Hái Sao

Chương 19: Đêm chưa tàn, nến cháy lắt lay (1)


Chương trước Chương tiếp

Xe dừng trước một cửa ngõ, mở cửa xe, bước trên con đường lát đá xanh bóng loáng, dường như đang đẩy cánh cửa lịch sử nặng nề, thời gian bỗng quay ngược lại, vương gia tướng tá lần lượt điểm trang bước lên sân khấu. Con ngõ này mang trong mình những câu chuyện kể, bên trong là khoảnh sân nhỏ một thời huy hoàng tới nay vẫn được người Bắc Kinh say sưa kể lại.

Nhìn bề ngoài, nhà bố mẹ thủ trưởng chỉ là một tứ hợp viện bình thường, cổng lớn màu đỏ, đã bạc màu qua năm tháng.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, cậu lính cần vụ mặt mày trang nghiêm gật đầu với họ, không cười.

Đập vào mắt là một bức tường đắp nổi màu trắng, vòng qua bức tướng đó mới phát hiện ra nơi này rất rộng lớn, có hành lang đi dạo, cửa sổ các phòng bằng gỗ khắc những hoa văn phức tạp, trông rất cầu kỳ. Qua hành lang là tới trung viện, trong sân trồng hai cây cổ thụ.

- Cây này là hải đường, cây kia là tử vi, đều có lịch sử hơn hai trăm năm. – Trác Thiệu Hoa nói. – Tiền viện là dành cho người giúp việc và lính cần vụ, trung viện là phòng tiếp khách, thư phòng, phòng dành cho khách, hậu viện là nơi nghỉ ngơi của bố mẹ. Mẹ anh tuy làm công tác bảo tồn cây cổ thụ, nhưng bà thích hoa hồng và hoa bách hợp, ở hậu viện có trồng nhưng mùa này không có hoa. À, mình đi xem thủy tiên đi.

Cô cúi nhìn Tiểu Phàm Phàm trong lòng mình:

- Không đi!

Nằm trên xe chòng chành nên cậu nhóc đã lăn ra ngủ, ngưỡng mộ thật, khỏi phải đối diện với người lạ.

Trác Thiệu Hoa dừng lại, mắt lấp lánh ý cười:

- Bố mẹ bảo chúng ta về ăn cơm nhân ngày Phàm Phàm tròn ba tháng mười ngày, thực ra ý nghĩa rất sâu sắc. – Anh không nói hẳn ra là, ông Trác Minh cũng nhân cơ hội này mà tự mình xuống một bước thang.

Tình thế bế tắc đã lâu, giờ đã được hóa giải.

Đối với anh, đây là một bước tiến cực kỳ quan trọng!

- Ngày này đặc biệt vậy à? – Thực ra cô không muốn trở thành một thành viên trong cái biệt viện này, chỉ thuần túy tới làm khách thôi thì áp lực không lớn lắm, ít ra thì coi như mình đang đi ngắm văn vật vậy.

Chà, nữ chủ nhân xuất hiện rồi.

Bà Âu Xán đứng trên bậc thềm, dáng vẻ cao sang quý phái:

- Ở Bắc Kinh, khi đứa trẻ được ba tháng mười ngày, người lớn sẽ chúc phúc cho nó, thân bằng cố hữu đều phải tặng quà chúc mừng.

Trác Thiệu Hoa bình tĩnh lên tiếng:

- Mẹ, bọn con về rồi!

- Về thì về, chẳng lẽ còn phải đốt pháo chào mừng nữa hay sao? – Người bước ra cùng là ông Trác Minh, ông mặc thường phục, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm nghị.

Gia Hàng cười cười với họ. Có một số người, làm một việc gì quá lâu sẽ dẫn đến lời nói, cử chỉ đều mắc bệnh nghề nghiệp.

- Phàm Phàm ngủ rồi, coi chừng bị đánh thức. – Trác Thiệu Hoa khẽ ho một tiếng.

Ông Trác Minh lặng lẽ liếc nhìn Phàm Phàm, chắp tay sau lưng đi vào trong sân.

Nếu Gia Hàng không nhìn nhầm, hình như ông hơi thất vọng.

Bà Âu Xán là người phong độ, nếu đã bảo cả nhà Trác Thiệu Hoa tới, tuyệt đối sẽ không mặt nặng mày nhẹ. Không thể nói là nhiệt tình, nhưng chắc chắn là lịch sự.

Chỉ là bữa cơm gia đình, nên bày ở hậu viện, không bị người ngoài làm phiền, người tham dự còn có vợ chồng bà Trác Dương, bọn họ tới muộn hơn nhà Trác Thiệu Hoa một chút.

Khí sắc bà Trác Dương vẫn tốt, mặt ông Án Nam Phi lại hốc hác trơ xương, chiếc áo khoác trở nên rộng thùng thình, giống như bị một cú sốc chí mạng, hai vai ông rũ xuống, da cằm nhăn nheo, bọng mắt phù lên, hoàn toàn không còn vẻ ung dung nho nhã dạo trước.

Đến ông Trác Minh cũng phải quan tâm hỏi thăm xem ông đã tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe chưa?

Bà Trác Dương trả lời thay ông, đã kiểm tra rồi, chẳng có bệnh gì cả, chỉ có điều gần đây ăn ít hẳn, ngủ không ngon, hút thuốc rất nhiều.

- Công việc áp lực quá à? Ông Trác Minh lại hỏi.

Từ lúc tới, ông Án Nam Phi cứ nhìn Gia Hàng mãi, ông nở nụ cười mệt mỏi, không có, chỉ là tuổi tác không chừa ai.

Bà Âu Xán rất chu đáo, chuẩn bị cho Phàm Phàm khóa trường mệnh, chuông trường mệnh và kỳ lân bằng vàng, bà Trác Dương thì tặng một bộ bát đĩa, thìa đũa bạc được chế tạo hết sức tinh xảo, trông như tác phẩm nghệ thuật, không chút thô tục.

Tiếc là tên nhóc thối nhận quà không được cảm kích lắm, ngủ rất say, thủ trưởng lại hoàn toàn thản nhiên, chỉ có Gia Hàng lên tiếng cám ơn, ai bảo trên hộ khẩu cô mang danh là “mẫu thân đại nhân” của tên nhóc thối chứ!

Thượng chính rồi, hạ mới không loạn.

Ba người đàn ông nói chuyện công việc, bà Âu Xán và bà Trác Dương nói chuyện chăm sóc sắc đẹp, Gia Hàng ngắm Tiểu Phàm Phàm đang say ngủ, không khí rất hài hòa, rất ấm áp.

Dì giúp việc tới hỏi có thể dọn cơm được chưa.

- Gia Hàng, đặt Phàm Phàm vào giường ngủ đi! – Trác Thiệu Hoa chỉ vào phòng ngủ.

