Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 31: Kém khá xa


Chương trước Chương tiếp

Phó Chỉ Đình ý thức được giọng điệu của mình hơi nặng, bình thường đối với người xa lạ anh tuyệt đối không dùng loại thái độ này, qua đó thấy được trong tiềm thức anh rất để ý em gái, không muốn cho em gái của mình chịu uất ức, mới có thể nói trắng ra như vậy. Nhưng nhìn thấy Băng Diễm chậm rãi cúi đầu, nhìn đôi mắt sáng lọi của anh dần dần ảm đạm, đáy lòng Phó Chỉ Đình lại có ít nhiều không đành lòng, vì thế giọng điệu dịu đi, kiên nhẫn giải thích: “Xứng hay không mỗi người đều có cái nhìn khác nhau. Nhưng nếu cậu tính trở lại thế giới ban đầu thì tôi với tư cách là anh trai của Tiểu Lan, rất không hy vọng cậu mang Tiểu Lan đi, em ấy thuộc về thế giới này. Em ấy không nên gánh vác cái gọi là trách nhiệm trọng đại cứu vớt thế giới của các người. Nếu như vậy em ấy nhất định rất vất vả, chúng tôi cũng không muốn chia lìa em ấy.”

Đạo lý này, Băng Diễm cũng hiểu được, tạm thời không nói chuyện đến việc anh có xứng với thê chủ hoàn mỹ như vậy không, chỉ biết rằng nhiệm vụ của anh là mang cô về Đại Chu, làm cho cô đối mặt với ngàn vạn nguy hiểm khi cứu vớt người không có quan hệ với cô, dựa vào cái gì? Cô có cuộc sống tốt như vậy cái thế giới này, không sầu không lo, có việc làm, có người nhà, vì sao phải rời khỏi? Lặp lại lời cô đã nói: cô không phải thần không phải chúa cứu thế, cô ở thế giới này là một người phụ nữ rất bình thường, cô căn bản không có trách nhiệm và nghĩa vụ đi giúp anh.

Anh là một kẻ hèn mọn, không ra gì thì sao có thể cho cô hạnh phúc sau này?

Phó Chỉ Đình khẩn khiết yêu cầu, đi một bước đến gần “ Tôi thấy lời nói và cử chỉ của anh hẳn là được Tiểu Lan dạy qua, đã không khác người thế giới quá lớn, điều này chứng minh anh rất thông minh, dễ dàng thích ứng hoàn cảnh. Như vậy anh cũng biết, đại đa số người nơi này dùng ánh mắt nhìn anh và Tiểu Lan thật ra không xứng, nói là người yêu một thời gian còn có thể, nếu là kết hôn thì miễn bàn.”

Trong đầu Băng Diễm quanh quẩn lời dặn dò lần trước của thê chủ, một khi anh trai nói thế này anh nên trả lời thế nào, anh hẳn phải trả lời là anh cũng đủ tự tin muốn nếm thử, muốn dắt tôiy cô cùng đối mặt khó khăn, cố gắng chăm sóc cô làm cho cô vui vẻ hạng phúc. Nhưng giờ khắc này anh không khỏi nghi ngờ, anh thật sự có loại năng lực này sao, mang đến hạnh phúc cho cô sao? Nếu tương lai anh mang cô khỏi thế giới này, trở về Đại Chu, nơi đó lạc hậu lại rối loạn nguy hiểm. Mà cô lại phải gánh vác chức trách chấm dứt loạn thế cho nên cô nhất định sẽ rất vất vả thậm chí phải bôn ba, mạo hiểm tính mạng, gặp nguy hiểm khắp nơi.

“Anh, em và Tiểu Lan thực sự không thích hợp kết hôn sao?” Một khi nhắc đến an nguy của cô, anh sẽ không tự chủ từ tâm thần bối rối tuy đã sớm chuẩn bị tốt lời kịch để rời bỏ, cưỡng chế sự tự ti và khẩn trương của anh mà cố gắng tìm ra sự hoang mang của mình.

Băng Diễm nhớ rõ quốc sư đại nhân đã dạy mình không thể chỉ nghe hay tin tưởng lời nói của một bên, phải hỏi nhiều nghĩ nhiều. Tuy rằng anh tin tưởng thê chủ của anh, nhưng anh cũng phải bắt lấy cơ hội để hỏi ý kiến người khác, không thể chắc chắn tự cho là đúng. Thê chủ của anh nói anh trai của cô có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, bác học uyên thâm, là người mà cô thân cận nhất tín nhiệm nhất, như vậy anh ấy đưa ra ý kiến phản đối thì nhất định có đạo lý của riêng anh.

