Hạnh Phúc Nhân Đôi
Chương 16
Cô đang đứng trước tấm gương trong phòng tắm, chải tóc, khi cô nghe tiếng Spence gõ cửa rồi tự đi vào. "Em sẽ ra ngay," cô gọi, ngừng lại đủ lâu để đeo đôi bông tai bằng ngọc trai. Cô đứng thẳng và lùi lại từ tấm gương. Cô nhìn vui vẻ và điềm tĩnh hơn những gì cô cảm thấy, cô quyết định với vẻ nhẹ nhõm. Vì những gì cô cảm thấy là .... sợ hãi. Cô đã mặc áo cô dâu, đeo mạng che mặt và đứng bên cạnh Spencer dưới một mái vòm đầy hoa hồng trong khi anh nắm tay cô trong tay anh, mỉm cười vào mắt cô. Thậm chí sau đó anh còn luồn một chiếc nhẫn trên ngón tay cô ... những ký ức về "đám cưới" của họ dường như đã khắc sâu mãi mãi vào tâm trí cô. Không, cô tự nói với mình, không phải là mãi mãi, chỉ là tạm thời. Những kỷ niệm chẳng bao lâu sẽ nhường chỗ cho sự thật. Đám cưới đã từng là một trò lường gạt, "nhẫn cưới" là một cọng kẽm với một sợi dây ru băng. Sự thật làm cô đau nhói.
Spence đã cởi cái áo vét màu đen của anh, nới lỏng cà vạt, và mở hàng nút đầu của áo sơ mi. Anh trông hoàn toàn hấp dẫn và sang trọng như dáng vẻ của anh trong suốt lễ cưới ; anh đã không, tuy nhiên, nhìn gần như thoải mái. Quai hàm của anh cứng nhắc, và hành động của anh thì đột ngột khi anh lờ đi chai sâm banh lạnh trong cái xô vàng và bật nắp một chai rượu trong tủ rượu. Anh đổ một ít vào chiếc ly chân cao và đưa cái ly đến miệng. "Anh đang làm gì vậy ?" Corey hỏi, nhìn anh uống hai ngụm rượu mạnh.
Anh hạ thấp chiếc ly và nhìn cô qua vai." Anh đang uống rượu mạnh. Và bây giờ anh sẽ rót cho em một ly."
"Không cám ơn," Corey nói với vẻ giật mình. "Em thích uống sâm banh hơn."
"Nghe theo lời khuyên của anh," anh nói gần như chua chát, "uống một ly để lấy lại cân bằng đi."
"Tại sao ?"
"Vì em sắp cần nó." Anh rót cho cô một ly pha với ít đá và pha loãng với ít xô đa và đưa nó cho cô. Corey nhấp ly rượu, chờ anh giải thích, nhưng thay vì nói, anh nhìn chằm chằm vào chiếc ly trong tay anh.
"Spence, dù cho có chuyện gì, nó không thể nào là tệ hơn những gì mà anh đang thể hiện với em ngay lúc này."
"Anh hy vọng là em vẫn cảm thấy như thế trong vài phút nữa," anh nói ủ rũ.
"Chuyện gì thế ?" Corey hỏi một cách tuyệt vọng. "Có ai bị bệnh à ?"
"Không." anh đặt chiếc ly của anh xuống, sau đó anh đi đến gần lò sưởi và chống tay vào kệ lò sưởi, nhìn vào khoảng không. Đó là một tư thế của kẻ thất bại khốn khổ làm cho cảm giác che chở hết sức dịu dàng dâng lên trong người Corey. Cô bước đến ngay sau lưng anh và đặt tay cô lên đôi vai rộng lớn của anh. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Newport cô tự nguyện chạm vào anh trừ những lúc anh hôn cô, và cô có cảm giác cơ bắp của anh cứng lại dưới bàn tay cô. "Xin đừng làm cho em thắc mắc như thế này, anh đang làm cho em sợ !"
