Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 88: Đội cẩu tử


Chương trước Chương tiếp

Edit: Phương Xêkô

Beta: Ngôn Ngôn

Tuy rằng hơi phì một chút, nhưng mà có đến mức chắc chắn rằng nàng “có cái gì” trong đó không?

Ngay lúc Vương Manh Manh định mở miệng để minh oan cho sự vô tội của mình, Phượng Thanh Ly cùng Ngọc Hồ Điệp đang thi nhau đấu mắt, nóc nhà đột nhiên bật tung.

Một người từ trên cao bay xuống dưới, dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, tay cầm văn phòng tứ bảo nhằm hướng này phóng thẳng tới:

“Xin chào, tại hạ là phóng viên Thảo Thượng Phi của Thính Phong thư cục, hiện tại có thể hỏi một chút về cảm giác sắp làm mẹ của Vương đại nữ hiệp được không?”

Thời điểm Thảo Thượng Phi nói chuyện, trên trán hắn có một dòng máu nhỏ từ từ chảy xuống, quệt tay, nhanh chóng nằm xuống, rất nhanh bắt lấy văn phòng tứ bảo, yên lặng chờ Vương Manh Manh trả lời.

Vương Manh Manh không trực tiếp trả lời về vấn đề, mà mắt ốc cứ tranh nhau lên sàn…(Xeko giải nghĩa: ý là mắt chị ý trợn tròn lên, như thế này này O.O)

Có chút sợ run nhìn nghiên mực bên người Thảo Thượng Phi một chút cũng không văng giọt mực nào ra ngoài, lại ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng qua lỗ thủng trên nóc nhà, cảm thán một câu:

“Không thể tưởng tượng được mấy người các ngươi chẳng có chút trách nhiệm nghề nghiệp nào cả, bản thân thì ngã thành như vậy, công cụ hay cái gì đại loại cũng không có”

“Đó là…..”

Ngồi xổm trên mặt đất cùng với hết thảy đồ đạc được chuẩn bị tốt để phỏng vấn, Thảo Thượng Phi khiêm tốn gật gật đầu, lấy tay chỉ vào nghiên mực cùng tờ giấy. Mà trên mặt, tất cả đều là đắc ý dạt dào:

“Làm phóng viên, tại hạ sẽ không đem trang giấy văn chương của mình phá hư, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đạo cụ hành nghề tuyệt đối không thể hỏng! Đối với tại hạ mà nói, nó chính là vũ khí của sức mạnh!”

Về điểm này thì Vương Manh Manh hoàn toàn tin tưởng, bằng không Thảo Thượng Phi kia cũng sẽ không dùng nghiên mực đập bể cái đầu trí thức của Tô Tần đại ca, quả thật nó chính là vũ khí của sức mạnh nha~

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng: “Không thể tưởng tượng được trên thế gian loại người như các ngươi, cũng khó trách Thính Phong có thể trở thành thư cục nổi tiếng trong giang hồ.”

Lời của nàng nhất thời làm cho Thảo Thượng Phi đỏ mặt, nghẹn ngào không thốt nên câu:

“Đa tạ lời khen của Vương đại nữ hiệp, rất nhiều người đều nói bọn ta ăn no không có việc gì làm, suốt ngày chỉ có bám lấy người ta rình mò kiếm chuyện, kỳ thật ai có thể hiểu được sự đau khổ ẩn giấu bên trong công việc của bọn ta. Có lần một đồng nghiệp của bọn ta vì hoàn cảnh phải chui qua chuồng chó, thế là người ta cư nhiên đặt cho bọn ta một biệt danh – đội cẩu tử Y.Y

Tay hắn chỉ lên trời xanh:

“Bất kể nơi nào dù là nguy hiểm nhất cũng có mặt bọn ta, chui chuồng chó đã tính là gì, lời thề của bọn ta chính là nơi nào có náo nhiệt, nơi đó nhất định sẽ có những phóng viên tận trung với công việc như bọn ta.”.

Sau đó, hắn đột nhiên cười trộm:

“Giống như chuyện mùa đông năm ngoái, đạo tặc Giang Nhất Dao cùng trưởng môn phái Nga Mi, hai người bọn họ vốn có mối quan hệ mờ ám, cứ nghĩ tọa thuyền ở một cái hồ hẻo lánh hoang vu là bọn ta sẽ không biết, lại không thể nghĩ được là bọn ta đã cài nội gián hành động ở đáy thuyền”

Ngọc Hồ Điệp thở dài một hơi:

“Chuyện này làm cho Nhất Dao buồn bực rất lâu, nghĩ mãi cũng không ra tại sao sự việc lại bị truyền ra ngoài, ngay cả từng lời nói của bọn họ cũng bị phát tán trong giang hồ mà không sai một chữ, hóa ra là ngươi!”

