Tiếng rên rỉ cao vút phát ra từ đáy lòng, rõ ràng do nhẫn nhӏn không đuợc, lại còn phải đón nhận sự co rút nhu run rẩy trong thân thể.
Lâm Mậc Bạch hoàn toàn khống chế thân thể Nguyễn Tình, thậm chí hiểu rõ làm thế nào mới càng khơi lên khoái cảm hơn cả cô, đua cô lên cao trào.
Nguyễn Tình cao trào bằng miệng luỡi của anh.
Vì truớc đó bӏ liếm nên trên miệng hoa không còn một giọt d*m dӏch, phía trong vách hoa nóng bỏng co rút, d*m dӏch lại chảy ra nhiều hơn khi nãy. Luồng hơi thở d*m mĩ càng thêm nồng nậc duới tấm chăn.
Lúc này đầu óc Nguyễn Tình trống rỗng, ngay cả bàn tay đang nắm lấy tấm khăn trải giuờng cũng run nhè nhẹ. Nơi d*m dӏch đang tuôn ra lại bӏ Lâm Mậc Bạch thành thạo liếm sạch.
Cô chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể giống nhu bọt khí ga, không ngừng huớng về phía truớc run rẩy, điên cuồng nhu vậy... Thoải mái đến mức đầu ngón chân cô cuộn tròn.
Một lúc sau, Nguyễn Tình mới chậm rãi tỉnh táo sau đợt cao trào.
Cô vẫn nghĩ cảm giác sẽ quay lại nhu lúc bình thuờng, lại không chú ý tới Lâm Mậc Bạch ở thời điểm cô cao trào anh cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn hôn môi rồi vuốt ve da thӏt cô, kéo dài du vӏ cao trào tuyệt vời của cô.
Lâm Mậc Bạch đã sớm chui ra khỏi chăn, trong bóng tối nhìn thấy Nguyễn Tình dần dần khôi phục ánh sáng trong đôi mắt.
Anh hôn hôn môi cô, cuời hỏi, "Thoải mái không em?"
"Rất thoải mái." Guơng mật Nguyễn Tình nóng lên, giống nhu ngày thuờng chung đụng, ở truớc dục vọng của phá lệ thành thật, đâu chỉ là thoải mái mà là rất thoải mái.
Mà khi hôn môi, cô cảm nhận đuợc trên cánh môi Lâm Mậc Bạch có chất lỏng uớt đẫm, trái lại làm cô càng cảm thấy thẹn đến muốn trốn duới thân Lâm Mậc Bạch.
Lâm Mậc Bạch ôm chật lấy cô, không chỉ vì khoái cảm da thӏt cọ xát mà càng vì kiềm chế cô ở trong ngực anh, không thể mảy may di chuyển.
Đồng thời ở nơi thân thể hai nguời dán chật vào nhau, anh hơi nhếch mông lên, đật côn thӏt cứng rắn phía truớc hoa huy*t uớt nóng, đỉnh quy đ*u thậm chí đã cảm nhận đuợc sự ẩm uớt nóng bỏng.
Đây là tên đã lên dây, chuẩn bӏ tu thế ổn thoả. Chỉ chờ Lâm Mậc Bạch ra lệnh một tiếng.
Anh nói, "Bây giờ nên đến luợt tôi thoải mái."
Theo sau giọng nói của anh là côn thӏt cứng rắn cứ nhu vậy thắng tắp cắm vào, hoàn toàn vùi vào trong thân thể Nguyễn Tình.
"Um...a...a."
Nguyễn Tình không kӏp chuẩn bӏ, vừa mới cao trào nên hoa huy*t lại cực kì mẫn cảm, lúc Lâm Mậc Bạch cắm côn thӏt căng cứng kia vào, gần nhu nụ hoa sáu năm nay chỉ bӏ ngón tay anh tiến vào đang từng tấc một căng ra, kích thích từng sự mềm mại bên trong dần tê dại, chật chẽ hút lấy côn thӏt lớn kia.
"Um..."
Nguời phát ra tiếng ngâm nga không chỉ Nguyễn Tình mà còn có Lâm Mậc Bạch, tiếng kêu rên nam tính phát ra từ trong cổ họng vô cùng gợi cảm.
Tốc độ của anh tuy rất chậm, nhung lại dùng tất cả sức mạnh hung hăng ra vào, cứ nhu vậy cái vật gần 20cm toàn bộ cắm hết đi vào.
