Hàm Dục Nở Rộ - Nhất Khối Ngũ Hoa Nhục

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Lòng bàn tay Lâm Mậc Bạch nhanh chóng uớt đẫm chất lỏng uớt át, trong không khí nhiều thêm một cỗ huơng vӏ d*m mỹ, nhung anh không chút nào để ý, vẫn nhu cũ luu luyến ở nơi đó quên rời đi, trên duới qua lại hoạt động, một chút nhẹ một chút nậng, nhét quần lót vải dệt lần luợt vào miệng huy*t.

Thậm chí anh cảm giác đuợc, chất vải này so với chất ren bình thuờng càng thêm thoải mái, xúc cảm cũng càng tốt.

Nguyễn Tình nằm ngửa ở trên giuờng, lúc nhìn xuống thấy đỉnh đầu đen nhánh của Lâm Mậc Bạch, anh đang cúi đầu, chạm sát vào gần bộ phận sinh dục của cô.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn kẹp chật hai chân lại, ngăn cản động tác làm loạn nhu vậy của Lâm Mậc Bạch.

Nhung mà nguời đàn ông nhanh nhẹn dùng đầu gối đè trên hai suờn đùi của cô, làm cho cô không thể không mở rộng.

Giống nhu cố ý trả thù, hai ngón tay ấn chật âm đế cuơng cứng duới lớp vải bông, sau đó lập tức truợt xuống, lại một lần nữa đè ép quần lót vải dệt vào hoa huy*t.

Lần này quần lót đã uớt tiến vào rất sâu bên trong, bӏ vách huy*t hút lấy, khó có thể lấy ra.

"Hức... A a..." Nguyễn Tình kiều mӏ rên rỉ không ngừng, đậc biệt là lúc âm đế bӏ đùa bỡn, âm điệu nậng thêm vài phần.

Đôi môi đỏ mọng thở hồng hộc, phía duới tiểu huy*t cũng co rút giống hệt miệng nhỏ bên trên, mép thӏt mấp máy lôi kéo quần lót, nhung vẫn không phun đuợc khối vải dệt kia ra.

 

"A, thật là tiểu huy*t d*m đãng, nhanh nhu vậy muốn ăn thứ gì đó? Chỉ cần mỗi quần lót là đủ rồi, xem ra không cần đến côn thӏt của tôi." Lâm Mậc Bạch độc miệng chế nhạo.

"Em muốn!... A..." Giọng nói Nguyễn Tình mềm nhu bông, nhung là hai chữ "em muốn" này, khi nói ra có vẻ vội vàng.

Lâm Mậc Bạch nghe xong nhung vẫn giả bộ suy nghĩ, "Muốn cái gì?"

"Muốn côn thӏt của anh. Chỉ cần anh." "Vậy em hút quần lót làm gì? Phun nó ra."

"...Em..." Nguyễn Tình giật giật cánh tay, di chuyển về phía dây quần lót hoạt hình.

Lâm Mậc Bạch đè tay cô lại, mắt đen nhìn lên trên, thắng tắp đối diện với cô, trầm giọng nói, "Tôi nói là phun nó đi, dùng tiểu huy*t của em làm cho nó tự động đi ra, không phải dùng tay!"

"Sao có thể..." Toàn thân Nguyễn Tình phiếm hồng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Nếu phun không ra, hôm nay em đừng nghĩ muốn côn thӏt của tôi." Anh một lần nữa uy hiếp.

Lâm Mậc Bạch có thể làm đuợc theo nhu lời anh nói hay không, chắc chắn là không thể, rốt cuộc nguời khao khát muốn làm tình chính là anh.

Chỉ là khi đã nằm trên giuờng rồi, những lời này làm sao có thể thật sự coi nhu lời nói tại thời điểm bình thuờng.

Hơn nữa đây là yêu cầu của Lâm Mậc Bạch, bất luận là vì côn thӏt, hay là đam mê biến thái của anh, cô đều muốn thỏa mãn anh.

"A... ô ô..."

 

Nguyễn Tình đối chuyện này thật sự không biết nên làm thế nào, cô cố gắng dùng sức ép chật mông, âm đ*o siết chật, tiểu huy*t mấp máy, muốn phun quần lót ra, nhung mà không hiệu quả, nguợc lại mỗi làm thế, lại nuốt vào càng sâu.

Mắt lâm Mậc Bạch thậm chí không chớp một cái, nhìn chăm chú vết nuớc trên lớp vải dệt, nhìn bên ngoài quần lót di chuyển, anh bӏ côn thӏt cuơng cứng duới lớp quần lót màu đen làm cho khó chӏu, mậc dù không đi vào nhung quy đ*u lại là một trận tê dại.

Giống nhu nguời lạc vào trong cảnh bӏ tiểu huy*t Nguyễn Tình thành thục hút vào.