Thảo Thượng Phi cười hắc hắc he he:

“Bọn họ đúng thật là tình chàng ý thiếp, lạnh như vậy mà vẫn ngồi cả đêm bên mạn thuyền tâm sự.”

Ánh mắt Vương Manh Manh mở to. Một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Lời bọn họ nói trong đêm ấy, truyền ra ngoài không sai một chữ, vậy ngươi chẳng phải là……”

“Ta?”

Thảo Thượng Phi tự tin vỗ ngực, cuồng tiếu: “Ta đương nhiên là ở trong nước nghe hết chuyện đêm đó.”

Vài tiếng hít vào lãnh khí đồng thời vang lên.

Quả nhiên là chuyên nghiệp.

Vương Manh Manh lại nói ra một câu cảm thán: “Ngươi thật lợi hại, không hổ là tinh anh đội cẩu tử.”

“Đó là!”

Thảo Thượng Phi che mặt cười, cũng không giấu được vẻ đắc ý làm thần thái hắn cứ không ngừng bay lên, vuốt cằm nói:

“Tuy rằng sau đó ta đông như cục đá, về nhà nằm bẹp trên giường một tháng mới khỏe, nhưng tựa đề trang nhất làm cho Thính Phong số đó bán chạy gấp ba lần bình thường, không uổng công ta một phen xông vào biển lửa.”

Thảo Thượng Phi đắc ý dạt dào, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Ngọc Hồ Điệp, mặt biến sắc, hoảng hốt nhìn hắn:

“Hình như Ngọc huynh đây biết rất rõ Giang Nhất Dao?”

Ngọc Hồ Điệp gật đầu xác nhận:

“Đều là đồng đạo, đương nhiên ta biết!”

Câu trả lời này, làm cho khôn mặt Thảo Thượng Phi trở nên trắng bệch, trông mong nhìn Ngọc Hồ Điệp:

“Ngọc huynh, có thể nhờ huynh một việc không?”

“A?”

Ngọc Hồ Điệp cau cau mày, kinh ngạc nhìn Thảo Thượng Phi:

“Không biết ngươi có chuyện gì muốn nhờ.”

“Xin huynh ngàn lần đừng nói cho Giang Nhất Dao kia chuyện lần đó là ta làm!”

Động tác của Thảo Thượng Phi làm cho Vương Manh Manh rốt cục cũng biết vì sao hắn lại có tên là Thảo Thượng Phi.

Khinh công của hắn quả nhiên không đồng nhất, ánh mắt nàng chưa kịp nhìn thấy gì, Thảo Thượng Phi động thắt lưng một cái, lập tức bổ nhào lên chân Ngọc Hồ Điệp.

Chỉ thấy hắn đau khổ ôm đùi Ngọc Hồ Điệp, thê thảm nói:

“Trước kia hắn không biết, nếu như bị hắn biết là ai đã tuyên truyền chuyện này ra ngoài, mặc kệ là ai cũng giết không tha, nếu như hắn biết là ta làm, thì cái mạng nhỏ của ta chẳng phải là…..”

Còn không chờ Ngọc Hồ Điệp trả lời, Vương Manh Manh liền chen vào vỗ vai Thảo Thượng Phi: “Ngươi yên tâm, hắn sẽ không đi nói cho Giang Nhất Dao .”

Vẫy vẫy tay, ý bảo Ngọc Hồ Điệp ‘mau làm đi’.

Liếc mắt một cái nhìn ánh mắt hơi híp lại của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lập tức rút chân ra khỏi tay gấu của Thảo Thượng Phi.

Vương Manh Manh cười cười, cầm lấy góc áo của Thảo Thượng Phi lau đi vệt máu trên trán hắn, nhẹ nhàng nói:

“Kỳ thật, ngươi như vậy là có tội, ngươi phải biết rằng không ai muốn chuyện của mình bị người ta đem ra bàn tán, ngươi làm như vậy quả thật là chuyện rất nguy hiểm.”

Cảm nhận được bàn tay dịu dàng của Vương Manh Manh, trong lòng Thảo Thượng Phi tràn đầy cảm động. Người làm phóng viên như hắn, bị người ta bắt được đều bị người chửi mắng, người thấu tình đạt lý như vậy giống Vương đại nữ hiệp thực sự là rất ít.

Một thiếu nữ lương thiện hiểu được lòng người, quả nhiên không hổ là người có khí chất nhất trong giới võ lâm, là khí chất của hoa bách hợp, của tiểu thư khuê các mà ít ai sánh bằng…

Cảm động rất nhiều, Thảo Thượng Phi luống cuống tay chân đoạt lại tay áo trong bàn tay nhỏ của Vương Manh Manh, ngại ngùng nói:

“Chuyện của ta chính là nhiệm vụ, nào dám làm phiền Vương đại nữ hiệp đây.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...