Hải Thượng Phồn Hoa

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Anh cười ha ha, nhưng vẫn cần mẫn giúp cô chuẩn bị hồ sơ xin việc, lập một bảng biểu ghi rõ tên gọi, địa chỉ và thông tin quan trọng về mỗi công ty, sau đó giúp cô gửi hồ sơ.

Cô vô cùng cảm khái nói: “Tìm việc bây giờ chẳng khác gì mò kim đáy biển”.

Anh nói: “Không sao, chỉ cần kiên nhẫn, nhất định vớt được kim”.

Cuối cùng cô cũng nhận được thông báo đến phỏng vấn ở Bác Viễn, cô rất bất ngờ, bởi vì cô không nhớ mình đã từng gửi hồ sơ đến công ty đó, cũng có thể là Thiệu Chấn Vinh gửi giúp cô. Cô chẳng hy vọng nhiều, bởi đó là một công ty có tiếng trong ngành, công việc lại là thiết kế, không rõ vì sao lại cho cô cơ hội đi phỏng vấn, nhưng có lẽ vẫn là khi đi tràn trề hy vọng, đến khi trở về lại thất vọng tràn trề.

Đến phỏng vấn theo đúng thời gian được hẹn, công ty là một tòa cao ốc nằm tại mảnh đất vàng, từ bên ngoài nhìn thấy không hề tầm thường, đại sảnh hoa lệ, nhân viên ra vào ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc. Đi thang máy lên lầu, cô càng thêm mở rộng tầm mắt, mang đến cho người ta một cảm giác yên tĩnh vô hình. Đứng ở một nơi cao thế này, cảm giác như có thể nắm giữ được cả thế giới.

Phòng tiếp khách cũng được thiết kế rất tinh tế, trang trí đơn giản lại thuận mắt, cửa kính chạm đất đối diện với dãy cao ốc ngay giữa trung tâm thành phố, đưa mắt ra xa thấy toàn những nóc nhà phồn hoa, quả nhiên là đỉnh cao của kiến trúc hiện đại.

Cô rất thích nơi này, đơn giản là xuất phát từ niềm yêu thích kiến trúc.

Trưởng bộ phận nhân lực hỏi cô vài câu thông thường, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô Đỗ, cô tốt nghiệp ngành Kiến trúc Đại học T, vì sao lại từ bỏ công việc này đến hai năm?”.

Cô nhanh chóng trả lời: “Tôi muốn dùng thời gian hai năm này để nâng cao năng lực của bản thân”.

Không rõ câu trả lời này có đúng không, bởi sau đó trưởng bộ phận nhân lực vẫn mời cô trở về đợi kết quả.

Vốn dĩ cô cũng chẳng hy vọng quá nhiều, không ngờ ba ngày sau nhận được điện thoại, hẹn cô đến lần thứ hai.

Lần này thái độ của cô nghiêm túc hơn, chuẩn bị đầy đủ, kết quả giám đốc bộ phận nhân lực khá hài lòng, cuộc gặp sau đó cũng vô cùng thuận lợi.

Nhận được giấy báo trúng tuyển, cô rất vui, dương dương tự đắc gọi điện cho Thiệu Chấn Vinh: “Bác Viễn nhận em vào làm rồi”.

Thiệu Chấn Vinh cũng rất vui: “Tối nay đi chúc mừng”.

Không may lúc ấy anh có một ca phẫu thuật, liền vội gọi điện cho cô: “Anh sắp phải vào phòng phẫu thuật rồi, em ăn trước đi, xong việc anh đến đón em”.

Đỗ Hiểu Tô đồng ý, nhưng buổi tối cô lại một mình đón xe điện đến bệnh viện, rồi đứng bên ngoài đợi gần ba tiếng đồng hồ anh mới ra. Anh thấy cô như thế, xót xa nói: “Xa như vậy em đến làm gì? không phải bảo em ăn trước sao? Đói chưa?”.

“Em không đói.” Cô nhìn anh, vì đội mũ nên tóc hơi xẹp xuống, nhưng không có vẻ cẩu thả mà trông giống một đứa trẻ hơn. Đứng bên bàn phẫu thuật, phải dùng kính hiển vi năm sáu tiếng liền, nên sắc mặt anh mệt mỏi như vừa đánh trận xong vậy.