Bà Âu Xán hơi nhướn mắt lên.

Gia Hàng dạ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Mấy người ngồi xuống bàn ăn, dì giúp việc đặc biệt đun rượu hoa điêu với gừng tươi, bưng lên lúc còn đang sôi ùng sục, đàn ông uống vào thấy không hào hứng lắm, được cái ấm người.

Đầu tiên là mấy món ăn nhẹ, tiếp đó là lẩu hoa cúc nóng hổi, Trác Thiệu Hoa vừa rót rượu thì Gia Hàng đã lại bế Phàm Phàm ra.

- Sao thế?

- Trên giường có gai. – Gia Hàng lí nhí oán trách.

Bà Âu Xán cười cứng ngắc:

- Sao lại thế được, sáng nay dì giúp việc mới thay ga giường!

Gia Hàng chớp mắt nhìn bà với vẻ vô tội:

- Thằng nhóc này cứ như có mắt sau lưng ấy, vừa đặt xuống giường là nó ưỡn bụng lên rồi nhắm tịt mắt mà khóc. Bế lại trên tay thì lại im thin thít. Con thử mấy lần đều như vậy.

- Thế à, đó là nó lạ giường. – Bà Âu Xán ngượng ngập.

Ông Trác Minh nghiêm mặt, lạnh lùng nói một câu:

- Chẳng phải tại ít về nhà quá sao, sau này cho nó về đây nhiều một chút, quen rồi thì sẽ không sao.

- Vâng, thưa bố! – Trác Thiệu Hoa cười rạng rỡ, giọng nói cũng tràn ý cười.

Ông Án Nam Phi gắp vào đĩa Gia Hàng mỗi thứ một ít, rồi lại múc một bát canh để nguội, ân cần hỏi:

- Một tay có ăn được không?

- Không ăn được thì ông đút cho nó hả? – Bà Trác Dương vẻ mặt thì như nói đùa, nhưng giọng nói lại cứng nhắc. Lần đầu tiên bà cũng có mặt, nhưng sự chú ý của ông lại không hướng về phía bà, tuy là con cháu, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Trác Thiệu Hoa dịch chai tương ớt ở góc bàn tới trước mặt Gia Hàng, cười cười:

- Đừng chiều cô ấy như vậy, nếu không sau này cháu chẳng trị được cô ấy nữa đâu.

- Trẻ thế này mà đã sinh con cho cháu, cháu còn muốn thế nào nữa? – Ông Án Nam Phi cười, nhưng chẳng có chút ấm áp nào, như thể đang trách móc.

- Dượng nói đúng, cháu phải biết trân trọng. – Trác Thiệu Hoa mỉm cười, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.

Gia Hàng chăm chú ăn cơm, hôm nay cô chỉ đến đây làm nền thôi, sao lại thành vai chính thế này? Haizzz, vật phát sáng tự nhiên, dù có phủ đầy bụi bặm thì vẫn phát sáng rực rỡ thôi. Khóe miệng không nhịn được cong lên sung sướng.

- Thiệu Hoa, bố mẹ Tiểu Gia hôm nào tới? – Bà Âu Xán thân thiết hỏi.

Đường cong trên miệng Gia Hàng bỗng thẳng căng ra, cô quay sang nhìn Trác Thiệu Hoa.

- Tết ông Táo ạ! – Trác Thiệu Hoa múc một thìa canh đưa lên miệng thổi.

- Hôm đó đặt nhà hàng, mọi người cùng gặp mặt. – Ông Trác Minh ra lệnh.

- Dạ! – Trác Thiệu Hoa đút canh vào miệng Gia Hàng.

Gia Hàng ngậm cái thìa, hỏi bằng mắt:

- Bây giờ là tình huống gì vậy?

Trác Thiệu Hoa bình tĩnh trả lời:

- Máy bay quân sự không phải là xe buýt công cộng, cứ mua vé là được lên. Mỗi lần bay, đều phải ghi chép tư liệu rõ ràng về các thành viên bên trong.

- Vậy tại sao lại bảo bố mẹ em đi cùng? – Gia Hàng gào thét ầm ĩ.

- Em nhớ họ, đây là cách tốt nhất để họ tới Bắc Kinh.

Cô rất muốn thổ huyết.

- Canh này không hợp khẩu vị em à? – Trác Thiệu Hoa ân cần hỏi thăm Gia Hàng lúc này mặt mũi đang nhăn tít lại.

Dì giúp việc đang bê thức ăn vào bị tổn thương, dì đã ở nhà họ Trác hơn hai mươi năm, những món dì nấu chưa ai kén chọn.

- Tối qua tôi đã bắt đầu hầm nồi canh này, rau và thức ăn đều do chính tay tôi chọn, rất tươi ngon, hương vị có lẽ không đến nỗi quá tệ.

Gia Hàng cười mà nghiến răng ken két:

- Cháu cũng thấy rất ngon ạ, cho cháu xin thêm một bát.

- Đừng uống nhiều quá, vẫn còn mấy món nữa đấy! – Trác Thiệu Hoa không chiều cô.

Lửa giận của Gia Hàng đã bùng lên tận cổ, ngay lúc không thể nào nhịn nhục được nữa thì Phàm Phàm tỉnh dậy, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, cảnh vật lạ lẫm khiến cậu tò mò.

Cô viện cớ rượu hoa điêu nguy hiểm, bèn ôm Phàm Phàm sang phòng bên cạnh ngồi, còn ở lại đó cô sẽ đập bàn phẫn nộ mất.

- Tiểu Phàm Phàm, nếu Heo và thủ trưởng cãi nhau, con sẽ đứng về bên nào? – Cô hỏi.

Tiểu Phàm Phàm cười tít mắt, không nói lời nào.

- Nhất định là giúp thủ trưởng rồi đúng không? Heo và con đâu có chung dòng máu. – Bỗng nhiên đau lòng, lần này, thực sự hơi giận thủ trưởng rồi. Anh nên nói với cô một tiếng, bố mẹ tuổi đã cao, nếu biết cô mang thai sinh con hộ người khác, sẽ sợ đến chết mất. Còn chị hai nữa, chị sẽ thất vọng đến thế nào.

Cô không dám nghĩ tiếp, thật hy vọng Giai Tịch vẫn còn sống, vậy thì kết cục của mỗi người đều sẽ vô cùng viên mãn.

- Tiểu Phàm Phàm, sao con lại thích Heo, Heo đối xử với con không tốt, Heo cắn con, làm con khóc…

Nếu không thích đến vậy, cô lẽ ra phải rất kiên quyết.

Bây giờ, bỏ thì thương, vương thì tội!

