Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 167: Chương 41.3: Dù chết cũng không chia lìa!


Chương trước Chương tiếp

Dạ Tử Y đi tới bên cạnh Dạ Tử Mộng, đẩy nàng ta sang một bên, nước mắt lưng tròng nhìn Hiên Viên Vô Thương, hi vọng khuôn mặt thê thảm của mình có thể chiếm được chút đồng tình của biểu huynh.

Dạ Tử Mộng bị đẩy ra, tức giận không dứt: "Hoàng muội, mặt của muội thành như vậy rồi, muội trước tiên nên hồi cung của mình đi, coi chừng hù dọa đến biểu huynh!"

Lời này vừa rơi xuống, Dạ Tử Y quay đầu không dám tin nhìn nàng ta, đây vẫn là hoàng tỷ luôn quan tâm nàng sao? Làm sao sẽ nói ra lời như thế với nàng?

Đáng tiếc mặt của mình bị thương, nói chuyện cũng không nói được, chỉ có thể oán hận nhìn nàng ta.

"Hoàng muội, muội nhìn hoàng tỷ như vậy làm cái gì? Muội vẫn nên nhanh chóng hồi cung đi. Mặt muội không nên ra gió, cũng không nên gặp người, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt một thời gian đi." Dạ Tử Mộng quay đầu nhìn khuôn mặt cực kỳ ghê tởm của nàng ta, rất không khách khí mở miệng.

Vốn nàng cũng khinh thường làm bạn với Dạ Tử Y ngu ngốc này, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn nhưng mà hoàng huynh của Dạ Tử Y là hoàng đế, vì để sống được trong hoàng cung này, để cho mình và mẫu phi có được cuộc sống tốt cho nên nàng mới dùng mọi cách lấy lòng nàng ta. Nhưng hiện tại. . . . . .

Nếu mình có thể gả cho nam tử như vậy, liền có thể thoát khỏi hoàng cung, rốt cuộc không cần phụ thuộc, nhìn sắc mặt người khác, cho nên nàng mới dám không nể mặt nói ra lời này với Dạ Tử Y.

Liên Vụ nhìn sát khí trên người vương gia của mình càng ngày càng nặng, lại nhìn sang hai người không biết sống chết này, vì bọn họ mà toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng vì tiểu công tử nhà mình mà lo lắng!

Nhớ tới chuyện tiểu công tử, chính hắn cũng hận không được ném hai nữ nhân này ra, đừng nói chi là tâm tình vương gia bây giờ.

"Hai vị công chúa, vương gia tìm hoàng thượng có chuyện, các ngươi hay là ra ngoài trước đi!" Liên Vụ rốt cuộc không thể nhịn được nữa hạ lệnh đuổi khách, vương gia khinh thường nói với các nàng, vậy thì do hắn nói thôi.

Dạ Tử Mộng quay đầu, lông mày nhướng lên, cắn răng mở miệng: "Càn rỡ! Ngươi chẳng qua chỉ là một thị vệ nho nhỏ, biểu huynh cũng không mở miệng, ngươi chen miệng làm gì? Bản công chúa là người mà ngươi kêu thì tới, đuổi thì đi sao? Bản công chúa khuyên ngươi vẫn nên nhận rõ thân phận của mình đi!"

Liên Vụ nhìn nữ nhân không biết chết sống này một chút, nếu không phải vương gia ở đây, hắn đã muốn đánh nàng ta một chưởng rồi!

Dạ Tử Y nhìn Dạ Tử Mộng, đáy mắt thoáng qua một tia sáng hả hê. Thủ hạ của biểu huynh chính là tứ đại ám vệ, không người nào là nhân vật đơn giản, hơn nữa bọn họ đều rất được biểu huynh trọng dụng, Dạ Tử Mộng Đắc tội bọn họ, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ!

Nhưng vào lúc này, một âm thanh rõ ràng đang đè nén tức giận vang lên: "Cút ra ngoài!"

Hai người vừa nghe, ngẩn ra. . . . . .