Khoa ngoại rất vất vả, đặc biệt là khoa ngoại thần kinh, mỗi lần phẫu thuật mở hộp sọ sẽ liên quan trực tiếp đến sinh mạng người bệnh. Anh nói: “Là một đứa trẻ bị khối u trong não, ca phẫu thuật thành công, khi ra ngoài thấy mẹ đứa trẻ nhìn bọn anh vừa khóc vừa cười, anh thấy vất vả cũng xứng đáng”.

Dạo này trông anh gầy đi, hai mắt có thêm viền đen nhạt nhạt, có lẽ do mùa đông mặc nhiều quần áo nên khuôn mặt gầy hơn. Cô thấy tim mình xót xa, có lẽ là đau lòng, cũng có thể là kiêu ngạo, nhưng chỉ nhìn anh. Anh liền nói đùa: “Sao lại cười anh thế, hôm nay anh rất đẹp trai sao?”.

“Đúng vậy!”, cô níu tay anh, “Bác sĩ Thiệu chữa bệnh cứu người là người đẹp trai nhất!”.

Khi ăn cơm, cô nói cho anh biết: “Thật ra lúc còn nhỏ, em cũng ước sau này lấy được một bác sĩ hoặc là một kiến trúc sư, bởi em thấy hai nghề này rất cao cả, một bên là chữa bệnh cứu người, một bên có thể xây dựng được cả thế giới. Có điều sau này em học kiến trúc nên thấy hơi thất vọng”.

Anh thích nhất ngồi nghe cô kể chuyện, cho nên hỏi: “Tại sao lại thất vọng?”.

“Ừm, có lẽ là vì không giống với tưởng tượng, cảm giác thần bí biến mất, bài học thì nặng nề, bài tập lại quá nhiều, nhất là việc phác họa bản vẽ. Lúc đó em vô cùng chán nản, vẽ mãi vẽ mãi vẫn không được, ức đến phát khóc.”

Anh không tài nào tưởng tượng được vẻ yếu đuối của cô, bởi cô lúc nào cũng cố chấp và kiên cường, dù là một phóng viên bình thường nhưng để chụp một tấm ảnh mà mạo hiểm trèo lên ống nước.

Đỗ Hiểu Tô nhanh chóng hòa nhập được với công việc, vì cô là người mới nên rất chăm chỉ, lại chịu học hỏi. Bộ phận thiết kế có rất nhiều người trẻ, nhiều người học ở nước ngoài về nên không khí làm việc vừa thoải mái vừa hoạt bát, quan hệ giữa cô và đồng nghiệp hòa thuận, dần dần cô cũng thấy hài lòng với công việc. Không lâu sau đó cô được tham gia vào một kế hoạch thiết kế lớn, tổng giám đốc hết lần này đến lần khác dặn dò: “Tân Thịnh là khách hàng lớn của chúng ta, Lâm tổng yêu cầu rất cao cho từng chi tiết nhỏ, vì vậy mọi người nhất định phải chú ý. Ninh Duy Thành, Hiểu Tô là người mới, phải chú ý một chút”.

Ninh Duy Thành là phó trưởng bộ phận thiết kế, tốt nghiệp Đại học C của Mỹ, tuổi trẻ tài cao, làm việc xuất sắc, tổng giám đốc lúc nào cũng coi trọng, lần này giao cho anh ta dẫn mọi người đi gặp phó tổng giám đốc của Tân Thịnh.

Đỗ Hiểu Tô không ngờ Lâm tổng kia lại là Lâm Hướng Viễn.

“Đây là Đỗ Hiểu Tô của bộ phận thiết kế chúng tôi.”

Nghe thấy Ninh Duy Thành giới thiệu vậy, anh ta đưa tay ra với cô: “Hân hạnh”.

Cô ung dung mỉm cười: “Hân hạnh”.

Ninh Duy Thành phụ trách mở PPT, Lâm Hướng Viễn rất nghiêm túc lắng nghe. Cuộc họp kết thúc cũng là lúc tan ca, Lâm Hướng Viễn nói với Ninh Duy Thành: “Sắp sáu giờ rồi, mọi người đều vất vả, tôi mời mọi người đi ăn”.

