Hàm Thê Tiền Đa Đa
Chương 9
Cũng may là thời tiết đang trong mùa đông , tuy rằng ở Nghi Dương không lạnh như ở kinh thành nhưng nhiệt độ xuống thấp cũng giúp cho việc xử lí thi thể nhanh chóng hơn, tránh cho ôn dịch tiếp tục lan tràn
Mấy ngày nay, Lí Thừa Tuyên luôn hậm hực vì cái tiểu nữ nhân kia không thèm chú ý đến tướng công của mình nữa
Tất cả cũng là tại cái tên tiểu khất – Si Bảo Bảo kia
Si Bảo Bảo năm nay mười bảy tuổi, năm năm tuổi thất lạc với người nhà, được một đại phu thu dưỡng nay cũng lạc mất
Si Bảo Bảo đi khắp nơi tìm sư phụ, không ngờ bị người ta lừa gạt hết bạc, vì sinh tồn nàng phải đi lam ăn xin
Hơn nữa là cái nữ nhân nhiệt tình kia, không để ý hắn phản đối nhất quyết nhận Si Bảo Bảo làm muội muội, sau bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ sửa soạn cho nàng, lộ ra một cô nương cực kì xinh đẹp
Si Bảo Bảo đúng là người như tên, tuy dáng người gầy yếu nhưng sức ăn lại cực kì lớn
Bình thường không đói thì ăn có 5 chén cơm, còn lúc đói thì tới mười bát cơm cũng không đủ cho nàng ăn
“Nàng căn bản chính là một con heo mà”
Trên đường trở về, Lí Thừa Tuyên mỗi lần nhớ tới nữ nhân ngày nào cũng tranh lão bà của hắn kia, liền hận nghiến răng nghiến lợi
Si Bảo Bảo trừ bỏ ăn ngon một chút, bình thường cũng coi như một tiểu cô nương xinh đẹp, dùng bộ dáng nhu thuận lại xinh xắn của nàng kia, dễ dàng làm Tiền Đa Đa nổi lên tình yêu, có ăn ngon, chơi vui, đều dùng 2 tay dâng lên .
Được rồi, hắn không giận nàng ăn hết đồ ăn của hắn, nhưng hắn giận là “người kia” từ khi có Si Bảo Bảo cũng quên biến hắn
Khó khăn đến khi chẩn tai chấm dứt, hắn vội vàng cầm lấy lão bà hồi kinh, muốn hoàn toàn thoát khỏi Si Bảo Bảo.
Ngồi trong xe ngựa, Tiền Đa Đa thấy vẻ mặt hắn hổn hển, nhịn không được cười ra tiếng.“Kỳ thật Bảo Bảo thực đáng yêu, ngươi không cần quên lâu, nàng lần này chẩn tai trung, nhưng là giúp chúng ta chiếu cố rất lớn.”
“Tóm lại ta chán ghét nàng!”
Làm sao hắn không giận cho được, mỗi đêm Si Bảo Bảo lại cướp nương tử hắn, hại hắn dục hoả không có chỗ phát tiết, mỗi khi đến đêm khuya chỉ có hai tay làm bạn với mình. Nhưng càng đáng giận hơn là, “người kia” biết hắn chịu đựng không được mà vẫn cố tình đi với Si Bảo Bảo
Thấy hắn nộ khí đằng đằng, Tiền Đa Đa liền ôm lấy cổ hắn, “Đừng tức giận , kỳ thật người ta mỗi ngày cùng Bảo Bảo ở cùng, còn không phải là vì ngươi. Tô Thái y nói vết thương trên đùi ngươi vẫn chưa lành, trăm ngàn không thể vận động kịch liệt, ngươi cũng không phải không biết chính mình có đôi khi bá đạo……”
Nói xong, mặt cười đỏ lên, ngón trỏ nhẹ di vào ngực hắn.“Vì không muốn ảnh hưởng đến ngươi dưỡng thương, người ta bất đắc dĩ ,mới ra hạ sách này”
“Hừ” Sắc mặt Lí Thừa Tuyên vẫn như trước, lấy tay ôm nàng vào lòng, “Được, nếu ngươi muốn bổn vương tha tội thì khi về tới kinh thành tình nguyện chờ sự trừng phạt của bổn vương đi” Tốt nhất là phạt nàng tới một tháng cũng không xuống giường được
“Tốt, chỉ cần vương gia không tức giận nữa, ta sẽ mặc cho vương gia trừng phạt”
Hắn nghe vậy cười xấu xa, “Là ngươi nói đó “
Tiền Đa Đa cũng cười : “Vương gia cam đoan với ta là không tức giận nha”
Lí Thừa Tuyên nhíu mày lại, hắn cảm giác có điều gì không thích hợp, vì sao hắn nhìn thấy nụ cười của Tiền Đa Đa còn gian xảo hơn hắn gấp mấy lần nhỉ ?