"Một tiếng đồng hồ trước đây, cháu gái ngớ ngẩn của anh đã gọi về kể cho anh nghe rằng bây giờ nó đã kết hôn với người yêu của nó."
"Cho đến lúc này, điều đó nghe rất tốt."
"Đó là chỉ phần tốt của cuộc gọi."
Cảnh tượng một vụ đụng xe và xe cứu thương thoáng qua tâm trí Corey. "Còn phần tệ hại, là gì vậy Spence ?"
Anh do dự, sau đó anh quay lại và nhìn thẳng vào cô. "Còn phần tệ hại là, trong câu chuyện của anh và nó, cả hai cũng thảo luận đến lá thư tối qua nó đã để lại cho anh. Dường như là trong sự vội vàng nó đã giải thích việc em đã tác động như thế nào đến quyết định bỏ trốn của nó, Joy hơi chểnh mảng về động từ mà nó đã sử dụng. Cụ thể, nó đã không phân biệt rõ ràng giữa quá khứ và hiện tại."
"Anh có ý gì khi nói cô ấy giải thích em đã tác động như thế nào đến cô ấy ?" Corey hỏi một cách thận trọng.
"Đọc lá thư đi," anh nói, lấy hai mảnh giấy gấp đôi từ túi quần của anh và trao cho Corey tờ trên cùng.
Corey liếc sơ qua những gì anh đang nói.
Corey đã nói với cháu là cô ấy đã yêu cậu và đã muốn có những đứa con của cậu, cô ấy đã nói cậu là người đàn ông duy nhất mà cô ấy từng có tình cảm, và đó là lý do tại sao cô ấy chưa bao giờ kết hôn với một người nào khác. Cậu Spence, cháu yêu Will. Rồi đây cháu muốn có những đứa con của anh ấy. Đó là lý do tại sao cháu không thể kết hôn với bất cứ một người nào khác...
Mặc dù cô có cảm giác bị bẽ mặt, Corey đã cố bình tĩnh, mỉm cười như không có gì khi cô trao lại cho anh lá thư. "Trước hết, em đang mô tả chuyện em đã cảm thấy thế nào về anh khi em còn là một thiếu nữ, không phải là khi trưởng thành. Thứ hai, kết luận mà cô ấy đưa ra về việc tại sao em còn chưa kết hôn thuộc về cô ấy, không phải là của em."
"Như em thấy đấy, theo cái cách nó đọc thì không hoàn toàn là như vậy."
"Đây là - là những gì làm cho anh lo lắng à ?" Corey nói, nhẹ nhõm là anh sẽ không buộc cô giải thích.
Thay vì trả lời, anh đút tay vào túi và quan sát cô với vẻ im lặng điềm tĩnh quá lâu đến nỗi Corey căng thẳng uống lấy một ngụm rượu của cô. "Những gì đang làm phiền anh," anh nói một cách thẳng thắn, "là anh không biết bây giờ em cảm thấy như thế nào về anh."
Vì cô không biết anh cảm thấy như thế nào với cô và anh không sẵn lòng đưa ra bất cứ thông tin gì về nó, Corey nghĩ anh không có quyền hỏi hoặc có được câu trả lời. "Em nghĩ anh là một trong những người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng kết hôn !" cô đùa.
Anh không hề vui vẻ. "Đây không phải là lúc để lẩn tránh, tin anh đi."
"Ý của anh là gì?"
"Ý của anh là anh biết bây giờ em có cảm giác gì đó với anh, dù nó chỉ là dục vọng đơn thuần chứ không có gì hơn."
Cô há miệng nhìn anh. "Cái tôi của anh cần được nâng cao hơn à ?"
"Trả lời câu hỏi đi," anh ra lệnh.
Vật lộn một cách tuyệt vọng để diễn đạt rõ ràng vấn đề và chấm dứt nó, cô nói, "Để em nói theo cách này nhé : nếu chúng ta làm một bài báo về 'Nụ Hôn Tuyệt Vời', thì anh sẽ nằm trong Mười Người Đứng Đầu, và em sẽ bỏ phiếu cho anh. Được chứ ?" cô trêu. "Anh nghĩ sao?"
