đâu lúc nãy con đột nhiên té xỉu Tử Nhiễm rất lo lắng đó! Vợ chồng son hai con cũng sắp kết hôn, mà hở ra là cãi nhau, tay Tử Nhiễm cũng bị thương luôn! Ngọ Dương, con muốn uống nước không?" Tần Thục Cầm đứng lên, nói.

"Mẹ, con muốn hủy bỏ hôn lễ." Tô Ngọ Dương quyết định, nếu Lý Tử Nhiễm sống chết không chịu chủ động nói ra, vậy mình cũng không còn biện pháp nào. Lý Tử Nhiễm dùng mọi thủ đoạn làm anh mất trí nhớ, nhưng bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ sao lại có thể không đề phòng chứ, thay vì đến lúc đó Lý Tử Nhiễm lại làm ra chuyện gì thì không bằng bây giờ anh liền dứt khoát giải quyết một lần.

"Không được!" Vẫn đưa lưng về phía Tô Ngọ Dương, Lý Tử Nhiễm nghe nói như thế lập tức xoay người lại kiên quyết chối bỏ.

Tô Ngọ Dương nhìn cô ta, phát hiện tay cô ta đang bị băng lại, "Tử Nhiễm, anh nhớ lại hết rồi, là tất cả mà không phải một chút, hiểu không?"

"Vậy thì sao chứ? Em không để ý bây giờ anh yêu người phụ nữ khác mà lấy em, thời gian có thể thay đổi tất cả!" Lý Tử Nhiễm nhìn tay bị thương của mình, xoa nhẹ lên nó, nói.

Tần Thục Cầm đang rót nước chợt dừng lại, nhìn hai người trước mắt bà biết chuyện gì nên xảy ra thì đã xảy ra, nhưng trong lòng lại oán hận chuyện này xảy ra không đúng lúc. Chỉ còn một tháng, một tháng nữa thôi là nhà họ Tô có thể nở mày nở mặt như năm xưa rồi. Trong lúc đang đổ nước sôi trong bình vào ly Tần Thục Cầm nghĩ cho dù bây giờ con có nhớ lại thì cũng không sao, mẹ nhất định sẽ làm hôn lễ được cử hành đúng thời gian!

"Ngọ Dương, uống ngụm nước trước đi. Chuyện hôn lễ còn một tháng nữa nên có thể từ từ bàn bạc lại, Tử Nhiễm quan tâm chăm sóc con hai năm, đợi con hai năm, sao lại để ý đến khoảng thời gian này chứ?" Tần Thục Cầm đỡ Tô Ngọ Dương dậy, nói.

Tô Ngọ Dương há miệng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói ra lời trong lòng, anh biết lời này của Tần Thục Cầm là đang nhắc nhở anh, người luôn luôn bên cạnh quan tâm chăm sóc anh hai năm qua là Lý Tử Nhiễm mà không phải Lâm Lam, anh không thể phụ lòng Lý Tử Nhiễm. Nhưng anh không quên được hai năm qua mình đã sống trong sự lừa gạt, hai năm qua khiến anh mất đi Lâm Lam. Tô Ngọ Dương biết rất rõ chuyện này nếu không có mẹ mình tham dự vào thì một mình Lý Tử Nhiễm không làm được, anh biết từ khi nhà họ Tô suy tàn thì mẹ vẫn luôn hi vọng anh cưới Lý Tử Nhiễm, mượn thực lực của nhà họ Lý để chỉnh đốn lại nhà họ Tô. Nhưng cho dù anh thật sự cưới Lý Tử Nhiễm thì nhà họ Tô cũng chưa chắc có thể trở lại cảnh tượng trước kia, là đồ của người khác cho dù có vào tay mình thì cũng khác với những thứ mình nắm giữ trong tay. Huống chi, đó là tình yêu, hôn nhân của anh, sao anh có thể để mẹ tùy ý lấy ra đổi một chút lợi ích chứ?