“Vương gia im lặng coi như đã đồng ý, chỉ cần ta ngoan ngoãn cho vương gia trừng phạt, ngươi liền cam đoan sau này ta làm chuyện gì cũng không tức giận nha”
Nhớ tới Si Bảo Bảo mà mình lén đem về kinh thành, trong lòng Tiền Đa Đa không khỏi cười trộm
Sau khi trở về, nàng muốn đem Bảo Bảo giới thiệu cho Kiều Kiều nhận thức.
Đi vào cổ đại, nhận thức hai cái hảo tỷ muội, lần này xuyên qua, xem như chuyến đi này không tệ.
Một đoàn người ngựa ở trải qua suốt hai tháng sau, rốt cục cũng trở về kinh thành.
Không ở trong phủ ngày, Liêu quản gia đềù xử lí thích đáng những việc trong phủ. Sau khi biết được Nghi Dương có động đất, hắn một lòng mong Vương gia Vương phi bình an trở về. Sau khi nghe tin chủ tử trở về, từ mấy ngày trước hắn đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị phòng cho Vương gia Vương phi thật sạch sẽ.
Rốt cục Vương gia Vương phi hồi phủ, hắn nhìn thấy chủ tử bình an trở về, không khỏi kích động ên.
Hơn nữa, sau khi biết được Vương gia suýt chết khi bị vùi thây trong đất đá, hắn nhịn không được nhíu mày, trong miệng nhớ kỹ phải cúng bái Phật tổ
Vợ chồng cũng dị thường hưng phấn, nhìn thấy Vương gia và Tiền Đa Đa, đứng ở trong phòng kêu réo không ngừng
Tiền Đa Đa nhìn thấy trong phủ này ngày thường cùng nàng giao hảo bọn nha đầu, bắt đầu phân phát những lễ vật mua trên đường
Bọn nha đầu vốn e ngại Vương gia uy nghiêm không dám lỗ mãng, nhưng Vương phi thiện lương lại không câu nệ tiểu tiết, cũng không đối đãi với các nàng như hạ nhân, khăn tay mỗi người đều có 1 cái
Lí Thừa Tuyên nhìn nương tử mình bị bao quanh, không biết có nên thêm quy tắc cho vương phủ không nữa
Liêu quản gia lại trầm mặc không lên tiếng cười cười. Từ sau khi Tiền Đa Đa vào vương phủ, cùng Vương gia dính như keo như sơn saukhông khí trong phủ liền khác hẳn trước kia
Nhìn chủ tử rốt cục cũng tìm được cô nương mà mình yêu thích, hắn cũng vui mừng vô cùng
“Liêu quản gia, xem ta tặng cho ngài cái gì”
Liêu quản gia còn đang trầm tư suy nghĩ, ống tay áo phút chốc bị ngươi ta kéo lấy, một cái hòm hình chữ nhật đưa đến trước mặt hắn
Chỉ thấy Tiền Đa Đa cười hì hì mở nắp hộp ra,“Thừa Tuyên nói mỗi lần thời tiết trở nên giá lạnh, chân ngươi đều bị đau, đây là nhân sâm ngàn năm để bồi bổ thân thể,xin tặng cho Liêu quản gia.”