Tân Thịnh và Bác Viễn có quan hệ hợp tác nhiều năm, nhân viên hai công ty cũng đã quen thuộc như người một nhà. Đỗ Hiểu Tô không muốn thể hiện mình nhỏ mọn nên không tìm lý do về trước.

Mọi người đi ăn đồ ăn Hồ Nam, thực ra nhân viên phòng kế hoạch bên Tân Thịnh cũng còn trẻ nên không khí cởi mở náo nhiệt. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên có người phát hiện: “Nè! Lâm tổng cũng tốt nghiệp khoa Kiến trúc Đại học T, là bạn học của Đỗ Hiểu Tô chúng ta”.

Lâm Hướng Viễn im lặng một lát, mới nói: “Đúng vậy”.

Lúc này tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Lâm tổng, cùng nói: “Vậy cô Đỗ nhất định phải mời Lâm tổng một ly, nói gì thì Lâm tổng cũng là đàn anh của cô”, Đỗ Hiểu Tô rất bình thản nâng ly đứng lên, “Lâm tổng tuổi trẻ tài cao, có một đàn anh như vậy, tôi cũng rất vinh hạnh”.

Lâm Hướng Viễn cười nói: “Cảm ơn”, rồi cùng cô uống cạn.

Sau khi ăn xong, Đỗ Hiểu Tô không về cùng đường với các đồng nghiệp, nên đi một mình. Bỗng một chiếc xe từ sau chầm chậm chạy đến rồi dừng lại, là xe của Lâm Hướng Viễn, anh ta xuống xe nói với cô: “Anh đưa em về”.

Cô đáp: “Không cần đâu, phía trước là trạm xe điện rồi”.

Anh ta nói: “Đều là bạn học, đưa em về cũng là việc nên làm”.

“Thật ra không cần đâu, em chỉ đi hai trạm là đến, cũng không cần đổi xe.”

Cuối cùng anh ta hỏi: “Không có ai đến đón em sao?”.

“Không phải, hôm nay anh ấy phải tăng ca, hơn nữa chỗ anh ấy ở cũng cách nhà em khá xa, em không muốn bắt anh ấy đi xa như vậy để đón em.”

Nghe cách nói chuyện vô cùng thoải mái giống như gặp lại một người bạn học cũ của cô khiến anh cảm giác như mình vừa mất điều gì đó trong sâu thẳm trái tim.

Cô hầu như không còn để tâm đến chuyện này nữa. Thực ra cũng rất nhiều lần anh từng nghĩ đến cảnh hai người gặp lại nhau, có lẽ cô sẽ hận, có lẽ cô sẽ quay người bỏ đi ngay – năm đó tính cách cô rất quật cường, kiêu ngạo đến nỗi trong mắt không chấp nhận có một hạt cát, nếu không sẽ không biến mất ngay sau khi chia tay như thế. Nhưng anh thật không ngờ, thì ra cô đã không còn để bụng chuyện đó nữa.

Ung dung, nhẹ nhàng, xem như là đã quên hết quá khứ.

Ngay cả hận cũng không còn, việc đó khiến anh nghi ngờ, hồi ấy liệu cô có thật lòng yêu anh?

Đột nhiên trong lòng anh dấy lên một thứ cảm giác giống như không cam tâm, còn cô lịch sự chào tạm biệt. Anh đứng đó, nhìn cô bước vào trạm xe điện sáng rực ánh đèn. Người lái xe nhắc nhở: “Lâm tổng, ở đây không cho dừng xe…”.

Anh im lặng lên xe, nói: “Đi thôi”.

Đỗ Hiểu Tô vốn chẳng để bụng đến cuộc gặp gỡ này, rất lâu sau đó khi cùng Trâu Tư Kỳ đi ăn, cô mới nhớ ra kể cho cô ấy nghe.

Trâu Tư Kỳ vừa nghe vừa lắc đầu: “Cậu còn ăn cơm chung với anh ta? Loại đàn ông đó, nếu là tớ đã lập tức bỏ đi rồi”.

Đỗ Hiểu Tô đáp: “Haizzz, không cần thiết phải như thế. Thật ra nghĩ kỹ lại, tớ cũng không hận anh ta”.