Băng Diễm cảm thấy mình có thể từ chỗ anh tìm được đáp án thì càng thêm mong chờ chân thật, đúng trọng tâm.

Thái độ Băng Diễm dịu ngoan, nhu hòa, khiêm tốn, khác hẳn đại đa số đàn ông hiện đại sau khi bị từ chối thì không ngừng phẫn nộ táo bạo, điểm này tuy rằng thuận lợi cho việc tiếp tục nói chuyện thế nhưng con bé lại làm cho Phó Chỉ Đình cảm thấy Băng Diễm thiếu vài phần tâm huyết. Đàn ông như vậy chỉ thích hợp dưỡng ở nhà làm người cấp dưới thôi? Người như vậy sao có thể bảo hộ Tiểu Lan, thỏa mãn tâm trạng cô gái nhỏ ẩn sâu bên trong của Tiểu Lan sao?

Băng Diễm không thích hợp với Tiểu Lan, Phó Chỉ Định lại một lần nữa hạ quyết tâm, hướng dẫn từng bước, đào móc, ngoài mặt Băng Diễm nhìn giống như trấn định nhưng bên trong tràn đầy nghi hoặc, ý đồ muốn phóng đại cái cảm xúc bất an này : “Thế giới này của chúng tôi đã trãi qua ngàn năm nam quyền thống trị tương phản với chỗ của các người. Băng Diễm, nơi đó của các cậu kết hôn cũng có thể nói là môn đăng hộ đối chứ? Tuy rằng cậu là vương tử Đại Chu, nhưng đi vào chỗ của chúng tôi là thân vô vật dư thừa, không có giấy chứng nhận không có việc làm cũng không giống người thường. Chỉ sợ Tiểu Lan nhà chúng tôi không nói cho cậu, tôi lấy một ít tình huống cụ thể. Dùng tiêu chuẩn của thế giới của chúng tôi mà nói, nhà chúng tôi xem như cự phú, có được công ty đa quốc gia, ở toàn cầu có hơn mười chỗ bất động sản. Dân chúng bình thường một năm kiếm hơn mười vạn đã là thường thường bậc trung, mà xí nghiệp nhà chúng tôi mỗi ngày có thể sinh lợi nhuận là mấy chục vạn. Đối với chúng tôi mà nói nhiều triệu thiếu một triệu không là vấn đề.”

Băng Diễm ngây thơ hỏi :”Thực xin lỗi,anh, em đối tiền tài nơi này còn không hiểu biết nhiều. Lan Lan chỉ nói trong nhà rất nhiều tiền, không cần lo lắng vấn đề ăn mặc.”

Phó Chỉ Đình nhíu mày lại, thay đổi cách nói: “So sánh như vậy là để cậu có thể hiểu, xưa có nói về việc phú khả địch quốc, là hình dung thương nhân gia sản cự phú tương xứng hoàng thất. Tình huống nhà chúng tôi là như vậy, hơn nữa chúng tôi ở thế giới này, kinh thương rất có địa vị, có tiền có thể mua được hết thảy. Tiểu Lan là con gái duy nhất trong nhà , ở trong lòng cha mẹ cô là tiểu công chúa được sủng ái yêu thương, con bé có quyền thừa kế một nửa tài sản thậm chí là toàn bộ tài sản, tương đương là vương tử ở chỗ các người. Mà cậu không phải vương tử thế giới này. Cậu có thử nghĩ tới cuộc sống tương lai sau khi Tiểu Lan gả cho cậu. Chẳng lẽ thầm nghĩ con bé cho cậu làm chủ phu đương gia, dưỡng cậu ở nhà sao?”

Băng Diễm cúi đầu, khó hiểu nói : “Ở thế giới kia của chúng tôi, đàn ông gia cảnh tốt đã kết hôn, đều chỉ ở nhà hầu hạ thê chủ. Nếu Lan Lan đồng ý, đương nhiên tôi nguyện ý ở lại trong nhà, lo liệu gia vụ, chăm sóc cuộc sống của cô.”

