Hãn Tướng Lầu Bốn

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

22.00 p.m

Di động Vệ Ốc Khốc đặt ở bên giường vang lên. Hắn với tay cầm lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe, thậm chí còn không kịp mở miệng nói tiếng alo, đầu dây điện thoại bên kia – ông cậu cục trưởng của hắn đã khẩn cấp gọi hỏi:

“Lần đầu tiếp xúc kết quả như thế nào?”

“Cái gì gọi là lần đầu tiếp xúc?” Vệ Ốc Khốc nằm lỳ ở trên giường ôm gối cầm điện thoại di động hỏi. Vết thương ở lưng khiến hắn tạm thời không thể nằm ngửa.

“Chính là…” William cục trưởng đột nhiên bị hỏi lại, đáp không ra, nói.

“Tóm lại, hôm nay nhìn thấy cô ấy cháu cảm thấy như thế nào? Cô ấy bị mất trí nhớ có phải là giả vờ ?” Hắn sửa lời nói.

“Không biết.” Hắn hữu khí vô lực trả lời.

“Cái gì mà không biết?”

“Cũng không thể biết được. Cháu cùng cô ta mới sống chung chưa tới một ngày, cậu nghĩ là sẽ biết được điều gì ? Nếu có đáp án dễ dàng như vậy, qua một tuần lễ, cậu chẳng đã sớm biết rồi, còn cần cháu nhận cái nhiệm vụ bí mật này sao ?” Hắn thở dài nhẹ giọng nói.

“Nhưng ta nghĩ cháu ít nhất cũng sẽ phát hiện được một chút dấu vết mà chúng ta chưa phát hiện được ra chứ.Thật không có sao?”

“Không có.” Hắn chán nản nói.

Trên thực tế vào hôm nay, trước đó hắn cũng cho là chỉ cần có thể mặt đối mặt với cô ta, hắn tuyệt đối có thể phát hiện ra được một chút dấu vết, kết quả không ngờ hắn chẳng phát hiện được điều gì.

“Cháu thật sự gặp phải đối thủ rồi.”

“Cháu không cần loại đối thủ này?” Hắn đáp lại .

“Thuần khiết, ôn nhu yếu ớt, ngay cả tên tạm thời cũng phải thay cô ta tìm, cũng có thể làm cho cô ta cao hứng giống như đứa trẻ bắt được quà. Cậu nghĩ cháu thích đối thủ như vậy?”

Nghĩ đến bộ dáng nhu nhược ấy của nàng, Vệ Ốc Khốc liền không nhịn được muốn thở dài.

“Cháu thay cô ta đặt tên sao?”

“Có sao đâu? Chẳng lẽ cậu muốn cháu gọi cô ta là ‘Tiểu Thư Mắc Bệnh Mất Trí Nhớ’ sao?”

“Vậy cháu lấy tên là gì?” Cục trưởng Uy Liêm tựa hồ đối với cái đề tài này có hứng thú.

“Sao cậu lại hỏi vấn đề này?”

“Cháu sẽ không gọi cô ấy là Tô San đấy chứ?”

Chân mày Vệ Ốc Khốc không tự chủ được nhíu lại.

“Tại sao cậu hỏi như vậy?”

“Cháu thật sự gọi cô ấy là Tô San à?” Cục trưởng William không biết là nên kinh ngạc hay sợ hãi kêu lên.

“Tiểu Khiết.” Hắn đột nhiên mở miệng nói.

“Cái gì Tiểu Khiết?”

“Cháu thay cô ấy lấy tên là Tiểu Khiết.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại chừng năm giây.

“Không phải là Tô San sao?” William cục trưởng lấy giọng nói hoài nghi hỏi,

“Ta còn tưởng rằng cháu nhớ mãi không quên được người bạn gái trước, cho nên —— “

“Cậu, còn có chuyện gì khác không? Nếu không còn, cháu muốn đi nghỉ ngơi, cháu mệt rồi .” Hắn mệt mỏi xen lời vào của ông cậu, giọng nói mặc dù rất bình thản, nhưng biểu hiện rất rõ ràng là hắn không muốn nói chuyện nữa.

