Vũ Văn Tiểu Tam cắt ngang nàng: " Được rồi , có cái gì phải giải thích , Nguyệt Vô Hạ kia là không có việc gì tìm đánh! Tiểu Nguyệt nhà chúng ta là một hài tử tốt như vậy , làm sao có thể chủ động tìm người khác phiền toái, tuyệt đối là tiện nhân kia gây sự!"
Tiểu Nguyệt vẫn bất khuất mở miệng: "Tiểu thư, thật sự Tiểu Nguyệt nghĩ muốn cùng người ra ngoài, nhưng không cẩn thận đụng vào trắc vương phi ở cửa nhà ăn , trắc vương phi rất tức giận, đối với Tiểu Nguyệt đánh tới, Tiểu Nguyệt chưa từng nghĩ nhiều, liền tránh đi cho nên tay trắc vương phi đánh tới trên cột, móng tay của nàng bị gãy. . . . . . Cho nên nàng mới bảo người giữ lấy Tiểu Nguyệt ."
Tiểu Nguyệt nói xong nhìn ngó sắc mặt tiểu thư nhà nàng , tiểu thư hẳn không tức giận đi?
"Hừ, không phải đụng phải nàng một chút sao? Liền muốn đánh người, móng tay bị đứt đó là tự làm tự chịu! Đó là ông trời báo ứng nàng ta ! Cư nhiên không nhận giáo huấn, vẫn còn giữ lấy Tiểu Nguyệt nhà chúng ta để đánh, hoàn toàn là đầu óc bị trục trặc rồi , cần để bổn vương phi sửa chữa cho nàng !" Mỗ nữ hùng hổ, Nguyệt Vô Hạ kia căn bản chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, đấu không lại nàng, liền đi tìm Tiểu Nguyệt phiền toái.
"Tiểu thư, nhưng là chuyện này quả thật là Tiểu Nguyệt có sai trước , nếu không Tiểu Nguyệt đi giải thích cho trắc vương phi ?" Tiểu Nguyệt có chút tự trách, tuy Nguyệt Vô Hạ đánh chính mình là không nên, nhưng là bị tiểu thư đánh thành như vậy. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam liếc nhìn nàng ngu ngốc kia , xem ra hôm nay nàng phải tất yếu cho nha đầu kia trải qua một khóa học : "Tiểu Nguyệt, tiểu thư nói cho ngươi, rất nhiều khi, thật sự là ngươi sai, chúng ta cũng cần phải nghĩ biện pháp để cho mọi người khắp thiên hạ tin tưởng, đều là lỗi của người khác ! Biết không? Phải biết rằng, chúng ta là tuyệt đối sẽ không sai , cho dù là sai lầm rồi, cũng có thể là đúng . . . . . ."
A? Tiểu Nguyệt ngu ngơ há to miệng, nhìn tiểu thư nàng , đây là luận điệu gì a?
Chỗ tối ám dạ nuốt nước miếng một phen , nhìn bóng lưng các nàng . . . . . . Hôm qua Vương gia nói vị tân vương phi. . . . . . Khụ. . . . . ."Hoạt bát dị thường" , hoài nghi không phải chính chủ, liền phái hắn đi theo, xem có thể tìm được manh mối gì hay không .Kết quả hôm nay cả ngày, manh mối không tìm được, trái lại nén cười đến mức suýt nữa điên mất vài lần!
Hiện tại lại nghe nàng nói lời này, khóe miệng giật giật, không nói gì bước nhanh bắt kịp, khó trách mặc kệ xảy ra chuyện gì, vị vương phi này cũng tổng có thể nói ba xạo đem sai nói đến trên đầu của người khác !
Nhìn bộ dáng thật sự ngu dại của nha đầu kia , Vũ Văn Tiểu Tam gõ lên cái trán của nàng: "Ngu dốt! Ngươi xem mấy ngày nay, ngươi thấy tiểu thư nhà ngươi bỏ qua sao?"