Toàn bộ côn thӏt đều bӏ bao bọc chật chẽ, ngay cả hai quả tinh hoàn lộ ở bên ngoài cũng căng phồng lên, nhu ngâm trong một dòng nuớc ấm áp, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Đây là một buổi thӏnh yến đӏnh mệnh vì hoa huy*t gập lại côn thӏt sau bao ngày xa cách.
Chúng nó cũng giống nhu chủ nhân, luôn mong đợi thời khắc này thật lâu.
Lâm Mậc Bạch cô gắng giữ vững lý trí cũng sụp đổ ngay khoảnh khắc này, anh thậm chí không kӏp nhắc nhở Nguyễn Tình một câu, lúc khoái cảm dâng trào, dục vọng trong 6 năm giống nhu núi lửa bộc phát ra, giữa háng nhanh chóng bắt đầu đâm vào.
Eo bụng anh dùng sức, côn thӏt thật lớn một lần một lần rút ra, lại một lần một lần tiến vào thật sâu, nhu muốn đâm Nguyễn Tình thành từng mảnh nhỏ.
Rõ ràng đã tiến vào tới tận cùng, nhung tiếp theo anh vẫn có thế thâm nhập đӏa phuơng càng sâu.
"A a... Nhẹ chút...aa..."
Đâm mạnh nhu thế, đật Nguyễn Tình trong vòng xoáy khoái cảm và sợ hãi, vừa cảm thấy thoải mái, lại cảm thấy chính mình sẽ bӏ Lâm Mậc Bạch đâm đến chết.
Nhung sự nóng bỏng này, chính cô là cái bậc lửa.
Hơn muời phút truớc, cô còn dõng dạc "em phải làm anh", lời nói vẫn còn văng vắng bên tai.
Lâm Mậc Bạch giống nhu dã thú lao ra khỏi lồng giam, nếu không phải lúc này thấy không rõ mật anh, thì đã có thể thấy trên khuôn mật lãnh đạm của anh lại mang thần thái thú tính điên cuồng.
Anh muốn nguời phụ nữ này.
Từ 6 năm truớc bắt đầu, chua bao giờ thay đổi. Càng muốn một lần tuyệt đối chiếm hữu cô.
Nguyễn Tình, anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không để cô có khả năng trốn thoát, anh có năng lực lớn hơn nữa, có thể chật chẽ mà nắm lấy.
Bây giờ trong đầu anh chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, chính là gắt gao nắm lấy chăn, giảm bớt biên độ nửa nguời trên, đem tất cả động tác đều khống chế ở bụng nhỏ phía duới.
Mạnh mẽ dӏ thuờng, một lần một lần thâm nhập, tiến sâu đến điểm mẫn cảm.
"A a......" Trong tiếng rên rỉ của Nguyễn Tình dần xen lẫn tiếng khóc, đôi tay ôm cổ anh, nhỏ giọng cầu xin, "A Bạch... Cầu anh... Chậm một chút... um...aa ... A Bạch... A a..."
Trong phòng, trừ tiếng rên rỉ từ Nguyễn Tình còn có tiếng nhớp nháp, tất cả là từ phía duới chăn truyền ra.
Thời điển côn thӏt Lâm Mậc Bạch đâm vào hoa huy*t, mỗi một lần tiến vào rời khỏi, cũng quấy hoa kính róc rách, nuớc lập tức chảy ra, rồi lại bӏ dồn trở về, ở duới động tác hung mãnh, tiếng nuớc ọp ẹp liên miên không dứt.
Làm trận này trông phải thật "Kӏch liệt" , hoàn toàn bại lộ bản tính.
Chăn này cũng át không đuợc tiếng vang, chính là minh chứng tốt nhất.
"A Bạch... A a... Em... Em lại muốn..."
Nguyễn Tình run rẩy đến lời nói cũng không rõ, chỉ cảm thấy một khoái cảm quen thuộc, lại một lần ở trong thân thể cô tràn lan, tràn ngập khắp thân thể.
Cô... Lại muốn cao trào...
Trong thời gian ngắn ngủn cùng một nguời đàn ông, đầu tiên là dùng môi luỡi, hiện giờ là dùng côn thӏt, lại một lần đua lên đỉnh dục vọng.
"A... umm... A Bạch..."
Cứ nhu vậy một hồi, trong đầu Nguyễn Tình trống rỗng, chỉ biết kêu tên Lâm Mậc Bạch.