“Ngô, được rồi, vậy cháu nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ giữ liên lạc.”

“Vâng. Gặp cậu sau.”

Tắt điện thoại di động, Vệ Ốc Khốc đem di động ném thẳng sang bên cạnh, sau đó vùi cả mặt vào sâu bên trong gối.

Tô San. Bạn gái trước của hắn, cũng là người con gái duy nhất mà hắn yêu trong cuộc đời này.

Hắn và Tô San đã chia tay bảy tháng , hắn cho là mình có thể quên được tình cảm đối với nàng, không ngờ vừa nghe thấy tên nàng, tim hắn vẫn dâng lên một cảm giác đau khổ buồn bã tưởng như đã mất đi từ lâu.

Bọn họ đã sống chung với nhau được năm năm, hơn nữa hắn vẫn nghĩ là sẽ sống chung đến hết cuộc đời này.

Nhưng từ khi hắn chính thức trở thành một thành viên của cục cảnh sát, thỉnh thoảng lại mang theo trên người những vết thương lớn nhỏ trở về nhà, quan hệ của họ đã dần thay đổi.

Lúc mới đầu, nàng luôn rơi nước mắt nói chán nhìn thấy hắn bị thương, hắn vì thế vui sướng vô cùng, bởi vì hắn biết nàng yêu thương hắn. Sau đó nàng từ khuyên can thuyết phục biến thành không thích cuộc sống suốt ngày phải lo lắng cho vết thương của hắn, sau đó biến thành hy vọng hắn có thể đổi công việc khác, cuối cùng là muốn hắn làm việc chung cùng với cô.

Vì chuyện công việc của hắn, bọn họ từ ý kiến bất đồng đến cãi nhau không ngớt, cuối cùng quyết định chia tay.

Khi chia tay bọn họ vẫn còn yêu thương nhau, cho nên hắn đối với nàng thủy chung không cách nào quên, lúc đó Tô San cũng muốn nói lời xin lỗi. Chỉ cần hắn nguyện ý bỏ công việc đang làm, bọn họ có lẽ sẽ trở thành một đôi đáng để mọi người ao ước.

Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, nếu như thời gian có thể lặp lại, hắn hoài nghi mình lần tới thật có thể bỏ qua công việc mà lựa chọn nàng.

Khẽ thở dài một cái, hắn chán nản lật người, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại quên trên lưng mình có thương tích, đau đến bật ra thành tiếng. Thảm nhất là cái điện thoại hắn vừa vứt xuống, vừa đúng chạm vào miệng vết thương, để cho hắn đau càng thêm đau chỉ kém chút nữa là chửi ầm lên.

Thấm lấy mồ hôi lạnh, hắn lật trở về tư thế nằm sấp , tức giận đem vứt cái điện thoại từ trên giường xuống đất.

Đau hắn có thể chịu đựng, hắn chỉ hy vọng vết thương trên lưng không bị ảnh hưởng gì, hắn vừa mới vui vẻ vì được ra viện, nếu bỗng nhiên bị sao hắn khẳng định sẽ bị bác sĩ chửi mắng một trận cho xem.

Vừa nghĩ tới bản mặt thối của vị bác sĩ, hắn liền không nhịn được mà rên rỉ.

Thượng đế bảo vệ cho hắn!

Tối hôm qua thượng đế nhất định đi ngủ rất sớm, cho nên mới không phải nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn.

Vệ Ốc Khốc tỉnh lại cũng đã biết, vết thương ở lưng nhất định là bị vỡ ra, trừ vỡ ra ở ngoài, khẳng định còn phát sốt, bởi vì người hắn đang nóng dần lên, trên trán còn hiện đầy mồ hôi.