Tiểu Nguyệt nhớ lại một phen , có vẻ như thật đúng là không có ôi chao, ai, ôi. . . . . . Mấy ngày nay, tiểu thư nhà bọn họ lúc nào cũng đều là một đống lớn ngụy biện, làm Vương gia tức đến mức giậm chân! Liền ngay cả vừa mới đánh người , còn có thể để cho người khác nói bị đánh là vinh hạnh của các nàng!
Quay đầu, sùng bái nhìn tiểu thư nhà nàng : "Tiểu thư, người thật lợi hại!"
Vì thế mỗ nữ bắt đầu dẫn đường sai một hài tử thuần khiết : "Biết tiểu thư lợi hại, vậy ngươi liền học nhiều chút ! Tiểu thư nói cho ngươi, thế giới này cực kỳ đen tối , nơi nơi đều là người xấu, chỉ có chúng ta mới là người tốt! Cho nên phàm là tìm chúng ta phiền toái , chúng ta đều phải không lưu tình hung hăng đánh trả! Làm cho bọn họ khắc sâu nhận thức , bắt nạt chúng ta là đi tìm chết!"
Tiểu Nguyệt vừa nghe, tuy không biết thế giới này có phải đen tối thật sự như tiểu thư nói hay không , nhưng là nàng cùng tiểu thư quả thật đều là người tốt, cho nên nghe đến đoạn phía sau , cảm thấy rất có đạo lý, chấp nhận gật đầu!
Thấy nha đầu kia đắc đạo, mỗ nữ lại bắt đầu hướng dẫn từng bước: "Vậy ngươi vẫn cảm thấy là ngươi sai lầm sao? Ngươi làm sao hiểu được Nguyệt Vô Hạ kia không phải là cố ý để ngươi đụng vào, sau đó tìm ngươi phiền toái ? Nói không chừng nàng là khó chịu với tiểu thư nhà ngươi , nhưng là đấu không lại ta, cho nên mượn ngươi trút giận!"
Tiểu Nguyệt vừa nghe, cảm thấy được rất có đạo lý , chẳng thế thì vì sao thời điểm trắc phi đánh nàng , vẫn nói"Đừng tưởng rằng có vương phi nhà ngươi là chỗ dựa, bản cung liền không dám làm gì ngươi!" . . . . . .
Ài. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng thở dài một hơi, đều do nhà nàng tướng quân phụ thân đối mẫu thân quá thâm tình , cho nên không có tái giá, dẫn đến phủ tướng quân to như vậy trừ bỏ nàng liền không có một nữ chủ tử, mới khiến cho Tiểu Nguyệt nha đầu kia đơn thuần như vậy !
Nàng hiện tại không dẫn đường nàng, về sau như thế nào chết tại vương phủ cũng không biết!
"Cho nên, chúng ta là quá đơn thuần, quá thiện lương , mới luôn luôn bị người khác tìm phiền toái!" Vũ Văn Tiểu Tam cảm thán nói một câu.
Ám dạ chịu đựng kích thích muốn ngã quỵ , giựt giựt khóe miệng, khóe mắt lại càng không ngừng co rút, vị vương phi này. . . . . . Nàng lại vẫn đơn thuần, thiện lương? Vậy trên thế giới này còn có người xấu sao?
Không nghĩ tới cái kia kêu Tiểu Nguyệt lại vẫn điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư người nói rất có đạo lý rồi !"
"Bổn vương phi sở dĩ biến thành như vậy, đều là do đám bại hoại kia bức thành như vậy !" Vũ Văn Tiểu Tam lập tức mượn cơ hội nói ra nguyên nhân vì sao tính tình đại biến sau khi tỉnh dậy cho Tiểu Nguyệt , cả ngày bị nha hoàn của chính mình dụng ánh mắt hoài nghi xem xét , thật là một chuyện vô cùng nhàm chán !