Vừa nhắc đến Trâu Tư Kỳ lại thấy giận: “Đỗ Hiểu Tô, ngày đó hắn ta vừa quen cậu vừa đi với người khác, cuối cùng đến ngày gần kết hôn mới đòi chia tay, rõ ràng là một tên sở khanh vong ân bội nghĩa! Hắn xem cậu là đồ ngốc, chẳng lẽ cậu không hận?”.

Đỗ Hiểu Tô nói: “Ngày trước anh ta cũng thật lòng yêu tớ, còn về chuyện sau đó, chỉ có thể nói rằng mỗi người có chí hướng riêng thôi”.

Trâu Tư Kỳ nói vẻ không hài lòng: “Đỗ Hiểu Tô, cậu thật hết thuốc chữa, ngày trước hắn ta theo đuổi cậu, ai biết được liệu có phải vì bố cậu là trưởng chi nhánh ngân hàng? Tốt nghiệp xong quen biết được một người vừa giàu có vừa quyền thế hơn, nên mới lập tức đá cậu sang một bên, cậu còn nói là hắn ta thật lòng yêu cậu sao?”.

Đỗ Hiểu Tô tỏ vẻ vô cùng ủ rũ: “Trâu Tư Kỳ, làm ơn để lại chút ký ức tươi đẹp cho tớ được không? Cậu không thể không nói nó xấu xa được sao, đó là tình yêu đầu, tình yêu đầu của tớ mà!”.

Trâu Tư Kỳ phì cười: “Thôi bỏ đi, cậu không để tâm nữa là được, loại đàn ông đó không đáng”.

Đỗ Hiểu Tô nghĩ ngợi, nói: “Tuy anh ta gạt tớ, nhưng nghĩ lại, trải nghiệm này cũng tốt, nếu không hiện giờ có lẽ tớ vẫn còn ngơ ngác, núp dưới cánh bố mẹ mà sống qua ngày”.

Trâu Tư Kỳ nói: “Vậy đúng là cậu nên cảm ơn hắn, nếu hắn không chia tay cậu, cậu làm gì có duyên gặp được bác sĩ Thiệu?”.

Nhắc đến Thiệu Chấn Vinh, Đỗ Hiểu Tô liền vui vẻ: “Đúng vậy, cho nên mới nói số phận rất công bằng”.

“Công bằng cái đầu cậu!”, Trâu Tư Kỳ lại rầu rĩ, “Tại sao tớ lại không gặp được cực phẩm nam nhân như bác sĩ Thiệu chứ?”.

“A, đúng rồi”, Đỗ Hiểu Tô đột nhiên nhớ ra, “Công ty tớ gần đây đang thiết kế xây dựng cho khu cao ốc hạng nhất, có thể mua một căn hộ với giá nội bộ, không phải cậu nói muốn mua nhà ở khu cao ốc hạng nhất sao, hay là tớ đăng ký giúp cậu?”.

Trâu Tư Kỳ vô cùng vui mừng: “Vậy là tốt rồi”.

Đỗ Hiểu Tô điền vào danh sách đăng ký mua nhà, mọi việc rất thuận lợi, sau đó không lâu bên khu cao ốc hạng nhất đã thông báo cô đi chọn nhà và giao tiền đặt cọc, cô đi xem nhà cùng Trâu Tư Kỳ.

Lúc này là giai đoạn thị trường bất động sản nhộn nhịp nhất, khu cao ốc hạng nhất có vị trí tuyệt vời, lại là nhà tiêu chuẩn, người đến xem nhà đông vô cùng. Hỏi thăm mới biết thì ra hôm nay là đợt bốc thăm lần đầu, rất nhiều người muốn mua đều thuê người đến xếp hàng giúp, rất náo nhiệt. Người hướng dẫn nhìn thấy số hiệu của hai người thì dẫn cả hai đến phòng VIP, mời ngồi, rót trà, sau đó mỉm cười nói: “Hai vị là người trong nội bộ phải không? Trường hợp này chúng tôi để dành đến đợt hai, khu căn hộ đầy đủ, hướng tốt vô cùng, thông gió nam bắc, tất cả đều được quy hoạch có sân vườn, rất thuận lợi về mọi mặt. Không biết hai vị muốn xem nhà thế nào, diện tích bao nhiêu?”.