Haizz, như thế này có khác gì trời mưa cả đêm mà phòng thì bị đột không cơ chứ? Nếu như ngay từ đầu cô gái kia nói dối chuyện bị mất trí nhớ thì bây giờ cô ta bất kể muốn chạy trốn cũng có thể chạy trốn, hoặc bắt hắn theo, hoặc là giết hắn rồi bỏ đi, hắn đại khái đều chỉ có thể khoanh tay chịu trói, tùy vào số mệnh.

Suy nghĩ đột nhiên ngừng lại, Vệ Ốc Khốc trợn to hai mắt, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Hắn dỏng tai lắng nghe, bên ngoài không một tiếng động.

Chẳng lẽ cô gái kia nhân cơ hội lúc hắn đang nằm ngủ mà chạy trốn thật?

Nghĩ đến khả năng này, hắn nhẫn nhịn cơn đau, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, đi bộ ra mở cửa, rời khỏi phòng, đi xuống lầu dưới.

Từ lầu ba đến lầu hai đến lầu một cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, trong nhà vắng lặng, tựa như một tòa thành bị bỏ hoang.

Trời ạ, Vệ Ốc Khốc cũng nhịn không được, cười ra tiếng, toàn thân đau nhức, ngồi an vị trên ghế salon trong phòng khách.

“Ha ha…” Hắn ngửa đầu, đưa cánh tay đặt ở trên hai mắt, cười như không thể tự chủ.

Mới qua thời gian có một ngày thôi mà không ngờ hắn đã làm hỏng cái nhiệm vụ bí mật này, hắn như vậy thật chẳng giống một hãn tướng kiêu ngạo chút nào, ha ha ——

“Leng keng! Leng keng!”

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên,hắn bỗng ngừng lại tiếng cười lớn tự chế giễu hoài nghi quay đầu về phía cửa chính.

Có người đến sao? Không phải là cậu đến chứ? Không ngờ cậu tới nhanh như vậy, giờ phải đối mặt với cậu như thế nào đây. Sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc này. Nhưng nghĩ lại, giờ cậu tới cũng tốt, ít nhất còn có thể đưa hắn tới bệnh viện.

Hắn vừa tự giễu cười khổ vừa cắn răng nhịn đau từ trên ghế salon đứng lên, đi tới mở cửa chính. Nhưng khi cửa vừa mở ra, hắn lập tức ngây người. Người con gái mà hắn cứ tưởng đã nhân lúc hắn ngủ chạy trốn khỏi đây lại đang cúi đầu, xoắn lấy ngón tay, cả người lúng túng đứng ở ngoài cửa lớn.

“Thật xin lỗi,” nàng cúi đầu nhỏ nhẹ nói,

“Tôi thấy thời tiết tốt, nên ra ngoài đi dạo, nhưng lúc trở lại cửa đã khóa trái.”

Nàng nói mà không nhịn được sợ hãi ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhưng đột nhiên trợn to hai mắt, kinh hoảng vọt tới bên cạnh hắn.

“Anh làm sao vậy? Tại sao chảy nhiều mồ hôi thế, sắc mặt lại còn tái nhợt, anh chỗ nào không thoải mái?” Nàng thất kinh nhìn lấy hắn, không biết như thế nào cho phải.

Nàng quan tâm hắn, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bối rối làm cho Vệ Ốc Khốc từ ngây ngốc nhanh chóng phục lại hồi tinh thần, vết thương đau đớn cùng thân thể suy yếu, cảm giác càng ngày càng rõ rệt.

Thân hình hắn không tự chủ được lảo đảo một chút, cả người suy yếu tựa vào cánh cửa thì chân mới đứng được. Thấy vậy, nàng lại càng kinh sợ hơn, trong nháy mắt nắm chặt cánh tay Ốc Khốc, gương mặt còn tái nhợt hơn cả hắn.

“Vệ tiên sinh!” Nàng cả kinh kêu lên.