Liêu quản gia khẽ nhếch miệng, không biết nên phản ứng như thế nào, “Này…… Lần trước Vương phi mua cho lão nô cái giường bằng da hổ, thật sự là rất tốt, lần này làm sao mà dám nhận lễ vật của ngài nữa ?”
Lí Thừa Tuyên cười nhẹ : “Liên quản gia, coi như là tâm ý của vương phi ngươi hãy nhận đi”
Khó trách người trong vương phủ lại quý mến vương phi như vậy, thì ra nương tử hắn tâm địa thiện lương , biết cách thu phục lòng người, chẳng những đáy lòng bọn họ thật sự coi nàng là chủ tử, ngay cả Liêu quản gia, nay cũng hơi hơi động dung.
Nếu Vương gia cũng mở miệng khuyên bảo, Liêu quản gia tất nhiên là không dám chối từ.
Hắn ở vương phủ nhiều năm, ngày thường nhìn quen các món lễ vật quý báu, liếc về phía nhân sâm ngàn năm, hắn mới biết đâu là quý báu thât sự
Lại nhìn nụ cười không hề có tâm cơ của Vương phi, cùng những người từng cười với mình, Liêu quản gia bỗng có cảm giác cảm động không nói nên lời
Hồi vương gia, có Phúc công công từ trong cung cầu kiến” Ngoài cửa truyền đến tiếng gia phó bẩm báo
“Cho mời”
Một dáng người nhỏ gầy cỡ 50 tuổi đi vào, quỳ gối xuống, “Nô tài khấu kiến lục vương gia”
“Phúc công công không cần đa lễ như vậy, ban thưởng ngồi”
“Tạ lục vương gia ưu ái” Phúc công công đứng dây, hai mắt cố tình liếc nhìn Tiền Đa Đa. “Lão nô hôm nay đến đây là để phụng theo ý chỉ của hoàng thượng. . Hoàng Thượng nghe nói Lục vương gia ở Nghi Dương gặp nạn, thật là lo lắng, hôm nay biết ngài hồi phủ, đặc biệt phái lão nô đến thăm Lục vương gia . Nếu vương gia còn thấy không thoải mái có thể triệu thái y”
Lí Thừa Tuyên tư thái tao nhã kêu hạ nhân dâng trà nóng, vững vàng cười.“Hoàng Thượng thật là có tâm, ngươi trở về bẩm báo, bổn vương đã khoẻ, xin Hoàng Thượng đừng lo lắng.”
“Lão nô sẽ báo cáo với Hoàng Thượng. Mặt khác, lần này lão nô đến là truyền khẩu dụ thay Hoàng Thượng, mời Vương gia ngày mai tiến cung gặp giá, có việc thương lượng.”
Lí Thừa Tuyên nhíu mày căng thẳng : “Nha, hoàng thượng đến tột cùng có chuyện gì quan trọng muốn thương lượng với bổn vương ?”
“Điều này …” Phúc công công liếc nhìn về phía Tiền Đa Đa rồi không nói nữa
.“Lão nô không dám vọng trắc thánh ý, đợi ngày mai Vương gia thấy Hoàng Thượng, thì sẽ sáng tỏ.”
Tiền Đa Đa cũng không ngốc. Phúc công công vừa bước vào phòng đã liếc nhìn nàng nhiều lần, xem ra việc này có liên quan đến nàng
Vào đêm sau, Lí Thừa Tuyên rốt cục cũng như nguyện được ôm ấp mỹ nhân, dục vọng nhẫn nại nhiều ngày cuối cùng cũng có thể phát tiết, một lần lại thêm một lần nhấm nhá ngọt ngào của hắn, cho đến khi người nào đó bị ép buộc đến nỗi thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, hắn mới buông tha nàng.