Tiểu Phàm Phàm rút ngón tay đang ngậm trong miệng ra phết vào miệng cô, như thể bảo cô đừng có than thở nữa.

- Heo bị bố con chọc tức rồi, con tự đi mà mút. – Cô đẩy bàn tay nhỏ xíu ra, đầu đầy vạch đen.

Tiểu Phàm Phàm thổi bong bóng phì phì, muốn thu hút sự chú ý của cô.

- Có phải nó rất lạ người không? – Ông Trác Minh đứng ở cửa phòng, nhìn Phàm Phàm không chớp mắt.

Bốn con mắt đen láy ngẩng phắt về nơi phát ra tiếng nói, trợn tròn lên.

- Không ạ, mọi người đều rất quý Phàm Phàm. – Gia Hàng phấn chấn lại, nhìn khóe miệng ông Trác Minh cứ co giật như bị trúng gió. – Bố… muốn bế cháu không? – Cô dè dặt hỏi.

- Có được không?

Lâu lắm rồi ông không căng thẳng như vậy.

- Con cảm ơn còn không hết. – Cô cười. – Hai tay con mỏi nhừ ra rồi.

Ông Trác Minh vội ngồi ngay ngắn, đưa hai tay ra.

Gia Hàng bế Tiểu Phàm Phàm sang. Hai chân thằng nhóc giãy giụa, miệng méo xệch đi, rúc mặt vào lòng Gia Hàng.

- Hình như nó sợ ta. – Ông Trác Minh cười khổ.

- Không phải! – Gia Hàng ngồi xổm xuống, xoay mặt Tiểu Phàm Phàm qua, chỉ vào mũi ông Trác Minh. – Tiểu Phàm Phàm, cái người tóc chỗ trắng chỗ đen, trên trán có một vết sẹo là ông nội đấy! Là bố của bố con, con là con trai của bố con, cho nên cả hai là người nhà. Người nhà thì phải yêu thương đùm bọc nhau, không được làm ra vẻ, biết chưa?

Nhìn ngón tay huơ qua huơ lại trước mặt mình, khóe miệng ông Trác Minh càng co giật dữ hơn.

- Ngoan ngoãn để ông bế nhé, ông nội là đại tướng quân, đã từng cưỡi ngựa, bắn súng, giết người đấy. – Gia Hàng tiếp tục sự nghiệp thuyết giáo.

- Khụ khụ… ta chưa từng giết người. – Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập đã sáu mươi năm, nhìn chung là rất hòa bình, ngoại trừ vấn đề Đài Loan.

- Biết ạ, ông nội giết quỷ, chứ không giết dân lành. – Gia Hàng tỉnh bơ dúi Tiểu Phàm Phàm vào tay ông Trác Minh, Tiểu Phàm Phàm ra sức túm một ngón tay cô, như sợ cô sẽ bỏ mặc mình.

Gia Hàng đành phải ngồi xổm xuống.

Ông Trác Minh như đang cầm vật báu, cả người căng cứng lên, không dám nhúc nhích.

- Đại thủ trưởng, ngài thả lỏng, thả lỏng đi, Phàm Phàm đâu có yếu ớt như vậy, phải không nào?

Đại thủ trưởng? Mắt cũng co giật luôn rồi.

Bàn tay be bé của Tiểu Phàm Phàm sờ cằm ông Trác Minh, keo kiệt ban cho một nụ cười.

- Có phải nó đang cười với ta không? – Môi ông run lên vì kích động, đâu có giống một vị chỉ huy hô phong hoán vũ trên chiến trường, hoàn toàn là một người ông hiền từ chiều cháu hết mức không theo nguyên tắc nào hết.

- Lúc nó khóc thì không như thế này đâu. – Gia Hàng nháy mắt tinh nghịch.

- Ta cứ ngỡ nhà họ Trác không có được phúc phận này chứ… – Ông Trác Minh buột miệng cảm thán, cảm thấy không thỏa đáng bèn nghiêm mặt lại. – Âu Xán nói gần đây con đang thi?

Gia Hàng cười ha ha:

- Muốn tới Harvard học.

- Con còn trẻ thế này, nên có chút chí hướng. Nhưng vì vụ Đạt La Lai Ma mà quan hệ hai nước Mỹ-Trung gần đây khá căng thẳng, người nhà của tướng lĩnh cấp tướng trở lên thông thường không được xuất ngoại. Chi bằng tìm một trường đại học trong nước mà học. Bây giờ Phàm Phàm hãy còn nhỏ, không nên xa mẹ quá lâu.

- Chuyện này để nói sau đi ạ! À, bố bế Phàm Phàm cho chắc nhé, con đi nghe điện thoại. – Nghe tiếng điện thoại reo trong túi xách, Gia Hàng vội rụt ngón tay về.

Tiểu Phàm Phàm không phản đối, nhưng phải nhìn thấy Gia Hàng, cô vừa đi khuất là cu cậu gào toáng lên, chân giãy đành đạch như làm xiếc. Ông Trác Minh hoảng lên, căn bản không bế nổi, đành phải gọi to:

- Thiệu Hoa, Thiệu Hoa!

Trác Thiệu Hoa bước vào bế Phàm Phàm:

- Phàm Phàm, con dọa ông nội sợ rồi.

- Làm gì có chuyện đó. – Ông Trác Minh có hiểm cảnh nào là chưa từng đối diện, từ trước tới nay chưa từng bị ai dọa, khuôn mặt phong sương thoáng lúng túng.

- Tuổi tuy nhỏ, nhưng rất có tinh thần trách nhiệm. – Hình như ông đang đánh giá Gia Hàng.

Trác Thiệu Hoa thơm Phàm Phàm, cười! Bố rất ít khi khen người khác.

- Thủ trưởng. – Gia Hàng hoảng hốt chạy vào. – Em phải tới bệnh viện, anh rể bị tai nạn giao thông.

- Anh đưa em đi. – Trác Thiệu Hoa lập tức nói.

- Không cần đâu, Phàm Phàm không thấy em, lại không thấy anh nữa thì không biết sẽ quấy đến mức nào. Em tự bắt xe đi.

- Để tôi đưa Hàng Hàng đi! – Nghe tiếng kêu, ông Án Nam Phi bước vào.

Trác Thiệu Hoa trầm ngâm:

- Được, phiền dượng vậy. Gia Hàng, em đừng lo lắng, anh đưa Phàm Phàm về nhà rồi sẽ tới ngay.

Lúc này Gia Hàng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện gì khác, vội gật bừa.

- Đó là anh rể của con? – Trước cửa phòng cấp cứu, ông Án Nam Phi hỏi câu này hai lần liên tiếp.

Gia Hàng nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. Dáng vẻ của Lạc Gia Lương quá đáng sợ, tóc và mặt bê bết máu, mắt trợn lên một cách khó nhọc, chiếc áo lông màu xác rách toạc, quần lấm lem bùn tuyết.