"Ngọ Dương, em không yêu cầu xa vời rằng anh có thể yêu em thật nhanh, nhưng hai năm rồi, em đợi anh hai năm, một người phụ nữ có bao nhiêu cái thanh xuân để chờ đợi? Vẫn còn một tháng thời gian nữa mới tới hôn lễ, anh suy nghĩ kỹ một chút, không cần kiên quyết hủy bỏ được không?" Lúc này Lý Tử Nhiễm yếu đuối, cô ta biết có đôi khi đối xử với Tô Ngọ Dương khẩn cầu còn hữu dụng hơn cường thế.

Tô Ngọ Dương uống từng ngụm nước mà Tần Thục Cầm đưa ly tới, hai năm trước chỗ đỉnh đầu bị chậu hoa đập trúng, có cảm giác đau âm ỷ, anh khổ sở nhắm mắt lại.

Vào buổi sáng hai năm trước đó, cơn ác mộng bắt đầu. Khi đứng trước công ty thì chậu hoa rơi thẳng từ trên tầng ba đập vào đỉnh đầu anh, tất cả liền bắt đầu thay đổi hoàn toàn rồi.

"Hai năm trước hai người chặn tin tức không để Tiểu Lam biết chuyện tôi mất trí nhớ đúng không? Hoặc là hai người bịa ra câu chuyện nào đó nói tôi bỏ cô ấy rồi, khiến cô ấy tâm tàn ý lạnh gả cho Bạch Nham?" Tô Ngọ Dương mở mắt ra hỏi.

Tay Tần Thục Cầm đang cầm thìa run run, nước rơi vãi trên giường. Bà vội vàng lấy khăn giấy trên đầu giường ra, cúi đầu lau.

"Đúng, là em. . . . . ."

"Là mẹ, là chủ ý của mẹ, chuyện này không liên quan tới Tử Nhiễm, nó chỉ làm theo những lời mẹ nói mà thôi! Về chuyện này con muốn trách thì trách mẹ đi!" Không đợi Lý Tử Nhiễm nói hết lời, Tần Thục Cầm liền cướp lời.

"Mẹ làm con quá thất vọng! Con nghĩ con nên đi tìm Tiểu Lam về." Tô Ngọ Dương nằm nghiêng người lại, nói.

"Bạch Nham, anh nhất định phải đi sao?" Hạ Mộng Kỳ nhìn Bạch Nham đang sắp xếp hành lý hỏi.

"Đúng, xin lỗi, Mộng Kỳ! Anh nhất định phải đi tìm Tiểu Lam về!" Bạch Nham cúi đầu sắp xếp quần áo vào túi, không dám ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mộng Kỳ.

"Thật sao? Thật đúng là không có cách nào giữ anh lại sao! Bạch Nham, đồng ý với em được không? Nếu không tìm được Lâm Lam liền quay về, em sẽ chờ anh trở về." Hạ Mộng Kỳ bất đắc dĩ nói.

"Mộng Kỳ, anh rất yếu đuối, không đáng để em phải làm như vậy. Thật ra Hề Bổng rất yêu em, em có biết không? Anh ta tốt hơn anh, anh ta mới đúng là người đáng giá để em đối xử như vậy." Bạch Nham dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Mộng Kỳ. Anh thật sự không muốn tổn thương Hạ Mộng Kỳ, cũng không muốn Hạ Mộng Kỳ lãng phí thời gian ở trên người anh, nhưng tình cảm là ích kỷ, anh không thể không lại tổn thương cô lần nữa, anh hi vọng lời nói của mình có thể làm Hạ Mộng Kỳ tỉnh lại, có thể để cho Hạ Mộng Kỳ thấy Hề Bổng mới đúng là người đáng giá được cô yêu.

"Bạch Nham, anh bây giờ chính là em năm đó. Em cảm thấy bây giờ người hiểu rõ anh nhất vẫn là em, thì ra anh không biết!" Có đôi khi Hạ Mộng Kỳ cũng muốn buông tha, tự hỏi rốt cuộc Bạch Nham có gì tốt mà khiến mình phải trả giá nhiều như vậy, nhưng trước sau vẫn không có đáp án. Có lẽ đây mới là tình yêu, vì không giải thích được cho nên mới là tình yêu.