Triền miên sau, hai người ôm nhau, lẫn nhau trong lúc đó giống nhau có tự không xong nùng tình mật ý. Lí Thừa Tuyên đều thích nhìn nàng lần nào cũng ôm chặt lấy hắn, hỏi những vấn đề kì quái làm người ta dở khóc dở cười
“Ngươi yêu ta không ?”
“Nếu ngươi thật sự nói yêu ta thì ngươi yêu đến bao nhiêu ?”
“Một ngày kia ngươi không thương ta làm sao bây giờ?”
“Ta cảnh cáo ngươi nha, nếu một ngày kia ngươi không yêu ta nữa thì ngươi phải nói trước với ta, nếu ta là người cuối cùng biết được, ta sẽ thừa dịp ngươi ngủ mà giết chết ngươi, xong rồi ta sẽ tự sát”
Đối với mấy câu nói kỳ quái của nàng, Lí Thừa Tuyên chỉ biết dở khóc dở cười. Nếu là nữ tử khác, hắn sẽ cảm thấy khinh thường, nhưng với người trong lòng, lại làm hắn yêu thích đến 1 khắc cũng không muốn buông tay
“Đứa ngốc kia, mấy vấn đề này ngươi hỏi đến khi nào mới chiu an tâm ?”
Tiền Đa Đa đột nhiên lo lắng ôm cổ hắn, lấy bộ dáng đáng thương nói : “Ta cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra nhưng ta lại không suy nghĩ được gì”
“Mấy chuyện đó ta sẽ lo, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn là được, đừng gây chuyện thị phi nữa, làm cho ta lo lắng là đủ rồi”
Nàng cau mũi lại, tức giận nói : “Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là người chuyên gây thị phi vậy sao ?”
Hắn cười nghễ nàng,“Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang làm gì sao ?” Hắn trừng phạt nắm lấy mũi nàng,“Si Bảo Bảo bị ngươi mang về, ngươi nghĩ ta không biết sao ?”
Nàng kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn,“Ngươi…… Ngươi làm sao mà biết?”
“Ngươi nghĩ đường đường vương gia như ta là đứa ngốc sao ? ” Hắn vô lực lắc đầu, không biết nên cười hay nên giận. Nữ nhân này cư nhiên cho Si Bảo Bảo giả dạng thành binh lính đi theo, vấn đề là thân hình ốm yếu kia lại mặc bộ quần áo rộng thùng thình như vậy, chỉ cần chú ý cẩn thận là biết được
Tiền Đa Đa có chút lo lắng, “Ngươi sẽ không đưa Si Bảo Bảo về Nghi Dương chứ ?”
“Ta là nam nhân vô tình vậy sao ? Tuy nữ nhân kia ăn rất nhiều nhưng đường đường là lục vương phủ cũng nuôi không nổi một nữ nhân sao ? ” Hắn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, “Ngày mai tiến cung ta sẽ ngươi đi gặp hoàng thượng, từ sau khi ngươi thành thê tử của ta, hoàng thượng và thái hậu cũng chưa gặp qua mặt ngươi”
“Hôm nay Phúc công công đánh giá ngươi, có lẽ bây giờ đang bẩm báo với Hoàng thượng, ta đoán, hẳn là Hoàng Thượng tò mò ngươi nên mới phái công công đến tìm hiểu thật hư. Lúc trước ta lấy cớ kia cho ngươi vào phủ, làm ngươi xấu hổ, lần này vừa lúc báo cáo ngọn nguồn với hoàng huynh, xin hắn tứ hôn, bổn vương muốn đường đường chính chính đưa ngươi vào Vương phủ , trở thành Lục vương phi.”
Tiền Đa Đa nghe thấy, đáng lẽ phải thấy vui mừng nhưng không hiểu sao, nàng lại thấy bất an vô cùng ..
Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu vào cung diện thánh
Lần đầu tiên chiêm ngưỡng hoàng cug Dạ Hi quốc, Tiền Đa Đa không khỏi tò mò nhìn chung quanh
Những hình ảnh trong ti vi hiện lên trong óc, tường thành cao cao, ngói lưu ly chói mắt, tảng đá thành mặt đường, bốn phía đầy thủ vệ, làm người ta nhịn không được mà e ngại. Thân ở tại đây dạng hoàn cảnh, cổ đại có được hoàng quyền thiên tử đế vương, khó trách sẽ làm nhân không tự chủ được đối bọn họ sinh ra kính sợ tâm lý.
“Phi yến công chúa, liễu phương các không phải tại kia cái phương hướng ……”
Bên tai truyền đến một tiếng nói mềm mại, Lí Thừa Tuyên cùng Tiền Đa Đa nghe thấy tên Phi Yến công chúa, nhịn không được quay đầu nhìn về hướng đó .
Cách đó không xa, một cô gái cao cao xoã tóc dài xuống, tóc đen bay lên, phía sau có mấy cái nha hoàn xinh đẹp, trong miệng còn cung kính kêu Phi Yến công chúa
Cẩn thận nhìn lại, đúng là cô công chúa điêu ngoa mà bọn họ từng gặp mấy tháng trước. Nếu hôm nay không gặp lại nàng ở hoàng cung, Tiền Đa Đa đã xém quên nàng đi
Đồng thời, Cổ Phi Yến cũng chú ý tới bọn họ, mang theo vài phần lệ phí làm người ta sợ hãi, đi đến trước mặt bọn họ. Khi nàng nhìn thấy Tiền Đa Đa trong mắt tràn ngập địch ý.
“Lục vương gia, đã lâu không thấy, thật nhớ quá a”
Từ sau lần đó, nàng không thể quên được nam nhân tuấn dật này, hắn khí phách, hắn cường thế, hắn trêu tức thần thái, hắn chuyên quyền độc đoán làm cho nàng bị hấp dẫn, hận nữ nhân trong lòng được hắn ôm không phải là nàng mà là tiện nhân quần áo thô bỉ kia
Lông mày Lí Thừa Tuyên nhếch lên, đáy mắt phát ra vài tia âm trầm, không chút để ý đánh giá đối phương, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại không có chút ý muốn cười nào
“Cho dù mười năm không thấy, bổn vương cũng không thể nhớ đến ngươi”
Sắc mặt Cổ Phi Yến thay đổi từ hồng đến trắng, đáy lòng rõ ràng hận chết khiếp, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì thần thái không chịu thua.“Vương gia cần gì phải dùng cách này để làm nhục bản công chúa?” Sau đó liếc Tiền Đa Đa một cái, lộ ra nụ ười lạnh.“Chẳng lẽ Vương gia còn không biết, không lâu sau chúng ta sẽ không giống như bây giờ nữa sao ”
Tiền Đa Đa nhíu nhíu mày, cảm giác càng lúc càng bất an
Sau khi Cổ Phi Yến đi xa, Lí Thừa Tuyên mới tức giận nói : “Điêu ngoa công chúa được nuông chìu từ nhỏ như thế này đúng là làm cho người ta phiền chán mà”
“Nhưng câu nói vừa rồi của nàng thật sâu xa.” Tiền Đa Đa không khỏi thì thào tự nói.
Rất nhanh, hai người đã biết câu nói ái muội kia ám chỉ điều gì
“Hoàng thượng , ngài có lầm hay không ? Thần đệ đã có vương phi, làm sao lại nạp thêm vương phi được nữa ? Càng ly kỳ hơn nữa, người mà hoàng thượng muốn thần đệ nạp phi lại là cái Cổ Phi Yến điêu ngoa kia”
Khi Lí Thừa Tuyên mang theo Tiền Đa Đa vào cung gặp giá, Hoàng Thượng lại nói như vậy với hắn
Này còn chưa tính, càng làm cho hắn ngoài ý muốn là, trong một thời gian ngắn ngủi, huynh trưởng cũng như thiên tử, lại ném cho hắn một cái đám hỏi, đối tượng lại là Tây Thái quốc công chúa Cổ Phi Yến.