Cũng may, người vẫn đang đứng, tuy cái lưng gù hơn lúc thường rất nhiều. Nhìn nghiêng thì sắp thành cái cung rồi.

Gia Hàng chạy vào phòng cấp cứu, bác sĩ đang bôi thuốc cho Lạc Gia Lương.

- Anh rể! – Đến lúc này, thần kinh căng thẳng của Gia Hàng mới từ từ hồi phục lại.

- Hàng Hàng! – Lạc Gia Lương nhúc nhích da mặt, muốn cười một chút nhưng lại đau méo xệch cả mồm, trông hệt như thằng gù Nhà thờ Đức Bà. – Em không nói với chị hai đấy chứ?

- Em không kịp, nhận được điện thoại là em chạy tới đây luôn. – Hàng Hàng cẩn thận kéo một cái ghế ra rồi dìu anh ta ngồi xuống.

Lạc Gia Lương thầm thở phào:

- Vậy thì tốt, tuyệt đối đừng nói cho Doanh Doanh biết, cô ấy sẽ lo lắng.

Hai từ “Doanh Doanh” này khiến ông Án Nam Phi mới xác nhận được, người đàn ông bị bệnh nhuyễn xương tướng mạo tầm thường trước mắt này thật sự là chồng của Gia Doanh. Trong giây lát, ông như bị sét đánh, đứng ngây ra đó, nước mắt tràn trong mắt, trong đầu, trong tim có một con dao đang cứa từng nhát một, đau không thở nổi.

Gia Doanh, người con gái dịu dàng như đóa sen xanh…

Ông đưa tay sờ lên mắt, ráo hoảnh.

- Bây giờ không nói, sau này chị hai biết, chẳng phải sẽ nghĩ lại mà sợ sao. – Gia Hàng trừng mắt.

- Giấu được đến đâu hay đến đấy. – Lạc Gia Lương xuýt xoa hít hà.

Gia Hàng hỏi thăm tình hình tai nạn. Hóa ra anh ta đi ra ngoại thành, vì tuyết rơi nên tầm mắt bị hạn chết, đường lại lầy lội, có một chiếc xe phóng tới trước mặt, bánh trước xe máy bị trượt, lạc tay lái, cứ thế mà đâm thẳng vào.

- Xe hỏng mất rồi. – Lạc Gia Lương thở dài sườn sượt.

- Giờ mà anh vẫn còn nghĩ tới xe với cộ? – Gia Hàng tức điên. – Nếu anh xảy ra chuyện gì, anh có nghĩ tới chị hai và Tử Nhiên sẽ thế nào không? Mũ bảo hiểm của anh đâu?

Lạc Gia Lương dè dặt nhìn sang bên cạnh, lúc này Gia Hàng mới phát hiện bên cạnh còn có một cô gái trông có vẻ như là học sinh, trong tay ôm một túi giấy tờ, người cũng lấm lem, mu bàn tay đỏ lòm, nhìn họ bằng ánh mắt phẫn nộ.

- Bạn anh à? – Môi Gia Hàng run lên.

- Không phải, là khách hàng.

- Khách hàng?

- Hàng Hàng, em có mang theo một nghìn tệ không?

- Làm gì?

- Hôm nay cô này phải đưa tài liệu tới xưởng, xe bị ngã làm nhỡ việc của cô ấy, về lý mà nói thì chúng ta phải bồi thường.

Trong nháy mắt, Gia Hàng bỗng sực hiểu ra:

- Anh rể, anh… làm xe ôm kiếm tiền hả?

Lạc Gia Lương ngượng ngùng cúi gằm:

- Doanh Doanh cũng không biết, em tuyệt đối phải giấu giúp anh.

Gia Hàng ngừng thở, đây chính là cái mà anh rể gọi là bận rộn, là tăng ca, cô gái hôm đó cô nhìn thấy ở nhà ga cũng là khách hàng, mũ bảo hiểm đưa cho khách đội, cho nên anh mới ngã dập hết mặt mũi thế này.

- Tại sao phải làm vậy? – Cô đau lòng hỏi, thu nhập của chị hai và anh rể ở Bắc Kinh không phải là quá thấp.

- Đây là chuyện người lớn, con nít con nôi đừng có hỏi nhiều, ngoan, nếu không mang theo nhiều tiền mặt thế thì ra ngân hàng rút, anh bị ngã nên ví và điện thoại đều mất sạch. Cảnh sát giao thông điều tra ra anh làm xe ôm chui chắc chắn sẽ phạt tiền, không biết có thông báo cho đơn vị không nữa, đúng là thiệt hại nghiêm trọng.

Mấy vết xây xát vặt này có là gì so với những chuyện đó? Lòng anh ngổn ngang trăm mối.

Gia Hàng nhìn anh rể, không hỏi gì thêm, rút ví tiền ra xem, đúng là không có nhiều tiền mặt như thế.

- Anh đợi em một lát, gần bệnh viện có ngân hàng, để em đi rút. – Cô vội vã chạy ra ngoài, ra đến cửa mới nhớ ra ông Án Nam Phi.

Ông Án Nam Phi vẫn đứng mãi ngoài hành lang, quay lưng về phía phòng cấp cứu.

- Dượng ơi, cảm ơn dượng đã đưa cháu đi. Anh rể cháu chỉ bị thương ngoài da, bây giờ không sao rồi, cháu ở lại với anh ấy là được rồi, dượng về nhà đại thủ trưởng đón cô đi ạ!

Ông gật đầu, thu lại ánh mắt đang lang thang bên ngoài, rút ví ra:

- Không cần phải ra ngoài đâu, ta có tiền đây.

Gia Hàng vội xua tay:

- Không cần đâu, cháu đi rút chỉ mất mấy phút thôi, tiện lắm.

Bàn tay đờ ra trong không trung, mãi lâu sau mới từ từ thu về. Ông nhìn theo bóng cô chạy về cuối hành lang rồi rẽ xuống cầu thang. Tim ông bỗng thắt lại, da đầu tê rần, cả người căng lên. Bên ngoài ngựa xe như nước, người qua kẻ lại tấp nập, Hàng Hàng hoản loạn như vậy, nếu gặp phải chuyện gì thì làm sao?

- Hàng Hàng! – Ông thảng thốt kêu lên, khiến cô ngoái lại sửng sốt.

Ông cố gắng giữ bình tĩnh:

- Nhiệt độ rất thấp, con đội mũ vào. – Trái tim tinh tế chu đáo, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Gia Hàng chớp chớp mắt.

- Đi đường phải đi sát vào bên phải, nhìn thấy xe thì nhường nó đi trước, không vội gì mấy giây, Đừng đứng đếm tiền trước cửa ngân hàng, tay cầm tiền phải rửa sạch rồi hãy cầm đồ ăn.