"Anh nghĩ em sẽ bị buộc tội là không công bằng khi em bỏ phiếu cho chồng em."
"Đừng gọi anh là chồng em," Corey nói. "Chẳng buồn cười chút nào."
"Đó không phải là một lời đùa."
"Đó là điều mà em vừa mới nói," Corey chỉ ra với vẻ nôn nóng.
"Chúng ta đã kết hôn, Corey."
"Đừng ngớ ngẩn chứ."
"Có thể nó có vẻ buồn cười, nhưng nó cũng là sự thật."
Corey dò tìm trên nét mặt bình thản của anh, lắc đầu phủ nhận những gì cô nhìn thấy trong mắt anh. "Lễ cưới là giả. Thẩm phán là thợ sửa ống nước."
"Không, bố và chú của ông ấy là thợ sửa ống nước. Ông ấy là thẩm phán."
"Em không tin anh."
Thay vì trả lời, anh trao mảnh giấy gấp lại thứ hai cho cô.
Corey mở và nhìn chằm chằm vào nó. Đó là một bản sao của giấy đăng ký kết hôn với tên của Corey và Spence trên đó. Ngày tháng được ghi là ngày hôm nay và do thẩm phán Lawrence E. Lattimore ký."
"Chúng ta đã kết hôn, Corey."
Bàn tay cô đóng chặt thành nắm tay một cách máy móc, vo tròn tờ giấy ; ngực cô thắt lại thành một cái nút thắt của đau khổ và bối rối. "Anh đang chơi vài trò đùa bệnh hoạn với em à ?" cô thì thầm. "Tại sao anh lại muốn làm nhục em bằng cách này ?"
"Hãy cố gắng hiểu. Anh đã kể với em những gì Joy đã nói, và anh nghĩ đây là những gì em muốn - "
"Anh là kẻ khốn khiếp !" cô thì thầm đứt quãng. "Anh đang định nói với em rằng anh thực sự kết hôn với em vì lòng thương hại và tội lỗi, và anh nghĩ em sẽ thích nó à ? Rằng đối với anh em quá đáng thương đến nỗi anh nghĩ em sẽ vui vẻ chấp nhận việc kết hôn tại hôn lễ của một người nào đó, trong chiếc áo cưới của một người nào đó, với một cọng dây thép quấn ru băng thay cho nhẫn cưới ư ?"
Spence thấy nước mắt trong mắt cô, và anh chụp lấy vai cô. "Nghe này ! Corey, anh kết hôn với em là vì anh yêu em."
"Anh yêu em à," cô chế giễu, vai của cô rung lên vì cười, gương mặt cô đẫm nước mắt. "Anh yêu em à "
"Đúng, quỉ tha ma bắt, anh yêu em."
Cô cười dữ hơn và nước mắt rơi xuống nhanh hơn. "Anh thậm chí không biết tình yêu là gì," cô thổn thức. "Anh 'yêu em' nhiều đến nỗi thậm chí anh còn không màng hỏi cưới em. Anh không thấy có gì sai khi biến lễ cưới của em thành một trò đùa khốn khiếp à."
Từ góc độ của cô tất cả đều đúng, Spence biết vậy, và điều này làm cho anh đau đớn như những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống gò má nhợt nhạt của cô và sự đau khổ trong mắt cô. "Anh hiểu ngay lúc này cảm giác của em về anh là như thế nào."
