Hãn Thích

Chương 4: Mệnh ta do ta không phải do trời (2)


Chương trước Chương tiếp

- Chủ công nhà ngươi là ai?

Một đại thủ móc ở trên cổ gã.

Lưu Sấm quát khẽ như sấm, hai mắt trợn lên.

Sát thủ kia bị Lưu Sấm giữ ở cổ, chỉ cảm thấy sợ hãi, lời ra đến khóe miệng, không ngờ nói không nên lời. Chỉ thấy gã miệng ngập ngừng, một hơi không ra tiếng, rõ ràng là bị Lưu Sấm dọa chết rồi. Còn người áo đen ở nhà lao đối diện thấy một màn như vậy cũng chấn động: Năm đó nếu như có mãnh tướng như vậy, Đại Hiền Lương Sư sao có thể thất bại?

- Rốt cuộc nói hay không.

Lưu Sấm cũng không cảm thấy sát thủ đã bị dọa chết, thấy gã không trả lời, lập tức giận dữ, lớn tiếng quát hỏi.

Người áo đen hạ giọng nói:

- Tiểu tử, đừng hỏi nữa... Thằng nhãi này đã bị ngươi hù chết rồi.

- Hả?

Lưu Sấm ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới sát thủ đã không có sinh khí, không khỏi giận tím mặt. Thật vất vả mới bắt được một kẻ, không ngờ lại là kẻ nhát gan, rõ ràng là đã bị hắn hù chết rồi. Như vậy, chẳng phải độc thủ sau màn này không thể nào tìm ra sao?

Điều này cũng làm cho Lưu Sấm tức giận không ngừng.

Hắn không thích loại cảm giác này, bị người hãm hại, nhưng lại ngay cả địch nhân là ai cũng không rõ ràng lắm. Lửa giận trong lòng càng ngày càng nồng cháy, hắn giơ thi thể sát thủ kia lên, hung hãn đập xuống cửa lao, rồi sau đó tiến lên cho hả giận, lại nghe bên ngoài cửa lao có tiếng ồn ào vọng đến, dường như có người mở cửa đại lao ra.

Người áo đen biến sắc, vội mở miệng nói:

- Tiểu tử, mau trở lại trong lao ngồi xuống. Bộ dạng ngươi như vậy, dễ dàng bị người ta lấy cớ, đến lúc đó tính mạng ngươi xong rồi, mới là mất nhiều hơn được.

Lưu Sấm sau khi nghe xong, cũng lập tức tỉnh táo lại.

Hắn không nói hai lời, liền lui về trong phòng giam, ở góc tường ôm đầu ngồi xuống. Mười mấy quan coi ngục cầm trong tay binh khí, vọt vào đại lao, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng vô cùng chấn kinh. Trong phòng giam tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm, bốn sát thủ té trên mặt đất, đã tắt thở. Tường đất nhà tù bị sụp một nửa, nhìn vô cùng kinh người. Ánh mắt của hai quan coi ngục trong đó lập tức lóe lên tia tàn ác, đang định mở miệng, lại nghe có người nói:

- Đại Hùng, sao lại thế này?

Nói chuyện là một tráng hán mặc áo chẽn màu xám.

Y cất bước đi vào tù thất, ánh mắt đảo qua đống hỗn độn trước mát, cuối cùng rơi trên người Lưu Sấm. Lưu Sấm có thể rõ ràng cảm nhận được, trong ánh mắt người đàn ông vạm vỡ kia tràn ngập vẻ quan tâm và kinh ngạc.

- Hợi thúc!

Hắn bật thốt lên gọi ra tên của tráng hán kia, trong lòng cũng khẽ giật mình.

Trong đầu chợt hiện ra lai lịch của tráng hán này: Người này tên là Chu Hợi.