“Tôi không sao.” Hắn suy yếu kéo nhẹ cánh môi.

“Để tôi đỡ anh ngồi xuống ghế ghế salon, anh có đi được không?” Nàng lo lắng nhìn hắn hỏi.

Hắn gật đầu.

Nàng lập tức đỡ hắn ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, sau đó nhanh chóng quay số điện thoại.

Đột nhiên tay hắn giật lấy điện thoại bấm nút kết thúc cuộc gọi.

Nàng hoài nghi quay đầu nhìn về phía hắn.

“Vẫn chưa tới mức phải gọi xe cứu thương đâu.” Hắn nói.

“Nhưng mà…” Cô thấy hắn sắc da tái nhợt, đầm đìa mồ hôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Cô có thể lấy giúp tôi túi chườm đá trong tủ lạnh không?” Hắn thỉnh cầu nói.

Cô do dự một chút, lập tức xoay người đi về phía phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền một tay cầm lấy khăn lông, một tay cầm lấy túi đá , vừa đặt túi đá vào trong khăn tắm, vừa nhanh chóng chạy về phía hắn.

“Tôi đỡ anh nằm xuống.” Nàng đem túi chườm đá đặt trên bàn, đưa tay giúp hắn.

Vệ Ốc Khốc nhìn nàng lắc đầu.

“Tôi ngồi là được rồi.”

“Tôi cảm thấy anh nên nằm xuống thì tốt hơn.” Nàng lấy vẻ mặt kiên định nhìn hắn nói.

Vệ Ốc Khốc ngoài ý muốn nhẹ cúi đầu.

“Không phải là tôi không muốn, mà là nằm xuống đối với tôi bây giờ còn khó khăn hơn.” Hắn nói.

“Tại sao nằm xuống lại khó hơn?” Nàng nhìn hắn hỏi.

Hắn nhẹ đứng thẳng dưới bả vai, nhưng bởi vì xé đau vết thương mà không nhịn được vẻ mặt nhăn nhó co rúm lại một chút.

“Anh xoay qua chỗ khác đi.” Nàng đột nhiên mở miệng nói.

Vệ Ốc Khốc không ngờ tài quan sát của nàng lại tốt thế, nhanh như vậy liền phát hiện ra vấn đề của hắn nằm ở đâu. Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, động tác cứng ngắc xoay người đưa lưng về phía nàng.

“Tôi có thể nhấc y phục của anh lên không?” nàng hỏi hắn.

“Được” Hắn nhẹ giọng đáp, tiếp theo lập tức cảm giác được nàng tiểu tâm dực dực từ từ vén vạt áo của hắn lên, sau đó nàng đột nhiên thở hốc, phát ra thanh âm vì kinh ngạc.

“Xin lỗi, làm cô sợ rồi.” Hắn xin lỗi, biết mình giờ phút này phía sau lưng khẳng định khó coi. Hắn nhẫn nhịn cơn đau đưa tay định kéo áo xuống, nhưng đột nhiên nghe thấy nàng ngiêm giọng nói:

“Đừng động.”

Hắn sửng sốt một chút, khẽ quay đầu nhìn nàng.

“Tại sao?” Hắn hỏi.

“Anh cúi xuống đi.” Nàng bỗng nhiên kiên định nói.

“Cái gì?” Hắn kinh ngạc thốt lên.

“Cúi xuống.”Nàng lặp lại lần nữa, tiếp theo nói:

“Trong nhà hẳn là có hộp cấp cứu. Anh để ở đâu vậy?”

Nghe thấy ba chữ “hộp cấp cứu” Vệ Ốc Khốc đại khái cũng biết cô muốn làm cái gì .

“Ở dưới bậc thang kia, trong ngăn kéo tủ thứ năm.” Hắn không tiếng động khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói cho nàng biết, tiếp theo liền ở trên ghế sa lon di động cúi người nằm xuống.

