Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 10: Tín vật đính ước


Chương trước Chương tiếp

Sau khi Thượng Khiết bỏ đi, Hứa Lạc một mực do dự rốt cuộc vẫn không muốn liên lạc với Quan Tĩnh.

Trong lòng Hứa Lạc hiểu rõ, biểu hiện hôm nay của mình hỏng bét. Vì vậy trên đường trở lại, cô đắm chìm trong tâm sự của mình, không hề chú ý đến Quan Tĩnh.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hình như người kia cũng rất im lặng. Có lẽ chuyện hôm nay đả kích không chỉ có một mình cô.

Giữa bạn bè lui tới, kiêng kỵ nhất là một người luôn bỏ ra nhưng lại không đạt được hồi báo. Trong quan hệ của hai người, Quan Tĩnh luôn luôn là người chủ động, mà Hứa Lạc xuất thân từ một cô bé dè dặt, còn có một nguyên nhân khác, vẫn luôn bị động tiếp nhận.

Nếu như cứ tiếp tục như thế, có khi nào giống như Thượng Khiết nói, có một ngày Quan Tĩnh cũng cảm thấy mệt mỏi mà buông tay?

Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô có chút hoảng hốt.

Cuối cùng, cô quyết định gởi đi một tin nhắn hỏi thăm. Không nhìn thấy đôi phương, cũng không nghe được giọng nói, vậy thì có thể che dấu tất cả tâm tình, cân nhắc từng câu từng chữ tiến hành biểu đạt.

“Quên hỏi anh, hái nhiều hạt dẻ như vậy, tay của anh có bị thương không?”

“Không sao, tôi đã quen, chỉ là bị thương nhẹ, hai ngày nữa sẽ lành thôi.” Quan Tĩnh nhắn lại.

Hứa Lạc mấp máy môi, “Cám ơn anh.”

“Cám ơn cái gì?”

“Cám ơn anh dẫn tôi ra ngoài chơi.”

“Là tôi chăm sóc em không chu đáo mới đúng. Tôi thấy em càng về sau càng không vui, có phải chán lắm không?”

“Không có! Nông thôn rất thú vị. Chỉ là, có phải biểu hiện của tôi quá tệ không? Giống như cái gì cũng không biết, luôn luôn cản trở.”

Mấy lời cuối cùng có vẻ gấp gáp, Hứa Hứa vẫn là nói ra những ý nghĩ trong lòng của mình. Cô vừa ảo não, vừa lại rất muốn biết Quan tĩnh sẽ nói như thế nào.

Có thể nào sẽ giống như Thượng Khiết nói, chỉ cần ở chung với mình, anh không để ý đến những chuyện khác không?

Nhưng cho dù là muốn như thế nào, cô vẫn cảm thấy có chút ảo não. Vốn là biểu hiện của cô có thể làm tốt hơn mà.

Quan Tĩnh trực tiếp gọi điện thoại lại.

“Đánh chữ chậm quá. Tôi nghĩ hôm nay không vui, chính là vì nghĩ đến chuyện này. Em rất để ý sao?”

Hứa Lạc thấp giọng “Ừ” một tiếng, quấn bản thân không có tiền đồ của mình vào trong chăn.

Thừa nhận với Quan Tĩnh là mình hỏng bét quả thật là một thể nghiệm chẳng ra gì, cô cảm giác mặt mình đỏ rần.

“Trên thực tế, tôi rất vui.” Hình như đã đoán ra tâm tình của cô, giọng nói của Quan Tĩnh cũng nhẹ đi, mang theo cảm xúc thành thật chất phát nào đó, biểu đạt nhẹ nhàng bên tai cô, “Bởi vì tôi thấy em không giống như người bình thường.”

“Nhưng rất bết bát.” Hứa Lạc ngập ngừng nói.

