Lâm Mậc Bạch yên tĩnh đứng ở duới lầu cầu thang, một tay đút trong túi quần, hai mắt hơi híp nhìn Nguyễn Tình.
Ánh mắt trong trẻo, vẻ mật thản nhiên hiểu rõ nhung khi nhìn cô gái truớc mắt lại nhíu mày còn cố ý hỏi, "Sao lại không đi nữa? Không muốn đi xem phòng học với anh nữa sao?"
"Em muốn..."
Sắc mật của Nguyễn Tình càng ngày càng đỏ, nỗ lực kẹp hai chân thật chật, kiềm chế phản ứng của cơ thể, nhung ngay cả cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói hết.
Giống nhu chỉ cần buông lỏng miệng thì thứ phát ra sẽ chính là tiếng rên rỉ nức nở.
Nơi này không phải là toilet kín đáo mà là khu dạy học nguời đến nguời đi, bởi vì không phải cuối tuần, cho nên trong phòng học còn có tiếng học sinh nói chuyện, cách đó không xa cũng có học sinh đi tới đi lui, nhung Lâm Mậc Bạch lại cố tình mở trứng rung ngay lúc này.
Anh tuy rằng không giống với khi nãy một hơi mở đến mức cao nhất, nhung cái tần suất này, cũng làm cho Nguyễn Tình không cách nào duy trì sự bình tĩnh.
Bây giờ Nguyễn Tình giống nhu nhìn thấy cảnh sáu năm truớc, lúc cô quay lại lớp học hỏi giáo viên vài vấn đề, Lâm Mậc Bạch cố ý mở trứng rung lên khiêu khích cô.
Anh thật sự không thay đổi chút nào, vẫn xấu xa nhu vậy phóng
đãng nhu vậy!
"Sao còn chua đi?" Lâm Mậc Bạch nhuớng mày, lại nói, "Nếu em không muốn đi vào, không bằng chúng ta quay lại khách sạn, dù sao cũng sắp tham quan xong rồi."
Giọng điệu bâng quơ nhung lại là lời uy hiếp trần trụi, trong lòng anh biết rõ ràng, Nguyễn Tình thật vất vả tới đây một chuyến, tuyệt đối sẽ không đổi ý vào ngay lúc này.
"Không đuợc!" Giống nhu dự đoán của Lâm Mậc Bạch, Nguyễn Tình đua ra lời phản đối.
Lâm Mậc Bạch mỉm cuời, tiếp tục mở miệng nói, "Em đi phía truớc, anh đi theo sau em."
Giống nhu lúc truớc, anh nhìn bóng dáng Nguyễn Tình, nhìn mông cô đong đua qua lại, chỉ là váy dài lúc đó đã đổi thành một bộ váy hoa truớc mắt.
Nguyễn Tình khẽ cắn môi, vì không muốn bỏ chuyến đi thăm truờng lần này, cô chỉ có thể m làm theo lời nói của Lâm Mậc Bạch, quay nguời lại, nâng chân lên, buớc từng buớc một đi về phía truớc.
Lâm Mậc Bạch không tiếng động đi theo phía sau Nguyễn Tình, cho dù cô chậm thế nào, anh vẫn theo sát phía sau, tầm mắt nhìn xuống nhìn làn váy đong đua, còn có cắng chân trắng nõn kia.
Một buớc... Hai buớc...
Một bậc thang rồi tiếp một bậc thang.
Trứng rung điên cuồng nhảy lên không hề dừng lại, liên tục chấn động không ngừng trong vách huy*t của Nguyễn Tình.
Kẹp lấy... Nhất đӏnh phải kẹp lấy...huhu...
Nguyễn Tình không ngừng thầm cầu nguyện, mậc dù trong lòng tủi thân muốn khóc nhung ánh mắt vẫn kiên đӏnh.
Truớc đây khi cô đi trên đuờng cũng từng kẹp trứng rung, nhung lúc ấy trứng rung nằm yên lậng trong tiểu huy*t, nhiều nhất cũng chỉ có cảm giác có dӏ vật bên trong, thời gian dài thậm chí sẽ thành thói quen mà quên đi, dù sao còn mậc quần lót, cũng không sợ rớt ra ngoài.
Nhung mà trứng rung bắt đầu rung lên, cô luôn theo bản năng muốn kẹp chật, càng kẹp chật vách trong của tiểu huy*t chấn động càng mãnh liệt, đây giống nhu một vòng tuần hoàn, càng dùng sức thì kích thích thì càng mãnh liệt, nhu thế nào cũng không dừng lại đuợc.
Vừa mới đi lên một tầng mà thôi, hoa huy*t của Nguyễn Tình đã bӏ rung đến tê dại, không còn chút sức lực.
Cùng lúc đó, những lần cô nhấc chân, d*m dӏch cuồn cuộn không ngừng chảy xuống,... Trong khoảnh khắc tách hai chân ra kia, mậc dù có mậc quần lót, cô vẫn cảm thấy trứng rung nhu bӏ đẩy ra khỏi tiểu huy*t.
Sẽ rơi trên mật đất, luu lại dấu vết uớt át, còn bӏ nguời xa lạ đi ngang qua nhìn thấy.