Trong nháy mắt, sắc mặt Dạ Tử Mộng tràn đầy tự mãn, nhìn Liên Vụ: "Nghe không? Biểu huynh nói ngươi cút ra ngoài đó!"

Liên Vụ ngửa mặt lên trời liếc mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Bổn vương lặp lại lần nữa, cút ra ngoài!" Trong cặp mắt tà mị đào hoa đã nồng đậm ánh sáng lạnh, nhìn lên hai nữ nhân không biết sống chết đang đứng trước mặt này.

Dạ Tử Mộng sững sờ ngắn ngủi một chút, có chút không dám tin nhìn hắn: "Biểu huynh, huynh nói chúng ta cút ra ngoài sao?"

"Ngươi nghĩ sao?" Không trả lời mà hỏi lại, trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Liên Vụ nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của vương gia nhà mình, cũng có thể lý giải ra là vì sao? Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nếu bình thường, vương gia càng tức giận thì càng cười xinh đẹp, nhưng hôm nay tiểu công tử mất tích, vương gia cũng không có tâm tình để cười.

"Biểu huynh, chúng ta là biểu muội của huynh mà!" Chẳng lẽ chỉ vì người thị vệ kia nói mấy câu, nên nói nàng cút ra ngoài sao?

"Liên Vụ!" Nhàn nhạt mở miệng, rồi sau đó nhắm mắt lại không hề để ý tới họ nữa.

"Cẩu nô tài này! Buông bản công chúa ra, biểu huynh. . . . . ." Dạ Tử Mộng bị bắt đi ra ngoài nên cao giọng thét lên

Dạ Tử Y muốn gọi cũng không gọi được, chỉ đành phải "Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Bị Liên Vụ cùng nhau kéo ra ngoài. Đến cửa, giơ tay ném đi, hai công chúa cứ như vậy bị ném ra ngoài!

Rơi chổng vó, che lại cái mông của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Liên Vụ. Đợi các nàng làm chủ vương phủ, người thứ nhất phải diệt trừ chính là cẩu nô tài kia! Lại dám ném hai kim chi ngọc diệp như các nàng ra ngoài!

Nhìn bọn cung nữ, thái giám mình mang tới, bộ dáng muốn cười mà không dám cười, càng thêm tức giận đến suýt cắn nát răng ngà!

"Biểu huynh!" Dạ Tử Mộng ở cửa, quát to vào bên trong, hi vọng một giây kế tiếp có thể nhìn thấy biểu huynh trừng phạt thủ hạ không biết phân biệt đó. Nhưng chờ một lúc lâu, cửa kia vẫn đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có!

Giận dậm chân, Dạ Tử Y cười lạnh một tiếng, mang theo nô bộc và tỳ nữ của mình hồi cung. Hừ, biểu huynh nhìn Dạ Tử Y nàng không vừa mắt, thì càng không thể nào coi trọng Dạ Tử Mộng - tiện tỳ đó! Cũng chỉ là một nữ nhi do tài tử sanh, làm sao có thể so sánh với nàng! Mẫu phi nàng là dòng chính nữ của Mộc Vương Phủ, thái hậu tôn quý nhất Dạ Mị đế quốc, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn nàng ta làm sao có thể so sánh!

Dạ Tử Mộng trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhìn bóng lưng Dạ Tử Y, trong lòng biết mình đã đắc tội nàng ta, lần nữa lấy lòng chắc chắn sẽ không có tác dụng gì rồi, giận dữ cắn môi dưới.

Đứng tại chỗ vò khăn, không biết làm thế nào cho phải. Chợt ánh mắt sáng lên, nhìn về phương hướng Trường Sinh Điện một chút, trưởng công chúa là mẫu thân của biểu huynh, nếu có thể làm cho trưởng công chúa thích. . . . . .

Nhưng trưởng công chúa ủng hộ lập đại hoàng huynh làm vua, nếu mình lại tùy tiện qua đó lấy lòng, chắc chắn sẽ đắc tội nhị hoàng huynh!

Cắn răng, có chút chần chừ! Không lâu lắm, ánh mắt liền trở nên kiên định, liều mạng thôi!