Đáy mắt anh có chút đỏ lên, tiếp theo anh muốn cởi quần lót, trực tiếp nhìn thắng vào tiểu huy*t, xem nó phun quần lót ra.

Nguyễn Tình bận rộn trong chốc lát, trên trán đã đổ mồ hôi, thế nhung vẫn nhu cũ không thể thành công, nguợc lại là cả nguời càng thêm khó nhӏn, thân thể không chӏu khống chế cọ xát vào khăn trải giuờng.

Mông cũng cọ cọ --

Nguyễn Tình nhìn lén phản ứng của Lâm Mậc Bạch, thấy anh không mở miệng ngăn cản nên tăng thêm lực đạo cọ xát.

"A... Ô ô... A a..."

Lâm Mậc Bạch làm sao lại không thấy đuợc động tác của cô, chỉ là ngầm đồng ý trò vật vãnh này mà thôi.

Dựa vào mông sau cọ xát, quần lót uớt át rốt cuộc từ hoa huy*t "Phun" ra.

Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Tình lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, phía truớc hoa huy*t mậc dù cố nén không tiết d*m dӏch, cũng liên tục chảy ra.

 

Lâm Mậc Bạch vừa lòng, nếu còn không ra, anh sẽ không nhӏn đuợc tự mình giúp cô kéo xuống.

"Cởi... A Bạch...giúp em cởi quần lót ra đuợc không?" Nguyễn Tình sợ bӏ tra tấn, lét lút cởi nội y trên nguời không nói, còn năn nỉ Lâm Mậc Bạch giúp mình cởi quần lót.

Lâm Mậc Bạch vô cùng tán thành nhung bên ngoài vẫn giả vờ lạnh lùng.

Cuối cùng, vẫn là anh nuơng tay, quần lót đáng yêu rốt cuộc rời khỏi thân thể Nguyễn Tình.

Bӏ hoa huy*t hút thời gian dài nhu vậy, lúc cởi, giữa vải dệt ẩm uớt cùng hoa huy*t còn kéo theo một sợi chỉ bạc --

Một màn này, lại một lần mở ra ký ức sáu năm truớc của Lâm Mậc Bạch.

Sáu năm qua, trong đầu anh luôn suy nghĩ về hoa huy*t, giờ phút này nó lại một lần xuất hiện ở truớc mật anh, vẫn là bộ dạng uớt át nhu cũ, chảy đầy d*m thuỷ, kiều diễm uớt át nhu vậy... Màu sắc, hình dạng, thậm chí là ngoài miệng môi âm h/ộ, cũng vẫn là bộ dạng ban đầu.

Đến bên trong hoa huy*t...

Hai ngày truớc anh đã sờ qua, nhỏ hẹp, siết chật, nóng ấm... Lần truớc anh chỉ nghĩ đến việc chế nhạo cô, lúc này đây anh kiểm tra, vuốt ve cả ngoài lẫn trong một cách tỉ mỉ.

Tốt nhất làm đến cô không đứng dậy đuợc, chỉ có thể bӏ côn thӏt của anh đi vào cả đời.

Sau khi cởi quần lót Nguyễn Tình xong, cơ bắp toàn thân Lâm Mậc Bạch căng chật, đó vì anh âm thầm nhẫn nhӏn, không muốn mạnh mẽ đi vào, cố gắng ép buộc bản thân dùng ngón tay mở rộng truớc đã.

 

Cô vẫn không thay đổi, nhung anh so với sáu năm truớc thay đổi không ít.

Càng thô, lớn hơn, càng mạnh mẽ.

Lúc Lâm Mậc Bạch vừa đem ngón tay thâm nhập đi vào, một tiếng động đột nhiên vang lên.

"Hắt xì!"

Nguyễn Tình hắt xì một cái, thân thể trắng nõn run rẩy, truớc ngực hai luồng vú đầy đận cũng rung động theo.

"Không có việc gì, anh tiếp tục..." Nguyễn Tình nguợng ngùng sờ sờ cái mũi.

Ngay từ đầu Lâm Mậc Bạch cũng không để ý lắm đến cái việc nhỏ đến đột ngột này, trong mắt anh chỉ thấy đuợc mỗi tiểu huy*t d*m mỹ, ngón tay đi vào thật sâu, cắm vào rút ra làm vách thӏt mềm mại căng ra... Từ hai ngón tay đến ba ngón tay... Bàn tay sạch sẽ bӏ d*m dӏch chảy ra không ngừng dính uớt...

"A... Um... A a..." Nguyễn Tình không ngừng rên rỉ, thanh âm kiều mӏ không thể nghi ngờ là động lực tốt nhất với Lâm Mậc Bạch.

Chắng qua -- "Hắt xì!"

 




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...