Hắn nghe thấy tiếng nàngrời khỏi, nghe thấy tiếng nàng mở ngăn kéo cùng tiếng ngăn kéo bị mở ra, sau đó lại nghe thấy tiếng nàng đi trở lại.

“Tôi biết vết thương có thể có chút kinh khủng hoặc đáng sợ, nếu như cô cảm thấy sợ, thật ra thì không cần phải làm như vậy. Thân thể của tôi có sức chống cự cũng không tệ lắm, chỉ cần để cho tôi ngủ một giấc nó tự động sẽ khỏi .” Hắn hai mắt nhắm lại, tận lực lấy tinh thần cùng với giọng nói hướng nàng nói không sao cả.

“Nâng đầu lên một chút.”

Hắn mở mắt ra, chỉ thấy nàng vẻ mặt kiên định cầm băng gối uốn cong thắt lưng nhìn hắn nói chuyện.

Hắn khẽ nâng đầu lên,băng gối nhét vào bên dưới đầu hắn.

“Gối lên đi.” Nàng nói.

“Cám ơn.”

“Anh có biết vì sao mà thân thể anh nóng dần lên không?” Nàng bỗng nhiên ngồi xổm bên cạnh hắn, lấy giọng nói ôn nhu hỏi hắn.

“Biết đại khái.” Vệ Ốc Khốc không tự chủ được lộ ra vẻ cười khổ.

“Bây giờ có thể gọi xe cứu thương không?” Nàng hỏi ý nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Nếu hắn đi bệnh viện, nàng nhất định sẽ theo đi, mà đó là chuyện bây giờ nàng không nên làm nhất, chính là đi ra ngoài bị đám đông phát hiện, rất có thể những người kia sẽ thừa dịp mà tới cứu nàng hoặc tranh thủ giết người diệt khẩu

Hắn lắc đầu làm cho đôi mi thanh tú của cô không tự chủ nhẹ chau lại một chút, nhưng vẻ mặt trong nháy mắt càng thêm kiên định cùng quả quyết.

“Vết thương của anh nhất định phải xử lý, nếu như anh kiên trì không chịu đi bệnh viện, chỉ có thể tùy tôi tự tay giúp anh sơ cứu, có thể không?” Nàng không chớp mắt kiên định nhìn thẳng hai mắt của hắn hỏi.

Vệ Ốc Khốc phát hiện nàng đột nhiên như biến thành một con người khác, không hề giống như ngày hôm qua hay năm phút đồng hồ trước, nhu nhược không biết phải làm sao, mà đã hoàn toàn thay đổi, trở nên mạnh mẽ, tĩnh táo, có khả năng, hơn nữa, còn xinh đẹp đến cơ hồ làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.

“Có thể không?” Đợi không được câu trả lời, nàng hỏi hắn một lần nữa.

“Cô không sợ sao?” Hắn hoàn hồn hỏi.

“Tôi xử lý qua rất nhiều vết thương tương tự, đã thành thói quen.” Nàng một cách tự nhiên hồi đáp, nhưng ngay sau đó đem ánh mắt chuyển tới vết thương trên lưng hắn, cau mày nói:

“Bất quá bởi vì vết thương của anh đã bắt đầu mưng mủ, cho nên khi sơ cứu có thể phiền toái một chút, hơn nữa sẽ hơi đau, anh có nhịn được không?”Nàng nhìn hắn hỏi

“Cô…” Vệ Ốc Khốc nhìn nàng muốn nói nhưng lại thôi.

“Nếu như anh sợ tôi không cách nào xử lý được, chúng ta đi bệnh viện.” Nàng nhìn thẳng mắt hắn nói, một chút vẻ mặt khác thường cũng không có, tựa như một chút cũng không phát hiện mình vừa mới nói giống như là đã khôi phục trí nhớ .