“Ở thế giới này của chúng tôi loại này là đàn ông ăn cơm mềm, có lẽ gia đình bình thường không sao cả, nhưng quan niệm nhà chúng tôi có vẻ truyền thống, tôi và cha mẹ không có khả năng công nhận Tiểu Lan gả cho nam nhân như vậy sống qua cả đời.” Phó Chỉ Đình nhìn chằm chằm Băng Diễm, không tự chủ được tăng thêm giọng điệu, “Bề ngoài Tiểu Lan thoạt nhìn rất kiên cường quyết đoán, tác phong làm việc cũng không mềm mại giống con gái bình thường, nhưng trong nội tâm con bé lại mong được người khác che chở, hy vọng có người đàn ông mạnh mẽ hơn che gió che mưa tạo ra một bầu trời cho con bé. Xin tha thứ cho tôi nói thẳng, nói thế tục một chút, tôi hy vọng chồng của Tiểu Lan là người có thân phận, có địa vị sự nghiệp, có nhà, có xe, có phòng, lớn tuổi hơn con bé là đàn ông thành thục hiểu phải che chở cô. Hai người phải có cùng ngôn ngữ, có cùng sự nghiệp để phấn đấu, cùng nhau trưởng thành cùng nhau đối mặt với mưa gió, cùng nhau thu hoạch hạnh phúc. Mà cậu, kém khá xa chồng của Tiểu Lan trong cảm nhận của tôi.”

Băng Diễm cố gắng ngẩng đầu, cố lấy dũng khí đón nhận ánh mắt Phó Chỉ Đình, ý muốn biểu đạt ý tứ của mình : “Anh, tuy rằng em còn chưa hiểu biết nhiều về thế giới này, đối với ý nguyện của anh em có thể đi học tập. Lan Lan nói không cần để ý ánh mắt của người khác, cô ấy thích em, em cũng thích cô ấy, hai người bọn em cùng một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc, em đã học được cách dùng thiết bị làm việc nhà ở nơi này, em biết chữ, em có trí nhớ tốt, em còn có thể học nhiều kỹ năng. Tỷ như nấu nướng, Lan Lan nói cho em tham gia trường học nấu nướng để học tập, lấy được giấy chứng nhận tư cách thì sau này em có thể ra ngoài tìm được công việc để kiếm tiền. Như vậy sẽ không ăn cơm mềm, sẽ không liên lụy đến cô ấy bị người khác chê cười…”

“Cậu vẫn không hiểu ý tứ của tôi”. Phó Chỉ Đình thở dài, tiếp tục giải thích, “Cậu có biết cần bao lâu mới có thể lấy giấy chứngnhận công việc, lại cần bao lâu mới có thể tìm được công việc thích hợp ? Một đầu bếp đệ nhất có mười năm kinh nghiệm một tháng kiếm tiền chỉ sợ không bằng tiền lương nửa tháng của Tiểu Lan. Cậu có biết trong thành thị bây giờ mua nhà mua xe cần bao nhiêu tiền không ? Đại đa số mọi người đều cố gắng làm việc cả đời để tiết kiệm cũng không đủ tiền trả. Cậu có biết Tiểu Lan tốt nghiệp bằng thạc sĩ, đọc sách mười tám năm đã phải thông qua các khảo hạch khiêm khắc mới có thể lấy được bằng cấp cao như vậy, là nhân tài vạn dặm có một.

Cậu chỉ mới mười tám tuổi, cậu không biết tri thức thế giới này của chúng tôi, tương lai cậu và Tiểu Lan nói thể nói chuyện phiếm về cái gì? Lại nói một chút về việc thân thế khác nhau nói qua nói lại sao? Bây giờ nói luôn một ngày cho xong đi. Sau này cậu có thể giúp con bé làm cái gì? Cậu biết dùng máy tính không? Cậu biết ngoại ngữ không ? Cậu có thể lý giải tâm trạng của con bé hỏi chuyện con bé không ? Cậu có thể chấp nhận vòng luẩn quẩn cuộc sống của con bé, giao tiếp với các bằng hữu của con bé không? Cậu có thể phân ưu giải sầu cho con bé không? Chỉ sợ con bé phải tiêu hao càng nhiều tinh lực cùng thời gian ở trên người cậu, an bài tất cả cho cậu, phải cực kiên nhẫn chỉ dạy cậu, nơi này của chúng tôi một đứa nhỏ đều biết tất cả các loại tri thức thông thường. Chung quy sẽ có một ngày con bé cảm thấy phiền. Huống chi, nếu cuối cùng cậu phải về Đại Chu, con bé lại không muốn rời thế giới này đi, hai người cùng một chỗ là lãng phí thời gian”.