Hàng Hàng sờ đầu mình, nhiệt độ rất bình thường, không sốt, vậy thì, người không bình thường chính là ông dượng kia.

- Biết rồi, thưa dượng! – Cô trưởng thành nhiều năm rồi, nghe lại những lời này thấy thật kỳ cục.

- Không được, ta phải đi cùng con. – Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, bèn bước tới nắm tay cô.

Gia Hàng không hợp tác:

- Dượng ơi, hôm khác cháu chơi với dượng sau, dượng cũng thấy anh rể cháu đang vướng một đống chuyện, cháu bận lắm. Tạm biệt!

Cô chạy mất hút, không để ý tới vẻ mặt hụt hẫng của ông.

Ông đứng một lúc, lại xoay người đi vào phòng cấp cứu.

Vết thương của Lạc Gia Lương đã được xử lý xong xuôi, nhưng cũng chẳng khá hơn hồi nãy chút nào, đang thẫn thờ ngồi một mình.

Ông ho hai tiếng, anh ta ngước lên, lông mày nhíu lại.

- Chào anh, tôi… đến cùng Hàng Hàng.

Lạc Gia Lương cười cầu tài:

- À, tôi không để ý. Anh với Hàng Hàng là?

Ông im lặng, đăm chiêu nhìn gương mặt nhếch nhác thảm hại đó, nỗi đau xé ruột lại trào lên. Tại sao Gia Doanh lại lấy một người đàn ông như vậy? Ông vẫn không thể nào thuyết phục bản thân mình tin được điều này.

- Trông anh nho nhã như vậy, chắc chắn là thầy giáo của Hàng Hàng ạ? – Tự cho mình là thông minh, Lạc Gia Lương đoán thử.

Ông không phủ nhận.

- Hàng Hàng nhà chúng tôi học rất giỏi, không bao giờ khiến chúng tôi phải lo lắng. Mấy năm nay được bao nhiêu là giải thưởng, thiết kế đại một trò chơi cũng kiếm được một đống tiền. Làm thầy giáo của con bé cũng nhẹ nhõm nhỉ!

Sắc mặt ông Án Nam Phi thoắt thay đổi, ông không thích cái vẻ tự hào và đắc ý của Lạc Gia Lương khi nói về Hàng Hàng, lại còn “Hàng Hàng nhà tôi” nữa.

- Anh thiếu tiền lắm à?

Lạc Gia Lương cười ngô nghê:

- Chi tiêu hàng ngày vẫn ổn, gia đình bình thường thì lo liệu được. Nhưng chẳng phải Hàng Hàng muốn đi du học sao, chuyện này phải tốn nhiều tiền. Bố mẹ vợ tuổi tác đã cao, sau này muốn đón họ tới Bắc Kinh nhưng nhà lại quá nhỏ, phải đổi căn khác rộng rãi hơn. Anh biết đấy, cán bộ viên chức chỉ có mấy đồng lương còm, chỉ đủ ăn đủ mặc, vì thế phải nghĩ cách. Bắc Kinh nhiều người đi lại, chạy xe ôm dịp Tết rất đắt khách. Haizz, những việc khác tôi cũng chẳng giỏi.

Gia Doanh không sống tốt như những gì cô ấy nói, có phải không?

- Chạy xe ôm là con đường tắt, nhưng không thích hợp với tuổi tác của anh. Tôi có thể nhờ người giúp anh đổi sang một công việc khác có mức lương hậu hĩnh hơn. Phía cảnh sát giao thông, tôi sẽ nói chuyện, họ sẽ không truy cứu chuyện chạy xe ôm chui. Ngoài ra, kinh phí du học của Hàng Hàng, tôi sẽ lo.

Lạc Gia Lương ngừng cười, đánh giá ông từ trên xuống dưới:

- Rốt cuộc anh… là ai?

Ông rút ra một tấm danh thiếp:

- Sau này nếu gặp phiền phức gì, cứ gọi cho tôi.

Lạc Gia Lương không nhận, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cám ơn, nhưng tôi nghĩ tôi không dùng đến.

Anh ta chuyển ánh mắt từ mặt ông Án Nam Phi ra ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc.

Đứng thêm một lúc, bỗng ý thức được hình như mình không được chào đón, ông Án Nam Phi bèn xoay người đi ra ngoài.

Như hòa với tâm trạng của ông, tuyết mạnh dần, những bông tuyết trắng xóa điên cuồng nhảy nhót, người đi đường cuống quýt che mặt chạy.

Thảng thốt cả đoạn đường, xe dừng lại bên ngoài ngân hàng của Gia Doanh.

Ông lấy điện thoại ra, nhìn bàn tay đang run lên cầm cập của mình.

- Có chuyện gì? – Giọng chị lộ rõ vẻ sốt ruột.

- Đúng, có chuyện. Em xin nghỉ nửa ngày, chúng ta tới chỗ nào nói chuyện.

- Xin lỗi, lát nữa tôi phải họp.

Ông không nhịn được gầm lên:

- Chuyện của Gia Hàng quan trọng hơn cuộc họp của em!

Hơi thở của chị trở nên nặng nề, rất lâu sau, chị mới lên tiếng:

- Tôi sẽ ra ngay.

Họ hẹn nhau ở quán cà phê thư giãn đầu phố, buổi chiều khách khứa không đông.

- Anh quen Gia Hàng thế nào? – Gia Doanh không lòng vòng.

Ông Án Nam Phi chau mày, như thể câu trả lời này hơi khó, những ông vẫn trả lời:

- Anh… là dượng của Thiệu Hoa.

- Thiệu Hoa? Là ai?

Tim ông Án Nam Phi ngừng đập trong giây lát, ông nhìn Gia Doanh, chị thật sự không biết gì. Bỗng nhiên, ông nhớ tới hôm Phàm Phàm tròn ba tháng, ông Trác Minh nói muốn gặp mặt bố mẹ Gia Hàng, rõ ràng, phía gia đình Gia Hàng có lẽ vẫn chưa biết gì về cuộc hôn nhân của cô và Thiệu Hoa.

Con bé này, to gan mà kín miệng.

- À, là… là một người quen của anh và Gia Hàng. – Chuyện này để Thiệu Hoa và Gia Hàng đứng ra giải thích thì tốt hơn, nếu tự ông nói ra, e là Gia Doanh sẽ càng khó chấp nhận.

Chị tin liền.

- Bây giờ anh muốn thế nào?

- Tại sao khi đó không cho anh biết chuyện của Hàng Hàng? – Ông đau lòng hỏi.

Gia Doanh cảm thấy thật nực cười.

- Tại sao anh phải biết.

- Anh… là cha của nó, anh có quyền.