Đương nhiên, Chu Hợi này không phải là thực khách môn hạ của Tín Lăng Quân từng làm Hàm Đan khiếp sợ, vung tiền chùy cứu Triệu trong lịch sử, là người mà Lưu Sấm quen thuộc.

Hai năm trước, Lưu Sấm và thúc phụ của hắn Lưu Dũng trong lúc ngẫu nhiên gặp Chu Hợi bị bệnh nằm liệt giường, suýt nữa bị tiểu nhị nhà trọ đuổi đi. Lưu Dũng phải trả hết khoản nợ thay cho Chu Hợi, còn mời thầy thuốc đến chữa bệnh cho Chu Hợi. Sau này Chu Hợi liền ở lại huyện Cù, làm Tặc Tào sai sự trong huyện nha.

Tặc Tào là một trong Ngũ lại môn hạ thuộc quận huyện thời kỳ Đông Hán, công việc chủ yếu là tập nã đạo đặc, gần giống như Cục trưởng Cục Cảnh Sát hậu thế.

Với một kẻ ngoại lai là Chu Hợi, ý thức quê cha đất đổ cực kỳ sâu đậm, làm Tặc Tào tại huyện Cù, cũng có chút năng lực. Dựa theo ký ức của Lưu Sấm, Chu Hơi này võ nghệ cao cường, dũng lực hơn người, làm cho Huyện lệnh huyện Cù Hoàng Cách coi trọng. Từ lúc ông ta đảm nhiệm Tặc Tào tới nay, trị an của huyện Cù cực kỳ yên bình, dù không nói là không có chuyện nhặt được của rơi trên đường, nhưng rất ít người phạm tội tại huyện Cù. Trận chiến tại huyện Cù là sau một tháng khi đảm nhiệm Tặc Tào, huyện Cù gặp đám tặc tập kích. Chu Hợi chấp búa xuất chiến, chém giết hai mươi ba cường nhân, khiến đám tặc chạy trối chết, không dám tái phạm.

Nhìn ra được, nguyên chủ nhân của thân thể này có quan hệ rất thân thiết với Chu Hợi.

Chu Hợi này ra mặt, hai quan coi ngục lập tức cúi đầu.

- Đại Hùng, có thể không việc gì?

Chu Hợi đi tới bên cạnh Lưu Sấm, trên dưới đánh giá hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ ân cần.

Trong lòng Lưu Sấm, đột nhiên dâng lên một cỗ lo lắng.

- Hợi thúc, có người muốn giết ta.

Không biết tại sao, Lưu Sấm nhìn thấy Chu Hợi thì lại có một loại kích động rất thân thiết. Nhưng hắn biết, đây không phải là sự kích động của hắn, mà là của thân thể này sản sinh ra. Bởi vậy cũng có thể thấy được, quan hệ giữa Chu Hợi với thúc cháu Lưu Sấm hẳn rất thân thiết.

Chu Hợi khẽ cười, hạ giọng nói:

- Đại Hùng đừng sợ, có Hợi thúc thúc ở đây, không ai hại được cháu đâu.

Ông ta đột nhiên xoay người, ánh mắt đảo qua mặt đám quan coi ngục:

- Ta đi mới chỉ mười ngày, không ngờ đại lao lại lơi lỏng như thế, thích khách dễ dàng xâm nhập vào đại lao giết người, quả nhiên là có bản lĩnh! Các ngươi nghe rõ cho ta, cháu ta hàm oan bị bắt, sớm muộn sẽ được rửa sạch oan khuất. Nếu Đại Hùng ở trong này chịu chút thiệt thòi nào, mất một cọng tóc nào, ta biết các ngươi, nhưng đại phủ trong tay ta không biết các ngươi đâu. Truyền lời của ta, ai hại cháu ta, ta sẽ giết cả nhà kẻ đó...

Lời nói đằng đằng sát khi, khiến chúng quan coi ngục đều biến đổi sắc mặt.

Một câu của Chu Hợi đã quyết định tính chất của sự việc rồi.