“Không, trong mắt tôi em rất dễ thương.” Quan Tĩnh lập tức nói, hơn nữa còn không quên thổ lộ, “Nếu em vẫn còn nhớ rõ tôi đang theo đuổi em thì em nên biết, trước mặt người mình thích, không thể nào tránh được lo được lo mất. lꝢ€quɣɖ©ɳ Trước kia anh biết em là một người rất hoàn hảo, luôn lo lắng mình làm không đủ tốt, không xứng với em. Nhìn em cũng có lúc lơ mơ sai sót, anh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.”

… Đây là an ủi người ta hay sao?

Nhưng mà… thật sự có chút an ủi đấy chứ. Cảm giác thật kỳ quái.

Hơn nữa còn bị tỏ tình.

Hẳn là Quan Tĩnh đang nghiêm túc đó chứ?

“Thật ra trong mắt tôi anh rất hoàn hảo, giống như không có gì không làm được vậy, siêu cấp lợi hại.” Cô an ủi anh.

“Vậy à? Vậy tôi có may mắn này, trở thành người nào đó em có thể dựa vào không?” Quan Tĩnh hỏi.

Hứa Lạc mím môi, không nói lời nào.

Thật ra thì trong lòng cô nghĩ, nếu như ‘người nào đó’ là Quan Tĩnh, có lẽ… có lẽ mình thật sự có thể chấp nhận.

Vậy mà cô không dám nói ra miệng, cảm giác liêm sỉ bị bẻ làm hai rồi. Nhất thời kích động, ánh mắt đỏ lên, cuộn mình sâu trong chăn, nóng đến mức mặt đầy mồ hôi.

Không lấy được câu trả lời, Quan Tĩnh có chút thất vọng. Cũng may anh đã chuẩn bị sẳn sàn trường kỳ chiến đấu, nhất thời thất bại cũng chả chứng mình được được gì. Nếu như anh đã quyết định đời này không phải Hứa Lạc thì không lập gia đình, anh sẽ không bị đả kích dễ dàng như thế.

“Đúng rồi, chỗ tay em bị đâm còn đau không?” Anh đổi đề tài một cách nhẹ nhàng.

Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng chui ra từ trong chăn, nhưng hình như tận đáy lòng có chút mất mát, chẳng qua là bị chính cô xem nhẹ, “Không đau.”

“Vậy thì tốt. Hôm nay em mệt lắm rồi phải không? Đã không còn sớm, đi ngủ đi.”

“Dạ.”

Trên thực tế, không chỉ mệt… mà còn mệt muốn chết. Bởi vì Quan Tĩnh vội vàng lựa chọn giày mới, không vừa chân lắm, chất liệu lại cứng, cho nên chân cô đã phồng lên rồi.

Cũng may bởi vì bị che khuất trong giầy, cho nên Quan Tĩnh không nhìn thấy, cô cũng ngại nói ra. Vừa rồi lại kiên trì mang hạt dẻ trở về với Thượng Khiết.

Cô cũng không muốn cho Quan Tĩnh biết.

Lúc anh tìm kiếm khắp nơi mua giầy cho cô, chắc anh cũng hi vọng mình thích mà phải không? Đôi giầy này nhìn xinh đẹp như vậy, chắc anh tốn không ít tâm tư đi lựa chọn. Nếu như cuối cùng biết được giầy không vừa chân, nhất định lại rất thất vọng rồi.

Hoặc cho rằng mình làm không đủ tốt.

Hứa Lạc phát hiện, hình như dần dần mình bắt đầu hiểu được tính tình của Quan Tĩnh một chút.

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Rõ ràng hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng trong lúc bạn dụng tâm nghiền ngẫm một người, bạn có thể từ góc độ của người đó, đoán được một phần tâm tình và ý niệm của người ta.

Có phải cũng giống như Quan Tĩnh nghiền ngẫm mình không nhỉ?

Mỗi lần nghĩ tới đây, Hứa Lạc lại cảm giác trái tim rung động liên hồi, giống như có thứ gì đó đâm nhẹ một cái, đau một chút, hơn nữa lại tê dại không thể nói nên lời.