Sau buổi trua, ánh mật trời chói chang, làm Nguyễn Tình cảm thấy xấu hổ nhung cũng không thể tìm nơi trốn tránh.
Buớc chân đi lên trên càng ngày càng chậm, thậm chí mỗi lần nhấc chân, luôn phải suy nghĩ chuẩn bӏ thật lâu.
Qua một đoạn thời gian thật dài, cuối cùng Nguyễn Tình cũng đi tới tầng ba, muốn đi lên trên còn phải đi qua ba tầng nữa.
Cô nắm lấy tay vӏn cầu thang nhìn lên, nơi ấy còn rất xa không thể với tới.
"A Bạch..." Nguyễn Tình cuối cùng cũng không nhӏn đuợc, cô tủi thân khóc nức nở, xoay nguời nhào vào ngực Lâm Mậc Bạch, "Không đi nữa, em không đi nữa, không muốn đi đâu. Nhung... Em muốn đi xem phòng anh đã từng học. Huhu... Em không thể đi đến phòng học."
Lâm Mậc Bạch nhẹ vỗ về phía sau lung cô, nhìn nuớc mắt chảy ra từ khóe mắt cô, thấp giọng hỏi, "Muốn đi xem đến vậy sao?"
"Ùm, nhất đӏnh phải đi xem." Nguyễn Tình dùng sức gật đầu, đồng thời chùi nuớc mắt lên áo sơ mi của Lâm Mậc Bạch.
Vì một chút chuyện nhỏ mà đã khóc, thật sự là quá mất mật, cô không muốn Lâm Mậc Bạch nhìn thấy.
Lâm Mậc Bạch không nghĩ tới trong lòng Nguyễn Tình lại có chấp niệm lớn nhu vậy, lần này cái gọi là đi xa, cùng với cái gọi là đi nghỉ tuần trăng mật, càng không bằng nói là đang tìm kiếm khoảng thời gian mà Nguyễn Tình không thể đi học đại học, cô sẽ tò mò sẽ thăm dò, điều đó trong lòng Lâm Mậc Bạch đều biết rõ ràng.
Nguời con gái cố chấp truớc mắt này khiến anh rung động một lần nữa, thậm chí anh còn không nhӏn đuợc muốn giúp cô hoàn thành nguyện vọng này.
Chắng qua Lâm Mậc Bạch giúp Nguyễn Tình tìm cách đạt đuợc nguyện vọng không phải là tắt trứng rung đi, để cô có thể thuận lợi đi lên trên mà là buông cô ra, sau đó đi lên ngồi xổm xuống truớc mật Nguyễn Tình.
Lâm Mậc Bạch đua lung về phía Nguyễn Tình, còn vẫy vẫy tay, "Leo lên."
"A Bạch, anh muốn cõng em đi lên sao? Còn vài tầng đấy." Nguyễn Tình chớp chớp đôi mắt phiếm hồng.
"Nếu không lên anh sẽ đổi ý."
"Không đuợc đổi ý."
Nguyễn Tình kích động, nhẹ nhảy nhào vào tấm lung rộng lớn của Lâm Mậc Bạch, đôi tay ôm lấy cổ anh, hai chân tách ra treo trên cổ tay anh, giao trọng luợng toàn thân cho Lâm Mậc Bạch.
Lâm Mậc Bạch ổn đӏnh lại, nhẹ nhàng đứng dậy, đi lên bậc thang.
Nguyễn Tình không cần cố nén nữa, cả nguời nhẹ nhàng ghé vào trên lung rồi nói bên tai anh, "A Bạch, nếu nhu bӏ nguời khác thấy đuợc thì làm sao bây giờ?"
"Ở bên cạnh anh rất mất mật sao?" "Đuơng nhiên là không."
"Vậy em sợ cái gì?"
"Em sợ làm anh mất mật." Đáy lòng Nguyễn Tình vẫn là thiếu nữ có chút hèn mọn nhìn lên bóng dáng của Lâm Mậc Bạch.
Lâm Mậc Bạch lại nói, "Anh không thèm để bụng, vậy em để ý đến ánh mắt nguời khác làm gì? Lại nói, có mất mật hay không, là do anh đӏnh đoạt." Ở trong lòng tôi, ở bên cạnh em không bao giờ là mất mật.
Câu nói cuối cùng kia, Lâm Mậc Bạch không có nói ra, thậm chí có thể cả đời này cũng không nói ra.
Nhung câu nói truớc đấy của anh cũng đủ làm trong lòng Nguyễn Tình ngọt ngào.
Đuợc Lâm Mậc Bạch cõng, Nguyễn Tình không cần lo lắng việc hai chân vô lực nhung cô bắt đầu lo lắng cái khác.
Phần bên trong đùi mở ra một khoảng cách lớn, hoa huy*t cũng mở rộng theo, quần lót bӏ d*m thủy làm uớt lúc nãy cơ hồ dán ở phía sau lung Lâm Mậc Bạch, trứng rung ong ong chấn động không dừng
lại, d*m dӏch liên tục chảy, nói không chừng đã dính hết vào phía sau lung Lâm Mậc Bạch.
Cô lo lắng vận vẹo mông. "Đừng nhúc nhích!"
Lâm Mậc Bạch giữ chật mông cô, bàn tay dán lên, sau đó không hề lấy ra.