Trâu Tư Kỳ hỏi: “Đợt hai thì giao nhà vào lúc nào?”.

Cô hướng dẫn mỉm cười: “Đợt hai và đợt một giao nhà cùng một thời điểm, thật ra đều là nhà tiêu chuẩn, chẳng qua là đợt một bán trước”.

Đỗ Hiểu Tô đột nhiên hiểu ra, thì ra cái gọi là đợt hai chẳng qua là giữ lại chờ tăng giá thôi.

Người hướng dẫn đưa cả hai đi xem nhà, bên trong thiết kế rất hợp lý, phương hướng và tầng lầu đều tốt, ngay cả Đỗ Hiểu Tô xem xong cũng động lòng, đừng nói đến Trâu Tư Kỳ. Nào ngờ khi hỏi đến giá cả, hai người đều không khỏi thở dài một tiếng. Người hướng dẫn nói: “Bán cho người trong nội bộ giá cả phải chăng, chỉ cần khoảng mười vạn thôi”.

Trên đường về, Trâu Tư Kỳ ủ rũ: “Haizzz, tiền lương một năm không mua nổi một căn phòng vệ sinh”.

Đỗ Hiểu Tô cũng nói: “Thị trường nhà đất quả là điên rồi, chẳng trách nghề của bọn tớ càng ngày càng phát triển, vẽ thiết kế đến rã cả tay”.

Trâu Tư Kỳ tiếp lời: “Nhất định sẽ còn tăng giá, từ năm ngoái đến giờ giá vẫn không ngừng tăng, tòa nhà này vị trí rất tốt, không ngờ tớ ngay cả tiền cọc cũng không trả nổi, còn để cậu phí công”.

Đỗ Hiểu Tô an ủi: “Không sao, qua vài năm nữa mua cũng được mà”.

Trâu Tư Kỳ có vẻ rất luyến tiếc: “Qua vài năm nữa nó lại lên giá, tớ vẫn mua không nổi”, đột nhiên nói, “Hiểu Tô, hay là cậu mua đi, dù sao cậu cũng sắp kết hôn với bác sĩ Thiệu, sau này mua không bằng mua ngay, căn nhà đó cũng tốt lắm”.

Đỗ Hiểu Tô động lòng, nhưng lại do dự.

Quay về nói chuyện với Thiệu Chấn Vinh, ai ngờ anh bảo: “Dù sao sớm muộn cũng phải mua, hay là cứ mua đi”.

Đỗ Hiểu Tô nói: “Nhưng mà nó đắt quá, tuy rằng vị trí tốt, bố trí cũng khá, nhưng lại đắt”, cô vừa nói vừa thấy hối hận mình bình thường chi tiêu không tiết kiệm, tuy có để dành được một chút, nhưng cũng chả thấm vào đâu.

Thiệu Chấn Vinh nói: “Không sao, khi ở nước ngoài anh vẫn còn chút tiền, còn cả cổ phiếu ở bên London, rút hết ra là được, có lẽ sẽ đủ mua nhà”, ngừng một lát, anh nắm tay cô, “Hiểu Tô, anh muốn có một căn nhà của hai chúng ta”.

Căn nhà của hai người, Đỗ Hiểu Tô vừa nghĩ đến đã thấy trái tim ấm áp hẳn lên. Hai năm nay cô vẫn thuê nhà, tuy thoải mái dễ chịu nhưng đồ dùng trong nhà cũng không tiện thêm bớt gì, dù sao giữa thành phố to lớn, biển người mênh mông thế này, cũng gọi là có được chút cảm giác quay về nhà. Lời anh nói khiến cô thấy bình yên hơn, ngôi nhà của hai người, hấp dẫn biết bao! Vậy nên cô hạ quyết tâm, mua!

Thiệu Chấn Vinh quá bận, khó khăn lắm mới có chút thời gian đi xem nhà.

Căn nhà không lớn, nhưng cũng đủ rồi, hai phòng ngủ đều hướng về phía nam, còn có cửa sổ lớn, đối diện với trời xanh mây trắng trên đầu thành phố. Chỉ cần cúi người, vừa đúng có thể nhìn thấy một khu vườn nhỏ bên dưới.