Tiểu Nguyệt nghiêng não đại suy nghĩ một chút, tiểu thư nhà bọn họ trước khi xuất giá là bao nhiêu ôn nhu , từ khi Vương gia hẹn tiểu thư ra ngoài nói những lời khó nghe này , bức tiểu thư tự sát , sau đó tiểu thư trở nên hung hãn như vậy!
Tiểu Nguyệt nước mắt lưng tròng quay sang, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư, hóa ra người là vì những thứ này mới biến thành như vậy, Tiểu Nguyệt lại vẫn hiểu lầm người, là Tiểu Nguyệt không đúng!"
Đạt tới mục đích, Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng cười gian một tiếng. . . . . .
Ám dạ lại nhíu nhíu mày, suy tư về "Bởi vì này chút" bên trong "Những thứ này" là chỉ cái gì, nhưng là nói như vậy, vị vương phi này phải là chính chủ rồi !
Mỗ nữ đối với nha đầu đơn thuần kia cười cười: "Tiểu thư không trách ngươi, cho nên ngươi về sau cũng cần phải mạnh mẽ như bổn vương phi , người khác mới không dám bắt nạt ngươi, biết không?"
"Uh`m!" Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu, "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt về sau nhất định sẽ bảo hộ người !"
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng làm một cái tư thế chiến thắng, "Nha!" Dạy dỗ nha hoàn trở thành phúc hắc , bước đầu tiên, thành công!
. . . . . .
Hi vương phủ. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương nghiêng tựa vào giường êm , từ từ nhắm hai mắt, nhớ tới bộ dáng ra vẻ khó xử của nữ nhân kia, môi mỏng khêu gợi quét xuống nhẹ cười. Vươn tay, không tự giác sờ sờ môi mình , tựa hồ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của người nọ. . . . . .
Chợt , đôi mắt tà mị mở, tự giường êm ngồi dậy, trong mắt hiện lên biểu tình phức tạp cùng bối rối , xem ra hắn là thật sự động tâm rồi !
Đúng lúc này, Đình Vân gõ cửa: "Vương gia."
"Vào đi." Thanh âm ôn nhã , tà mị lại không mất tinh thuần.
Nhìn nhìn Vương gia nhà hắn , hắn cảm thấy được Vương gia nhất định sẽ cực kỳ cảm thấy hứng thú với chuyện này : "Vương gia, nghe nói tam vương phi đánh trắc phi ."
Đình Vân nói xong, cảm thấy cũng cực kì không nói gì, vị tam vương phi kia , hôm nay giữa trưa hắn liền cảm thấy được hung hãn dị thường, buổi chiều nay lại nghe nói đánh người, hiện tại cả kinh thành đều đã ồn ào huyên náo .
Nam tử tà mị cau lông mày lại, dung nhan như cánh hoa đào nhiễm lên một chút không hờn giận: "Sau cùng làm sao vậy?"
"Tam vương phủ trắc phi mặt mũi bị bầm dập, vô cùng thê thảm." Nhớ tới khuôn mặt của Nguyệt Vô Hạ , Đình Vân là một đại nam nhân, đều có chút không đành lòng nhắc tới.
"Đi đem Phù Dung lộ lần trước thần y đưa cho bổn vương mang cho tam vương phi đi." Hiên Viên Vô Thương nhẹ cười mở miệng.
Đình Vân không dám tin há to mồm: "Vương gia, người có phải nói sai rồi hay không ? Mặt mũi bầm dập là trắc vương phi a!"
"Bổn vương biết, cho nên tay của Tam nhi nhất định rất đau." Tuyệt sắc dung nhan nhiễm lên một chút đau lòng .
Đình Vân như bị sét đánh, ngu ngơ mấy giây , rồi sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa lấy thuốc chuẩn bị đưa qua cho tam vương phi . . . . . . Thế giới này điên rồi! Vương gia nhà bọn họ cũng điên rồi!