- Mười hai năm có đủ không?

Ông bàng hoàng nhìn chị.

- Trên thế giới này, trừ bố mẹ và tôi, không có người thứ tư biết chuyện Hàng Hàng là do tôi sinh ra, nhưng anh lại điều tra ra được, thoạt tiên tôi cũng phải cảm thán, có lẽ huyết thống là chuyện không thể nói rõ được. Nhưng thế thì đã sao? Án Nam Phi, tôi đợi anh mười hai năm, từ Nam Cực tới Bắc Cực, từ Tây bán cầu tới Đông bán cầu, dù anh ở nơi nào, cũng đủ để anh quay về bên chúng tôi. Nhưng anh từ bỏ, anh kết hôn với người phụ nữ khác. Bây giờ, anh chạy tới rốt cuộc muốn nói với tôi điều gì? Hàng Hàng đã hai mươi ba tuổi, không còn là đứa bé lẫm chẫm biết đi, sẽ không níu tay tôi hỏi, chị ơi, tại sao bố mẹ mình trông như ông bà của các bạn ấy, hay là chị làm mẹ em đi! Tôi nhìn gương mặt nhỏ bé của nó, không biết phải nói gì. Anh không cần cảm thấy tội nghiệp, thực tế Hàng Hàng hết sức vui vẻ, bố mẹ tôi cưng chiều nó hết mực, chồng tôi cũng rất thương nó. Nó không thiếu thốn gì so với những bạn cùng trang lứa. Nếu anh muốn hối hận, muốn bù đắp, thật sự là không cần thiết, bởi vì nó không thiếu gì cả.

Những lời này, Gia Doanh nói một cách vô cùng bình tĩnh, giọng điệu đều đều không lên không xuống, như một giáo viên đang giảng giải từng bước cho học sinh.

Bởi vì tuyệt vọng, cho nên toàn thân tê liệt!

- Một câu xin lỗi không đủ để xóa nhòa những nỗi đau em đã phải chịu, Gia Doanh, năm đó anh…

- Đừng nói nữa, tôi nghĩ anh có lẽ vẫn chưa đủ dũng khí để gánh vác một gia đình, cũng chưa sẵn sàng để làm cha. Tuy năm đó đã từng oán trách anh, nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã để Hàng Hàng lại cho tôi.

Trong đầu bỗng nổ đùng một tiếng, ông Án Nam Phi mím chặt môi, không kìm chế nổi bật khóc.

Những lời này còn khiến ông đau đớn hơn ngàn câu trách móc, chửi mứng, khiến ông đau đớn hơn hàng trăm cái bạt tai.

Người mẹ trẻ mười tám tuổi ôm đứa con nhỏ ngây ngốc đứng bên con đường mòn nhìn về phía xa xăm, chờ đợi một người sẽ không quay trở lại, suốt mấy hôm nay, hễ nhắm mất là trong đầu ông lại hiện ra cảnh này. Khi chia tay với Gia Doanh ở trấn Phượng Hoàng, ông đã hứa với chị sẽ quay lại vào mùa hè năm sau, sau đó hai người cùng trở về Nam Kinh. Gia Doanh học đại học, còn ông sẽ học thạc sĩ hoặc làm việc tại Nam Kinh.

Khi đó thông tin liên lạc chưa phát triển, không có tin nhắn, không có email, tín hiệu điện thoại đường dài lại không được tốt, việc liên lạc vẫn chủ yếu bằng thư từ.

Bài vở năm thứ tư không nhiều, phần lớn các bạn học đều liên hệ với các đơn vị để chuẩn bị thực tập, ông thì ôn tập để thi nghiên cứu sinh. Một hôm, bố mẹ đột nhiên tới trường, cho ông biết họ đã nhờ vả quan hệ để đưa ông ra nước ngoài du học.

Ông do dự, nói với bố mẹ mình sẽ suy nghĩ. Nếu ông ra nước ngoài thì Gia Doanh phải làm sao? Nhưng việc ra nước ngoài đúng là một miếng bánh thơm ngon. Thời đó, xuất ngoại vẫn là một chuyện hết sức hiếm hoi. Từ nước ngoài trở về, cả người như được dát một lớp vàng.

Trên lớp, ông nói chuyện hợp với Lê Trân, bèn đem vướng mắc của mình nói cho cô nghe.

Lê Trân cười lớn:

- Án Nam Phim cậu sẽ không coi lời của một cô bé mười tám tuổi là thật đấy chứ? Cô ấy vẫn còn chưa có quyền bầu cử, làm chuyện gì đều không thể có tính ổn định. Như hồi trung học mình có thích một cậu bạn cùng khóa, cả hai hẹn sẽ cùng thi vào một trường đại học, kết quả cậu ta trượt, đi học ở tỉnh khác. Năm thứ nhất bọn mình vẫn còn liên lạc, dần dà cũng nhạt đi, mỗi người có những mối quan hệ riêng, sống rất vui vẻ. Tuổi bọn mình mà tự dưng nói đến thiên trường địa cửu, sẽ khiến người khác cười rụng cả răng đấy.

Ông im lặng, ông không nghĩ xa đến thế, chỉ cảm thấy thích bèn cố gắng thích thôi.

- Nếu bây giờ cậu ở lại vì cô ấy, nhưng sau này hai cậu vẫn chia tay, cậu có hối hận không?

Ai có thể giữ cho tình yêu luôn tươi mới? Ai có thể thốt ra lời thề ước vĩnh hằng?

Thật đúng lúc, những cánh thư một tháng bốn lá của Gia Doanh bỗng bị ngắt đoạn, thủ tục bố mẹ làm lại nhanh, ông cứ như vậy bị đẩy lên máy bay.

Sau đó, chuyện xảy ra ở trấn Phượng Hoàng đã trở thành một hồi ức đặc biệt trong những năm tháng trẻ dại của ông. Hình bóng Gia Doanh càng lúc càng xa. Ông cũng có thêm vài người bạn gái, nhưng không được lâu dài. Cho đến khi gặp được Trác Dương, ông cảm thấy nên ổn định.

- Bây giờ anh cũng có một gia đình hoàn mỹ, không nên phá hoại nó, Hàng Hàng sống rất tốt, cứ như vậy đi, đừng làm cuộc sống thêm phức tạp nữa.

Gia Doanh rất thông tình đạt lý, kỳ thực từng chút từng chút một chặn đứng ông khỏi Gia Hàng. Chị luôn nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ kính, không để tâm đến những giọt nước mắt trên mặt ông.

- Gia Doanh, anh xin em, hãy để anh làm tròn bổn phận với Hàng Hàng.

- Nó đã tự kiếm tiền được rồi, đến tôi muốn làm điều gì cho nó cũng bị từ chối, huống chi là người ngoài?