"Mộng Kỳ, hãy quên anh đi được không? Nhân lúc này bên cạnh còn có một Hề Bổng bằng lòng chờ em thì em hãy mau quên anh đi, không cần lại phạm phải sai lầm giống anh." Bạch Nham lại cúi đầu sắp xếp quần áo trong tay, lời anh có thể nói với Hạ Mộng Kỳ cũng chỉ có những lời này mà thôi.

"Bạch Nham, anh vẫn không hiểu! Lúc trước Lâm Lam sống cùng Tô Ngọ Dương, anh có từng buông tha chưa? Anh quên Lâm Lam sao? Anh không có, cho nên bây giờ em cũng không có. Nếu có thể dễ dàng quên đi tình yêu thì không phải là yêu rồi!" Hạ Mộng Kỳ ngồi trên giường, có chút cảm khái nói.

"Em rất ngốc."

"Đúng! Có lúc em cũng thường nghĩ như vậy! Biết mình u mê nhưng vẫn ngu ngốc muốn bước tiếp, có phải sẽ rất nhanh không có thuốc nào cứu được! Anh nói đi, Bạch Nham?" Hạ Mộng Kỳ chợt đứng lên đi tới trước cửa sổ, "Bạch Nham, bất kể thế nào anh nhất định phải trở về đó! Cho dù về cùng Lâm Lam, cũng xin anh hãy trở về, như vậy em mới có thể chết tâm."

"Ừ, anh hiểu rồi."

"Chỗ bác gái em sẽ giúp anh chống đỡ, nhưng. . . . . . Bạch Nham, anh nói em sẽ có hạnh phúc chứ?" Hạ Mộng Kỳ đột nhiên xoay người lại nhìn Bạch Nham hỏi.

Gió mùa thu thổi vào từ ngoài cửa sổ, Bạch Nham thấy tóc và váy của Hạ Mộng Kỳ bay trong gió, rất đẹp.

"Ừ, chúng ta đều sẽ hạnh phúc." Nhìn Hạ Mộng Kỳ, Bạch Nham có chút mê sảng nói.

"Em lái xe đưa anh tới trạm xe lửa." Chờ Bạch Nham sắp xếp đồ đạc xong, Hạ Mộng Kỳ nói.

"Cũng được."

Bạch Nham ngồi bên cạnh Hạ Mộng Kỳ nhìn cô nghiêm túc lái xe nhìn chằm chằm phía trước, cửa kính xe chỉ mở một nửa, gió thổi vào làm tóc của Hạ Mộng Kỳ lướt qua mặt anh. Bạch Nham dùng tay lấy tóc trên mặt ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngày đó sau khi tách khỏi Tô Ngọ Dương, Bạch Nham liền quyết định đi về quê Lâm Lam tìm thử, cho dù Lâm Lam có đi, cô cũng sẽ về quê từ biệt với ông nội của cô. Nếu duyên phận của bọn họ chưa hết, vậy nhất định bọn họ sẽ gặp nhau; nếu bọn họ lại bỏ lỡ lần nữa, vậy anh có lẽ nên công bằng, vì Hạ Mộng Kỳ mà lo lắng một chút. Đây cũng là Bạch Nham đang đánh cược với mình.

Trước khi Bạch Nham lên xe lửa Hạ Mộng Kỳ đưa cho anh một gói bánh quy nói: "Ra ngoài vội vàng vẫn chưa ăn gì, ăn bánh quy lót dạ trước đi."

Bạch Nham cầm bánh quy trong tay nói một tiếng "Cảm ơn" rồi vào xe lửa. Hạ Mộng Kỳ ở ngoài xe lửa nhìn bóng dáng của Bạch Nham ở trong toa xe, cho đến khi thấy Bạch Nham ngồi xuống thì đứng trước cửa sổ xe lửa cười vẫy vẫy tay với anh. Hạ Mộng Kỳ biết Bạch Nham đi lần này sẽ quyết định cuộc sống sau này của cô.

Tiếng radio vang lên xe lửa bắt đầu từ từ chuyển động, vẻ mặt Hạ Mộng Kỳ phức tạp nhìn xe lửa dần dần biến mất ở trước mặt mình.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...