Nghĩ xong, mang theo nô bộc và tỳ nữ hấp tấp đi về hướng Trường Sinh Điện. . . . . .

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đang ngủ, chợt nghe một âm thanh trẻ con khóc vang dội, đột nhiên thức tỉnh! Giật mình ngồi bật dậy ở trên giường, mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn thân, nhìn xung quanh một chút, lau mồ hôi trên trán, thì ra là mộng!

"Thương Thương!" Có chút kỳ quái, mỗi lần khi nàng tỉnh dậy, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt kia xinh đẹp kia, sao hôm nay lại không thấy hắn, chạy đi nơi nào rồi?

Không lâu lắm, Tiểu Nguyệt vững vàng đi vào: "Tiểu thư, vương gia mang theo tiểu công tử ra cửa, ngài có chuyện gì không?"

Tiểu Nguyệt cố gắng để cho sắc mặt mình có vẻ tự nhiên một chút, vương gia nói chuyện này tạm thời không thể để cho tiểu thư biết, nàng cũng cảm thấy tiểu thư biết cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể lo lắng thêm thôi, cho nên cũng không nói.

Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu lông mày, tình huống giật mình này có chút quen thuộc. Lần trước lúc đánh giặc, cũng tỉnh lại nhưng không nhìn thấy Thương Thương, Hiên Viên Ngạo nói hắn trở về Hiên Viên đế quốc rồi.

Nghĩ tới lắc lắc đầu, thật là thần kinh mà, không có việc gì nghĩ đến chuyện kia làm gì?

Xốc chăn đứng dậy, nhìn Tiểu Nguyệt một chút: "Có nói lúc nào thì trở lại không?"

"Không có! Nhưng chắc không lâu sau sẽ trở lại , tiểu thư ngài không cần lo lắng, vương gia lớn như vậy rồi, còn có thể đi lạc hay sao?" Tiểu Nguyệt cố gắng để cho giọng của mình nhẹ nhõm một chút.

Vũ Văn Tiểu Tam lại nghe ra có chút mùi vị không bình thường, hoài nghi nhìn nàng một cái: "Tiểu Nguyệt, vương gia rốt cuộc đã làm gì?" Còn có thể đi lạc hay sao? Chẳng lẽ Thương Thương trèo tường đi?

"Ặc, là lão phu nhân muốn gặp tiểu công tử, vương gia liền mang tiểu công tử vào cung rồi!" Tiểu Nguyệt bịa chuyện, nàng biết mẫu thân vương gia cũng chính là trưởng công chúa Dạ Mị đế quốc - Dạ Tử Mị. Hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bây giờ vẫn còn sống, đang bị giam lỏng trong hoàng cung, nhưng cũng không biết tình trạng cụ thể giữa Hiên Viên Vô Thương và Dạ Tử Mị, cho nên mới bịa một cái lí do như vậy.

Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu mày, lão nữ nhân Dạ Tử Mị đó muốn gặp con trai của mình làm cái gì? Nữ nhân kia hại Thương Thương nhà bọn họ thành như vậy, thật rất khó để cho nàng tin tưởng Dạ Tử Mị nổi lên lòng thương với nội tôn chưa từng gặp mặt, nhưng suy nghĩ một chút Thương Thương phải biết chừng mực mới đúng, cho nên chỉ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

"Thần nhi đâu?" Tuy nói tính con lớn nhất quá không giống mình, nhưng cũng là con trai của mình đúng không?

"Tiểu thế tử đang bú sữa bà vú, người muốn Tiểu Nguyệt ôm tiểu thế tử qua đây sao?" Trong lòng Tiểu Nguyệt mơ hồ có chút lo lắng, hôm nay cả một ngày tiểu thế tử đều khóc lóc sở mướt, phải biết từ lúc hắn ra đời lâu tới nay, lúc sinh ra đã khóc nhưng không giống như hôm nay, khóc đến thê thảm như thế.

Nàng nghe nói sinh đôi thì liền tâm, cho nên càng lo lắng tiểu công tử có thể xảy ra chuyện gì không!