Là thích khách mưu sát Lưu Sấm bất thành, bị Lưu Sấm giết chết...cứ như vậy, bốn sát thủ kia dù là chết vô ích, càng không có cách nào đi gây sự với Lưu Sấm.

Chu Hợi mặc dù không thả Lưu Sấm ra, nhưng lại có thể bảo vệ Lưu Sấm chu toàn.

Dù sao chuyện của Lưu Sấm, là huyện tôn Hoàng Cách đích thân thẩm vấn, trừ phi thúc cháu Lưu Sấm không muốn tiếp tục ở lại huyện Cù, Chu Hợi sẽ không có cách nào làm việc thiên tư được. Tuy nhiên, không thả được Lưu Sấm, nhưng vẫn có thể đảm bảo Lưu Sấm ở trong lao không chịu ủy khuất. Trước đây Chu Hợi đảm nhiệm công vụ rời khỏi huyện Cù, giờ ông đã quay lại, Lưu Sấm tự nhiên sẽ không bị chút ủy khuất nào nữa. Tiếp theo đó, tính mạng của hắn cũng bởi sự trở về của Chu Hợi mà trở nên an toàn.

Chẳng trách những người kia nhất định phải động thủ vào hôm nay, hóa ra nguyên nhân là vì Chu Hợi. Nói vậy kẻ hãm hại Lưu Sấm cũng biết Chu Hợi trở về, muốn lấy mạng Lưu Sấm sẽ càng khó khăn.

Có Chu Hợi trấn thủ đại lao, nếu muốn lấy tính mạng của Lưu Sấm, sẽ phải vượt qua Chu Hợi, nhưng, ai có thể đánh thắng được Chu Hợi chứ? Tường đất bị sập, trong tù đương nhiên không thể dùng được nữa. Huyện Cù vốn là huyện nhỏ, nhân khẩu không nhiều, kích thước không lớn.

Một huyện nhỏ như thế, nhà tù đương nhiên sẽ không quá lớn, gian tù bên trong cũng sẽ không nhiều.

Trước đây Lưu Sấm bị nhốt trong phòng nhỏ, hiện giờ phòng nhỏ đã không thể tiếp tục sử dụng, vậy thì chỉ có thể an bài ở trong đại lao. Chu Hợi ra lệnh một tiếng, một đám quan coi ngục không ngừng thu dọn đại lao, dọn hết những thứ bẩn thỉu bên trong, cũng có người mang đệm sạch sẽ tới. Chu Hợi cao không kém gì Lưu Sấm, nhưng khổ người lại nhỏ hơn Lưu Sấm một chút, ông kiểm tra nguyên nhân cái chết của bốn người kia, cũng bộc lộ chút kinh ngạc.

Bốn người này chết ở Lưu Sấm trong tay không giả, nhưng xem vết thương, lúc Lưu Sấm động thủ, đều là chiêu lấy mạng, có thể nói là hết sức độc ác.

Điều này khác với tính cách trước đây của Lưu Sấm. Chu Hợi hiểu rất rõ, tính cách Lưu Sấm ôn hòa, lá gan cũng nhỏ. Loại chuyện giết người này, hiển nhiên là Lưu Sấm chưa từng làm bao giờ, chứ đừng nói chi là giết người một cách gọn gẽ như thế, nhìn thật không hề giống là hắn gây nên.

Chu Hợi rất quan tâm Lưu Sấm, nhưng nói thật, cũng vô cùng bất mãn với hắn.

Lưu Sấm nhát gan, Lưu Sấm yếu đuối... Tuy rằng công phu của hắn được Lưu Dũng truyền dạy cũng không kém, nhưng vì tính tính của Lưu Sấm, thủy chung không thể có đột phá lớn, không thể coi là dũng sĩ chân chính. Vì thế, Lưu Dũng rất thất vọng, mà Chu Hợi cũng vô cùng thất vọng, không ngờ bị bắt vào đại lao, đứa nhỏ này lại bị kích phát hung tính, hơn nữa với tình trạng hiện nay của hắn, chỉ sợ cách sự đột phá này sẽ không quá xa.