Một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tin ông, máu đầm đìa tuôn, không đau, không buốt, ông chỉ cảm thấy lạnh.

- Việc anh có thể làm cho nó, là tránh xa nó ra, vĩnh viễn đừng lột trần lời nói dối đó, để nó được tiếp tục cuộc sống bình an vui vẻ của mình.

Ông lau nước mắt.

- Gia Doanh, anh đã kết hôn, nhưng Hàng Hàng là đứa con duy nhất của anh. Em bảo anh tránh xa nó, anh không làm được.

Chị cười lạnh lùng:

- Nếu anh quyết định ích kỷ như thế, vậy tức là anh đã hủy hoại cả hai gia đình, hủy hoại Hàng Hàng!

Ông không thể.

Ông chỉ có thể mở mắt nhìn Gia Doanh rời khỏi. Bóng chị nhỏ nhắn yếu ớt, cái eo mảnh mai uyển chuyển. Người con gái tốt đẹp như vậy, năm đó sao ông nỡ lòng buông tay?

Ông không còn mặt mũi nào hỏi chị tại sao lại lấy người chồng kém cỏi kia. Nếu Lạc Gia Lương không xứng, vậy thì ông xứng với chị ở chỗ nào?

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Gia Doanh tự nhủ lòng không được ngoái lại, nhưng khi đi lên lầu, chị vẫn không nén được mà ngoảnh lại nhìn, ông Án Nam Phi vẫn ngồi yên tại đó. Những người đi ngang qua ông đều sửng sốt, nhìn ông… một người đàn ông đang rơi nước mắt.

Chị lê bước nặng nề trở về chỗ ngồi trong văn phòng. Văn phòng kiểu mở, khách xin tư vấn đi ra đi vào, không có không gian riêng để chị trấn tĩnh tinh thần. Chị lặng lẽ rót cho mình một ly trà, nước nóng xuyên qua chiếc ly thủy tinh làm ấm đôi tay chị, chị bước tới bên cửa sổ.

Tình yêu là ngọn lửa, đốt cháy dòng máu trong cơ thể, con người trở nên hoang dại, hoạt bát, như có thể lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần được ở bên người ấy, thì sẽ chẳng nề hà gì mà xông tới.

Mang thai không phải là chuyện bất ngờ.

Chu kỳ kinh nguyệt của chị không chính xác, khi đó lại không nghĩ tới chuyện này, lại đúng dịp mùa đông, quần áo càng mặc càng nhiều, tận đến sau khi thi giữa kỳ, mẹ phát hiện ra eo chị to lên, chất vấn chị kẻ gây họa là ai.

Chị nín câm như hến.

Suy nghĩ đầu tiên là hoảng loạn, sợ hãi, sau đó chị bắt đầu khóc. Sống chết cũng không chịu nói ra cái tên Án Nam Phi. Chị chạy suốt đêm tới bưu điện gọi điện cho ông, bạn ông nói ông đã ra ngoài ăn cơm.

Bố mẹ cũng hoảng hốt, họ kỳ vọng rất nhiều ở chị.

Bố vác gậy đuổi đánh chị, mẹ ông chân bố khóc, nói đánh thì có ích gì, chuyện đã xảy ra rồi, mau nghĩ cách giải quyết, lấy giấy ra bọc lửa.

Bố mẹ bàn nhau đưa chị lên tỉnh phá thai, nơi đó không có người quen.

Chị không nghĩ được gì, đành phải nghe theo bố mẹ.

Chị ngồi trên hành lang bệnh viện, bố đi đóng viện phí, mẹ ngồi với chị. Có một đôi bố mẹ trẻ đẩy một chiếc xe nôi đi qua trước mặt họ, đứa bé vừa kêu một tiếng, bố mẹ liền vội ngồi sụp xuống, bế nó vào lòng, kiểm tra xem có phải bỉm ướt hay không.

Tim chị thắt lại, bỗng nhiên chị tràn đầy dũng khí.

Chị bảo mẹ: Mẹ, còn muốn nghỉ học, con muốn sinh con.

Dường như chị đang nhìn thấy: Một ngày nào đó, chị và Án Nam Phi cũng đẩy chiếc xe nôi như thế này, Án Nam Phi cũng sẽ cúi xuống âu yếm bế đứa con của hai người lên như thế này.

Sao chị nỡ đành lòng giết chết kết tinh tình yêu của họ?

Mẹ chị khóc rống lên:

- Con điên à, con mới từng này đã làm mẹ, sau này không đi học được, cũng không cưới chồng được.

- Mẹ yên tâm, bố đứa trẻ sẽ lấy con. – Chị xoa bụng, ánh mắt lấp lánh.

Bố tức giận đánh chị, chị che bụng, không tránh không né.

Mấy đêm liền bố mẹ không chợp mắt, sau đó, mẹ đưa chị tới nhà bà ngoại ở vùng Đông Bắc, thực ra nơi đó chẳng còn bà con thân thích, mẹ làm thêm ở siêu thị, chị bán hoa cho tiệm hoa.

Mùa hè năm thứ hai, họ trở về trấn Phượng Hoàng, mẹ ôm Gia Hàng trong lòng. Mẹ nói: Nếu người con trai đó trở lại tìm con, vậy thì hai đứa lập tức thành hôn, Hàng Hàng trả lại cho con. Nếu người đó không trở lại, Hàng Hàng sẽ là em gái con.

Án Nam Phi không trở lại.

Vì Hàng Hàng, bố mẹ chị bị mất việc, toàn bộ tiền dành dụm trong nhà đem nộp phạt. Chị vẫn là cô học sinh ngoan Gia Doanh trong mắt bạn bè và thầy cô, chị thi đỗ một trường đại học danh giá, cuộc sống dường như vẫn êm đềm như gấm.

Chỉ có chị và bố mẹ biết, cuộc đời của chị đã rẽ ngoặt từ lâu.

Nhưng thật sự không có gì phải tiếc nuối, sự vui vẻ mà Gia Hàng đem lại cho chị đã chiến thắng nỗi đau mà ông Án Nam Phi đem lại, cho nên chị nói với ông: cám ơn!

Thẫn thờ cố gượng tới lúc tan sở, chị đi siêu thị mua ít đồ ăn và điểm tâm, lúc ra ngoài chị gọi cho Gia Hàng, bảo cô cùng ra ngoài ăn tối.

- Chị, em đang ở nhà chị nè! Anh rể đang cán bột làm mì xào cho chị ăn. – Giọng Gia Hàng đầy hào hứng.

Chị cười đau khổ, vòng lại siêu thị mua vội mấy món quen thuộc.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của mì xào, hơi nước trong nhà bếp bay đầy phòng khách.