Đều do Đình Vân và Liên Hoa - hai tên vô dụng này, cũng tự trách chính mình, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on có lẽ ngày hôm qua mình không cự tuyệt Liên Hoa, thì sẽ không xảy ra chuyện này!

. . . . . .

Sau khi Dạ Tử Lân hạ triều, liền trở về Ngự Thư Phòng. Thấy thái giám đang làm nhiệm vụ canh cửa, nhìn thấy mình giống như nhìn thấy cứu tinh, trong lòng hơi kinh ngạc.

Sãi mấy bước đi tới, tiểu thái giám này mở miệng: "Bệ hạ, người trở lại rồi, nhiếp chính vương điện hạ đã đợi ngài rất lâu!"

"Hả? Biểu huynh tới?" Tâm tình Dạ Tử Lân rõ ràng là cực tốt, biểu huynh tới cũng không phái người đi lên triều thông báo hắn, chắc hẳn cũng không có chuyện gì quan trọng, vì vậy cười bước vào đại điện.

Nhưng chưa từng nghĩ sau khi đi vào, nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày nhìn hắn, như đang xem xét lại cái gì đó.

Trong lòng cả kinh, có chút buồn bực mở miệng: "Biểu huynh, trên mặt trẫm có gì sao?"

"Đóng cửa lại!" Nhàn nhạt mở miệng, giọng nói tối tăm.

Dạ Tử Lân nghe vậy, liền nhìn tổng quản thái giám một chút, phất phất tay.

Tổng quản thái giám vừa nhìn bàn tay ra hiệu của hắn, ngay lập tức tiến lên đóng cửa lại. Những cung nhân khác trong điện cũng tự giác lui ra ngoài, chỉ một lát sau, gian phòng này chỉ còn lại bốn người Hiên Viên Vô Thương, Dạ Tử Lân, Liên Vụ và tổng quản thái giám.

"Lân, có điều kiện gì ngươi cứ nói đi." Đôi mắt tà mị như hoa đào không nháy một cái, nhìn chằm chằm mặt của Dạ Tử Lân, không buông tha bất kỳ biểu hiện nào trên mặt của hắn.

Dạ Tử Lân sững sờ ngắn ngủi một chút, có chút không rõ cho nên: "Biểu huynh, đây là ý gì?"

"Cuồng nhi không thấy, nếu như là ngươi làm, có điều kiện gì nói thẳng là được." Hắn cũng không tin tưởng là hắn ta làm, nhưng nếu như không phải là hắn ta, biết hắn tới đây, làm sao sẽ lề mề lâu như vậy mới tới chứ? Giải thích duy nhất là đã có chỗ để dựa vào.

"Cái gì? Không thấy Cuồng nhi?" Dạ Tử Lân rất kinh ngạc mở miệng, nét mặt kia một chút cũng không giống giả bộ.

Lời này của Hiên Viên Vô Thương vừa rơi xuống, hắn liền cảm thấy một hồi uy áp cường đại đánh tới, không khí quanh thân cũng giống như đọng lại. Hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Võ công của hắn ở Dạ Mị có rất ít địch thủ, lại suýt nữa không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi!

Liên Vụ cũng cắn răng, đè nén máu sôi trào trong cơ thể, võ công của vương gia hình như lại tiến bộ. . . . . .

Tổng quản thái giám trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, xụi lơ trên mặt đất. . . . . .

Một cái tay hung hăng siết chặt cổ của Dạ Tử Lân: "Bổn vương nói cho ngươi biết! Giang sơn và quyền thế đối với bổn vương mà nói đều không là cái gì, đem Cuồng nhi giao ra đây, quân quyền có thể cho ngươi! Con dấu của nhiếp chính vương cũng có thể trả lại ngươi! Nể tình biểu huynh đệ, bổn vương có thể tha ngươi một mạng! Nếu không, liền lấy Dạ Mị đế quốc chôn cùng ngươi đi!"