Cô hướng dẫn tươi cười: “Bây giờ là phòng đọc sách, sau này có thể sửa lại thành phòng cho trẻ em, căn hộ dạng này rất thích hợp với các cặp vợ chồng trẻ”.

Thiệu Chấn Vinh nói với Đỗ Hiểu Tô: “Hay là sơn tường trắng, sau đó đặt giá sách, đợi sau này chuyển thành phòng cho con thì đổi sang giấy dán tường màu sắc dễ chịu hơn?”. Đỗ Hiểu Tô thấy hơi buồn cười, cũng thoáng sững người, còn sớm thế này đã nghĩ đến việc đó. Tay anh nắm tay cô, hai người đi qua đi lại trong nhà, thật ra bốn phía vẫn chỉ là tường trống trơn, sờ lên lớp xi măng thô ráp, gió thổi từ cửa sổ phòng khách vào trong. Đỗ Hiểu Tô cảm thấy mình thật ngốc, bởi cô đang nghĩ khi dọn vào sẽ treo rèm kéo, sau đó nhìn ánh nắng mặt trời rọi trên sàn nhà, để những hoa văn nhỏ bé trên rèm cửa hiện lên thật rõ ràng.

Nhà của cô và anh, hai người đều tủm tỉm cười.

Về đến phòng mua bán, về cơ bản cả hai đều hài lòng. Nhưng giá cả vẫn đắt, Đỗ Hiểu Tô nhìn con số trên giấy, không thể không quay sang hỏi anh: " Chúng ta có cần nghĩ lại không?"

"Không cần đâu, em thích là được, vả lại anh cũng rất thích.

Bởi là giao dịch nội bộ, không những giá cả được ưu đãi, mà Thiệu Chấn Vinh cũng định thanh toán 1 lần, làm việc nhanh chóng dứt khoát khiến cô hướng dẫn viên tươi cười ko dứt, Đỗ Hiểu Tô vẫn nhớ việc trả giá, thể nên cô hướng dẫn đã mời giám đốc đến, lại giảm giá thêm cho họ. Lần đầu tiên trong đời Đỗ Hiểu Tô bỏ ra nhiều tiền thế này, nhìn Thiệu Chấn Vinh quét thẻ, rồi lại còn một xấp giấy tờ cần kí tên, hai người ngồi trong phòng VIP kí tên, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Đỗ Hiểu Tô nhìn Thiệu Chấn Vinh cúi đầu chăm chú điền đơn, viết tên 2 người lên giấy, nét bút vô cùng gọn ghẽ, Đỗ Hiểu Tô, Thiệu Chấn Vinh...

Người hướng dẫn mang chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu của hai người đi photo, rất lâu vẫn không thấy quay lại. Anh điền xong giấy tờ, quay lại nhìn cô cười: “Tên của chúng ta, lần đầu tiên được viết cùng 1 chỗ. "

Anh không hỏi cô, tự mình viết tên chủ nhà là cô.

Đỗ Hiểu Tô từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh ký tên: “Anh không sợ em lừa tiền lừa tình rồi chạy mất à?"

Anh thân mật nhéo nhéo má cô: “Anh ấy à, chính là muốn dùng căn nhà này cột chân em, xem em chạy được đến đâu?"

Cả năm mới có 1 lần nghỉ tết dài ngày, ngay cả bệnh viện cũng được nghỉ, vì nhà của Thiệu Chấn Vinh không ở thành phố nên khoa đặc cách không xếp lịch trực cho anh. Anh cùng Đỗ Hiểu Tô về nhà, đợt lễ tết lại gặp phải tuyết lớn, vé máy bay không những không giảm giá mà còn thiếu vé, khắp sân bay đâu đâu cũng thấy người. Đây là lần đầu tiên Thiệu Chấn Vinh đến nhà Đỗ Hiểu Tô, nên Đỗ Mậu Khai đã dành thời gian đến sân bay đón 2 người.