Chị cau mày, chạy vào kéo cửa bếp, phát hiện ra động tác mở nồi của Lạc Gia Lương hơi chật vật.

- Tay anh làm sao thế?

Lạc Gia Lương đứng đờ người trước bếp.

Chị xoay vai anh lại, sợ hết hồn.

- Doanh Doanh, em đừng sợ, chỉ là vết thương ngoài da thôi, bên trong đều ổn cả, mấy ngày nữa là lên da non thôi… – Lạc Gia Lương cuống quýt giải thích.

Chị sốt ruột hét lên:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Anh ta nở một nụ cười, cúi gằm đầu như một đứa trẻ vừa gây họa.

- Đầu anh có bị làm sao không?

- Không, không làm sao hết, vẫn ngốc y như hồi trước, hi hi!

- Lạc Gia Lương, em sẽ bị anh làm cho tức chết mất thôi, bảo anh đừng đi cái xe cà tàng đó, anh lại không chịu nghe. Anh cứ phải để xảy ra chuyện khiến em hết hồn thì anh mới vui ư?

- Chị, nói bớt lại một hai câu. – Nghe thấy tiếng nói, Gia Hàng từ phòng Tử Nhiên chạy ra. – Anh rể đâu có muốn bị đâm.

- Hàng Hàng, em cứ để Doanh Doanh mắng anh đi, đó là chị em quan tâm đến anh. – Lạc Gia Lương đưa tay vò đầu, cười ngây ngô, chỉ vào cái nồi đang sôi ùng ục phía sao. – Anh có thể vừa làm mì vừa nghe được không?

Gia Doanh dở khóc dở cười:

- Lạc Gia Lương, anh tưởng anh vẫn là trẻ con chắc. Anh nhìn xem tóc anh có bao nhiêu sợi bạc, xin anh đừng để em phải lo nghĩ nhiều, anh vứt cái xe ghẻ kia đi, đi xe buýt mà đi làm.

- Không cần vứt.

- Hả?

Anh len lén liếc mắt nhìn chị:

- Cái xe ấy đã tan tành mây khói rồi.

Mặt Gia Doanh thoắt trắng bệch, rất lâu sau không nói được lời nào.

- Anh ra ngoài dọn bát đũa đi, để em làm mì cho. – Chị ngắm thật kỹ gương mặt anh, thở dài một hơi rồi đẩy anh ra ngoài.

Ở một góc chị không nhìn thấy được, Gia Hàng len lén giơ tay thành hình chữ V với Lạc Gia Lương, anh ta lại cười hi hi.

Thức ăn chín bày ra đĩa, mì xếp xung quanh, gia vị đặt trong bát, Gia Doanh còn làm thêm một bát canh nước rau nấu thịt xắt sợi, bốn người quây quần quanh bàn ăn.

- Hàng Hàng, kết quả thi IELTS của em chắc có rồi chứ? – Gia Doanh lườm Lạc Gia Lương, bàn tay đang với bát gia vị của anh ta lại thụt lại, đành phải ăn mì với nước canh.

Miệng Gia Hàng nhồm nhoàm:

- Có từ ngày hai mươi rồi ạ.

Gia Doanh đanh mặt:

- Có phải thi không tốt không?

- Điểm bình quân là 8.5.

- Thang điểm bao nhiêu?

- 9 ạ!

- Kết quả như thế nghĩa là gì?

- Thành tích rất tốt, có thể sử dụng tiếng anh tự nhiên, chính xác, lưu loát và hiểu được trọn vẹn. Chị, em thi cũng khá đấy chứ!

Gia Doanh thở hắt ra một hơi:

- Cái con bé này, sao lại giấu tới tận giờ này?

Chị quá vui mừng.

Tử Nhiên bật ngón cái lên:

- Dì siêu quá.

Gia Hàng híp mắt:

- Đương nhiên rồi, dì là ai cơ chứ, là dì của Tử Nhiên cơ mà. À, chị, không phải em giấu, mà vì em vui quá nên quên không nói.

- Phen này có thể nộp đơn xin học ở Harvard rồi, nếu thủ tục hộ chiếu, visa gì đó làm nhanh, thì tháng Ba là có thể đi được rồi. Cậu sư huynh kia của em biết chuyện này chưa?

- Sư huynh nào thế? – Lạc Gia Lương hỏi.

Tử Nhiên giơ tay:

- Cháu cũng muốn biết.

Gia Hàng cười khan:

- Em đang ăn mì nhé, mọi người đừng hỏi mãi như cảnh sát thế.

- Nếu cậu ta không thể đợi em, vậy thì đừng tiến tới, tránh cho cả hai khỏi bị tổn thương.

- Chị. – Gia Hàng đặt đũa xuống. – Những chuyện này để sau hãy nói!

Gia Doanh nhìn cô mấy lượt:

- Được, nhưng chị vẫn muốn hỏi một chuyện, em có quen Án Nam Phi không?

Gia Hàng suýt sặc.

- Người này làm sao? – Lạc Gia Lương hỏi.

Gia Doanh bỗng nhảy dựng lên:

- Anh… cũng quen anh ta à?

- Cũng không hẳn là quen, hôm nay anh ta cùng Hàng Hàng tới bệnh viện.

Môi Gia Doanh run bắn lên, mặt tái xanh:

- Anh ta… anh ta nói gì với anh?

- Chỉ chào hỏi thôi. – Nhìn sắc mặt biến đổi trong phút chốc của Gia Doanh, Lạc Gia Dương không nói quá nhiều.

- Hàng Hàng, sao em lại quen anh ta? – Gia Doanh lạ lẫm nhìn Gia Hàng.

Gia Hàng chưa bao giờ thấy Gia Doanh mất kiểm soát như vậy, cô ấp úng đáp:

- Bắc Kinh… cũng không lớn lắm.

- Vậy em đã nhận thứ gì của anh ta chưa?

- Chị, chị đang nói gì vậy, em sao có thể tùy tiện nhận đồ của người khác. – Gia Hàng chột gạ giấu tay sau lưng, đẩy cái đồng hồ thủ trưởng tặng lên phía trên cổ tay.

- Vậy thì tốt. – Gia Doanh nhắm mắt lại. – Chị không cần biết tại sao hai người quen được với anh ta, nhưng từ giờ trở đi, tuyệt đối không được liên lạc với anh ta nữa, đừng hỏi chị lý do.

Gia Hàng thầm lẩm bẩm trong lòng, chị cứ như có thù hằn gì với dượng ấy, không thể nào, dượng mới từ nước ngoài trở về mà!

Chưa ăn xong cơm tối, Gia Doanh đã quay về phòng, Gia Hàng và Tử Nhiên thu dọn bát đĩa, Lạc Gia Lương đứng ở cửa một lúc rồi lại quay vào lấy một bao thuốc ra hút.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...