Tiền lương, bằng cấp, phòng ở,…Mấy vấn đề này thê chủ của anh cũng đã nói sơ qua, cho tới bây giờ Phó Chỉ Đình còn nói thật, Băng Diễm mới dần dần lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó. Ở thần tiên thánh thổ, nếu muốn đón dâu, đàn ông nhất định phải có bằng cấp, có phòng ở, có địa vị mới có thể sao? Chuyện cũng quá khó khăn, anh làm sao có thể? Anh, đừng nói đến việc không hiểu thế giới này thì tạm thời không thể ra ngoài làm việc, cho dù là tương lai có thể đi kiếm tiền, cũng xa không bằng thê chủ của anh. Nói vậy, anh bị người ta nói nhàn thoại cũng không sao cả nhưng cô nhất định sẽ bị anh liên lụy đúng không ? Anh thực sự không thể mang đến vui vẻ hạnh phúc cho cô. Phó Chỉ Đình nhẫn tâm, cố ý xem nhẹ biểu tình mất mát thương tâm của Băng Diễm, nói : “Đương nhiên cậu dịu dàng nhu thuận, biết làm việc nhà, đó cũng là ưu điểm. Nhưng Tiểu Lan tùy tiện tiêu tiền có thể mướn một người hầu đến chuyên nghiệp hơn cậu nhiều. Nhà chúng tôi không thiếu người hầu. Đàn ông của con bé cũng không có khả năng chỉ làm người hầu sai sử”.

Hóa ra anh ngay cả làm người hầu của cô cũng không thể. Anh tự cho là mình học rất nhanh, có thể đảm nhiệm công việc này là cỡ nào nhỏ bé không đáng kể, mà dạy anh những thứ này đã làm cho thê chủ của anh lãng phí nhiều thời gian và tinh lực như vậy.

“Con bé xin phép không đi làm việc, là vì ở nhà dạy cậu, đúng không? Con bé có sự nghiệp của mình, không có khả năng tiếp tục không làm việc như vậy. Chính cau65 cẩn thận suy nghĩxem… Cho nên tôi tỏ thái độ, tôi cho rằng hai người cùng một chỗ không thích hợp. Trừ phi tương lai Tiểu Lan đồng ý cùng về Đại Chu với cậu.”

Băng Diễm không thể ngồi im, không yên đứng lên, thân thể run nhè nhẹ, nhìn dung nhan lạnh thấu xương của anh có phần tương tự thê chủ, nghe chất vấn liên tiếp, sự tin tưởng vốn không bền chắc của anh cuối cùng cũng không đứng vững, bắt đầu từng chút sụp đổ.

Từ trước đến giờ thê chủ của anh chưa từng đồng ý về Đại Chu với anh, cô vì thế tình nguyện không cần anh.

Anh kém xa như vậy, đời này cho dù liều mạng cố gắng cũng vô pháp với tới, huống chi thời gian của anh cũng chỉ có ba năm ngắn ngủi.

Anh căn bản là không xứng với cô.

Ở đâu trên thế giới cũng không xứng. Ở Đại Chu, anh là đàn ông xấu xí không chịu nổi, cho dù là cung kính quỳ gối hoàn mỹ bên cạnh thê chủ cũng sẽ bị trở thành một loại tiết độc. Ở thần tiên thánh thổ, anh lại hai bàn tay trắng cái gì cũng không hiểu, cho dù là dung mạo của anh có thể chấp nhận được thế nhưng vẫn sẽ mang đến phiền toái cho thê chủ của anh, phức tạp nữa.

Anh là sự trói buộc, là dư thừa.

Anh thình lình sinh ra phía trước ý nghĩ hướng đến hạnh phúc, nhưng lại một chút cũng không ý thức được sự thật tàn khốc này.

Anh chỉ cảm thấy bỗng nhiên như ở trong hầm băng, như liệt hỏa đốt người, cuối cùng không thể khống chế mở ra tràn ngập, trốn không cũng trốn không ra, không giống tư vị đau đơn thuần khi thân thể bị hình phạt tra tấn, giống như toàn bộ linh hồn đều bị sự sợ hãi thật lớn nuốt hết.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...