Tin tức này với hắn như sét đánh giữa trời quang . Thế nào cũng không ngờ, một chuyến đi Nghi Dương , lại đổi lấy một mệnh lệnh của đế vương .
Người đế vương trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng kia cười nhợt nhạt : “Tuyên đệ, ngươi thân là lục vương gia đương triều, từ nhỏ nhìn thấy nhiều cảnh cung đấu, đương nhiên phải biết hôn nhân của ngươi dĩ nhiên không tránh khỏi quan hệ ngoại giao”
Thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tử đang đứng sau lưng đệ đệ, từ khi nàng bước vào điện, mặc dù tư thái khiêm tốn, cấp bậc lễ nghĩa có thêm, nhưng một đôi mắt thủy chung không sợ không ngại, thậm chí lộ ra vài phần linh tính.
Thân là đế vương, bên người bồi dưỡng vài tên tâm phúc, từ lúc lục đệ theo Mai Long trấn trở về, hắn đã muốn biết việc giữa Tiền Đa Đa và đệ đệ
Nghe đến có liên quan đến lợi ích quốc gia, Lí Thừa Tuyên cười lạnh nhìn hoàng huynh của mình, “Hoàng thượng, nếu ngài coi trọng lợi ích của đất nước như thế, vậy tại sao không đem Tây Thái công chúa nhét vào hậu cung của ngài”
Hoàng thượng trầm giọng cười, ” Tây Thái công chúa đã chỉ rõ họ tên là phải lấy lục vương gia, trẫm làm sao dám đoạt lại ?”
“Hừ, nếu hoàng thượng thích nữ nhân điêu ngoa như vậy, cứ việc cướp đi, trong lòng thần đệ vốn đã có tình cảm chân thành, không thể để cho nữ tử khác tồn tại. Nếu hoàng thượng không muốn tạo thành bi kịch dân gian, vẫn kêu thần đệ cưới công chúa Tây Thái, thần đệ không làm được”
“Nha ? Tình cảm chân thành trong lòng Tuyên đệ chính là cô nương này sao ? ” Vẻ mặt hắn đùa cợt , ” Theo điều tra của trẫm, nàng chỉ là nữ nhi của một tên cầm đồ nhỏ nhoi tại Mai Long trấn thôi, thân phận thấp kém như thế làm sao có thể đánh đồng với Tây Thái công chúa ?”
“Huống hồ ngươi thân là đương triều lục vương gia, dưới một người mà trên vạn người, cho dù là có nhiều nữ nhân thì sao ? Trẫm tự thấy không có vấn đề gì “
Lí Thừa Tuyên bị hoàng huynh châm biếm đến lửa giận sôi lên, thế nhưng lúc này Tiền Đa Đa vẫn thuỷ chung không nói lời nào, âm thầm đánh giá vị thiên tử ngồi trên cao
Nàng nghe nói Lí Thừa Tuyên nói hoàng thượng chỉ hơn hắn một tuổi, thuở nhỏ tình cảm thâm hậu
Ngũ quan tinh xảo, hai người tuy là huynh đệ, nhưng Thừa Tuyên tuấn mỹ phi thường, lại quá mức âm nhu, nếu măc trang phục nữ, chắc chắn không ai biết
Còn Lí Thừa Trạch, tuy cũng có khuôn mặt tuấn mỹ khuynh thành, nhưng lại tản ra khí chất khiếp người, có chút cảm giác độc tài, không thể lường được
“Thần đệ đã sớm thề trước mặt ái thê, kiếp này vĩnh viễn không nạp thiếp, hay là hoàng thượng muốn thần rơi vào vạn kiếp bất phục ?”