Cho tới bây giờ, hắn không muốn cầm quyền lợi không buông tay, hắn chỉ là đang tìm thời cơ tốt nhất, hoàn toàn thối lui khỏi cuộc chiến hoàng quyền. Trong lòng của hắn, Tam nhi và hai đứa bé đã là tất cả của hắn, nhưng tại sao hắn muốn bảo vệ chốn thiên đường duy nhất của hắn, lại vẫn có người tới phá hư chứ!

Hắn cũng từng để cho Dạ Tử Lân phái người tiến quân vào, hiệp trợ Đình Vân, mục đích khác chính là vì muốn giúp Dạ Tử Lân lung lạc lòng quân. Nhưng bây giờ, hắn ta đã không thể chờ đợi sao?

Dạ Tử Lân bị bóp đến hít thở không thông, sắc mặt đã đỏ bừng, nhìn sắc mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Vô Thương nhưng giờ lại âm trầm, cố gắng mở miệng: "Biểu huynh, thật không phải là ta! Nếu là ta, bây giờ nói ra mục đích. . . . . . là được, cần gì phải kéo dài, gây thêm nhiều phiền toái cho mình?"

Lời này vừa nói ra, đôi mắt tà mị như hoa đào của Hiên Viên Vô Thương híp lại, giống như là đang suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói. Không sai, nếu Cuồng nhi ở trên tay hắn, mà hắn muốn quân quyền trong tay mình, như vậy hắn trực tiếp mở miệng nói là được, không cần thiết kéo dài chờ mình cứu Cuồng nhi ra!

Thu tay lại, nét tàn nhẫn trên khuôn mặt vẫn không thu lại, lạnh lùng nhìn hắn: "Như vậy, ngươi lấy gan từ đâu để bổn vương ở chỗ này ngồi chờ ngươi?"

Lời nói cực kỳ khó nghe, làm tổn hại nghiêm trọng đến tôn nghiêm hoàng đế, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nhưng Dạ Tử Lân biết hắn là bởi vì không thấy nhi tử, lo lắng rất nhiều nên không cố kị mặt mũi của mình mà nói ra lời này, cho nên tuy là nghẹn đến sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không chân chính để câu này vào trong lòng.

"Trẫm cũng không biết biểu huynh đến!" Những lời này không giả, hắn thật không biết.

Đôi mắt tà mị như hoa đào quét một vòng người ói máu tươi đang nằm dưới đất, môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, trong giọng nói mang theo hơi lạnh thấu xương: "Là ngươi để tiểu thái giám này truyền lời, nói hoàng thượng muốn bổn vương chờ hắn hạ triều phải không?"

Tổng quản thái giám cố gắng chống thân thể quỳ xuống: "Nhiếp chính vương điện hạ, tiếu nhân biết sai! Chuyện này là do nô tài tự mình chủ trương làm, không liên quan đến hoàng thượng!"

Dạ Tử Lân cau mày nhìn hắn, Tổng quản thái giám này tự phụ vì đã đổi qua một đời hoàng đế nhưng vẫn không bị thay đổi. Tuy trong ngày thường, hành động có chút thất nghi, nhưng rốt cuộc vẫn không làm chuyện gì quá đáng, cho nên hắn luôn mắt nhắm mắt mở, ai có thể nghĩ hắn lại có lá gan lớn như vậy!

"Giả truyền thánh chỉ phải bị tội gì?" Lạnh lùng nhìn mấy người đang run rẩy này.

Giả truyền thánh chỉ, đó là tội lớn phải tru di diệt tộc! Tuy thái giám này không có con cháu, nhưng thân quyến lại nhiều. Nghe xong lời này, càng thêm toát mồ hôi lạnh, cắn răng, ánh lạnh chợt lóe. . . . . .

Một cây đao liền đâm về phía Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

Tay áo bào màu trắng vung lên, một chưởng phong bén nhọn nâng thân thể thái giám lên, hung hăng nện vào trên cây cột, phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó té xuống đất hít vào một hơi. . . . . .

Liên Vụ đi qua nhìn một chút, vươn tay tìm tòi, một chút hơi thở cũng không có! Đầu mối duy nhất hiện tại cũng đứt!

"Vương gia, làm thế nào?" Liên Vụ nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, hỏi ý của hắn.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...