"Ồ, anh không hiểu đâu !" Cô cong người tránh khỏi cái ôm ghì của anh và giận dữ chùi nước mắt khỏi gò má nhợt nhạt của cô. "Nhưng em sẽ cố gắng làm cho mọi chuyện rõ ràng chỉ một lần và mãi mãi ; em không muốn anh ! Trước đây em không muốn anh, bây giờ em không muốn anh, và sẽ không bao giờ muốn anh !" Lòng bàn tay của cô tát vào má anh quá mạnh làm cho đầu anh nghiêng qua một bên. "Đã rõ ràng với anh chưa ?" Xoay gót chân, Corey đi đến tủ để vali của cô. "Em sẽ không ngủ lại trong cùng một căn nhà với anh! Khi em đến Houston, em sẽ bắt đầu xin hủy hôn theo quy định, và nếu anh dám thử chống lại em, em sẽ làm cho anh và gã thẩm phán say đó bị bắt còn nhanh hơn khoảng thời gian mà anh đã dùng để thu xếp cuộc hôn nhân này ! Rõ rồi chứ ?"
"Anh không có ý định chống lại việc huỷ hôn này," anh nói với giọng lạnh lùng. "Thực ra," anh nói thêm khi anh hắt cái gì đó lên giường và đi đến cửa, "anh đề nghị em dùng nó để trả chi phí luật sư của em." Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.
Corey ngã quỵ vào tường và vùi khuôn mặt vào tay cô, cơ thể của cô run rẩy với tiếng nức nở thầm lặng.
Rốt cuộc, cuối cùng sự chết lặng bao trùm lên cô cũng qua đi, và cô đẩy xa người khỏi bức tường và đi đến điện thoại. Cô yêu cầu người làm đã trả lời điện thoại tìm mẹ và bà của cô và nhắn họ đi lên phòng cô ngay, sau đó cô ra lệnh cho anh ta tìm Mike MacNeil và yêu cầu Mike gọi lại cho cô.
Khi Mike gọi đến, Corey nói với anh ta rằng cô có việc đột xuất, và cô phải bay về nhà ngay đêm nay. Điện thoại reo ngay sau khi cô gác máy. "Cô Foster," người quản gia thông báo với cô một cách lạnh lùng, "Xe của ông Addison đang trên đường đi đến cổng trước và sẽ đợi cô ở đó khi cô sẵn sàng rời khỏi đây."
Mặc dù cô rất muốn thoát khỏi ngôi nhà này, Corey tức điên lên một cách vô lý khi bị tống ra khỏi ngôi nhà theo cách đó. Cô kết thúc việc thu dọn trong một thời gian kỷ lục và đóng va li của cô. Khi cô đặt cái cuối cùng lên sàn, cô nhớ lại thứ mà "chồng" của cô đã hắt lên giường. Nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một mớ tiền với hoá đơn, cô nhìn về phía đầu giường, nơi cô nghĩ nó đã rơi xuống.
Nằm trên một đống gối xa tanh xanh, lấp lánh trong ánh hoàng hôn nhợt nhạt, là một chiếc nhẫn kim cương đẹp tuyệt nhìn như thể nó thuộc về một nữ công tước.
Mẹ và bà gõ cửa phòng cô, và Corey mời họ vào trong khi cô nhặt ví tiền lên và với lấy va li của cô. Bà Foster liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Corey, thấy những cái va li, và khựng lại. "Chúa ơi, có chuyện gì vậy?"
Corey kể cho họ nghe trong một vài câu ngắn gọn và gật đầu về phía chiếc nhẫn ở trên giường khi cô rời khỏi. "Làm ơn chắc chắn rằng anh ấy sẽ nhận lại nó. Sau đó nói cho anh ấy nghe nếu anh ấy đến gần con lần nữa, con thề là sẽ xin lệnh cấm !"
Sau khi Corey rời khỏi, bà Foster nhìn mẹ của bà trong sự im lặng choáng váng, rồi cuối cùng bà cũng nói, "Đúng là Spence đã làm một chuyện ngu ngốc !"
"Cậu ta xứng đáng bị đánh bằng roi ngựa," Bà đồng tình mà không hề có vẻ oán giận.
"Corey sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta vì chuyện này. Không bao giờ. Và Spence thì quá kiêu hãnh. Cậu ta sẽ không hỏi nó nữa," bà Foster nói với tiếng thở dài.
Mẹ của bà đi đến giường và nhặt lên chiếc nhẫn, xoay nó trong ngón tay của bà với nụ cười. "Spence sẽ phải gửi một vệ sĩ đến chỗ Corey khi nó đeo cái này."