Về đến bên cạnh bố mẹ, Đỗ Hiểu Tô như biến thành một đứa trẻ, liên tục nói không ngừng: “Thiệu Chấn Vinh thật lợi hại, mua cổ phiếu giá tăng gấp đôi, nếu không làm gì có tiền thanh toán tiền nhà một lần. "

Mẹ Đỗ Hiểu Tô chỉ trách: “Mẹ có nói để bố mẹ giúp đỡ một chút, còn sống chết không chịu nghe "

"Mẹ!" Đỗ Hiểu Tô ôm mẹ: “Bọn con có tiền, Chấn Vinh trả tiền nhà, còn tiền của con vừa đủ trang trí, mua thêm đồ dùng các thứ, mẹ đừng lo. Tiền anh ấy kiếm được không ít, mà tiền của con cũng chẳng thiếu. "

Mẹ cô thân tình nói: “Đuôi vểnh hết lên trời rồi, chỉ tại con tiêu tiền như nước, kiếm được bao nhiêu cũng không đủ dùng. "

Đỗ Hiểu Tô thấy chuyện đó bình thường: “Thiệu Chấn Vinh nói anh ấy sẽ nuôi con. "

Vô cùng có lý, chỉ vì yêu anh, cho nên thẳng thắn.

Nhà họ Đỗ khá rộng, mấy ngày trước mẹ Đỗ Hiểu Tô còn tự tay sắp xếp phòng cho khách, đối xử với Thiệu Chấn Vinh lại càng chu đáo cẩn thận, ăn gì cũng làm, Đỗ Hiểu Tô không thể không hét lên: “Mẹ thiên vị!. "

Thật ra thiên vị Thiệu Chấn Vinh lại chính là cô.

Mang hết tất cả hình ảnh đã cất từ nhỏ ra cho anh xem, anh cười nói: "Thì ra từ nhỏ em đã thích thể hiện. " Hình chụp của cô có rất nhiều, bố mẹ yêu cô đến vậy, nên từ nhỏ đến lớn chụp vô số hình, hình chụp to nhỏ lớn bé bày đầy một giường.

Từ đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu, đến khi ê a tập nói, thắt bím tóc mặc đồng phục thủy thủ, biểu diễn trong nhà trẻ, hoạt động tết thiếu nhi ở trường tiểu học, tham gia thi hát tại trường trung học....

Quá trình trưởng thành, từng tấm từng tấm, anh đều rất thích, xem đi xem lại.

Cô kể chuyện về từng tấm hình cho anh nghe, tấm này chụp khi nào, tấm kia là khi mấy tuổi. Hai người xúm vào một chố, giống như 2 đứa trẻ, khoanh chân ngồi cạnh nhau, xung quanh đều là hình chụp chất thành từng xấp. Anh nghe cô kể chuyện không biết mệt mỏi, cảm thấy vô cùng thú vị, cứ như vậy, quãng thời gian đã qua, cô của ngày xưa, từng chút từng chút kể cho anh nghe. Còn anh biết rằng, cô của sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Cuối cùng cô đặt album sang 1 bên, cười hỏi anh: “Nhiều như vậy, xem chán rồi phải không?". Anh kéo cô vào lòng nói: “Không chán, anh còn thấy chưa đủ. Hiểu Tô, đợi sau này chúng ta có con, mỗi ngày đều chụp cho nó 1 tấm hình. "

Cô phì cười: “Vậy thì phải chụp bao nhiêu chứ?".

Anh đáp: “Một năm ba trăm sáu mươi lăm tấm, cũng không phải là nhiều. "

Mẹ Đỗ Hiểu Tô gõ cửa, gọi 2 người ra ăn hoa quả, bà đã rửa sạch nho, cũng đã cắt sẵn dưa gang, cắt khế thành từng miếng hình ngôi sao, tất cả được đặt trên đĩa, bà híp mắt cười nhìn hai đứa trẻ. Đỗ Hiểu Tô thấy trong đĩa có lê, biết Thiệu Chấn Vinh thích, cho nên gọt một trái cho anh.

Chỉ có lê là bao nhiêu năm qua mẹ cô không bao giờ gọt sẵn, ttrong nhà ai muốn ăn thì tự gọt.

"Bởi vì phải mãi mãi không chia lìa", đôi mắt sáng long lanh của Đỗ Hiểu Tô nhìn Thiệu Chấn Vinh, rồi nói.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...