“Đúng rồi, tôi có đồ muốn tặng cho anh. Trở về trường học sẽ đưa cho anh.” Thần xui quỷ khiến, cô nói ra chuyện này.

Quan Tĩnh lập tức nói ngay, “Chiều thứ bảy tôi tới đón em, đưa em tới trường học.”

Bây giờ việc Quan Tĩnh đưa đón cô đã trở thành bình thường, Hứa Lạc không còn cách nào kiên quyết từ chối nữa.

Nói chuyện điện thoại xong, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, chắc ba mẹ cũng đã đi ngủ rồi. Hứa Lạc y như kẻ trộm, chạy ra phòng khách, mở ngăn kéo tìm hộp kim chỉ.

Cô định bóc vết phỏng trên chân ra, xoa chút thuốc, nếu không ngày mai thức dậy sẽ còn đau hơn.

“Mình nhớ để ở chỗ này mà? Tại sao tìm không ra…” Tìm nửa ngày cũng không thấy hộp kim chỉ, Hứa Lạc nhịn không được lầu bầu.

“Em đang tìm cái gì?” Có người hỏi.

Cô đáp, “Hộp kim chỉ.”

“Tìm cái đó để làm gì?”

“Em muốn bóc…” Đợi chút, cô đang nói chuyện với ai vậy?!

Hứa Lạc quay đầu lại nhìn, thì ra Hứa Triệt đang đứng sau lưng, nhìn cô.

“Anh? Anh trở lại rồi?” Hứa Lạc thất kinh. Mới vừa rồi cô vào nhà không thấy Hứa Triệt mà!

“Nếu như anh nhớ không lầm, hôm nay là lễ Quốc Khánh, anh nghỉ ở nhà kỳ lạ lắm sao?” Hứa Triệt nghiêm mặt, ngước cằm, “Ngược lại, đêm hôm khuya khoắc, em lén la lén lút ở đây tìm hộp kim chỉ làm gì?”

“Không có gì mà.” Hứa Lạc ngượng ngùng khép cửa hộc tủ lại, tính bỏ đi.

Hứa Triệt cũng không ngăn cản cô, chỉ là khi Hứa Lạc đi ngang qua người mình thì anh hạ thấp giọng, lành lạnh nói: “Hôm nay em đi với ai ra ngoài?”

Hứa Lạc quay đầu lại nhìn anh, chột dạ, “Anh, anh nói cái gì?”

Mặc dù tính chết cũng không thừa nhận, nhưng Quan Tĩnh cũng đã nói qua, Hứa Triệt biết hết mọi chuyện, cho nên Hứa Lạc cảm thấy mình không gạt được anh.

Quả nhiên, Hứa Triệt nói, “Rổ hạt dẻ trong phòng bếp là em mang về? Em không biết à, miếng vải bọc xung quanh tay cầm của rổ là tự tay anh trai của em làm, còn không thừa nhận?”

. . . Hẹn hò với bạn học của anh trai thật là đáng ghét, không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy hết, quả thật không thể dễ dàng!

“Anh biết rồi còn hỏi cái gì chứ!” Trước sau như một, Hứa Lạc sẽ không thừa nhận sai lầm của của mình. Cô bị Hứa Triệt nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận, nhìn anh chằm chằm, “Em còn chưa hỏi anh, em là em gái ruột của anh hả? Tùy tiện cung cấp phương thức liên lạc của em cho người ta!”

“Chậc!” Hứa Triệt bất đăc dĩ, “Còn học theo kiểu Trư Bát Giới trả đũa à? Quan Tĩnh có gì không tốt, anh nghe nói không phải em và cậu ấy qua lại tốt lắm sao?”

“Vậy cũng không thể xóa sạch lỗi lầm của anh. Anh cũng chưa hỏi qua ý của em!” Hứa Lạc nói.