Niềm vui sướng nhất trong cuộc sống, không ai qua được chính là sự tưởng thành của người thân.

Chu Hợi không lấy vợ, cho nên cũng không có con nối dõi. Trong mắt ông, Lưu Sấm chẳng khác nào con trai của mình, có thể có tiến bộ, không thể nghi ngờ đó là một chuyện rất tốt...

Về phần bốn thích khách kia, chết thì chết rồi!

Trong loạn thế, chết vài người thì có gì chứ? Dù sao theo Chu Hợi, bị chết cũng tốt, nếu ở trong tay ông, nhất định phải chém thành trăm ngàn mảnh.

****

- Không ngờ, không ngờ tiểu tử ngươi lại ngoan độc như thế.

Ngồi trong phòng giam được quét dọn sạch sẽ, người áo đen nhìn Lưu Sấm đang gặp đầu heo, nuốt nhổ nước miếng, sau đó phát ra một tiếng cảm thán.

Đầu heo, là Chu Hợi sai người chuẩn bị cho Lưu Sấm.

Tuy rằng so với mỹ thực đời sau, đầu heo này chỉ trải qua chế biến đơn giản không được coi là mỹ vị, nhưng đối với Lưu Sấm chưa ăn cơm mà nói thì chẳng khác là mỹ thực. Thân thể này bởi vì tập luyện võ nghệ, sức ăn kinh người, cộng thêm mới mười bảy tuổi, cho dù thay đổi chủ nhân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự trưởng thành của thân thể. Càng như thế, càng ham ăn, một đầu heo chỉ đủ lót dạ mà thôi.

Lưu Sấm ngẩng lên nhìn người áo đen:

- Cùng ăn đi, ta sẽ không khách khí với ngươi.

Người áo đen vốn còn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy Lưu Sấm tốc độ ăn như gió cuốn mây tan, cũng không nhịn được nữa, cầm lên một miếng thịt, ăn vội vàng.

Lưu Sấm vừa ăn, vừa nói:

- Nếu muốn giết ta, cần phải chuẩn bị tốt để bị ta giết, đây cũng không được coi là độc ác.

Người áo đen cười ha hả, cũng không nói chuyện, chỉ chăm chú nhai nuốt như sói như hổ miếng thịt nướng nửa cân kia.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta?

Người áo đen lau miệng đầy mỡ.

- Giống như ngươi, một người xui xẻo.

- Hả?

- Nửa tháng trước, ta đi ngang qua huyện Cù, say rượu, đi ra ngoài vào đêm giới nghiêm, liền bị Hợi thúc kia của ngươi bắt được, nhốt vào trong lao. Hận nữa là hộ quán tùy thân và tiền tài mang theo của ta bị người ta đánh cắp, nên không thể chứng minh thân phận của ta, bị nhốt ở trong này, ngươi nói xem, có phải là ta xui xẻo không?

Bị trộm tiền tài, bị mất hộ quán?

Lưu Sấm lập tức kịp phản ứng, cái gọi là hộ quán, giống như chứng minh thư đời sau, đại biểu cho thân phận của một người.

Tuy nhiên thời loạn thế này, lưu dân nổi lên bốn phía, trời mới biết ngươi có đúng là người trong hộ quán đó không.

Lưu Sấm cũng không nói gì, chỉ cười ha hả, trong đầu chỉ nghĩ chăm chú ăn sạch thức ăn ở đây.

Người áo đen ăn đã no nê, duỗi lưng một cái, nói:

- Mỗ gia tên là Hoàng Triệu, người Dự Châu Nhữ Nam, đến huyện Cù thăm bạn bè, nghĩ thân hữu đang tìm ta rồi, đáng tiếc lại không có ai đi báo hộ, lại không biết huynh đệ có thể giúp ta không?