Mười bảy
"Vậy nghĩa là gì khi chị nói anh ấy sẽ không ký giấy cho phép chúng ta sử dụng những tấm ảnh mà chúng ta đã chụp ở Newport?" Corey bùng nổ.
"Chị không nói là anh ấy thẳng thừng từ chối ký chúng," Diana nói một cách thận trọng. Trong tuần lễ kể từ khi Corey trở lại từ Newport, cô đã ném mình vào một tá dự án để khỏi suy nghĩ về chuyện hôn nhân hay chuyện hủy hôn mà cô đang tiến hành, và cô nhìn có vẻ kiệt sức. "Anh ấy đã nói là anh ấy sẽ ký chúng, nhưng chỉ khi nào em đích thân mang đến cho anh ấy vào tối mai."
"Em sẽ không quay lại Newport," cô cảnh báo.
"Em sẽ không phải làm vậy. Spence sẽ ở Houston để giải quyết vài chuyện làm ăn."
"Em không muốn gặp lại anh ấy ở Houston hoặc bất cứ nơi nào khác."
"Chị nghĩ là anh ấy biết chuyện đó," Diana nói một cách gượng gạo. "Em không chỉ bắt đầu huỷ hôn theo quy định, em đã đòi lệnh cấm của tòa án để ngăn không cho anh ấy đến gần em."
"Chị nghĩ anh ấy sẽ làm gì nếu chúng ta cho xuất bản tạp chí mà không có sự chấp thuận của anh ấy?"
"Anh ấy đã bảo chị nói với em rằng nếu chúng ta làm vậy, thì luật sư của anh ấy sẽ ăn tươi nuốt sống công ty của chúng ta."
"Em ghét người đàn ông đó," cô nói một cách mệt mỏi.
Diana khôn ngoan kiềm chế việc tranh cãi rằng đó chính là vấn đề mà họ đang gặp phải. "Có cách không đau đớn để làm chuyện này. Anh ấy đã nói anh ấy đang ở nhà tại River Oaks, vì vậy tối mai -"
Tức giận bởi sự kiểm soát mà anh đang làm với tờ tạp chí và cô, Corey nói, "Tối mai là buổi khiêu vũ của Hội Phong Lan. Anh ấy sẽ phải ký giấy đồng ý vào ban ngày, để thay thế."
"Chị đã giải thích với Spence rằng chúng ta là một trong những nhà tài trợ và phải có mặt ở đó. Spence đã nói anh ấy sẽ đợi em tại nhà trước buổi khiêu vũ, vào lúc bảy giờ."
"Em sẽ không đến đó một mình."
"Được," Diana nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm như những gì cô đang cảm thấy. "Mẹ và chị sẽ đợi em trong xe trong khi em nói chuyện với Spence, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đó."
Mười Tám
Corey đã không quay trở lại nhà của Spence kể từ khi bà anh mất, và dường như có gì đó là lạ khi trở lại sau nhiều năm.
Cô biết anh đã cho người khác thuê căn nhà để giữ lại hầu hết những người làm, và nơi này luôn được bảo quản rất kỹ như trước đây. Vì bây giờ Spence đang ở đây, Corey cho là hoặc là anh đã quyết định bán nó hoặc là bỏ trống nó, nếu không thì những người sống ở đó trong nhiều năm đã dọn đi.
Tất cả đèn đã được thắp trên hiên nhà, cũng như chúng luôn thắp sáng bất cứ khi nào họ đợi khách, nhưng đêm nay, nhiều màu sắc kỳ lạ có thể nhìn thấy rõ qua những tấm màn cửa được kéo lại trong căn phòng mà Corey biết là phòng khách.
"Con sẽ không đi lâu," Corey bảo với Diana và mẹ cô khi cô ra khỏi xe và bước đến gần thềm.