“Có khác gì đâu.” Hứa Triệt xoa xoa đầu cô, “Anh trai em biết rõ Quan Tĩnh là người như thế nào, nếu không nhiều năm như vậy, người có tâm địa bất chính với em sao ít đi vậy? Có bao giờ anh tiết lộ phương thức liên lạc với em ra ngoài không?”

“Có tốt giống như anh nói không?” Mặc dù mình cũng cảm thấy Quan Tĩnh là người tốt, nhưng nhìn bộ dạng đắc ý của Hứa Triệt như vậy khiến người ta nhịn không được mà nói ngược lại.

“Sau này em sẽ biết! Nếu em có thể gả cho cậu ấy, đây cũng là phúc đức tích được từ đời trước.”

“Anh nói vậy đó hả!” Hứa Lạc đập anh một cái, “Anh đứng bên kia à? Em mới là em gái ruột của anh!”

“Nếu không phải ruột thịt, Quan Tĩnh còn đến phiên em à? Anh khuyên em, khảo nghiệm cậu ấy cũng khảo vừa vừa thôi, cẩn thận lâu quá, dọa người ta bỏ chạy đó.” Hứa Triệt bất đắc dĩ nhìn em gái. Hứa Lạc là loại người càng được nuông chiều càng trở nên yếu ớt. Nếu như Quan Tĩnh đối với con bé quá tốt, không chừng lại phản tác dụng.

Hứa Lạc chu mỏ, không phục nói, “Nếu dọa một cái liền bỏ chạy, vậy thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.”

Có lẽ là vì Hứa Triệt phát hiện, sinh ra cảm giác nguy cơ, cộng thêm chân bị đau, cho nên mấy ngày kế tiếp Hứa Lạc cũng không ra cửa.

Ba giờ chiều thứ 7, Quan Tĩnh tới đón người đúng giờ.

Đưa người tới chỗ, Hứa Lạc hào phóng mời anh lên lầu, “Quà tặng vẫn còn ở trên lầu, anh theo tôi lên lấy.”

Hiện giờ, Quan Tĩnh có nhiều cơ hội được lên nhà, còn không bị hạn chế. Hứa Lạc cầm mô hình lúc trước mình đã mua đưa cho anh, “Tiện thể mua, anh đừng chê.”

Trước đó Hứa Triệt cũng cho Quan Tĩnh biết, sau khi Hứa Lạc nhận được tiền lương đầu tiên, liền mua quà tặng cho mỗi người trong nhà. Ít nhiều gì trong lòng cũng có chút cân nhắc, Hứa Lạc có thể nhớ mua đồ cho mình, vậy ít ra đã không xem mình như người ngoài.

“Chỉ cần em tặng, tôi sẽ thích.” Anh cũng không mở ra, cất đồ đi, rồi lại móc một cái hộp nhỏ từ trong túi ra, “Tôi cũng có món đồ tặng em, hi vọng em có thể thích.”

Hứa Lạc thầm nghĩ, may mà mình có chuẩn bị quà tặng, hơn nữa còn mở miệng trước, nếu không Quan Tĩnh tặng mình, không có quà trả lễ thì quá thất lễ. Cái hộp không lớn, nhưng cũng không giống là hộp trang sức nhẫn cỏ gì. Hứa Lạc do dự một hồi, hỏi, “Tôi có thể mở không?”

Quan Tĩnh gật đầu, “Dĩ nhiên.”

Hứa Lạc cẩn thận mở ra, sau đó trợn hai mắt.

Trong hộp trang sức, là vỏ của một viên đạn.

Không phải cô chưa từng thấy qua vật này, dù sao Hứa Triệt vẫn còn là người trong ngành.

Cũng bởi vì thế, Hứa Lạc lại càng rõ ràng hơn, đối với người đã từng đi lính, hình như rất thích dùng đạn mà mình đã từng dùng qua làm tín vật đính ước.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...