- Hả?

Hoàng Triệu tựa vào tường, bộ lười nhác bộ dáng.

- Đợi sau khi ngươi ra ngoài, xin hãy đi thông báo với bằng hữu của ta, để hắn tới cứu ta.

- Tại sao là ta?

Lưu Sấm ngẩng đầu, trầm giọng nói:

- Ta hiện tại giống như ngươi, thân vùi lấp trong lao ngục, trên người mang tội giết người, sao có thể đi ra ngoài được?

Hoàng Triệu cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?

- Nhìn ra cái gì?

- Ha hả, những người đó vội vã muốn giết ngươi, cũng là bởi vì không có biện pháp bố trí ngươi vào chỗ chết, đành phải thông qua phương thức này lấy tính mệnh của ngươi. Mà nay Hợi thúc ngươi trở về, xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản, tất nhiên sẽ cởi sạch tội danh cho ngươi. Còn có vị tiểu nương tử chẳng ra gì kia, dường như có quan hệ không kém với ngươi. Ngươi hiện tại không đi ra ngoài, đích thị là cô ta vẫn chưa rõ tình huống. Đợi cô ấy nhận được tin tức rồi, sao có thể ngồi yên nhìn ngươi bị oan uổng? Tuy rằng không rõ lai lịch của tiểu nương tử kia như nào, nhưng ta khẳng định, nàng có năng lực cứu ngươi.

“Thật ra, ta cũng không biết tiểu nương tử kia là ai!”

Lưu Sấm đặt miếng thịt nướng trong tay xuống, sau một lúc trầm mặc, đột nhiên nói:

- Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng phải giúp ta.

- Hả?

- Ta muốn biết, là ai muốn hại ta.

Hoàng Triệu nghe xong sửng sốt, sau một lúc lâu bật cười khanh khách:

- Ngươi cũng không biết là ai hại ngươi, ta lại làm thế nào biết?

Lưu Sấm nhìn Hoàng Triệu.

- Ta cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng ta có một cảm giác, ngươi nhất định đoán được, đúng hay không?

Hoàng Triệu này cũng không phải là người bình thường!

Vừa rồi y nói vài câu, nghe như là không vấn đề gì, nhưng nếu không phải nhân sĩ trí mưu, tuyệt đối không thể nghĩ có đầu đuôi như vậy.

Hoàng Triệu im lặng. Lưu Sấm cũng không thúc giục y, chỉ lo ăn.

Sau một lúc lâu, Hoàng Triệu hạ giọng nói:

- Mới vừa rồi thích khách kia từng nhắc tới một người, không biết ngươi có ấn tượng không?

- Ai?

- Khuyết thúc.

Lưu Sấm hơi sửng sốt, nghiêng đầu trong chốc lát, gật đầu đồng ý.

Trước khi bốn thích khách động thủ, hình như từng nhắc tới một người có tên là “Khuyết thúc”, chẳng phải chính là ông lão tới đưa rượu và đồ nhắm cho hắn đó sao.

Hoàng Triệu hạ giọng nói:

- Lão nhân kia khi đưa rượu và đồ nhắm tới, dù ăn mặc như nô bộc, nhưng vẫn lộ ra sơ hở. Lão ăn mặc như quản sự, đi một đôi giày, rõ ràng không phải là người bình thường. Mà dù lão ta cố ý che giấu, lại không thể che giấu được khí chất binh nghiệp trong người lao. Nói cách khác, lão ta là một người lĩnh binh. Nếu Khuyết thúc là lão nhân kia, mà dòng họ Khuyết đó, vậy thì chỉ có một khả năng. Tiểu tử, ngươi đã từng nghe nói đến một người tên là Khuyết Tuyên chưa? Ta nghĩ những người kia chắc có quan hệ với người này.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...