“Thề ?” Hoàng thượng ngồi cười, “Tuyên đệ, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không biết chuyện tại Mai Long trấn sao ? Toàn bộ Mai Long trấn đều biết, nàng là do bát ca thú vào vương phủ, thân phận không rõ, như thế nào có thể coi là Lục vương phi của Dạ Hi quốc ?
Ngươi vui chơi bên ngoài trẫm không can thiệp, nhưng nếu là quốc sự, trẫm sẽ không đồng ý”
Một chút hắn lại nói:“Tây Thái quốc có nghề chăn nuôi phát đạt, sản vật phì nhiêu, binh hùng tướng mạnh, tuy là ta Dạ Hi quốc phụ quốc, hàng năm đúng hạn tiến cống, nhưng khi tất yếu vẫn nên biết sử dụng thời cơ .”
“Cho nên Hoàng Thượng không quản thần đệ có vui hay không, cố ý bức bách thần đệ thành hôn với Cổ Phi Yến?”
“Trẫm nghĩ đó chính là nghĩa vụ của ngươi”
“Nếu thần đệ không đồng ý ?”
“Nếu ta kiên trì ?”
“Nếu thần đệ kháng chỉ ?”
“Ngươi dám ?”
Vẻ mặt Lí Thừa Tuyên không chút nào sợ hãi, cười lạnh : “Hoàng thượng nghĩ thần đệ không dám ?”
Lí Thừa Trạch lạnh lùng cười, lấy tay xoa cằm , “Việc này thật rất ra thú vị , hay là câu kia hướng quan giận dữ vì hồng nhan, chính là tuyên đệ giờ phút này hình dung?”
“Thần đệ cho rằng……”
Không chờ Lí Thừa Tuyên nói xong, Tiền Đa Đa đã đứng trước mặt hắn, làm lễ với cao cao tại thượng trước mặt
“Hoàng Thượng, không hề có hướng quan giận dữ vì hồng nhan xảy ra. Lục vương gia sẽ cưới Phi Yến công chúa làm phi, tất cả đều dựa vào ý của Hoàng thượng mà làm, dân nữ sẽ không cùng Tây Thái công chúa tranh thủ tình cảm, nếu Hoàng Thượng cố ý hạ chỉ, dân nữ cam nguyện làm thiếp!”
“Tiền Đa Đa, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì!” Lí Thừa Tuyên kéo nàng đến trước mặt, tức giận hỏi,“Ngươi ngang nhiên đồng ý hôn sự này thay ta ?”
“Vương gia……” Tiền Đa Đa quay đầu nhìn hắn, bên môi nổi lên một tia cười tà khí.“Ngài có chức vụ quan trọng trong triều , mỗi tiếng nói cử động tất nhiên đều được dân chúng chú ý, nay Tây Thái vương cùng ta Dạ Hi quốc có đám hỏi, với hai bên có lẽ là nhiều lợi vô hại. Huống chi, hôn sự này là do Hoàng Thượng làm chủ, ngài nếu kháng chỉ không tuân……” Cõng thiên tử, hướng hắn trừng mắt nhìn,“Nhưng là muốn giết đầu .”
Lí Thừa Tuyên nhất thời không nói gì. Theo hiểu biết của hắn, đừng nói là cho nàng làm thiếp, cho dù cho nàng làm Vương phi, hắn cưới một đống tiểu thiếp về nhà, nàng cũng sẽ trở mặt.
Bây giờ nàng lại đồng ý, chắc là có gì bất thường ?
Trong lúc nhất thời, hắn chờ mong xem nàng có thể làm gì
“Nhưng thưa hoàng thượng …” Quay đầu lại, Tiền Đa Đa khôn khéo trả lời, “Nếu muốn dân nữ làm thiếp,dân nữ cũng có điều kiện …”