“Cô làm đi.” Vệ Ốc Khốc trầm mặc nhìn cô một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nàng nhìn hắn, sau đó hít một hơi thật sâu gật đầu, từ từ đứng lên.

“Tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, anh ráng nhịn một chút.” Nàng nói cho hắn biết, tiếp theo liền lấy ra hết các trang bị trong hộp cấp cứu, để tất cả những đồ dùng chữa bệnh cần thiết lên trên mặt bàn.

“Nhẫn nại một chút!.” Nàng không nhịn được nhìn hắn nói lần nữa, sau đó liền đưa tay bắt đầu xử lý vết thương trên lưng hắn.

Nàng cẩn thận làm vết thương khép miệng, dùng lực đem mủ cùng chất bẩn bên trong ép ra đến khi máu từ có một ít màu xám trắng biến thành màu hồng mới dừng tay, nhẹ nhàng bôi thuốc cùng băng bó lại.

Nàng biết nhất định rất đau, bởi vì hắn cả người cong lại, nhưng hắn không hề kêu lấy một tiếng, còn tận lực cố định thân thể mình giữ nguyên vị trí, dễ dàng cho nàng xử lý vết thương.Namnhân này quả là rắn rỏi khiến người ta phải bội phục.

“Tốt lắm.” Nàng mang theo vẻ bội phục, nhẹ giọng nói.

“Cám ơn trời đất, và phải cám ơn cô.” Vệ Ốc Khốc mở mắt ra, khuôn mặt tái nhợt, miễn cưỡng làm vẻ mỉm cười nói với cô.

Cô cảm động nhìn hắn.

“Giờ anh phải nằm đây hay để tôi đỡ anh lên giường?”

“Tận lầu ba sao? Mặc dù nói ra ngoài có chút mất thể diện, nhưng tôi bây giờ có thể chẳng đủ sức mà trèo nổi cầu thang nữa đâu.” Hắn yếu ớt mỉm cười nói, bởi vì khí lực của hắn đã dùng hết để nhịn đau mất rồi.

“Ý tôi là phòng ở lầu một cơ.”

“Lầu một?” Vệ Ốc Khốc kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy đầu óc không được linh hoạt.

Hắn bị chẳng lẽ đau đầu? Bằng không làm sao hắn nhớ được ở lầu một chỉ có một gian phòng mà thôi, hơn nữa từ tối ngày hôm qua cũng đã biến thành phòng của nàng, không phải sao? Thật mà nói, còn gian phòng nào dư thừa để cho hắn nằm đây?

“Tôi đỡ anh vào phòng tôi, nằm ở trên giường thoải mái hơn nhiều so với nằm trên ghế sa lon.” Nếu hắn không quyết định được, nàng sẽ thay hắn quyết định vậy.

“Có thể đứng lên không?” Nàng hỏi.

“Phòng cô?” Thì ra hắn không có bị đau đầu, chẳng qua là không ngờ nàng muốn chỉ gian phòng của mình mà thôi.

“Cám ơn, không cần, tôi…”

“Tôi bây giờ phải đi quét phòng khách, anh nằm ở chỗ này sẽ làm tôi không chuyên tâm làm việc được.” Nàng đột ngột cắt lời hắn.

Hắn sửng sốt một chút, không thể làm gì khác hơn là sửa lời nói:

“Tốt nhất cô đỡ tôi lên trên lầu đi.”

“Anh đang bị sốt, cần có người chăm sóc, ngủ ở lầu một sẽ dễ dàng hơn.” Nàng nói thêm.

Vệ Ốc Khốc lẳng lặng nhìn cô, rốt cuộc cũng biết từ lúc bắt đầu, người quyết định vốn không phải là hắn .

Hắn thật đúng là hoàn toàn bị bề ngoài nhu nhược của nàng lừa gạt . Nữ nhân này — bất kể nàng mất trí nhớ là thật hay giả, nàng tuyệt đối không phải một người con gái nhu nhược , tuyệt đối không phải.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...