Thả lỏng nắm tay ra, cô rung chuông cửa, tim cô gõ thình thịch khi tiếng bước chân vang lên trong tiền sảnh, và càng mạnh hơn khi cánh cửa bật mở và cựu quản gia của bà Bradley nói với nụ cười thân thiện, "Chào, cô Foster. Ông Addison đang đợi cô trong phòng khách."
Corey gật đầu, sau đó cô đi qua tiền sảnh với ánh sáng lờ mờ. Chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối mặt lần đầu tiên với Spence kể từ cảnh tượng ghê gớm ở Newport, Corey quẹo qua góc và đi vào phòng khách.
Sau đó cô lại phải tự trấn tĩnh lần nữa, cố hấp thụ những gì cô đang nhìn thấy.
Spence đang đứng ở giữa căn phòng thắp đầy nến, dựa người một cách thoải mái vào cây đàn piano với cánh tay khoanh trước ngực.
Anh đang mặc một bộ đồ tuxedo.
Căn phòng đã được trang trí cho Lễ Giáng sinh.
"Giáng Sinh An Lành, Corey," anh lặng lẽ nói.
Ánh mắt mất phương hướng của Corey chiếu tới vòng hoa dày phủ trên mặt lò sưởi, đến cây tầm gửi treo trên cây đèn chùm trên đầu, đến cây thông Nô-en khổng lồ trong góc với đồ trang trí màu đỏ và lấp lánh đèn, sau đó dừng lại tại một núi quà ở dưới gốc cây. Tất cả đều được bọc trong giấy gói quà màu vàng, và tất cả đều đính một tấm thẻ khổng lồ.
Và tất cả các tấm thẻ đều ghi "Corey".
"Anh đã tước mất buổi khiêu vũ đêm Nô-en và đám cưới Nô-en của em," anh nói một cách long trọng. "Anh muốn mang nó đến cho em. Anh vẫn có thể làm thế, nếu em cho phép."
Spence đã hình dung một tá phản ứng có thể từ cô, từ cười đến tức giận, nhưng anh chưa bao giờ xem xét đến khả năng Corey sẽ quay lưng lại với anh, gục đầu và bắt đầu khóc. Khi cô làm vậy, trái tim anh chìm xuống với sự thất bại. Anh với lấy cô và thả tay anh ra, và sau đó anh nghe tiếng thì thầm nghẹn ngào của cô: "Tất cả những gì em từng muốn là anh." Sự nhẹ nhõm làm cho anh trở thành thô bạo khi anh xoay cô lại và giật mạnh cô vào vòng tay anh, quấn chặt chúng quanh người cô.
Vợ của anh đặt bàn tay cô lên quai hàm anh và dịu dàng vuốt những ngón tay trên má anh. "Tất cả những gì em từng muốn là anh."
Trong xe ở bên ngoài, bà Foster nhìn thấy bóng hai người ôm nhau qua màn cửa. Con rể của bà đang hôn con gái bà như thể cậu ta không bao giờ có ý định dừng lại hay để cho cô ấy đi. "Mẹ không nghĩ là chúng ta cần đợi," bà bảo Diana với tiếng thở dài hạnh phúc. " Tối nay Corey sẽ không đi được bất cứ chỗ nào nữa."
"Có nó sẽ đi," Diana nói với vẻ hoàn toàn chắc chắn khi cô cài số xe. "Spence đã phá hủy buổi khiêu vũ đêm Nô-en của nó, và tối nay anh ấy định bù lại chuyện đó."
"Con không muốn nói là cậu ta định đưa nó đến buổi khiêu vũ chứ," bà Foster nói một cách lo lắng. "Vé đã được bán hết trước mấy tháng."
"Bằng cách nào đó Spence đã mua được, và chúng ta sẽ ngồi chung với nhau ở đó." Với nụ cười trìu mến, cô nói thêm, "chúng ta sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào trong việc tìm bàn. Nó có một vật trang trí khác thường. Thay vì phong lan trắng, vật trang trí là một cỗ xe lớn màu đỏ chất đầy cây nhựa ruồi."